Thất Tình Quá Lâu

Chương 8




Lúc này đến giờ tan học của nhà trẻ, lớp chồi hoa hướng dương Tạ Di An học do cô giáo dẫn dắt, xếp thành hai hàng tay nắm tay đi ra cổng, ngó ngang ngó dọc tìm kiếm bóng dáng bố mẹ của mình.

Tạ Di An nhanh chóng trông thấy Tạ Thời Quân đang vẫy tay với cô bé, bố của bé rất cao, đứng giữa bố mẹ của những người khác rất bắt mắt.

Cô bé buông tay cậu bạn bên cạnh ra, hơi có tí chê bai nói một câu tạm biệt, sau đó tung ta tung tăng chạy đi.

Cậu bé hết sức buồn rầu, trơ mắt nhìn theo bóng lưng của cô bé, nói to: “An An, ngày nào tớ cũng đem kẹo cho cậu ăn, cậu có thể nắm tay với tớ mỗi ngày được không? Chỉ với mỗi mình tớ thôi.”

Tạ Di An chả buồn ngoảnh đầu lại: “Bố tớ nói không được!”

Dứt lời Tạ Di An phóng vèo ra khỏi nhà trẻ. Trông thấy người đứng bên cạnh Tạ Thời Quân, cặp mắt Tạ Di An sáng lên, tức thì thay đổi phương hướng bổ nhào lên ôm lấy chân Hướng Sơ.

“Anh đẹp trai!”

Hướng Sơ không ngờ cô bé vẫn còn nhớ mình: “An An, chào em nha.” Nói đoạn cậu khom người xoa đầu cô bé, trên đầu cô bé có hai cái bím tóc xinh xinh, cậu đoán là buổi sáng Tạ Thời Quân đã tự tết cho cô bé.

Cảm giác được người khác yêu mến luôn làm người ta rất vui, chẳng những thế còn là bạn nhỏ đáng yêu như vậy nữa.

Tạ Di An vòi Hướng Sơ ngồi ở phía sau với mình, Hướng Sơ nào có thể từ chối, chỉ đành phải trò chuyện với công chúa nhỏ suốt dọc đường. Vốn từ ngữ trong đầu sắp bị vắt kiệt chỉ vì để trả lời những câu hỏi kì lạ, thiệt sự chẳng biết bình thường Tạ Thời Quân đã ứng đối bằng cách nào nữa.

Kho câu hỏi của công chúa tạm thời đã hết, Tạ Di An bắt đầu kể về những chuyện đã xảy ra trong hôm nay ở nhà trẻ.

“Du Tiểu Vũ bảo với con là, sau khi lớn lên hãy kết hôn với cậu ta, còn nói cậu ta sẽ mua váy thiệt là đẹp cho con, hỏi con chỉ nắm tay với một mình cậu ta thôi được không, con ứ có thèm!”

Tạ Thời Quân bị chọc cười, bèn hỏi: “Thế khi lớn An An muốn kết hôn với ai đây?”

Tạ Di An nắm lấy tay của Hướng Sơ, trả lời chẳng chút do dự: “Con muốn kết hôn với anh đẹp trai!”

Đáp án này khiến Hướng Sơ cực kì kinh ngạc, cậu vốn tưởng rằng mấy cô bé tuổi này đều chỉ muốn kết hôn với bố mình thôi chứ. Cậu thật sự hoang mang hết sức, sao Tạ Di An lại nhìn trúng cậu được?

Tạ Thời Quân cảm thán rằng: “Chậc, thật ư? Nếu An An kết hôn với anh rồi, bố sẽ ghen lắm đấy.”

“Con ứ quan tâm đâu. Đến lúc đó ông chủ Cua tự mở nhà hàng hamburger cua đi, con với anh sẽ đến thăm ông chủ Cua.”

Hướng Sơ cũng cười theo. Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, cậu bèn vô thức nhìn về trước, bất ngờ chạm mắt với Tạ Thời Quân qua gương chiếu hậu. Trong ánh mắt anh đong đầy nét cười, khiến Hướng Sơ sinh ra một ảo giác rằng anh đang ôm cây đợi thỏ, vẫn luôn chờ đợi cậu nhìn vào gương chiếu hậu.

Cậu chợt ngẫm lại câu Tạ Thời Quân vừa nói, nếu kết hôn với anh rồi, bố sẽ ghen đấy.

Dường như có chút cảm giác một câu hai nghĩa, rốt cuộc là ghen với ai chứ…

Chẳng qua ngay sau đó, Hướng Sơ đã lập tức bắn chết cái “một câu hai nghĩa” tự mình suy diễn này. Đương nhiên là thầy Tạ người ta đau lòng vì con gái không chọn mình rồi, liên quan quái gì đến mày, Hướng Sơ mày đang nghĩ linh tinh gì vậy hảaaaa, mày đủ rồi đấy!

“… Hướng Sơ?”

Nghe Tạ Thời Quân gọi mình, Hướng Sơ như choàng tỉnh khỏi cõi mộng: “Dạ? Thầy vừa nói gì vậy ạ?”

“Cậu đến nhà tôi ăn tối được chứ?” Tạ Thời Quân có hơi áy náy, “Vốn dĩ tôi định dẫn cậu và An An đi ăn buffet Nhật, nhưng An An nói muốn ăn mì tương đen do tôi làm. Cho nên tôi muốn hỏi ý kiến cậu xem… có được không?”

Tạ Thời Quân luôn luôn chu đáo tinh tế, điều này càng khiến cho Hướng Sơ cảm thấy xấu hổ tột cùng vì nguyên nhân mất tập trung vừa rồi của mình. Cậu rối rít đồng ý: “Đương nhiên là được ạ. Tay nghề của thầy Tạ nhất định rất tốt.”

Tạ Di An như một bà cụ non, nói rất chi là đắc ý: “Đó là tất nhiên, ông chủ Cua mà lị.”



Đây là lần thứ hai Hướng Sơ đến nhà Tạ Thời Quân, lần này cậu đi vào một cách bình thường và trong trạng thái tỉnh táo.

Tạ Thời Quân lấy một đôi dép đi trong nhà từ trong tủ giày ra cho cậu. Hướng Sơ chú ý thấy đôi này là đôi mà lần trước cậu mang, màu vàng nhạt, lớp vải nhung bên trong rất ấm áp, mặt dép vẫn sạch sẽ như cũ.

Sau khi vào nhà, Tạ Di An tiếp tục bám dính lấy Hướng Sơ: “Ông chủ Cua đi nấu cơm rồi, anh chơi với em đi.”

Vốn dĩ Hướng Sơ nghĩ đã đến nhà người ta ăn chực rồi thì ít gì cũng phải phụ giúp một tay mới phải phép, song đương lúc do dự thì nghe Tạ Thời Quân nói: “Vậy đành phiền cậu chơi với con nhỏ quậy này một lúc nhé, nếu không chắc chắn nó sẽ vào phòng bếp phá phách cho mà xem.”

“Đi thôi anh, chơi kéo tàu lửa với em!”

Tạ Di An kéo cậu vào phòng đồ chơi, đặt mông ngồi trên thảm, chia bộ bài tây thành hai nửa rồi đưa cho Hướng Sơ một nửa: “Ai thua thì là rùa đen nha.”

Hướng Sơ vừa chơi với cô bé vừa nghe tiếng lục đục vọng ra từ phòng bếp, có chút thơ thẩn.

Thật ra thế này cũng tốt, cậu không giỏi nấu cơm cho lắm, nếu thật sự đi giúp Tạ Thời Quân thì rất có khả năng sẽ thành phá hoại.

Hướng Sơ lại không khỏi nghĩ, sở dĩ cậu vẫn luôn không học nấu cơm hoàn toàn là do được chiều mà ra. Bảy năm trước lúc vừa sống chung với Hứa Hoài Tinh, Hứa Hoài Tinh đã chủ động ôm đồm nhiệm vụ này. Năm xưa hắn nói nghe bùi tai bao nhiêu, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ như in.

“Tiểu Sơ ở bên anh chỉ cần phụ trách hạnh phúc thôi. Mấy việc nhà này đương nhiên là để chồng em gánh vác.”

Về sau cuộc sống dư dả hơn, Hứa Hoài Tinh cũng không còn vào bếp nữa. Hắn thuê dì giúp việc đúng giờ đến nhà nấu cơm, dĩ nhiên cậu càng chẳng có cơ hội để học.

Giờ đây ngẫm lại mới thấy mỉa mai làm sao.

Hướng Sơ buộc mình không được nhớ lại chuyện liên quan đến Hứa Hoài Tinh nữa, tập trung vào bộ bài trong tay.

Tay nghề nấu nướng của Tạ Thời Quân tốt vượt ngoài sức tưởng tượng, Hướng Sơ nhìn mì tương đen cùng với rất nhiều món ăn kèm thơm ngon trên bàn ăn, tuy đều rất bình dị nhưng ngay cả cách trang trí cũng được người nấu làm vô cùng chỉn chu tỉ mỉ.

Cậu càng thêm cảm thấy rằng, muốn lần ra một tí khuyết điểm trên người người đàn ông này quả thực còn khó hơn lên trời.

Tạ Thời Quân dường như luôn luôn hoàn hảo, mọi sự đều vẹn toàn, sự ôn hoà khiêm tốn chẳng thể nào che lấp được khí chất ưu việt trong xương cốt anh. Sự ưu việt này không phải bắt nguồn từ lời nhận xét vô căn cứ, mà là giá trị đo đạc chính xác từ con người anh.

Song, chính vì biết rằng hoàn hảo chỉ có thể là một sự giả tưởng, vậy nên con người ta luôn có khuynh hướng muốn dò xét sự hoàn hảo ấy.

Hướng Sơ ngồi trước mặt Tạ Thời Quân, trông anh nghiêng người bón đồ ăn cho Tạ Di An, tai phải anh vừa khéo đối diện với cậu. Cậu biết, cái lỗ bé xíu chính giữa thuỳ tai là điểm đột phá duy nhất trên người quý ông hoàn hảo này đây.



Cơm nước xong, Tạ Di An lại bám lấy Hướng Sơ đòi chơi trốn tìm.

Hướng Sơ đếm tới hai mươi, cố ý rảo quanh phòng khách mấy vòng cho bạn nhỏ đi trốn có thêm một ít cảm giác thành tựu. Lúc đi đến phòng làm việc, cậu vô tình ngó thấy có một khung ảnh được bày trên bàn.

Đó là một tấm ảnh tốt nghiệp.

Nhưng lại không phải là ảnh tốt nghiệp thời đi học của Tạ Thời Quân, mà là ảnh anh tiễn đưa sinh viên tốt nghiệp với tư cách là một thầy giáo.

Tạ Thời Quân trong ảnh trông trẻ hơn hiện tại đôi chút, tựa như rút đi nét chững chạc lắng đọng, thậm chí còn hơi “non” so với hiện tại. Anh đứng giữa một đám bạn trẻ mặc áo và đội mũ cử nhân, khoé môi nhoẻn một nụ cười nhẹ.

Hướng Sơ ngắm có hơi nhập tâm, hồi lâu sau mới sực nhớ phải đi tìm Tạ Di An.

Cậu bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, trông thấy cô bé lọt thỏm trong đống quần áo của Tạ Thời Quân ngủ say sưa. Có vẻ như cả ngày hôm nay chơi quá hăng nên bây giờ chẳng chịu nổi nữa, đang chơi thì ngủ quên luôn rồi.

Hướng Sơ đang đắn đo có nên gọi cô bé dậy hay không thì Tạ Thời Quân dọn dẹp phòng bếp xong đúng lúc đi vào. Anh khẽ bảo: “Không sao, nó hay vậy lắm. Để tôi.”

Anh bế Tạ Di An ra khỏi tủ quần áo rồi đặt cô bé lên giường trong phòng của cô bé. Tạ Di An trở người, cau cái mặt nhỏ lẩm bẩm vài tiếng. Tạ Thời Quân bèn khẽ vỗ về lên lưng cô bé, cẩn thận tháo hai cái bím tóc trên đầu cô bé ra, dùng ngón tay chải mái tóc rối bù xù, sau cùng khom người khẽ hôn lên trán cô bé.

Hướng Sơ ngẩn ngơ đứng một bên nhìn cả quá trình, bắt đầu nghi ngờ tự hỏi mạch não của mình phải chăng có hơi không được bình thường. Một người đàn ông dịu dàng với con gái như vậy rõ ràng là một cảnh tượng rất đỗi ấm áp, thế mà cậu lại cảm thấy thật gợi cảm…

Toi rồi, e là bị ma nhập rồi.

Tạ Thời Quân tắt đèn, khẽ khàng đóng cửa lại, đoạn nói với Hướng Sơ: “An An thích cậu lắm. Con nhóc này gặp được người mình thích là mừng lắm, cũng phiền cậu chơi với nó lâu thế này.”

“Muốn uống chút trà không? Trà an thần, buổi tối không mất ngủ đâu.”

Hướng Sơ lại hỏi: “Thầy Tạ, nhà thầy có bia không ạ?”

Thấy Tạ Thời Quân gật đầu, cậu bèn nói tiếp: “Giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta vừa uống bia vừa chơi trò chơi nhé? Người thua phải trả lời một câu hỏi vô điều kiện.”

Tạ Thời Quân thế mà đồng ý rất sảng khoái: “Được thôi. Chơi thế nào?”

Hướng Sơ thoáng ngẫm nghĩ, đoạn đáp: “Chơi rút bài đơn giản nhất đi. Mỗi người rút một lá bài, ai lớn hơn thì thắng.”

“Được.”

Hai người mặt đối mặt ngồi trên thảm trong phòng đồ chơi của Tạ Di An, kế bên mỗi người đặt một chai bia Thanh Đảo, chính giữa trải một bộ bài tây.

Ván đầu tiên, Hướng Sơ rút được 5 cơ, vốn tưởng rằng tỉ lệ thắng cực kì nhỏ rồi, kết quả Tạ Thời Quân lại rút trúng 3 bích.

“Thế tôi hỏi một câu đơn giản trước nhé. Kính của thầy Tạ là bao nhiêu độ vậy?”

Tạ Thời Quân đáp: “Cụ thể bao nhiêu thì không nhớ rõ lắm. Hẳn hai mắt đều tầm 3 độ.”

Hướng Sơ gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình bị thiệt rồi. Độ cận của cậu gấp đôi Tạ Thời Quân, còn bị loạn thị rất nặng, cũng tức là, dẫu trên giường cả hai người họ đều tháo kính ra thì tầm nhìn của Tạ Thời Quân vẫn rõ hơn cậu rất nhiều.

Cậu chẳng thể nhìn rõ biểu cảm khi l3n đỉnh của Tạ Thời Quân, nhưng Tạ Thời Quân lại có thể bắt giữ được mỗi một phản ứng của cậu, điều này chả công bằng tí nào.

Xem ra phải suy xét đến việc lén mang kính áp tròng khi l@m tình.

Ván thứ hai Hướng Sơ rút trúng joker đỏ, thắng trong hiển nhiên. Cậu thầm trộm chờ mong, hi vọng có thể thăm dò ra bí mật của Tạ Thời Quân thông qua trò chơi này.

“Thầy kể một chút về bạn trai cũ của thầy đi, tình đầu nát bét của tôi tôi cũng đã kể cho thầy nghe hết rồi.”

Tạ Thời Quân dường như biết tỏng thể nào cậu cũng sẽ hỏi như vậy. Anh bèn hớp một ngụm bia, bật cười lảng tránh: “Câu hỏi này rộng quá, thật sự không biết đáp thế nào.”

“Vậy tôi đổi cách hỏi khác nhé. Bạn trai cũ của thầy Tạ và tôi có điểm tương tự nào không?”

Tạ Thời Quân hạ mắt nhìn lá 4 rô anh vừa rút được, có hơi bất lực cười gượng. Anh nốc liên tục mấy hớp bia, đoạn cất lời: “Em ấy là… sinh viên tôi từng dạy. Đại khái… ở một số phương diện, có điểm tương tự với cậu.”

Hướng Sơ chẳng hề lấy làm kinh ngạc với đáp án này, trái lại nó đã xác thực suy đoán của cậu.

Điều này quả thực có hơi giống lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng thực sự từ ban đầu cậu đã cảm thấy rằng, sở dĩ Tạ Thời Quân đối xử bao dung rộng rãi với cậu như vậy, ngoại trừ bởi nguyên tắc đối nhân xử thế vốn có của anh ra thì nhất định còn có nguyên nhân sâu xa khác.

Cậu gợi cho Tạ Thời Quân nhớ về người cũ, lí do này chẳng có gì đáng trách cả, cậu có thể chấp nhận được.

Ván tiếp theo rốt cuộc đến lượt Hướng Sơ thua, Tạ Thời Quân cũng bèn dựa theo chủ đề bạn trai cũ vừa rồi hỏi cậu: “Bạn trai cũ của cậu, cậu thích nhất điểm nào ở cậu ta? Tất nhiên, ý tôi là đã từng.”

“Tôi nghĩ xem nào…” Hướng Sơ vừa xào bài vừa nói thong thả: “Hứa Hoài Tinh làm rất tốt, trên giường anh ta có rất nhiều cách chơi, lần nào chúng tôi cũng làm rất hăng, nhưng xuống giường anh ta lại rất nghe lời tôi. Tôi thích nhất điểm này ở anh ta, tất nhiên, là đã từng thích nhất.”

Hướng Sơ cố ý.

Tuy đáp án này không hẳn là hoàn toàn điêu, nhưng nó tuyệt đối không phải là điểm cậu thích nhất ở Hứa Hoài Tinh.

Cậu thích nhất, mãi mãi là thiếu niên đọc thơ tình cho cậu nghe dưới bóng cây vào mùa hè năm mười bảy tuổi. Cậu ấy đọc ngắc nga ngắc ngứ, song lại ôm lấy một trái tim chân thành tha thiết, cứu rỗi cậu.

Cậu cố ý nói về chuyện ân ái, kì thật là nhằm dẫn dắt trò chơi tiếp diễn về phương diện này. Cậu muốn nhìn thấy Tạ Thời Quân mất kiểm soát.

Song phản ứng của Tạ Thời Quân lại rất điềm nhiên: “Ừm. Tiếp tục thôi.”

Ván này Hướng Sơ lại thắng.

“Thật ra tôi rất tò mò, chuyện điên rồ nhất mà người như thầy Tạ từng làm là gì vậy ạ?”

Tạ Thời Quân im lặng một lúc, dường như đang tìm kiếm hai chữ điên rồ trong trí nhớ; hoặc giả anh đã có ngay đáp án rồi, chỉ là đang do dự có nên trả lời hay không mà thôi.

Chẳng qua rất chóng, Hướng Sơ đã xác nhận được là trường hợp thứ hai.

Tạ Thời Quân đáp: “L@m tình với sinh viên của mình trong phòng học. Tôi đè em ấy lên bàn giáo viên, vừa ch1ch em ấy vừa bắt em ấy giải thích định lí lấy mẫu Nyquist, trả lời sai một ý thì ch1ch thêm một lần, cuối cùng giáo án với phấn rơi đầy đất. Đủ điên không?”

*Định lí lấy mẫu Nyquist xin tự tra gg…

“Đủ. Thầy Tạ, thầy quá ghê gớm luôn.”

Hướng Sơ bật ngón cái, đồng thời mừng thầm vì Tạ Thời Quân đã thật sự bước vào cái bẫy của cậu.

Chẳng mấy chốc sau, cơ hội tiếp theo ngả về phía Tạ Thời Quân. Anh ném trả lại câu hỏi Hướng Sơ vừa dùng làm khó mình: “Cũng câu hỏi vừa rồi, chuyện điên rồ nhất cậu từng làm.”

Hướng Sơ dựa lưng lên xô pha lười, đáp một cách chậm rãi: “Hôm thi đại học xong, tôi và Hứa Hoài Tinh l@m tình trên bờ biển. Lúc đó là nửa đêm, không biết có bị người khác nhìn thấy không, tôi rất căng thẳng mà cũng rất sướng, anh ta nói tiếng sóng biển cũng không át được tiếng rên của tôi. Cuối cùng trên người tôi toàn là cát và t1nh dịch của anh ta, đủ điên không?”

Tạ Thời Quân nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Được lắm, rất điên.”

Và rồi sau đó, trò chơi này đã hoàn toàn trở nên rối loạn.

“Khi trên giường, thầy Tạ thích bạn giường hôn nơi nào trên người thầy nhất ạ?”

“Hôn tai, tai của tôi rất nhạy cảm.”

Hướng Sơ khẽ chớp mắt với vẻ ranh mãnh, nói: “Vâng, tôi nhớ rồi.”

“Vậy còn cậu, cậu thích bạn giường làm gì với cậu nhất?”

“Tôi thích tư thế mặt đối mặt, vừa hôn môi vừa l@m tình, tôi sẽ vào hứng rất nhanh.”

Tạ Thời Quân giơ chai bia lên cạn li với cậu, ngữ khí vẫn bình thường mà lời nói ra lại tán tỉnh lạ thường: “Ừm, thật ra tôi đã phát hiện từ lần thứ hai chúng ta làm rồi. Lúc tôi hôn cậu, quả thực cậu sẽ ra nhanh hơn.”

……

Chẳng hay khi trò chơi diễn ra đến ván thứ bao nhiêu thì cả hai đã ôm hôn quấn quýt trên thảm. Hai chai bia rỗng ngã chỏng chơ một bên, trong không khí phảng phất hơi men nhạt nhoà.

Cả hai người họ đều chưa say, nhưng cả hai đều xem như mình đã say rồi.

Hướng Sơ sớm đã dự kiến được kết quả này. Cậu khấp khởi nhìn người đàn ông luôn bình tĩnh tự chủ mất kiểm soát trong trò chơi của người trưởng thành, cho đến khi bị cậu cuốn vào cơn lốc tình d*c như mưu đồ.

“Thầy Tạ… ưm…”

Hướng Sơ và Tạ Thời Quân hôn nhau kịch liệt, sau cổ cậu bị anh giữ bằng tay phải, đồng thời cả cơ thể bị anh kiềm chế, buộc phải ngửa ra sau. Ngay lúc Hướng Sơ sắp sửa nằm ngã xuống thảm thì khuỷu tay đột nhiên đụng phải một thứ gì đó mềm mềm, cậu bèn nghiêng đầu xem, là sao biển Patrick của Tạ Di An.

Thứ này mạnh mẽ kéo Hướng Sơ bứt ra khỏi cơn ảo mộng mê muội, đánh thức cậu, rằng cậu làm thế này là đang vụng trộm với Tạ Thời Quân, ở ngay trong nhà anh, ở ngay trong phòng đồ chơi của con gái anh.

Là chính cậu bày ra một trò chơi không thuần khiết, dụ dỗ Tạ Thời Quân làm bạn chơi cùng với cậu.

Kế tiếp, lại làm cậu nhớ đến Hứa Hoài Tinh.

Điều này mới mâu thuẫn làm sao, Tạ Thời Quân là thuốc của cậu, một loại thuốc có thể giúp cậu tạm thời quên đi Hứa Hoài Tinh.

Ở trước mặt Tạ Thời Quân, dẫu cậu có nhắc đến tên của Hứa Hoài Tinh thì cũng sẽ không sinh ra cảm xúc gì quá lớn. Thậm chí ngay trong trò chơi mới đây thôi, lúc cậu kể về “chuyện điên rồ” giữa mình và Hứa Hoài Tinh, trong tiềm thức cậu đã xem nó như là một trò tình thú giữa mình và Tạ Thời Quân, và cũng chỉ mải mê thăm dò phản ứng của Tạ Thời Quân.

Điều này thật đáng xấu hổ, nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng, cậu đã sinh ra phản ứng phụ thuộc với Tạ Thời Quân.

Hướng Sơ trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, khó khăn lựa chọn lùi một bước. Cậu đẩy bả vai Tạ Thời Quân đang đ è xuống và bảo: “Thầy Tạ à, chúng ta đổi chỗ khác… đừng làm ở đây được không?”

“Được chứ.”

Tạ Thời Quân nói đoạn bèn vòng tay qua gối và vai Hướng Sơ, bế cậu lên rất ư nhẹ nhàng vững vàng.

Hướng Sơ lần đầu tiên được anh bế trong trạng thái tỉnh táo, nhất thời có hơi căng thẳng, nhưng cảm giác lo sợ khi lơ lửng giữa không trung vẫn buộc cậu vươn hai tay ra ôm lấy cổ Tạ Thời Quân.

Tạ Thời Quân bế cậu đi tới cửa, khẽ hất cằm chỉ cho cậu công tắc bên cạnh: “Tắt đèn giúp tôi.”

Hướng Sơ duỗi một tay ra ấn công tắc, và rồi ngọn đèn cuối cùng trong căn chung cư cũng bị tắt đi. Trong bóng tối mịt mùng, tiếng hít thở ngay sát bên tai của Tạ Thời Quân bị phóng đại vô số lần, khiến Hướng Sơ cảm thấy hoảng loạn, bèn lí nhí cầu xin anh: “Thầy đừng thế, thả tôi xuống đi…”

Tạ Thời Quân kề sát cậu, thì thào: “Suỵt… An An ngủ rồi.”

Âm giọng trầm thấp gợi cảm tựa một câu thần chú, Hướng Sơ tức khắc yên lặng như bị dính bùa, để mặc cho Tạ Thời Quân bế cậu đi qua phòng khách, đi qua phòng của Tạ Di An và rồi bước vào phòng ngủ trong bóng tối.

Đây là lần đầu tiên họ thử l@m tình ở nơi ngoài khách sạn.

Hướng Sơ cảm nhận được một cách hết sức rõ rệt, tối nay Tạ Thời Quân có chút vội vàng. Tuy rằng anh đã cố gắng làm dạo đầu cho cậu dịu dàng nhất có thể, nhưng sau khi thật sự tiến vào, ngay cả tiếng th ở dốc vang bên tai cậu cũng nặng nề hơn hẳn bình thường.

Đáp án thăm dò từ trò chơi tại đây đã đạt được cơ hội hoàn hảo để kiểm chứng tính xác thực.

Hướng Sơ thích tư thế mặt đối mặt và hôn môi không ngơi nghỉ. Trong cơn đê mê cậu vẫn nhớ phải quan tâm đ ến sở thích của Tạ Thời Quân, bèn hôn lung tung lên vành tai anh. Bên bờ vực cao trào cậu ngậm lấy thuỳ tai anh khẽ cắn, mời anh cùng chìm đắm với mình.

Cuối cùng họ làm cho ga giường sạch sẽ biến thành một mớ hỗn loạn, da thịt tr@n trụi ôm chầm lấy nhau, lúc nhìn nhau đều không khỏi bật cười.

Đêm nay bọn họ hệt như hai tên nhóc choai choai không biết chừng mực, không ngừng châm ngòi đối phương, cứ ngỡ bản thân có thể an toàn thoát thân, kết quả lại dẫn lửa đốt mình, cả hai đều mình mẩy nhếch nhác.

Tắm rửa xong xuôi đã quá 11 giờ, Tạ Thời Quân bèn bảo Hướng Sơ ở lại qua đêm, Hướng Sơ không từ chối.

Tạ Thời Quân thay ga giường mới thành màu lam đậm, rất thích hợp an thần. Hướng Sơ nằm vào một bên, cảm nhận một cảm giác nhẹ nhàng đã lâu không có.

Trước tối nay, cậu và Tạ Thời Quân luôn ra vẻ vờ vĩnh như có như không, một người lạm dụng dịu dàng, một người quá mức cẩn thận. Giờ đây bức màn cuối cùng giữa hai người họ cũng đã bị chọc thủng, cách thức cư xử với nhau cũng trở nên thoải mái, chỉ thiếu mỗi một câu chuyện nữa thôi.

“Thầy Tạ à, bây giờ chúng ta không chơi trò chơi, tôi cho thầy một cơ hội kể chuyện đó, thầy có muốn không?”