Thâu Hương

Chương 1: Người làm việc lớn




Dịch giả: Phàm Nhân.

Lúc này phải chuẩn bị xong xuôi hành lý, sau đó thì ngẩng cao đầu hướng Nghiệp Thành làm việc lớn, Đan Phi trở lại với bộ quần áo mới toanh, lòng thầm nhũ một câu.

Lúc này hắn có cảm giác rất mất mặt, bộ đồ đang cầm trên tay được gọi là đồ tân thủ, còn nói khó nghe hơn là trang phục ăn mày - - gia nô tào phủ, thế này chẳng khác gì tên khất cái ngoài đường kia là mấy?

Hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có lúc trở thành gia nô tào phủ.

Hắn - con một của dòng dõi thế gia khảo cổ bảy đời đơn truyền, nhận mệnh lệnh của cao tầng mà nhận trách nhiệm chủ trì toàn bộ cuộc khai quật khảo cổ thần bí hạng nhất của quốc gia tại Nghiệp Thành. Hắn phát hiện ra quan tài ngọc của nữ tu là hậu nhân của hoàng đế một cách ngoài ý muốn. Vào khoảnh khắc nhìn thấy quan tài ngọc ấy, dường như "tam quan" (chủ nghĩa duy vật Tam quan: Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan) của hắn đã bị sụp đổ và dựng lại, hắn biết rõ phát hiện này chưa chắc đã không còn ( loại phát hiện sau này không thể gặp nữa), nhưng tuyệt đối là phát hiện hàng đầu trước nay chưa từng có. Nếu như công bố tin này ra ngoài thì nhất định sẽ gây chấn động toàn thế giới, làm biến đổi thuyết tiến hóa của Đác uyn thậm chí là văn minh nhân loại.

Hắn còn chưa kịp đợi đến lúc công bố tất cả, đã bị cái thần kỳ quan tài làm bằng ngọc kia dẫn hắn xuyên thời gian tới Kiến An năm thứ tám, hồn nhập vào thân xác của một tên gia nô, có câu lúc thượng đế khép lại cuộc sống của ngươi tại thời điểm đó sẽ kẹp hỏng đầu của ngươi, kết quả đúng là như vậy. Lúc cuộc sống của hắn chấm dứt, Thượng Đế thuận tay kẹp hư cái đầu của tên gia nô này.

Gia nô đầu đầy máu, đang lúc hấp hối, lúc đám gia nô tào phủ kia chuẩn bị đem đi chôn cất, thì hắn tỉnh lại. Thấy hắn đột nhiên mở mắt, những người kia toàn bộ hoảng hốt kêu to, cử chỉ kia so với hắn còn muốn thê thảm hơn.

Hai bên chưa kịp hiểu rỏ việc đang xảy ra, buộc hắn phải lảm nhảm hồi lâu để chứng minh là hắn còn có cơ hội cứu sống được, khi ấy những người kia mới buông tha ý nghĩ chôn sống hắn, rồi đem hắn trở về Tào phủ.

Ngơ người trên giường đá hơn nữa tháng, cuối cùng hắn có thể xuống giường đi lại, cũng biết rõ tình thế hiện tại.

Hắn tên gọi Đan Phi, lúc này ở tại Hứa Đô ---- hôm nay vẫn là cảnh thái bình thường có. Hắn gần như không có người thân, mới bị bán vào Tào phủ làm gia nô, tên của chủ nhân hắn là Tào Hồng, đối với hắn Tào Hồng cũng không xa lạ gì, là thân tộc của Tào Tháo, có thể nói gã là anh họ của Tào Tháo, việc này ai từng xem qua” Tam Quốc Diễn Nghĩa” Có lẽ sẽ biết.

Đan Phi đối với lịch sử hiểu rất rõ đương nhiên không nói chơi ( Nhà khảo cổ học, ngu lịch sử thì bỏ nghề luôn là vừa) , bất quá hiện này Tào Hồng hình như không có ở Hứa Đô, sách sử chỉ ghi chép lại việc trọng đại, đương nhiên sẽ không đem thời gian làm việc của Tào Hồng ghi lại một cách chi tiết, suy tính thời gian một lượt, Đan Phi đoán rằng vị chủ nhân này của hắn hẳn là đi theo người kia- - - Chính là Tào Tháo, có khả năng hai người này đang dẫn quân đánh chiếm Nghiệp Thành rồi.

Đan Phi nằm trên giường vắt óc tính toán, chỉ cần bọn người Tào Tháo xua quân đánh chiếm Nghiệp Thành, ta liền xung ngựa lên trước một mạch giết đến, trong thời kỳ chiến loạn, đất đai không đáng tiền, những tên thổ hào tại Nghiệp Thành không nhất định sẽ cùng hắn làm bạn, nhưng nhất định sợ sự tẩy trừ rung chuyển khi quốc gia thay chủ, sẽ nóng lòng bán tháo sản nghiệp, nhưng họ lại không biết sau này Nghiệp Thành không bị suy vong mà còn xây lớn thêm nữa, nó sẽ thay thế Hứa Đô trở thành trung tâm chính trị - kinh tế của Ngụy Quốc sau này, khi đó giá đất chắc chắn tăng cao, ta chiếm được nước đầu, nói không chừng còn thừa cơ vét thêm một vố, rồi đầu tư trục lợi bán ra thị trường kiếm lợi, rồi từ đó sẽ đi đến cuộc sống quyền quý xa hoa .

Lão tử không muốn làm một tên gia nô, lão tử cũng không muốn làm bia đỡ đạn, lão tử còn muốn làm thành nghiệp lớn.

Đan phi nghĩ ngợi lung tung một hồi, mới thành công mang vào chiếc giày rách của mình, bất chợt phía trước truyền đến tiếng gõ cửa, có người đẩy tiến vào, người nọ thấy hắn liền nói:

- Đan phi ngươi đã khỏe.

Ngẫng đầu nhìn qua, Đan phi nhận ra người nọ gã tên Đặng Nghĩa, là bạn cùng phòng với hắn, Tào phủ sản nghiệp to lớn, gia nô được đãi ngộ so với đám người ăn mày tốt hơn rất nhiều, bao ăn bao ở, hắn và Đặng Nghĩa còn được chia một căn phòng nhỏ để sinh hoạt, Đặng Nghĩa cũng là một người tốt, những ngày này cũng nhờ có Đặng Nghĩa tận tình chăm lo nên hắn mới nhanh khỏi như vậy.

Đan Phi từ Đặng Nghĩa biết được người này so với hắn lớn hơn ba tuổi, vì thế hắn cũng nói ra tuổi của mình.

Đặng Nghĩa tự xưng chưa đến tuổi vị thành niên( 20 tuổi – trẻ trâu), Đan Phi nhìn một thân quần áo sạch sẽ kia, rồi lại có cảm giác tên gia hỏa này đang giả bộ non nớt với mình, rõ ràng tên gia hỏa này không phải loại ăn rồi chờ chết, nhưng lại là một tên thích an nhàn.

Nhận thấy Đan Phi nhìn hắn đến kinh ngạc. Đặng Nghĩa đi tới cười cười rồi lên tiếng:

- Tiểu tử mạng ngươi rất lớn, cuối cùng thì ngươi ở ngoài thành đã gặp việc gì, tại sao mang đầu máu trở về, lại hôn mê gần nữa tháng thiếu chút nữa là chết luôn rồi?

Đối với việc này Đan Phi cũng muốn biết, nhưng hắn đối với thân thể này chả qua cũng là thất thiếu đã thông lục khiếu - - -- một khiếu còn lại không biết chạy đi đâu rồi, chỉ có thể hàm hồ nói ra:

- Ta . . . Ta . . . Cũng Không nhớ rõ lắm.

- Ta biết rõ tiểu tử ngươi rất có đảm lượng.

Đặng Nghĩa hiển nhiên còn hiểu bản thân Đan Phi hơn cả chính chủ, gã thấp giọng nói:

- Có phải ngươi muốn làm cùng Tào Gia làm ăn.

Đan Phi hơi choáng, Đặng Nghĩa một bên nói tiếp:

- Có thể cùng với họ làm ăn đều phải giết nhau mà làm, việc này ta không làm được, an tâm làm một cái gia nô có gì không tốt, gia nô cũng có thân phận địa vị, tại nơi đây thành Hứa Đô, có ai dám xem thường chúng ta.

Thật sự là một tên phế vật.

Đan Phi có cảm giác tên tiểu tử này trời sinh có mạng nô tài, tiện thể kéo thấp lý tưởng của y, bằng việc bêu khuôn mặt xám xịt với không thèm đáp lại , im lặng một hồi thì tiếng chuông báo hiệu bất chợt vang lên, Đặng Nghĩa lập tức cầm lấy bát cơm tức tốc phóng thẳng ra ngoài ----- Hạ nhân Tào phủ thời gian ăn cơm đã đến.

- Đợi ta một chút.

Đan Phi chưa kịp tiếp thu lý tưởng của tên kia, liền mang đôi giày rách chạy theo ra ngoài, người làm việc lớn trước tiên cũng phải nhét đầy bao tử, hơn nữa tháng uống cháo trắng thật làm cho lòng người bùng cháy.

Hắn và Đặng Nghĩa liên tục nuốt nước bọt cuối cùng cũng thành công cướp được một bát lớn thịt mỡ hầm cách thủy, ở Tào Phủ chẳng những có thức ăn tốt, đầu bếp cũng rất có tài.

Một đám hạ nhân được chia thức ăn, tốp năm tốp ba tại sân nhỏ tập trung ăn uống, sau khi ăn xong lại ngồi dưới táng cây ngã trái ngã phải nghỉ ngơi.

Ở thời kỳ tam quốc làm gia nô cũng không tốt đẹp gì nói toạc ra thân gia nô luôn đứng dưới đáy của xã hội, gia nô chỉ đứa thấp hèn nghèo khó buộc phải bán mình làm đứa ở, chẳng những chịu trách nhiệm cày bừa vụ xuân rồi tới mùa thu phải thu hoạch sản lượng, bắt cá, đốn củi, đến chế tác mọi việc đều phải gánh chịu, mỗi ngày mỗi loại công việc cuộc sống cũng không dễ chịu cho lắm. Bất quá Đặng Nghĩa cũng không có nói sai, quả thực làm gia nô Tào phủ cũng có chút địa vị, đa số toàn ở trong phủ làm ba chuyện lặc vặt, chạy đông chạy tây một chút, không thể nghi ngờ nếu so với gia nô nhà người ta thì ở đây nhẹ nhõm hơn nhiều.

Sau khi ăn no Đan Phi, lại bắt suy tính phải làm thế nào để lần nữa hoàn thành nghiệp lớn, hắn đảo mắt một vòng, rồi thấp giọng nói:

- Đúng rồi, hồi nảy người có nói cùng Tào gia làm gì mà người ta phải đỏ mắt chém giết?

Đặng Nghĩa đã lên tiếng khẳng định không phải đấu tranh lành mạnh, đó không phải là kiểu mua bán bình thường, làm lòng hắn nghĩ tới điều đó, nhưng hắn cũng không nắm chắc lắm.

Đặng Nghĩa nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, hạ thấp giọng nói ra:

- Đây không phải là điều mà ngươi đã nói với ta sao. . . Tào đại gia thân là Tướng Quân, thế nhưng Tào Tam gia thích làm việc này.

Nói xong y dùng tay hướng phía dưới cắm xuống, sau đó lại giơ lên trên.

Đan Phi trong lòng chấn động, vào lúc hắn định hỏi rõ, thì chợt nghe viện trước truyền đến vài tiếng hoan hô:

- Đại tiểu thư đã về.

Rất nhiều tên gia nô lập tức thay đổi bộ dáng, rối rít hướng phía của viện lao tới, bên này Đặng Nghĩa cũng đứng lên nhìn bộ dáng hấp tấp kia của gã hẳn là muốn chạy tới nơi rồi, thế nhưng y lại nhìn thấy Đan Phi vẫn an nhàn ngồi một chỗ, liền kéo hắn đứng lên vừa nói:

- Ngươi bị đánh đến ngu rồi hả, đại tiểu thư đã về nhà ngươi còn không mau đón tiếp còn nằm lì ra đó, nàng là người có tâm địa rất tốt, mỗi khi nhìn thấy chúng ta nghênh đón liền cao hứng có lúc còn cho chúng ta rất nhiều tiền thưởng nữa đấy.

Đang phi rốt cuộc cũng có chút thích thú, thầm nghĩ hoàn cảnh lúc này chẳng khác gì trò chơi, khi chơi game xuất phát điểm luôn ở tân thủ thôn, mà đã là tân thủ thì luôn luôn thiếu tiền, chính hắn cũng là tân thủ mới tới cái niên đại này, trước tiên kiếm một chút tiền vàng để đổi trang bị cũng không tệ.

Hắn đi theo Đặng Nghĩa đến gần Tiền viện, thì Đặng Nghĩa bất ngờ bị Đan Phi kéo lại.

Đặng Nghĩa lảo đảo một hồi, chuẩn bị lên tiếng chất vấn hành động lúc này của Đan Phi, lời chưa ra khỏi miệng đã vội nuốt lại, Tiền Viện bỗng nhiên yên tĩnh vô cùng yên tình, thời gian xung quanh như ngừng hẳn lại cảnh vật lúc có phần tịch mịch, phía trước xuất hiện một người con gái đang ngồi trên lưng ngựa, vòng eo nhỏ nhắn, mắt ngọc mày ngà, có thể nói đây là lần đầu tiên Đan Phi nhìn thấy mỹ nữ ở thời đại này. Nói thật hắn ở thời đại kia cũng không ít lần nhìn thấy người đẹp, nhưng tự nhiên mỹ lệ bậc này quả thực ít đến đáng thương.

Mỹ nữ này y hệt tạc ra từ tản băng.

Vị đại tiểu thư tốt bụng này là ái nữ của Tào Hồng sao?

Mấy ngày nay Đan phi nghe được rất nhiều điều từ Đặng Nghĩa kể cả việc cậu ta thèm nhỏ nhãi vị đại tiểu thư Tào gia này, ai cũng biết Tào Hồng quanh năm chinh chiến bên ngoài, tuy gã cũng có hai đứa con trai, nhưng việc Tào gia ăn nên làm ra công lớn đều nhờ vào tài cán của vị đại tiểu thư xinh đẹp này.

Đại tiểu thư này không những xinh đẹp, tính cách lại hiền lành. Nếu ai cưới được nàng làm lão bà, ko biết kiếp được tên đó đã ngồi gõ thủng mấy trăm cái mỏ.

Đương nhiên đây là những điều là nguyên âm Đặng Nghĩa Đan Phi biết rõ tâm tính tên này đến cả nằm mộng cũng muốn ghi tên vào gia phả Tào Gia, cho tới hôm nay hắn mới gặp được vị đại tiểu thư này, Đan phi đau buồn thay cho Đặng Nghĩa cái tên ngây thơ tội nghiệp này y hệt mấy anh em Hồ Lô.

Anh em hồ lô: Là bảy anh em sinh ra từ quả hồ lô” Trích Hồ Lô Biến”

Nữ nhân này mỹ miều thật, bất quá Đan Phi cũng không phải hạng t*ng trùng thượng não, tâm người già sao bằng bọn thiếu niên trẻ trung được, vừa nhìn thấy nhan sắc của nữ nhân này, chắn sẽ nhớ thương nàng mỗi ngày thôi, nếu mang cô gái này tới thời hiện đại, tuyệt đối là hạng nữ nhân mà đàn ông không thể nào trị nổi cái này phải nói là nữ cường nhân ấy chứ, nữ nhân như thế chỉ sợ tâm địa của bảy anh em Hồ Lô gộp lại thành một cũng chịu không thấu à.

Đối với loại nữ nhân này, phải tránh thật xa mới được.

Suy nghĩ của Đan Phi cùng mọi người xung quanh có chút bất đồng, đoàn người này đều đang nhìn bóng lưng của đại tiểu thư đang đứng gần đầu chiếc kiệu, màn kiệu rủ xuống, trong kiệu truyền ra một tiếng ho khan rất nhỏ, nhìn biểu hiện của đại tiểu thư lúc này có vẻ cùng người trong kiệu kia có quan hệ.

Không một ai hoan hô, chỉ có quản gia đang ở gần đó với dáng vẻ nịnh nọt vỗ mông ngựa vài câu, nhưng chỉ được đại tiểu thư đáp lại bằng hành động phất tay áo, quản gia này rất biết điều liền quay người rời đi, bỏ qua màn tân bốc của bọn hạ nhân chiếc kiệu liền tăng tốc hướng bên trong phủ đi vào, bên trong kiệu đột nhiên truyền đến một hồi ho khan kịch liệt.

Chiếc kiệu lập tức dừng lại, đại tiểu thư trở mình xuống ngựa, nép sát mình vào chiếc kiệu, thấp giọng nói gì đó. Tiếp theo màn kiệu lóe lên, một cánh tay từ trong kiệu vươn ra, chỉ đến hướng bên kia.

Đan Phi rùng mình.

Hắn không phải tự hào vì cánh tay của người nọ đang chỉ đến hắn, cũng không cần biết người nọ vì sao chỉ trúng hắn, Đan Phi cũng biết rõ việc này không liên quan đến mình, nảy giờ hắn cùng một đám gia nô đứng đây chờ đợi mục đích chỉ là kiếm chút tiền thưởng mà thôi, nhìn tình huống này mà nói, có lẽ cả đám chưa bị vạ lây là may mắn lắm rồi, hắn có rất nhiều cách để kiếm tiền, nếu không phải sợ hành động lạ của hắn gây nên chú ý với người khác, thì hắn đã sớm quay về phòng đánh một giấc rồi.

Nếu muốn làm thành nghiệp lớn, cái trước tiên là phải có tầm nhìn rộng lớn.

Sự việc không có gì khiến hắn phải để ý, chả qua khi nhìn thấy màu sắc của cánh tay nọ hai mắt hắn liền đanh lại liền bêu ra vẻ mặt khá nghiêm túc.

Trời mới quá ngọ, lại vào mùa thu, ánh mặt trời tà tà chiếu rọi, biến cánh tay đen ô mịt mờ kia trở nên ảm đạm.

Người ngoài nghề có lẽ không biết, có thể họ chỉ cẩm thấy cánh tay này là một thứ rất quyền uy, tuy bàn tay này có phần mệt mỏi của thời gian, nhưng với tư cách là một chuyên gia cực kỳ xuất sắc của ngành khảo cổ học, kiêm luôn cái chức vua đào mộ của hắn, Đan Phi cảm thấy người này không tầm thường chút nào.

Hắn liếc mắt thấy màu sắc in hằng trên bàn tay người nọ, thì có đến chín thành nắm chắc đây là một tay chuyên đi đào trộm mộ, bởi vì cái tay đen ố kia giống như bị nhiễm thi khí từ rất lâu rồi.

Thi khí nghe rất huyền diệu, đương nhiên Đan Phi biết rõ nó, nguyên do khi thi thể được chôn sâu dưới đất qua thời gian nó sẽ sinh ra một loại vi sinh vật do phản ứng hoại sinh, vi sinh vật đó xâm nhiễm đến bàn tay kẻ đào mộ, vết tích này rất khó để tẩy sạch do đó bàn tay người trong nghề này mới ngả màu như vậy.

Nhìn hình dạng cánh tay này, mà người trong kiệu lại không phải là cương thi, chỉ sợ người đó có đến mấy mươi năm kinh nghiệm là ít.

Lúc nảy Đặng Nghĩa làm ra hành động đào đất, Đan Phi cũng cảm giác gã nói về điều này, vì thế hắn đã sớm có suy đoán trước rồi, có lẽ ý nghĩ này đã có từ trước? Suy nghĩ của kẻ vượt thời đại như hắn cũng khá lạc hậu rồi.

Căn cứ vào sách sử, Tào Hồng là một nhân vật có tiền tài, tại thời điểm Tào Tháo còn ở vị trí Tư Không, hàng năm đều bị huyện lệnh kiểm kê báo cáo tài sản, lúc ấy huyện lệnh có báo cáo với Tào Tháo rằng gia tài của Tào Hồng cùng Công Hầu gần như bằng nhau, khi đó Tào Tháo thản nhiên đáp lại ---- giá như con cháu trong họ ta đều như Tử Liêm thì tốt biết mấy!

Tử Liêm là tên chữ của Tào Hồng.

Tào Tháo biết tin không giận dữ mà còn châm chọc thêm một câu, nói trắng ra- - - lão tử khẳng định Tào Hồng cái tên tiểu tử kia có rất nhiều tiền đó, ngươi có ý kiến chăng?

Tiền của Tào Hồng đương nhiên không phải từ trên trời rơi xuống.

Đan Phi nhớ lại lời Đặng Nghĩa vừa nói, lập tức nghĩ đến - - - Chủ nhân Tào phủ là Tào Hồng thân làm Tướng Quân, còn một người nữa có tên thường gọi là Tào Tam gia nhưng vấn đề nằm ở chỗ nào? Chẳng lẽ người trong kiệu kia chính là Tào Tam gia là kẻ chỉ huy Sở Kim giáo úy, còn có Trung Lang tướng quân chả lẽ nào cùng tào Tam Gia này có liên quan.

Sở Kim giáo úy những người này, đều là thuộc hạ dưới trướng Tào Tháo, bọn họ vẫn như vậy vẫn luôn im lặng và hành động một cách thần thần bí bí.

Giờ phút này hắn nghĩ đến rất nhiều thứ, đầu hắn luôn hoạt động nhanh hơn người khác một ít, nếu không cao tầng sẽ không tin tưởng mà giao cho hắn nhiều trách nhiệm như vậy. Mọi người chỉ thấy sau khi cánh tay có phần run rẩy ấy vươn ra ngay lúc ấy trong mắt của đại tiểu thư liền hiện ra chút khó hiểu, sau đó vòng eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng lay động, nàng ngoái đầu nhìn theo hướng cánh tay chỉ đến, một lúc sau mới lên tiếng:

- Ai là Đan Phi.

Gió thu nổi lên mang đến cảm giác hiu quạnh đến khó hiểu, lúc này ánh mắt mọi người đều rơi vào dáng người đơn bạc, có chút trẻ trung trên người thiếu niên, chưởng quản Tào gia có phần không hiểu đại tiểu thư Tào gia tại sao lại tìm tên tiểu tử này?

Hắn có số đào hoa? Chắc chắn không phải.

Mọi người ngay lập tức loại bỏ đáp án này. Nếu như nhìn kỹ thì tên tiểu tử này rất rất bình thường, tóm lại một tên gia nô ở thời đại này thì có gì nổi bật, nếu không sợ mất lòng thì đến cứt trâu hắn cũng không bằng (Nguyên văn tác giả, theo tui nghĩ cứt trâu hồi đó có công dụng lắm thì phải :))) ), chẳng lẽ tên kia phạm phải đại tội cho nên đại tiểu thư mới đích thân tìm hắn ý nghĩ này hiện lên trong đầu khiến tất cả mọi người ở đây đều âm thầm chờ mong.

Đai tiểu thư nhìn theo ánh mắt mọi người, thấy Đan Phi có phần ngạc nhiên nhìn lại.

Bằng trực giác của nữ nhân, thiếu niên kia cùng với những người khác có phần không giống nhau, nhưng cuối cùng khác biệt ở đâu, nàng hết lần này đến lần khác đều nghĩ không ra. Mặt mũi bình thường không có gì nổi bật, gia cảnh quyền quý? Cũng không đúng, rốt cuộc tên gia nô này có điểm gì đặc biệt, cuối cùng thì vấn đề nằm ở đâu?

Đại tiểu thư trong lòng hoang mạng, bên này Đan Phi cũng khá hoảng sợ, hắn cứ cho là mình là nghe lầm, nhưng đại tiểu thư lại lần nữa kêu lên một cách rõ ràng:

- Đan Phi ngươi tới đây.