Thâu Thiên

Chương 22: Trục xuất






Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng

Chương 22: Trục xuất

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -



Sáng sớm phủ Thành Thủ đã được một phen dáo dác. đọc truyện mới nhất tại .

Lần này phải bị nằm dưới sân phủ chịu đòn là hơn 600 hộ vệ trực đêm qua. Gậy trúc đập xuống, máu bắn ra, thực là một cảnh đẹp.

Sáng sớm, Vật Khất đang ăn cháo, mắn mê hai hai cái bánh táo ngồi xổm trước cửa Điển quân phủ chờ xem kịch hay. Những hộ vệ kia gào một tiếng hắn liền ăn một ít cháo, khi 3 vị Điển Sứ Điền Dân Điển Hình giận dự hét lên thì hắn lại cắn một miếng điểm tâm ngon lanh, nhân sinh chi lạc, cùng lắm cũng chỉ thế này.

Đang ăn ngon thì Lô Thừa Phong mép còn dính cháo chạy ra, hắn vui vẻ ngắm nhìn cảnh tượng trong sân phủ, chân khều khều ủng của Vật Khất.


“Vui trên nỗi đau của người khác, cũng không cần phải lộ liễu thế chứ. Vào ăn đi, đừng có ngồi ở cửa, mọi người nhìn thấy sẽ nhận ra ngay! Như thể không được, ảnh hưởng đến thể diện xuất thân đại tộc như chúng ta”

“Ài” Vật Khất đáp, đứng dậy, tiếc rẻ nhìn những hộ vệ bị đánh kia lắc đầu, thở dài rồi quay vào đại môn Điển quân phủ.

Lô Thừa Phong chợt ho khục khặc, hắn hỏi nhỏ: “Chúng ta không đến, thành Tiểu Mộng sóng yên biển lặng, chúng ta vừa đến là người trong thành liên tiếp bị mất cắp, nghe đâu cả vật giấu tỏng người cũng bị trộm mất, thật kì lạ!”

Bưng bát cháo lên, Vật Khất quay đầu lại nghiêm túc nói với Lô Thừa Phong: “Người làm trời thấu cả, đây là báo ứng thôi!”

“Báo ứng sao?” Lô Thừa Phong xoa xoa cằm, ngẩng đầu lên nhìn trời đầy tâm sự, hắn nhìn cái bóng của Vật Khất lắc lư đi vào trong phủ lắc đầu: “Không thể nào là tên này? Một đêm vét sạch 3 khố nhà người ta, thân thủ thật đáng sợ. Nhưng nếu là tên này thì tốt qua, lần sau về phải mang hắn về cùng mới được!

Bọn Dịch Hành Dịch Đức, cả huynh đệ họ tộc Dịch Diễn, mấy quan viên lớn nhất thành đang khóc xé gan xé ruột, số tiền họ tích góp 3 năm trời phút chốc biến mất. Ở mảnh đất Tiểu Mông man hoang này, làm sao họ có thể ‘tiêu hóa’ được sự thật tàn khốc thế chứ?


Thành Thủ rơi vào hỗn loạn, đến chuyện Lô Thừa Phong đuổi tứ đại phó quan của Điển quân phủ cũng chẳng ai để ý.

Nhân sự hỗn loạn này, Vật Khất dẫn giới Trương Hổ vào Điển quân phủ, gần trăm liệt man nhân hô biến thành môn khách của Lô Thừa Phong, thành hộ vệ thân vinh của Điển quân đại nhân thành Tiểu Mộng. Lão Hắc ty khố mở thương khố quân giới thành Tiểu Mông, chọn những binh khí giáp bào tốt nhất đưa cho bọn Trương Hổ thay, khiến cho sức chiến đấu của chúng tăng lên bội phần.

Vất vả cả buổi sáng, loanh quanh mà cùng đến trưa.

Trên dưới phủ Thành Thủ đều bị động viên, đi lại khắp nơi trong thành bát bớ những người chương mát lạ mặt. Dịch Diễn giận quá hóa điên không cần biết đối phương làm gì, chỉ cần chướng mắt là bát, trong 1 buổi sáng mà đã bát hơn trăm người đen đủi bị tống vào ngục.

Thành Tiểu Mộng loạn làm lòng người hoang mang, không có ai trông chừng xem Vật Khất và Lô Thừa Phong làm gì.

Chính ngọ, trên hiệu trường mạn tây thành Tiểu Mông, lá cờ đen phất lên, trên đó có thêu một con chu thước đỏ nhạt đang giang cánh bay, trên mình con chu thước có một chữ cung to bằng hạt đại mạch màu bạc, đây là cờ của Cung quốc nơi thành Tiểu Mộng tọa lạc.

Hàng chục lá cờ vây tròn lấy hiệu trường đang bay phấp phới, gió to làm cờ phát ra tiếng phạch phạch. Một bầu không khí bất an bao phủ hiệu trường, hơn 7 nghìn thành vệ quân có mặt đang cúi mặt khó chịu.

Áo đen giáp đen, tất cả quân giới cùng màu đen, một đám người ngựa màu đen đứng đó, không ai dám ho he gì, ngoài tiếng gió phật cờ ra thì chỉ có tiếng thở mà thôi.

Hướng chính đông hiệu trường có một bục đất, trên đó có một cái ghế lớn đặt sẵn, Lô Thừa Phong giáp mũ đàng hoàng đang ngồi ngay ngán trên đó, Lô Thừa Phong mặt như nước hồ thu, ánh mắt có vài phần sát khí.

Gần trăm thân binh phủ Điển quân xếp hàng dưới kia, sắc mặt ai cùng nghiêm nghị, đang thù hằn nhìn về phía sĩ quân thành vệ binh ở cách xa ngoài ngàn trượng, những liệt man nhân quanh năm ở trong rừng quần lộn với dã nhân, bàn tay không biết đã vấy máu bao nhiêu người, sát ý vừa xuất hiện là có thể áp chế được thành vệ quân trước mặt không dám manh động.

Vật Khất chắp tay sau lưng, đứng cạnh Lô Thừa Phong, nhìn thành vệ quân phía dưới như suy tính gì đó.

Theo kinh nghiệm của Ngô Vọng thì những sĩ binh thành vệ quân này cao lớn, áo giáp trên người họ còn mới nguyên, quân giới cũng là đồ hảo hạng, nhưng trong họ vẫn thiếu tinh thần quân nhân chân chính cần phải có, giống như bánh màn thầu vậy, chỉ có bề ngoài to, chứ bóp chặt tay là chỉ được 1 nhúm bột, hoàn toàn không có quan hệ gì với sĩ binh chân chính.


“Loại lính này, khi mà dã nhân tấn công thì khó mà trụ được!” Vật Khất lắc đầu lên tiếng.

Lô Thừa Phong nhếch mép, ho đánh tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn Vật Khất, hỏi lại như châm chọc: “Vật Khất, huynh còn biết luyện binh sao?”

Vật Khất gật đầu rất tự nhiên: “Nếu ta không biết luyện binh thì thiên hạ làm gì còn ai biết luyện binh nữa!”

Lô Thừa Phong ngẩn ra, Tiểu Hắc đứng bên trái hắn cùng ngạc nhiên quay ra nhìn Vật Khất.

Vật Khất không hề biết rằng, ở cái thế giới này, sách vở lễ tiết chi nằm trong tay giới thượng lưu, mà các loại binh thư binh pháp lại càng hiếm, càng bị coi là bí mật lưu truyền. Một thảo dân tầm thường, hắn có thể có được võ công cao cường thì còn có thể coi là có thiên bẩm, nhưng có những kiến thức tuyệt đối không thể có được!

Binh nghiệp, quốc gia đại sự, tinh thông binh pháp đều là đại tướng quý tộc của một nước. Những tướng lĩnh có xuất thân binh dân như Trương Hổ, có lợi hại mấy thì cũng chỉ có thể dẫn quân tiên phong, muốn hắn luyện binh, muốn hắn bày binh bố trận thì đúng là chuyện không thể.

“Ngươi biết luyện binh sao? Vậy có thời gian thì hãy bàn luận với ta, được không?” Lô Thừa Phong nghi ngờ nhìn Vật Khất.

Khẽ thở dài, Vật Khất gật đầu nói: “Được, khi nào tâm trạng ta tốt thì sẽ bàn luận với công tử”

Không muốn nói quá nhiều đến vấn đề này, Vật Khất nhỏ tiếng đưa ra ý kiến: “Kéo dài thêm nữa, hiện mặt trời đang gay gắt, nướng chín thành vệ quân dưới kia, nếu chúng đã câu kết trước, muốn giở trò khác, bảo đảm sau 1 tiếng phơi nắng thì không còn hơi sức đâu mà làm loạn nữa!”
nguồn
Lô Thừa Phong toét miệng cười, hắn ngầm đưa ngón tay cái ra, tán thưởng đầy ác ý: “Đại thiện!”

Thế là Vật Khất đứng đó không nói năng gì, Lô Thừa Phong ngồi trên ghế không lên tiếng, Tiểu Hắc, Trương Hổ càng không thể nói gì. Hàng nghìn thành vệ quân trên hiệu trường còn có thể lên tiếng sao? Ánh mắt trời nóng rực gay gắt chiếu xuống hiệu trường, nhiệt lượng tăng dần lên.

Từ chính ngọ, đứng liền 1 canh giờ.

Da Tiểu Hắc vốn đen, là người hấp thụ nhiệt nhiều nhất, áo hắn đẫm mồ hôi, nhưng may là thể lực hắn tốt, nên vẫn có thể đứng chăm chú quan sát thành vệ quân phía dưới.

Bọn Trương Hổ cũng đã nóng không chịu được nữa, nhưng những liệt man nhân này, người mạnh nhất cùng tương đương với hộ thân tu vi nội lực trong 30 năm, chỉ cần vận nội lực, họ vẫn có thể tỉnh táo, còn có thể đứng vững không động đậy nữa.

Lô Thừa Phong thì được ngồi trên ghế, thể lực không hao tổn là bao, cũng chẳng phải để ý đến.

Trong thủy linh mạch ở hai cánh tay của Vật Khất, tiên thiên chân thủy linh cương cuồn cuộn như sóng biển, làm mát cơ thể, hắn chẳng cảm thấy nóng chút nào, đến mồ hôi còn không ra. Hắn thảnh thơi chắp tay phía sau, hơi nghểnh cổ ngắm nhìn những đám mây có vẻ trầm tư suy nghĩ.

Nơi đây linh khí dồi dào, thể lực của mọi người hơn đứt người địa cầu, nhưng mặt trời nơi đây nóng rát khác thường, nhiệt lượng tỏa ra tương đương với linh khí, hàng nghìn thân vệ binh bị thiêu dưới nắng nửa canh giờ dần có người không trụ được, có người còn ngất xỉu.

Lô Thừa Phong giận dữ, hắn đứng bật dậy, chỉ mấy người ngất đi mắng nhiếc: “Đồ ăn hại, đúng là đồ ăn hại, thân là phó tướng, mà lại không chịu được chút nhiệt, ngất đi trước mặt thuộc hạ. Tướng lĩnh như vậy làm gì còn tư cách cầm binh? Còn có thực lực dẫn dát binh sĩ nữa sao? Đen đây, lột mũ giáp của chúng ra, loại bỏ binh khí của chúng đi, đuổi ra khỏi hiệu trường, giằng bỏ thân phận tướng lĩnh của chúng!”

Trương Hổ dẫn vài thuộc hạ bổ tới như hổ lang, lột sạch mũ giáp của mấy tướng lĩnh đen đủi kia, rồi kéo ra khỏi hiệu trường, cho ở dưới bóng cây ngoài hiệu trường, vài công văn được soạn thảo sẵn vứt trước mặt họ, tuyên bố họ bị giải giáp.


Thấy những tướng lĩnh đó bị lột sạch lôi đi như vậy, có vài thiên tướng đứng tại chỗ hô lớn lên.

“Điển quân đại nhân xử sự như vậy là bất công!”

Những thiên tướng này đang vận động lòng quân, dùng sự bất mãn của lòng quân uy hiếp Lô Thừa Phong, Vật Khất sớm đã ra khỏi đài lại gần chỗ họ.

“Bất công? Cái gì gọi là bất công?”

Vật Khất lớn tiếng tri chiết, đại triền ty thủ phóng ra, một âm hàn thấu xương sóng dậy, không khí bốn bề tựa như đang u u quái đản, Vật Khất túm lấy hai thiên tướng vừa gây sự vừa thụi vào đan điền của chúng.

Chưởng lực tuy nhẹ mà ngấm sâu, nội lực bé nhỏ của hai tướng lĩnh này bị một chưởng của Vật Khất làm cho suy tàn, máu miệng hộc ra. Vật Khất lại tóm thêm hai thiên tướng nữa lớn giọng kêu ca và vẫn thụi vào đan điền của chúng.

Mấy thiên tướng chưa thể cầm quân gây chuyện thì bị Vật Khất hủy tu vi, đánh cho đổ máu ngã khụy xuống.

Vật Khất thu tay, nhanh chóng lùi lại vài bước, cao giọng nói: “Yêu ngôn mê hoặc lòng người, dao động lòng quân, theo quân luật ưảm! Tiểu Hắc, ưảm đi!”

Tiểu Hắc cười hi hi quái đản, hắn nhảy xuống, nhanh chóng đến chỗ mấy thiên tướng, lói đao ra, mọi người kinh hãi không thốt lên lời, lưỡi đao sáng lóe lên dưới ánh nang, sau đó, 5 cái đầu rơi xuống lăn lông lốc một đoạn xa.

Hiệu trường nồng nặc sát khi và máu tanh, thành vệ quân vốn đội hình chỉnh tề này loạn lên.

Lô Thừa Phong chợt hắng giọng nặng nề, hắn đứng trên bục cao nói: “Các ngươi muốn làm gì? Định tạo phản chắc?”

Một chiếc mù rơi nặng ưịnh xuống, những tên lính quèn vội dừng lại, số thiên tướng còn lại, hiệu úy, quân úy không can tâm động viên những binh sĩ của mình, nhưng quân luật quốc pháp như sơn, trừ một vài phần tử cứng đầu thì sai dám ngông cuồng?

Lô Thừa Phong cười nhạt, lói một đống công văn trong túi gấm ra vứt xuống.

“Mọi tướng lĩnh trong thành vệ quân, tận số khai cách, bỏ mũ giáp, để lại binh khí, lăn ra khỏi hiệu trường, ai dám vi phạm, ưảm!”

Có đầu người đẫm máu trên đất làm gương, lại nhìn bọn Trương Hổ khí thế hừng hực, thành vệ quân có mặt đều tròn mắt.

Nhờ sự huấn thị nghiêm khắc của Vật Khất, mọi tướng lĩnh trong thành vệ quân đều bị đuổi ra khỏi quân đội.