Tất cả mọi người đều cho rằng Tạ Thời Quân sống rất phóng khoáng, nhìn nhận sự việc gì cũng rất cởi mở, dường như trên đời chẳng có thứ gì có thể làm bối rối được anh.
Sự ung dung và bình tĩnh từ trong cốt cách không thể nào giả vờ được, cũng chỉ có người như anh mới có thể hào phóng sẻ chia sự dịu dàng cho người khác mà không mang bất kì mục đích nào, cũng không cần bất kì báo đáp nào.
Song chỉ có chính bản thân anh biết, thực chất anh chẳng hề tốt bụng như vậy.
Năm ba mươi tuổi anh mới rơi vào mối tình đầu tiên trong đời, người ấy là sinh viên của anh.
Nhiễm Thu Ý thuộc khoá nghiên cứu sinh đầu tiên anh dẫn dắt sau khi thăng chức phó giáo sư, thành thử về tình về lí hiển nhiên là được anh dành ra nhiều tâm huyết nhất.
Về Nhiễm Thu Ý anh cũng chẳng hề xa lạ, chàng trai hay cười này đã thường xuyên xuất hiện trước mặt anh kể từ khi anh còn đang dạy sinh viên hệ đại học. Cậu xung phong nhận làm cán sự môn, cũng luôn có mặt trong số các sinh viên cần giải đáp thắc mắc trong thời gian giải lao ngắn ngủi sau tiết học và cả trước ngày thi.
Vì vậy sau khi Nhiễm Thu Ý đạt được tư cách xét tuyển thẳng hệ thạc sĩ, gửi email liên hệ anh kèm theo bảng điểm sáng rọi suốt bốn năm đại học, ngỏ lời muốn được học nghiên cứu sinh ở chỗ anh, anh đã đồng ý không chút do dự.
Chẳng có giảng viên hướng dẫn nào lại không muốn dẫn dắt sinh viên như Nhiễm Thu Ý cả, Tạ Thời Quân cũng không ngoại lệ.
Thoạt đầu anh không chú ý đến tình ý nồng nhiệt trong đôi mắt của chàng trai, chỉ dồn hết tâm trí bồi dưỡng cậu, dẫn cậu làm dự án, dẫn cậu tham gia giao lưu học thuật, những tài nguyên tốt nhất mà anh có thể giành được không một lần nào là anh không nhớ đến Nhiễm Thu Ý.
Về sau anh mới nhận ra, trút bỏ đi thân phận thầy giáo, chỉ còn lại thân phận một người đàn ông bình thường, sao có thể không bị Nhiễm Thu Ý làm xiêu lòng. Tạ Thời Quân cũng không ngoại lệ.
Chàng trai ấy rất ngoan ngoãn, rất thông minh, cười lên nom rất đẹp. Đôi mắt biết cười ấy đã dõi theo Tạ Thời Quân từ lâu thật lâu, âm thầm cố gắng ở nơi anh không nhìn thấy, chỉ vì để có thể được làm sinh viên của anh, đến gần anh thêm một chút.
“Thầy Tạ à, em thích thầy. Em thích thầy từ rất lâu rồi.”
Trái tim Tạ Thời Quân bỗng đập rộn rã chỉ vì một câu nói ngắn ngủi ấy, anh chẳng nỡ lòng nào từ chối.
Cách thức cư xử giữa họ chuyển biến vô cùng tự nhiên. Ở lớp học, họ là giảng viên và sinh viên, Nhiễm Thu Ý sẽ gọi anh là “thầy Tạ”, anh sẽ gọi Nhiễm Thu Ý là “Tiểu Nhiễm”. Nhưng khi về đến nhà, trong không gian chỉ có hai người họ, anh thích dung túng cho Nhiễm Thu Ý gọi anh là “Thời Quân”, và anh sẽ thân mật gọi cậu là “bảo bối”.
Tạ Thời Quân đã chẳng hề ngần ngại trao hết khí phách thiếu niên muộn màng và một khoảng rung động gần như là gan góc nhất trong cả cuộc đời này cho chàng trai của anh.
Song hai chữ viên mãn rốt cuộc khó viết đến dường nào? Mối tình bao người ngưỡng mộ lại chẳng thể đi đến cuối có muôn vàn trường hợp nhiều không kể xiết, ví như anh và Nhiễm Thu Ý, ví như Hướng Sơ và Hứa Hoài Tinh.
Về phần nguyên do chia tay…
Tạ Thời Quân kể chuyện được một nửa thì bất chợt dừng lại. Hướng Sơ tựa lên vai anh, thỏ thẻ hỏi: “Sau đó thì sao ạ? Vì sao thầy và cậu ấy lại chia tay?”
Cây đèn đầu giường toả ra ánh sáng dịu nhẹ cho căn phòng. Trong lúc Tạ Thời Quân im lặng, Hướng Sơ nắm lấy tay anh, cúi đầu nhìn cái bóng hai người chồng lên nhau, lặng lẽ đợi anh cất lời.
Kể từ đêm giao thừa dây dưa không dứt đến nay, chưa bao giờ Hướng Sơ cảm thấy mình cách Tạ Thời Quân xa xôi như ngay lúc này.
Hoá ra bọn họ đều là kẻ đáng thương bị quá khứ cầm tù, cứ ngỡ là gần cận song thực tế lại đang ôm nhau cách hai lớp song chắn nhà giam. Chẳng qua ngay từ đầu cậu đã chủ động phơi bày miệng vết thương ra và chẳng hề che giấu khát khao được chữa lành; mà Tạ Thời Quân thì cứ mãi siết chặt một cái tên cũ trong lòng bàn tay, giấu nhẹm ở sau lưng.
Hồi lâu sau, Tạ Thời Quân nói tiếp: “Sau đó em ấy tốt nghiệp thạc sĩ, chúng tôi sống chung với nhau. Có một hôm mẹ tôi đến thăm tôi, bắt gặp tôi với em ấy đang hôn nhau.”
“Tim của bà không tốt, cộng thêm khi ấy cha tôi vừa mới mất không lâu, bà bị sốc lên cơn đau tim, cần phải phẫu thuật. Bà nói trừ phi tôi chia tay em ấy, nếu không bà tuyệt đối sẽ không phối hợp chữa trị.”
“Vậy nên tôi chia tay em ấy, nguyên nhân chẳng quá xa lạ.”
Không phải Tạ Thời Quân chưa từng thử, chưa từng tranh thủ, chưa từng phản kháng. Nhưng rồi khi chính mắt nhìn mẹ anh quỳ trước bia mộ cha anh khóc lóc oán thán, rốt cuộc anh vẫn đành chấp nhận cúi đầu nhận sai. Suy cho cùng khi ấy anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, chẳng còn ở cái tuổi có thể ương bướng nữa.
Thành thử sau khi được biết câu chuyện của Hướng Sơ và Hứa Hoài Tinh, anh đã không khỏi bùi ngùi.
Hướng Sơ và Hứa Hoài Tinh đã thắng được cửa ải mà anh chẳng thể nào xông qua, thế nhưng bọn họ vẫn chẳng thể đi được đến cuối.
Hai thiếu niên quật cường gánh chịu được áp lực come out, vật vã suốt bao năm chỉ để chứng tỏ bản thân với gia đình, vậy mà ở độ tuổi trưởng thành, họ lại dừng bước vì một bên không chung thuỷ với tình yêu.
Tuy không sầu đến độ nói ra mấy câu như “Không tin vào tình yêu nữa” chỉ vì hai trường hợp đổ vỡ, nhưng cũng không khỏi than thở, tạo dựng nỗi cô đơn cho một người luôn dễ dàng hơn vun đắp tổ ấm cho hai người rất nhiều. Trong mối quan hệ của hai người, một khi có một bên sụp đổ là cả hai bên đều sẽ rất chật vật.
“Vậy còn An An thì sao? An An từ đâu mà có?”
Hướng Sơ chừng như buột miệng thốt ra. Cậu cũng biết mình không nên gặng hỏi hấp tấp như thế, nhưng thật sự cậu không dằn được nổi lòng tò mò.
“Sau khi chia tay mẹ tôi ép tôi kết hôn, tôi không đồng ý, chỉ muốn sống một mình cả đời.” Tạ Thời Quân nhắm mắt lại, nói chậm rãi: “Về sau tôi đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi An An, mẹ tôi khẩu xà tâm phật, miệng nói nhất quyết không đồng ý nhưng rồi vẫn giúp tôi chăm sóc An An. Sau mấy năm, bà cũng dần dần nghĩ thoáng ra rồi.”
Giai đoạn chia tay Tạ Thời Quân kể rất ngắn gọn, lược bỏ rất nhiều chi tiết và nhảy cóc qua quá trình chia tay, cũng như những cảm xúc thăng trầm của hai người trong khoảng thời gian ấy.
Tỉ như chàng trai luôn tươi tắn rạng ngời năm xưa đã trở nên trầm lặng như thế nào… Nhiễm Thu Ý cũng từng như Hướng Sơ – vứt bỏ sĩ diện, quỵ luỵ mong mỏi một cơ hội chuyển biến.
Tỉ như anh đã dùng một tấm thiệp cưới giả khiến chàng trai hết hi vọng ở anh, để rồi sau khi đọc được dòng tin nhắn “Chúc anh hạnh phúc” từ chàng trai, anh đã mua say khoả lấp cả một mùa hè năm ấy như thế nào.
Song nhung nhớ không quên cũng chẳng thể nào thay đổi kết cục, cuối cùng bọn họ vẫn chia lìa đôi ngả.
Bấy nhiêu năm trôi qua, có tiếc nuối đến mấy rồi cũng quy về bình lặng. Tạ Thời Quân ngày càng giống một li nước ấm, bất kể là thông thạo học thuật hay kinh doanh sinh hoạt, anh luôn luôn cẩn thận chừng mực bằng tư thái thành thục nhất. Nước ấm khó nổi gợn sóng, bởi lẽ anh sẽ không còn gặp được một ai khiến anh sục sôi lên nữa.
Hướng Sơ là một biến cố bất ngờ.
Đêm giao thừa hôm ấy, anh tháo kính của Hướng Sơ ra, nốt ruồi be bé nọ đâm sầm vào tim anh, làm nước ấm lăn tăn sóng gợn.
Như một bản năng, anh không đành lòng nhìn cậu rơi lệ, dẫu vệt ửng hồng treo nơi khoé mắt ánh lên một cảm giác dễ vỡ hút hồn, đẹp đến nao lòng, anh vẫn chẳng tài nào nhẫn tâm cho đặng.
Dáng vẻ Hướng Sơ khóc nức nở gọi anh là thầy Tạ gợi cho anh nhớ về Nhiễm Thu Ý lúc chia tay năm nào, đây là sự thật chẳng thể chối cãi.
Tuy nhiên Tạ Thời Quân vẫn luôn rất tỉnh táo, anh không có hứng thú chơi trò thế thân.
Hơn nữa, Hướng Sơ và Nhiễm Thu Ý cũng không hề giống nhau, tính cách hoàn toàn tương phản, thậm chí cả vẻ bề ngoài cũng vậy, nốt ruồi lệ và đôi mắt biết cười nhìn kiểu gì cũng hệt như là hai thái cực trái ngược.
Nhưng anh không nói dối, cũng như tối nay anh đã trả lời Hướng Sơ trong trò chơi vậy: “Ở một số phương diện, em ấy có điểm tương tự với cậu.”
Quả tình như thế, cả hai người họ chỉ có một điểm tương đồng – đều là người từng bị tổn thương trong tình yêu.
Từng được người yêu dốc lòng trao cho bao nhiêu điều tốt đẹp, để rồi hoá thành bấy nhiêu thương đau máu chảy đầm đìa.
Chẳng qua với Nhiễm Thu Ý, anh là kẻ cầm dao.
Nói cách khác, ý nghĩa cuối cùng của anh trong cuộc đời của Nhiễm Thu Ý cũng tựa như Hứa Hoài Tinh đối với Hướng Sơ vậy. Tuy quá trình trong đó không quá giống nhau, nhưng kết quả đều như một, người tổn thương bị tổn thương đến tột cùng.
Nhận thấy bàn tay nắm lấy tay mình ngày một chặt hơn, Tạ Thời Quân cười rút tay về, đắp chăn kín kẽ cho Hướng Sơ.
“Được rồi, chuyện kể trước khi ngủ đến đây là hết rồi, ngủ đi nào.”
Tạ Thời Quân tắt đèn, nằm nghiêng đưa lưng về phía Hướng Sơ, hai tấm chăn phân chia rạch ròi, ngụ ý nhiệt độ cơ thể không c ần san sẻ.
Bóng đêm và tĩnh lặng khiến thời gian trở nên phai nhoà, đoán chừng chỉ mới qua năm phút thôi, hoặc có lẽ đã qua hơn nửa tiếng rồi, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở luân phiên nhịp nhàng của hai người, ấy vậy mà bọn họ đều biết người kia chưa ngủ.
Hướng Sơ là người vượt rào trước.
Trong mối quan hệ với Tạ Thời Quân, hầu như từ đầu đến giờ cậu luôn bị phân vào vai này.
Cách tấm chăn, cậu ôm chầm lấy eo Tạ Thời Quân từ phía sau, dụi vào người anh một cách thân mật: “Thầy Tạ, bây giờ thầy có còn nhớ cậu ấy nữa không ạ? Ý tôi là thi thoảng ấy.”
Tạ Thời Quân thở dài, giọng nói hơi khàn đi: “Nếu như cậu không nhắc thì thật sự tôi chẳng mấy khi nhớ đến nữa, đã qua lâu lắm rồi.”
“Thầy đừng cười tôi nhé. Thật sự ngày nào tôi cũng nhớ về Hứa Hoài Tinh hết. Tôi nghĩ, tại sao anh ta không yêu tôi nữa; nghĩ, anh ta sống có tốt không; cũng nghĩ, anh ta có hối hận khi đã phản bội tôi không.”
Cậu nhích từng chút đến gần, chẳng rõ khi nói đến câu nào thì mình đã hoàn toàn chui vào chăn của Tạ Thời Quân. Bên trong ấm áp vô ngần, làm cậu bỗng dưng muốn khóc.
Tạ Thời Quân không nhận xét bất cứ điều gì về lời bộc bạch của cậu, anh chỉ lẳng lặng chia một nửa tấm chăn cho cậu. Đam Mỹ Cổ Đại
Thành thử Hướng Sơ được một tất thì muốn lấn thêm một thước, đánh bạo áp người lên tấm lưng vững chãi của Tạ Thời Quân, rúc mặt vào cổ áo ngủ của anh, ngửi thật sâu hương bạc hà thoang thoảng trên đó.
Xây dựng tâm lí cả hồi lâu, cậu mới dồn hết dũng khí lần tìm bàn tay của Tạ Thời Quân dưới lớp chăn.
Bàn tay ấy nóng rực, lòng bàn tay to rộng và đắp một lớp kén mỏng.
Đó là bàn tay quanh năm cầm phấn, là bàn tay chải đầu buộc tóc cho con gái, cơ mà hiện tại, đây là bàn tay có thể mang đến cho cậu sự an ủi mà chẳng cần làm gì cả.
“Thầy Tạ à, chúng ta đi cùng nhau đi. Nếu đã tiện đường, vậy thì cùng đi chung một đoạn.”
Thốt ra câu này phải tiêu tốn bao nhiêu dũng khí, Hướng Sơ chẳng rõ nữa. May sao Tạ Thời Quân không để cậu chờ quá lâu, anh nắm ngược lại bàn tay hơi lạnh của Hướng Sơ và x0a nắn nhẹ nhàng. Sau đó anh buông ra rồi xoay người lại, đối diện với đôi mắt cậu trong bóng tối, vươn búp ngón tay vuốt v e nốt ruồi be bé nọ theo thói quen, nhằm kiểm tra xem cậu có đang khóc hay chăng.
Và như dự đoán của anh, nốt ruồi lệ ấy lại bị nước mắt thấm ướt.
Tạ Thời Quân ghì lấy eo Hướng Sơ kéo cơ thể cậu về phía mình, đến tận khi cằm anh chạm l3n đỉnh đầu cậu.
“Ừm, đi cùng nhau đi.”
–
“Đi cùng nhau” chẳng hề đại biểu cho “ở bên nhau”, hai người họ đều hiểu rõ điều này.
Chẳng qua sau khi chọc thủng lớp giấy bằng cách thức này, đồng nghĩa với trong tay đã có lí do chính đáng để có thể đến gần đối phương hơn đôi chút.
Trường học bắt đầu dần cho nghỉ đông, Đại học C vắng vẻ đi phân nửa. Ngày nào cũng thấy không ít sinh viên kéo va li đi ra, có lẽ bọn họ đi về phía bến Tây Bắc Kinh, bến Nam Bắc Kinh, trung tâm vận chuyển hành khách, sân bay thủ đô, từ toà tháp ngà này trôi về phía toà tháp ngà khác.
Cuối kì là thời gian tất bật nhất của giảng viên, Tạ Thời Quân bận xử lí công việc ở trường, rất ít xuất hiện ở viện nghiên cứu.
Hướng Sơ vẫn là Hướng Sơ như bao ngày, lúc luân phiên lên bục trình bày báo cáo trong cuộc họp định kì, cậu vẫn căng thẳng đến độ lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Chẳng qua khi liếc mắt đến vị trí bỏ trống của Tạ Thời Quân, trong lòng không khỏi có gì đó hụt hẫng.
Không còn người mỉm cười nhìn cậu, nhiệt tình vỗ tay khi cậu bước xuống bục nữa.
Thi thoảng Hướng Sơ sẽ lấy cớ đưa tài liệu về dự án để tới Đại học C tìm Tạ Thời Quân, cùng anh tản bộ trong sân trường.
Hai người ngồi trên băng ghế bên bờ hồ, khoảng cách giữa hai vai chỉ vỏn vẹn bằng cái nắm tay. Hướng Sơ nhác thấy có một nam sinh ôm ghi-ta cách đó không xa, lẻ loi đưa lưng về phía nắng tàn chiều hôm, ngón tay khẽ gảy dây đàn.
Cậu sực liên tưởng đến điều gì, bèn cất giọng hỏi: “Thầy Tạ ơi, thầy từng đi nghe nhạc hội đón năm mới của trường chưa ạ?”
Tạ Thời Quân đáp: “Tôi chưa.”
“Lúc yêu thầy cũng chưa từng đi nghe với cậu ấy ư?”
Nghe ngữ khí của Hướng Sơ cứ như thể đây là một chuyện gì đó đáng kinh ngạc lắm vậy. Tạ Thời Quân cảm thấy buồn cười.
“Chúng tôi yêu nhau ở trường nào được tự do như những cặp đôi sinh viên bình thường. Tôi là giảng viên, dù có đi, cũng chẳng thể ôm hôn em ấy trong khoảnh khắc đếm ngược được, chi bằng đổi nơi khác hẹn hò còn hơn.”
“Cũng phải…” Hướng Sơ dõi mắt nhìn tảng băng trôi lơ lửng trên mặt hồ, khẽ giọng lẩm bẩm: “Năm nào em với Hứa Hoài Tinh cũng đi, hồi năm nhất anh ta nổi hứng lên đi tham gia thử giọng, hát bài “Thất lí hương”, ngặt nỗi anh ta thật sự ngũ âm khuyết tật, còn chưa hát xong đã bị giám khảo hô dừng.”
“Tôi nhớ em từng nói, cậu ta là người tài giỏi kinh khủng, dường như không có chuyện gì là cậu ta không làm được.” Tạ Thời Quân nói đoạn búng tay cái tách, “Em xem, chẳng phải có rồi đấy ư, ca hát.”
Hướng Sơ phì cười, không ngờ thầy Tạ cũng có giây phút dí dỏm như thế.
Cậu đánh cái ngáp dài, ngâm mình dưới ánh mặt trời có chút buồn ngủ: “Nhưng mà khi ấy em rất thiên vị, thực tế chả quan tâm anh ta hát ra sao, chỉ biết khi anh ta hát trong mắt chỉ có em thôi. Uầy quả nhiên, con người ta yêu vào đều thành kẻ ngốc.”
Hướng Sơ nói với vẻ bâng quơ, Tạ Thời Quân cũng không chêm lời.
Anh cho rằng thản nhiên tự giễu là dấu hiệu của buông bỏ, có lẽ Hướng Sơ đã không cần anh khuyên giải nữa.
“Thầy Tạ à, thầy hát hay lắm.” Chủ đề đột ngột biến chuyển, nhân vật chính đổi thành Tạ Thời Quân, “Lần trước thầy hát “Đêm đêm đêm đêm” ở kara thật sự rất hay.”
Tạ Thời Quân rất chi ngạc nhiên: “Không ngờ em vẫn còn nhớ cơ đấy, hôm đó thấy em cứ thẫn thờ mãi, tôi tưởng em không nghe chứ.”
Hướng Sơ cười rộ lên, với tay tinh ranh chọc vào yết hầu Tạ Thời Quân: “Thầy Tạ, lần sau có cơ hội hát thêm lần nữa nhé, chỉ hát cho em nghe thôi.”
“Vô cùng vinh hạnh.”
Họ thường trò chuyện câu được câu chăng như vậy, người khác mà nghe được nhất định sẽ lấy làm lạ, bởi vì nội dung cuộc trò chuyện lại xoay quanh tình cũ của đôi bên, họ không những ngầm chấp nhận trạng thái kì quái này mà còn có thể trêu đùa với niềm vui mới chẳng chút ngại ngùng.
Dường như họ thật sự đã thoải mái buông lơi rồi, thoải mái đến độ có thể đem quá khứ ra trình diện, dùng làm thứ gợi chuyện.
Nếu thật sự chẳng còn chuyện để nói thì cũng có thể nói chuyện học thuật, nói về con nhóc nhà Tạ Thời Quân, bẵng đến khi vầng dương khuất sau rặng núi, nắng ấm ngả nơi đầu vai dần dà phai tàn, bọn họ mới rời đi.
Có lúc Hướng Sơ sẽ ngồi ké xe Tạ Thời Quân về nhà, tiện đường đến nhà trẻ đón Tạ Di An cùng anh, sau đó sẽ bị cô nhóc giữ chân lại không cho về.
Vậy cũng tốt, cậu nhận ra mình đã càng ngày càng không muốn trở về căn nhà đó nữa rồi.
Mấy tháng trước, Hướng Sơ những tưởng mình sẽ không thể khoẻ lại, chỉ mong gi ết chết chính mình ở chốn từng mang đến cho cậu nhiều hạnh phúc nhất. Thế mà giờ đây, cuối cùng cậu đã bắt đầu suy xét đến việc chuyển nhà.
Đồng thời, theo tình sự ngày một trở nên thường xuyên giữa hai người họ, Tạ Thời Quân đã triệt để buông thả bản năng của mình.
Anh là người tốt trong mắt của mọi người xung quanh, thành thạo phân phát sự dịu dàng. Mãi đến khi Hướng Sơ chọc thủng hình tượng quý ông hoàn hảo của anh, anh mới sực phát hiện, hoá ra mình chẳng hề muốn làm người tốt gì cả.
Đặc biệt khi trên giường, cả anh và Hướng Sơ đều không phải xử nam cần bạn giường chăm sóc từng li từng tí, quá mức cẩn thận trái lại sẽ có vẻ khéo quá hoá vụng.
Bóng dáng mùa xuân vẫn chưa thấy đâu, thế mà tình d*c lại ngày càng dâng trào.
Họ thậm chí còn tận dụng cả gian nhà kho chật hẹp nọ – nơi đầu tiên họ suýt thì l@m tình. Tạ Thời Quân vệ sinh ghế xô pha cũ sạch sẽ và di chuyển đống bàn ghế vướng víu đi, Hướng Sơ giấu mấy cái bao cao su trong kẹt xô pha, thế thì khi muốn làm đưa tay ra là có thể lấy.
Lúc ở cạnh Hướng Sơ, Tạ Thời Quân chẳng phải giấu giếm bất cứ điều gì. Anh học được cách vứt bỏ sự dịu dàng thừa thãi, cũng xem như là một kiểu lối sống tối giản, để cho h@m muốn tr@n trụi sinh trưởng hoang dại mặc theo số phận.
Anh muốn ch1ch nát người nằm dưới thân anh, va đập một cách hung tợn, đến tận khi tiếng cầu xin của Hướng Sơ thấm đẫm nức nở. Một khi nghĩ tới dáng vẻ yêu kiều trên giường của cậu là do người khác chiều chuộng mà ra thì anh lại chẳng cầm lòng đặng để lại dấu vết trên thân thể trắng muốt của cậu, thậm chí còn buột miệng thốt ra mấy câu so bì nhạt nhẽo như những gã đàn ông tầm thường.
“Tôi làm em sướng hơn hay Hứa Hoài Tinh làm em sướng hơn?”
Hướng Sơ cũng chẳng kém cạnh, giương vành mắt đỏ hoe vặn lại anh: “Thế thầy thì sao? Nhà kho với phòng học, làm ở đâu k1ch thích hơn?”
Ba chữ “người yêu cũ” trước kia chẳng thể chạm vào, hễ nhắc tới là sẽ sinh ra phản ứng dị ứng đã triệt để trở thành trò tình thú giữa hai kẻ điên.
Họ là hai tên đồng loã có cùng chung bí mật.
Hai kẻ trên người khuyết thiếu một mảnh ghép tình cờ đạt được lựa chọn đôi bên cùng có lợi, bèn quyết định dùng bản thân để lấp vào chỗ trống ấy. Dẫu hình dạng không thể nào trùng khớp hoàn toàn, dẫu buộc người ta phải mạnh tay nhét nó vào.
Thật hoang đường, nhưng bọn họ cần lẫn nhau.
Bọn họ của thời khắc này mải chìm đắm trong niềm vui sướng trước mắt, cứ ngỡ rằng mình có thể an toàn thoát thân. Song nào có ai ngờ, mảnh ghép tạm bợ ấy sau này lại chẳng sao lấy ra được nữa.