Thất Vương Gia Chi Sủng - Vương Phi Yêu Nghiệt

Chương 3: Hôn ước từ khi mới chào đời ?!




- Ý ngươi là sao? Ta không hiểu.

- Đầu đất như ngươi thì hiểu được gì! Có nghĩa là, từ khi ngươi mới chào đời, Lăng gia sẽ tìm cho ngươi phu quân tương lai thích hợp,sau đó yểm bùa để ngươi chỉ có thể lấy hắn. Nếu không, đến năm ngươi 18 tuổi, tự khắc sẽ có TỬ THẦN tìm đến! Vậy cho nên, trước sinh thần 19 tuổi, phải tìm cho ra phu quân được định đoạt của ngươi, và tìm cách để ngươi được gả cho hắn.

- Thế nếu hắn không muốn lấy ta?

- Thì ngươi phải cố gắng hết sức để làm hắn yêu ngươi, hoặc là,chấp nhận cái chết.

""Gì chứ! Cái thứ hủ tục ngu xuẩn này!! Tìm phu quân tương lai cái quái j! Giữa biển người mênh mông biết ai mới là người cần tìm?""- Nàng trong lòng thầm nghĩ.

- Ta nghe nói lúc nhỏ ta có hôn ước với Bát vương gia? Không phải hắn là "" phu quân được định đoạt"" của ta chứ?

- Cái đồ não heo! Ngươi biết vì sao ngươi không đồng ý lấy Bát vương gia mà lão gia và phu nhân lại chấp thuận điều đó nhanh đến thế không? Vì căn bản, hắn ta không phải "" phu quân được định đoạt"" của ngươi. Lão gia và phu nhân đã vịn vào cớ ngươi một lòng không thích Bát vương gia mà bẩm tấu với hoàng thượng hủy hôn. Vì lời vua nói ra không thể rút lại, nên lão gia và phu nhân đã nghĩ ra cách là thay ngươi bằng Tử Du. Tức hiện tại Tử Du là người có hôn ước với Bát vương gia.

- Vậy tại sao....., chưa nói hết câu, nàng bỗng như nhận ra có điều gì không đúng:

- Khoan đã, làm sao ngươi biết được những chuyện này? Sao ngươi gọi cha mẹ là lão gia, phu nhân?

- Á!!!!!! Ngươi làm ta tức chết mất! Ngươi bị con gì gặm mất não rồi à? Ta- KHÔNG PHẢI TAM TIỂU THƯ CỦA TỬ GIA!

- Vậy, ngươi là ai?

- Chậc, chắc lại phải kể lại cho ngươi rồi. Ta tên Lạc Ngọc,năm ta 8 tuổi được đưa vào Tử gia làm hộ vệ. Ta học võ từ năm lên 4, nên tuy còn nhỏ, được vào Tử gia để đào tạo dần và làm hộ vệ cho ngươi, khi ấy ngươi 10 tuổi, Tử Du 9 tuổi. Ngươi hồi còn nhỏ nhất mực muốn ta làm muội muội ngươi, lúc nào cũng đối đãi tốt với ta, lão gia và phu nhân vốn cưng chiều ngươi, cũng chấp thuận nhận ta làm con nuôi, ta trở thành tam tiểu thư của Tử gia.

- Thật khó tin a!

- Cái não heo nhà ngươi im cho ta nói tiếp.

-....

- 5 năm sau( sửa lại ở chương 1 là bây giờ Tiểu Thần 19 tuổi nhá), mọi người quên dần đi Lạc Ngọc, chỉ nhớ có một tam tiểu thư lạnh lùng dữ tợn là ta bây giờ, lúc đó cũng chính là lúc lão gia và phu nhân kể cho ta nghe về "" hôn ước từ khi mới chào đời "" của ngươi. Cụ thể, ngươi được định đoạt hôn ước từ khi mới chào đời, đến sinh thần năm 19 tuổi của ngươi, ngươi bắt buộc phải tìm ra phu quân được định đoạt của ngươi, nếu không,....thật khó bảo toàn tính mạng. bắt đầu từ năm ngươi 18 tuổi, nếu như không tìm được hoặc không ở gần phu quân định đoạt của ngươi thì sức khỏe ngươi sẽ ngày 1 yếu đi. Tối qua ngươi đau đầu, lão gia và phu nhân đã vô cùng lo lắng.

- Này, ngươi là hộ vệ của ta, lại quan tâm ta như vậy, sao muốn đánh ta?

Tử Tuyết nhìn lại nàng bằng ánh mắt sắc lẻm rồi ngẩng đầu lên trời mà than:

- Ôi ông trời ơi, ngó xuống đây mà xem nàyyyyyyy!!!!!!!! Ai gặm mất não nó thì làm ơn trả lại nó đi!

Than xong, quay mặt xuống, nắm lấy hay vai nàng mà lay:

- Cái đồ bị thịt tốn cơm! Để bản cô nương đây nói lại cho ngươi nghe: NGƯƠI- VÀ TA, ĐÃ CÙNG NHAU THỐNG NHẤT MỘT CHUYỆN.

Ta và ngươi mỗi lần muốn gặp nhau đều tìm nhau gâyy sự để người ngoài hiểu lầm chúng ta ganh ghét nhau, như vậy, nếu chúng ta gặp nhau để bàn chuyện cũng sẽ không bị nhiều người để ý. Lão gia và phu nhân thực sự không muốn nhiều người biết chuyện này.

- À, ra vậy. Ta hiểu rồi.

Tử Tuyết hừ nhẹ một tiếng.

- Còn gì thắc mắc không?

- Hả, à. Đúng rồi. Vậy là Tử Du cũng giống ta, cũng có hôn ước định đoạt à?

- Không. Nếu một nữ nhân Lăng tộc mà có nhiều con gái thì chỉ một trong số đó được chọn làm người có hôn ước định đoạt, và ngươi chính là người được chọn, cho nên Tử Du không cần có hôn ước định đoạt. Đó cũng chính là lí do vì sao, lão gia và phu nhân yêu thương ngươi hơn Tử Du.

- Vậy nếu mẹ ta sinh con trai thì hắn có hôn ước định đoạt không?

- Nam nhân Lăng tộc, không cần có.