"Bá mẫu, đường tỷ..."
Ta cất tiếng, cả hai cùng quay lại nhìn ta.
Ánh mắt Thẩm Hinh lóe lên tia oán hận.
Ta chẳng để tâm, chỉ kính cẩn hành lễ và nói vài lời khuyên bá mẫu giữ gìn sức khỏe.
"Nghe nói thiếp thất đang mang thai con trai? Nhà họ Thẩm vốn đã ít con cháu, có con trai thì tốt quá rồi."
"Khụ! Khụ khụ..."
Bá mẫu đột nhiên ho dữ dội, ngón tay run rẩy chỉ về phía ta, như muốn xé nát ta ra.
Ta vẫn mỉm cười. Ngày trước, khi bà ta chiếm lấy viện của ta, cướp đi di vật của mẫu thân ta, hủy hoại chiếc vòng ngọc mẫu thân để lại, bà cũng mang vẻ mặt vô tội như vậy.
"Xin lỗi, lẽ ra ta không nên nhắc tới chuyện đó. À, đường huynh ngày mai chuẩn bị xuống phương Nam cứu trợ nạn dân, bá mẫu có biết không?"
"Cái gì?"
Bà ta kinh ngạc ngồi bật dậy, vội vàng kéo chăn định bước xuống giường nhưng lại ngã nhào xuống đất.
Ta hài lòng rời đi.
Bọn trộm cắp này làm sao có thể ung dung hưởng thụ những thứ mà phụ mẫu ta đã đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ được chứ?
Thẩm Hinh theo sát ta ra đến hậu viện.
"Thẩm Tịch! Ngươi đã biết hết chuyện ở Hầu phủ đúng không?"
"Ta không hiểu đường tỷ đang nói gì." Cổ tay bị nắm chặt, ta đau đến nhíu mày, liền giằng ra.
"Tại sao ta vẫn chưa mang thai?" Thẩm Hinh từng bước ép sát.
"Chuyện đó tỷ nên hỏi lang trung, hỏi ta làm gì?"
"Không thể nào! Mẫu thân ta nói rồi, kiếp trước ngươi gả cho Cố Trường Phong, mỗi năm sinh một đứa, đông con nhiều cháu, cả nhà họ Cố đều đối xử với ngươi rất tốt! Rốt cuộc là sai ở đâu?"
"Á!"
Bất ngờ, Cố Trường Phong xuất hiện, tát mạnh một cái, khiến Thẩm Hinh ngã xuống như con diều đứt dây.
Ta vội lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với bọn họ.
"Vậy hóa ra chuyện gả cho ta đều là tính toán của ngươi và mẫu thân ngươi?"
Cố Trường Phong rống lên, đầy phẫn nộ, rồi quay sang túm lấy ta.
"Nàng nghe rồi đấy, Tịch nhi, ta bị bọn họ tính kế. Ta vốn định cưới nàng mà, Tịch nhi à…"
"Phu quân, ta đau... bụng ta đau quá!"
Thẩm Hinh nằm bệt trên đất, dưới chiếc váy đã loang lổ vết máu.
Ta cau mày, nhìn Cố Trường Phong như kẻ mất trí.
"Có vẻ như nàng ta vừa bị sảy thai."
Cố Trường Phong, người đang định tiến về phía ta, bỗng khựng lại, cứng nhắc quay đầu.
"Sao lại thế này?"
Hắn hốt hoảng, vội lao đến ôm lấy Thẩm Hinh.
Nhưng chỉ vừa cố gắng bế nàng lên, cả hai liền ngã nhào xuống đất.
Ta thở dài, vẫy tay ra hiệu cho tiểu đồng và nha hoàn đứng đằng xa đi gọi người.
Đứa con đầu lòng của Thẩm Hinh và Cố Trường Phong đã mất.
Và chính Cố Trường Phong là người đã đánh mất nó bằng một cái tát.
Phu nhân Hầu phủ sẽ không trách con trai mình, bà chỉ đổ lỗi cho con dâu vì không bảo vệ được cháu trai bảo bối, tất nhiên không đời nào tha thứ cho Thẩm Hinh.
Mặt nạ tình cảm phu thê họ cố duy trì bấy lâu nay cuối cùng cũng sụp đổ.
Thẩm Hinh xé toạc vỏ bọc, lộ ra con người thật.
Những thủ đoạn mà phu nhân Hầu phủ từng dùng để đối phó với ta trong kiếp trước giờ không còn tác dụng với Thẩm Hinh.
Thẩm Hinh có phụ thân, có huynh trưởng, lại là những người nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều, nên Hầu phủ không thể kìm hãm nàng.
Cơn sóng ngầm trong nội viện bị đè nén bấy lâu, cuối cùng cũng lan rộng khắp kinh thành.
Ta chỉ ngồi xem kịch, nhìn kẻ ác đấu với kẻ ác.
Nhưng có một số người lại luôn thích kiếm chuyện với ta.
Hôm đó, mẹ chồng Lâm thị gọi ta tới.
"Nhân Nhân đã chọn được một gia đình tốt để gả vào. Con là biểu tẩu của nó, cũng phải giúp đỡ một chút. Không cần gì nhiều, ít nhất chuẩn bị ba mươi rương của hồi môn, phải là những thứ tốt, kẻo làm mất mặt nhà họ Lâm."
Ta ngạc nhiên thốt lên: "Biểu muội không có phụ mẫu sao? Phụ mẫu nàng mất từ khi nào, sao không ai báo cho con để con đến viếng?"
"Thẩm Tịch!"
Sắc mặt Lâm thị xanh mét vì tức giận.
Ta mỉm cười nhạt.
"Đã có phụ mẫu, sao lại đến lượt một biểu tẩu như con lo của hồi môn?
"Nếu chuyện này lan ra ngoài, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Tạ sao, phải không mẫu thân?"
"Biểu tẩu nói vậy là bất hiếu rồi, nhà họ Tạ là do bá mẫu quyết định!" Lâm Nhân Nhân nghiến răng tức tối.
Lâm thị mặt lạnh lùng, cầm chén trà đập mạnh xuống trước mặt ta.
"Hôm nay ta gọi ngươi đến là để thông báo, chứ không phải để hỏi ý kiến ngươi!"
Nước trà b.ắ.n ướt cả vạt váy, ta liền lạnh mặt, học theo bà, cầm chén trà bên cạnh ném thẳng xuống chân Lâm Nhân Nhân.
Nàng ta sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt.
"G.i.ế.t người rồi! Bá mẫu ơi..."
"Muội muội còn nhỏ dại, nếu biểu tẩu có giận thì hãy nhắm vào ta!"
Lâm Thần lao tới che chắn cho muội muội, đẩy ta ngã nhào xuống đất.
Đúng ý ta.