Thâu Hương

Chương 31: Chuyện quái lạ




Edit: Tàn- Kiếm

Hạ Hầu Hành có nằm mơ giữa ban ngày cũng không hề nghĩ tới Đan Phi lại có thể giải quyết tốt được công việc này, tên tiểu tử kia lấy đâu ra bản lĩnh như thế, vậy mà lại có thể làm cho người ở đây răm rắp nghe theo những gì hắn nói!

Sắc mặt của Hạ Hầu Hành hơi thay đổi, hắn thấy Đan Phi hình như lại muốn nói điều gì, liền lập tức giật lấy hộp tráp đang ở trên tay của Đinh quản gia , rồi bước vội đến trước mặt Đan Phi cười ha ha nói:

- Ngươi là Đan Phi đúng không? Ta vẫn luôn quý mến những người có tài như ngươi!

Đan Phi nghe xong thì khẽ giật mình, nghĩ bụng ngươi quý mến ta vậy mà cứ mở miệng ra là kêu nô tài, à đúng rồi, nếu ngươi không thưởng thức ta thì chắc chắn cũng rút đao ra chém ta giống như Doãn lão đại luôn á.

Nhìn thấy bộ dạng “thụ sủng nhược kinh” của Đan Phi, Hạ Hầu Hành mới hạ giọng nói:

- Tào phủ mua ngươi về làm nô… à ừm …. hạ nhân, mà ta lại rất quý mến ngươi, nên ta sẽ chuộc thân giúp ngươi, sau đó để cho ngươi đến làm phó quản gia ở Hạ Hầu phủ, ngươi thấy thế nào?

Đinh quản gia đứng một bên nghe thấy suýt chút nữa té xỉu.

- Hạ Hầu Hành, ngươi có dây thần kinh xấu hổ hay không, ngươi nói ra câu đó không sợ mất mặt à?

Tào Ninh Nhi nghe xong mà giận tím mặt.

Hạ Hầu Hành liền phản bác:

- Ta có tiền ta còn muốn mặt làm gì?

Biết lời hứa hẹn của mình đã bị Tào Ninh Nhi nghe thấy, Hạ Hầu Hành hạ quyết tâm đã không làm thì thôi nhưng một khi đã làm là phải làm tới bến, bèn cất cao giọng nói:

- Đan lão đệ, ta biết ngươi không tin tưởng ta, nhưng ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, Hạ Hầu Hành ta tuyệt đối đã nói là làm. Chỉ cần ngươi mở miệng, chức vị phó quản gia của Hạ Hầu phủ liền giao cho ngươi.

- Hạ Hầu Hành!

Tào Ninh Nhi tức giận dậm chân, nàng không ngờ tới Hạ Hầu Hành lại nghĩ ra phương pháp vô lại như vậy.

Những ngày qua, nàng vẫn dốc lòng duy trì việc làm ăn của Tào gia, nhưng chỉ vì đại ca không hăng hái, Hạ Hầu gia lại luôn luôn gây khó dễ, làm tinh thần và thể xác của nàng không tránh khỏi mệt mỏi. Biết được trong chợ có chỗ bán bánh màn thầu ăn rất ngon, trong hoàng cung ở thành Hứa Đô cũng không có mà ăn, Tào Ninh Nhi lập tức ý thức được đây là một cơ hội làm ăn,cho nên nàng tự mình tìm tới muốn đàm phán vụ làm ăn này một cách tỉ mỉ, nhưng không ngờ Hạ Hầu Thành lại nhanh chân đến trước còn mang theo một số tiền lớn bên người.

May là tình huống bất ngờ xảy ra, Đan Phi lại có thể đứng ra giải quyết. Tào Ninh Nhi trong lòng vui sướng, nghĩ thầm tên Đan Phi này quả nhiên là người thông minh, chẳng lẽ hắn sớm biết việc làm ăn về bánh màn thầu này nên mấy ngày nay hắn hay đi ra ngoài là vì chuyện này?

Nàng rất có cảm tình với Đan Phi, cũng cảm thấy khả năng Đan Phi tuyển chọn Tào Phủ sẽ lớn hơn một chút, nhưng không ngờ tới Hạ Hầu Hành lại không chừa thủ đoạn nào nên nàng chỉ sợ Đan Phi không chịu nổi mê hoặc.

- Ngươi nói ngươi ở lại Tào phủ làm cái gì? Tào Ninh nhi cũng sẽ không gả cho ngươi, nghe nói lão tử của nàng chuẩn bị đem nàng gả cho Tuân gia.

Hạ Hầu Hành chặt đứt tất cả ảo tưởng của Đan Phi dành cho Tào gia, thấy hắn có phần ý động dáng dấp, thanh âm của Hạ Hầu Hành càng thấp hơn nói:

- Một trăm quan tiền. Chỉ cần giúp bổn công tử hoàn thành vụ làm ăn này, không chỉ chức phó quản gia là của ngươi, bổn công tử còn thưởng cho ngươi một trăm quan tiền, thế nào? Ngươi quyết định đi?

Hạ Hầu Hành dào dạt đắc ý nhìn Đan Phi, nghĩ thầm chỉ có lão tử mới nghĩ ra được chủ ý thông minh này, Đan Phi chẳng qua là tên nô tài, chưa từng va chạm xã hội, làm gì có chuyện không động tâm trước tiền tài và địa vị.

Đan Phi rốt cục mở miệng nói:

- Hạ Hầu công tử, cõi đời này đúng là có người không dựa vào mặt để kiếm ăn.

- Sau đó thì sao?

Hạ Hầu Hành ngơ ngác hỏi.

- Nhưng là tại hạ là dựa vào mặt để kiếm ăn.

Đan Phi thở dài nói:

- Rất cảm tạ ý tốt của Hạ Hầu công tử, nhưng tại hạ không thể làm việc vì tiền mà không biết xấu hổ này, dù sao tại hạ vẫn là hạ nhân của Tào gia, loại việc ăn cây táo rào cây sung này tại hạ làm không được.

Tào Ninh nhi cực kỳ mừng rỡ.

Hạ Hầu Hành không chỉ đầu quan lệch đi, mà mũi cũng thiếu chút nữa lệch đi vì tức giận, không nghĩ tới chính mình dùng lễ mời người như thế mà vẫn còn có người không biết điều, không khỏi tức miệng mắng to:

- Đan Phi, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết điều, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì, bổn công tử sẽ thu ngươi làm phó quản gia? loại người có mắt như mù như người không bằng móc ra quăng cho chó ăn còn có ích.

Đan Phi coi như chó sủa bên tai, không thèm để ý tới, nghĩ bụng tên Hạ Hầu công tử này hóa ra thuộc loại tắc kè hoa, loại người như thế có lẽ không nên có liên quan gì đến hắn là tốt nhất.

- Ta cho ngươi biết, người đắc tội bổn công tử ở thành Hứa Đô này xưa nay đều không có kết quả tốt!

Hạ Hầu Hành thấy sự việc đã hết hi vọng, cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi chờ đó, ta sẽ cho ngươi biết mặt!

Sau khi nói ra một câu hung ác hắn đem tráp ném cho quản gia, căm giận rời đi.

Tào Ninh Nhi cười tươi như hoa, chậm rãi đi tới trước mặt Đan Phi, nhẹ giọng nói:

- Đan Phi, ngày hôm nay may là có ngươi, làm sao ngươi biết nơi này có bánh màn thầu, còn kết giao bằng hữu với Ô Đại Nương các nàng?

Ta trước là cùng các làm bằng hữu, sau đó mới biết các nàng làm bánh màn thầu.

Đan Phi biết Đại tiểu thư hiểu lầm trình tự, nhưng cũng không giải thích, mỉm cười nói:

- Đại tiểu thư, ta đã giúp ngươi giải quyết xong đơn làm ăn này, chuyện còn lại, còn muốn phiền phức ngươi nói chuyện cùng với Ô Đại Nương các nàng.

Tuy cảm thấy Đan Phi dùng từ "Đơn" để hình dung việc làm ăn có chút kỳ quái, nhưng mà Tào Ninh nhi vẫn gật đầu, xoay người nói với Ô Đại Nương:

- Ô Đại Nương, Tào thị ở Hứa Đô có một quán rượu, có điều là. . .

Tào Ninh Nhi hơi do dự, tiếp tục nói:

- Ta lúc nãy ước lượng, Hạ Hầu Hành đưa cho ngươi tráp tiền kia nhìn thì tưởng nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua năm mươi quan tiền.

Đan Phi âm thầm gật đầu, nghĩ thầm Hạ Hầu Hành tên này thực ra cũng là tên ranh mãnh, trong tráp không phải tất cả đều là vàng, mà toàn là tiền đồng, hiển nhiên là biết Ô Đại Nương mấy người chưa từng va chạm xã hội nên giở trò lừa gạt.

- Như vậy đi. Ta cho ngươi ba mươi quan tiền.

Tào Ninh nhi chậm rãi nói.

Ô Đại Nương hơi có tí thất vọng, nghĩ thầm làm sao lại giảm giá tiền xuống? Liền nghe Tào Ninh Nhi tiếp tục nói:

- Có điều quán rượu Tào gia có thể vì các ngươi mà mở một cái quầy hàng ở lầu một, chỉ cần quán rượu Tào gia tồn tại một ngày, các ngươi có thể mở quầy bán màn thầu ở quán rượu đó tiền ta không lấy tiền thuê.

Ô Đại nương vui mừng khôn xiết.

Đan Phi cũng âm thầm gật đầu, nghĩ thầm cô Tào Ninh Nhi này làm việc khá quyết đoán, phải biết chỗ đặt quầy hàng làm ăn rất quan trọng, quán rượu Tào gia thì không cần phải hỏi, khẳng định là nằm trên con đường tấp nập nhất, nếu ở hiện đại, chính là tuyến đường thương mại trung tâm, tấc đất tấc vàng, Ô Đại Nương có thể bán bánh màn thầu ở chỗ đó,thì đời này áo cơm không lo!

Ô Đại nương tuy là khổ phụ, nhưng vẫn hiểu được phần sinh ý này, không nhịn được nói cảm ơn liên tục, Tào Ninh Nhi thấy thế nở nụ cười xinh đẹp, phân phó bảo:

- Đan Phi, chuyện còn lại ngươi nói chuyện với các nàng, tiền ngươi ngày mai mang đến, qua mấy hôm nữa ngươi dẫn các nàng đi xem quán rượu. Ta còn có việc, đi trước.

Tào Ninh nhi nhẹ nhàng di chuyển, đi mấy bước, thấy Đan Phi giống như đầu gỗ vẫn còn đứng yên tại chỗ, khẽ cắn môi.

Ô Đại Nương thấy thế lập tức nói:

- Đan Phi, còn muốn làm phiền ngươi đưa đại tiểu thư về.

Đan Phi "Ừ" một tiếng, cùng Tào Ninh Nhi đi ra tạp viện, xe ngựa dừng ngay ở đầu hẻm, Thúy nhi đứng ở nơi đó ngó nhìn xung quanh, nhìn thấy Đan Phi bỗng dưng xuất hiện, vẻ mặt của Thúy nhi như nhìn thấy quỷ, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là xuất quỷ nhập thần, vừa nãy Hạ Hầu công tử cũng từ nơi này đi ra, Đan Phi cùng Hạ Hầu công tử lẽ nào tối hôm qua đều qua đêm ở đây sao?

Mấy tên xú nam nhân khẩu vị thật là khác người.

Tiễn Tào Ninh Nhi đưa đến trước xe ngựa, Đan Phi lúc này mới nói:

- Đại tiểu thư, ta lần này cuối cùng coi như làm được một ít việc.

- Ngươi không nói ta cũng biết.

Tào Ninh nhi lườm hắn một cái, nghĩ thầm ngươi đưa ta tới đây, chẳng lẽ chỉ để nói mỗi câu này thôi sao?

- Có việc không biết có thể hay không làm phiền đến đại tiểu thư.

Đan Phi do dự nói.

- Việc liên quan đến ta à?

Tào Ninh nhi hơi nhíu mày.

Thúy nhi đứng một bên mắt trợn trắng, cảm thấy đại tiểu thư làm đối xử với tên hạ nhân này rất khác với tất cả mọi người?

Đan Phi do dự đáp:

- Là việc liên quan tới ta.

Tào Ninh Nhi khá là kinh ngạc:

- Ngươi làm sao? Lo lắng Hạ Hầu Hành gây bất lợi cho ngươi? Ngươi cứ yên tâm, nơi này là thành Hứa Đô, có Tào Tư Không ở, hắn không dám giết người phóng hỏa. Hắn nếu như dám làm hại ngươi, ta sẽ hướng Tư Không tố cáo hắn.

- Không phải việc đó.

Đan Phi thầm nghĩ ta còn muốn làm gia nô cả đời sao, không phải tên thích bị tra tấn, bây giờ tiền bạc đã có, cần tìm cách đi tới Nghiệp Thành, có điều phải nghĩ cách đến gặp Mã Vị Lai một lần, còn Hạ Hầu Hành, có lẽ sau này cả đời không qua lại với nhau.

- Ta muốn chuộc thân.

Tào Ninh Nhi sửng sốt, không hiểu nói:

- Ngươi chuộc thân cho ai? Ngươi. . .

Nàng ngửi được trên người Đan Phi có một mùi thơm rất dễ chịu, trước đây chưa từng có.

Lẽ nào mấy ngày nay hắn đi tới lầu Như Tiên? Sắc mặt Tào Ninh Nhi hơi không vui.

- Đương nhiên là cho chính ta. Ta còn có thể chuộc thân cho ai?

Đan Phi cảm thấy tâm tư của phụ nữ rất thiên mã hành không, nói chuyện không đâu.

Sắc mặt Tào Ninh Nhi hơi thay đổi.

Đan Phi có phần không rõ hỏi:

- Thế nào, không được sao?

Hắn làm việc cẩn thận, biết một khi đã làm nô, phải kí kết hợp đồng, nếu bí mật trốn đi, không ai phát hiện còn được, còn nếu bị người tìm được, xử tử là việc rất có khả năng, không cần nghi vấn thế lực khổng lồ của Tào gia, có thể dễ dàng xử lí việc này thì không việc gì phải đi con đường cực đoan.

- Việc này ư. . .

Tào Ninh Nhi suy tính trong chốc lát.

- ta thật sự cảm thấy có một ít thắc mắc về viêc này , không biết có thể hay không hỏi ngươi một chút?"

"Việc gì?" Đan Phi không hiểu nói.

Tào Ninh nhi nhẹ giọng nói:

- Theo ta được biết, hồi đó ngươi đến trước của Tào phủ, vốn là một dân chúng tầm thường, chỉ là ngươi khổ sở cầu xin Tào phủ thu ngươi làm nô, thế nên mới lập chứng từ.

Tên nô tài này cái gì tật xấu? Đan Phi thầm nhủ trong lòng.

- Sau đó ta hỏi tam thúc, hắn nói ngươi đến Tào phủ là có mục đích, bởi vì ngươi muốn báo thù, mà kẻ thù này lấy sức mạnh của ngươi tuyệt đối không cách nào báo được, ngươi một lòng muốn tam thúc thu ngươi làm đồ đệ, chính là muốn học được một ít bản lãnh của sư thúc để báo thù.

Đôi mắt đẹp của Tào Ninh Nhi ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Đan Phi hỏi:

- Ngươi hôm nay đột nhiên muốn chuộc thân, nói vậy là muốn rời khỏi hồi đó vất vả mới tiến vào được Tào gia, không biết là tại vì sao?