Lúc Hướng Sơ tắm rửa xong mặc áo tắm ra ngoài, Tạ Thời Quân đương dựa vào đầu giường đọc một phần tài liệu bằng giấy, bởi không mang kính nên anh cầm hơi sát một chút.
Cậu đi tới ngồi vào bên kia giường: “Thầy Tạ đang đọc gì vậy ạ?”
“Luận văn của sinh viên.” Tạ Thời Quân nói đoạn lật sang trang, “Cậu ngủ một lát đi, vẫn còn sớm.”
“Vâng.”
Rèm cửa sổ tối màu chắn đi ánh nắng giữa trưa, trong phòng rất tối, chỉ có cây đèn giường bên phía Tạ Thời Quân toả ra ánh sáng lờ mờ. Hướng Sơ nằm bên phía còn lại, nhắm mắt lắng nghe âm thanh lật giấy khe khẽ.
Vài phút sau, cậu trở mình đối diện với Tạ Thời Quân, dựng tay chống đầu.
“Thầy Tạ, hôm nay tôi mới phát hiện thầy có lỗ khuyên này.”
Điều này do Hướng Sơ để ý được trong lúc vô tình. Dạo này cậu phát hiện trên người Tạ Thời Quân có rất nhiều điểm mâu thuẫn.
Người đàn ông này quen đứng trên bục giảng, từ đầu đến chân toát ra khí chất nho nhã, khuy áo sơ mi luôn nghiêm túc gài đến hạt trên cùng. Lúc anh trò chuyện cùng người khác, sẽ tuỳ theo từng người khác nhau và từng trường hợp khác nhau để căn chỉnh ngữ điệu sao cho thích hợp nhất.
Song trên giường Tạ Thời Quân lại không như vậy.
Khi l@m tình anh rất hiếm cởi áo mà chỉ tháo ba chiếc khuy trên cùng, để lộ cơ ngực vừa phải. Anh rất dịu dàng, rất biết cách quan tâm đ ến cảm nhận của bạn giường, nhưng những khi nên dứt khoát thì bất kể cậu có khóc lóc van xin đến cách mấy, anh cũng sẽ không mềm lòng.
Sự tương phản này thường xuyên làm Hướng Sơ choáng váng ngây ngất.
Khi cậu bị làm đến không còn sức sẽ bám vào cổ Tạ Thời Quân, vùi đầu vào hõm vai anh, nghiêng đầu là sẽ nhìn thấy vành tai anh.
Hồi mới đầu phát hiện lỗ khuyên của Tạ Thời Quân, Hướng Sơ đã không khỏi suy nghĩ rằng, người như Tạ Thời Quân sẽ đi xỏ khuyên bởi nguyên do gì nhỉ? Tạ Thời Quân đã từng mang khuyên tai thế nào, phải chăng là mang khuyên tai cặp với người yêu?
Rốt cuộc hôm nay cậu đã dám nhắc đến vấn đề này.
Song Tạ Thời Quân chỉ đáp hời hợt rằng: “Ừm, đúng là có. Nhưng mà đã nhiều năm không mang nên bị bít lại rồi.”
“Sao Thầy Tạ lại xỏ khuyên vậy ạ? Lẽ nào hồi xưa thầy là thiếu niên phản nghịch ư?”
Hướng Sơ không cam tâm gặng hỏi.
Tầm mắt Tạ Thời Quân vẫn không rời khỏi tập tài liệu trong tay, chẳng qua giọng nói nhuốm đôi chút ý cười: “Cậu thấy tôi có giống không?”
“Tôi thấy không giống.” Hướng Sơ nằm nghiêng, cố ý dịch đầu lên gối của Tạ Thời Quân, “Ừm… Chẳng lẽ là xỏ khuyên vì bạn trai cũ ạ?”
Tạ Thời Quân không đáp lời. Nhưng Hướng Sơ chú ý thấy ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng kẹp dưới chân giấy của anh đã siết chặt lại đôi phần.
–
Nửa tháng trước, sau khi họ kết thúc lần l@m tình thứ hai, Hướng Sơ đã kể cho Tạ Thời Quân nghe về chuyện tình đầu đời của cậu.
Kể từ thời học sinh đến đại học, kể từ thời đại học đến mấy năm bươn chải sau khi tốt nghiệp, cho dù kể đến đoạn Hứa Hoài Tinh ngoại tình thì cậu cũng rất bình tĩnh, như thể đang kể về một câu chuyện không liên quan đến cậu, thậm chí còn có thể tổng kết ra được hàm ý giấu giếm trong đó.
Nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn khóc.
Cậu ôm đầu gối ngồi bên cạnh Tạ Thời Quân, giây phút dòng nước mắt đầu tiên trào ra khỏi vành mắt cậu lập tức rút cái gối sau lưng ra, vục mặt vào trong chiếc gối mềm mại.
“Tôi và anh ấy… bên nhau đã mười một năm rồi. Anh ấy có thể nói không yêu thì không yêu nữa, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không cam tâm. Tôi không thể nào yêu người khác được nữa, có phải buồn cười lắm không?”
Giọng nói pha lẫn tiếng khóc cách một lớp bông mềm nghèn nghẹn truyền vào tai Tạ Thời Quân.
“Có một lần tôi mơ thấy anh ấy trở lại tìm tôi, trong mơ tôi cho anh ấy một bạt tai, sau đó khóc lóc nói, em tha thứ cho anh.”
“Sau khi tỉnh lại tôi cực kì sợ. Bởi vì tôi chợt nghĩ rằng, nếu như anh ấy thật sự trở về tìm tôi, có thể tôi sẽ thật sự tha thứ cho anh ấy… Thầy Tạ à, thầy nói xem, có phải tôi rất hèn mọn không?”
“Tôi không hiểu vì sao lại như vậy, đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ, anh ấy yêu tôi chẳng hề ít hơn tôi yêu anh ấy, nhưng tại vì sao…”
Tạ Thời Quân chỉ yên lặng lắng nghe, đoạn đưa một tờ khăn giấy cho Hướng Sơ. Đợi sau khi cậu ngước đầu lên khỏi gối và nhận lấy khăn giấy lau qua loa lên mặt, Tạ Thời Quân lại rút thêm một tờ khăn giấy nữa, cẩn thận giúp cậu lau nước mắt vương trên khoé mắt dính ướt lông mi.
Anh vươn một tay giữ lấy sau cổ Hướng Sơ, x0a nắn nhẹ nhàng và không mang theo bất cứ hàm ý tình sắc nào.
“Không sao, chuyện này không phải lỗi của cậu. Mười một năm đã quá lâu rồi, mấy ai có thể dễ dàng chiến thắng được năm tháng dài lâu. Thứ cậu cần chỉ là thời gian mà thôi.”
Hướng Sơ gật đầu nửa hiểu nửa không.
Tiếp đó cậu được Tạ Thời Quân ôm vào lòng, chiếc gối thấm đẫm nước mắt cũng bị anh lấy đi.
Cậu và Tạ Thời Quân cùng nằm trên một chiếc gối, cùng chia sẻ khoảng thời gian sau buổi trưa, thân mật đến lạ lùng. Hướng Sơ bất giác ngủ thiếp đi, lúc nửa mê nửa tỉnh dường như cậu có cảm giác như ai đó khẽ m ơn trớn dưới khoé mắt mình, ngưa ngứa.
Lúc tỉnh dậy đã là một tiếng sau, Tạ Thời Quân kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời sáng ngời trút xuống.
“Dậy thôi, đã sắp muộn làm rồi.”
Hướng Sơ ngẩn ngơ nhìn anh đứng trước cửa sổ, vô thức nhấc tay lên che mắt lại vì không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột.
Tạ Thời Quân là ánh dương hai giờ rưỡi chiều ngày đông, sự ân cần anh ấy mang đến cho bạn luôn luôn vừa phải, không ấm không nóng, nhiệt độ vừa đủ khắc dừng, khiến cơ thể của bạn hơi nóng lên, và rồi ngưng lại ở ngưỡng ôn hoà thích hợp.
Kể từ hôm ấy, Hướng Sơ bắt đầu dấy lên lòng tò mò về người đàn ông này.
Cậu chẳng rõ mình đã khóc trước mặt Tạ Thời Quân bao nhiêu lần rồi nữa, thế mà những hiểu biết của cậu về Tạ Thời Quân vẫn chỉ gói gọn ở tuổi tác và nghề nghiệp, cùng với anh có một cô con gái. Còn về phần đời sống tình cảm, chẳng hạn như tại sao đến nay anh vẫn còn độc thân, là do hôn nhân thất bại hay do nguyên nhân nào khác, cậu chẳng hay biết gì.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, trước khi Tạ Thời Quân có con gái nhất định đã từng có một cuộc tình, mà đối phương là một người con trai.
Nếu không anh sẽ chẳng thể nào thành thạo đến thế được, ừm… là chỉ về phương diện giường chiếu.
“Sao thầy Tạ lại không trả lời, lẽ nào thật sự có liên quan đến bạn trai cũ ư?”
Hướng Sơ thi thoảng sẽ thăm dò anh như vậy, hòng lần ra một chút manh mối về “bạn trai cũ”. Cậu thật sự rất muốn biết kiểu người thế nào mới có tư cách chiếm trọn sự dịu dàng của Tạ Thời Quân, dẫu có là quá khứ đi chăng nữa.
Tạ Thời Quân nhìn cậu, bất chợt bật cười.
“Dạo này cậu càng ngày càng bạo gan ra rồi, chẳng còn là bọt biển chạm tí là khóc như hồi đầu nữa.”
Hướng Sơ ngây ra, thầm nghĩ quả nhiên là thầy Tạ, chỉ một câu thôi đã chặn cứng họng cậu. Cậu sượng sùng cúi gằm đầu, chẳng dám hỏi gì nữa.
Trải qua khoảng thời gian này, quả thật Hướng Sơ càng ngày càng bạo gan. Bởi lẽ cậu vô cùng rõ ràng về việc bản thân hoàn toàn không có bất kì bộ lọc nào trước mặt Tạ Thời Quân ngay từ ban đầu, thành thử chẳng có gì phải e ngại và cũng lười né tránh. Cậu hiển lộ mặt gai góc của bản thân ra mà chẳng hề giấu giếm, thi thoảng cũng bày tỏ nhu cầu của mình.
“Thầy Tạ không muốn trả lời cũng được, vậy thầy ôm tôi một cái đi.”
Tạ Thời Quân còn cầm luận văn của sinh viên trong tay, Hướng Sơ bèn chui vào từ dưới cánh tay anh, dang hai chân ngồi lên người anh. Đầu gối bị cọ đỏ trên ga giường không lâu trước đó gập lại, vạt áo choàng tắm lỏng lẻo phủ lên phần bẹn, phơi bày da thịt trắng trẻo nõn nà.
Hai người cứ thế lẳng lặng ôm nhau. Tạ Thời Quân vỗ về lên lưng cậu và tiếp tục xem luận văn; Hướng Sơ nhắm mắt lại ngả đầu lên bả vai Tạ Thời Quân, tựa như sắp ngủ.
Qua chốc lát sau, Hướng Sơ nhận thấy đôi bàn tay to rộng mang theo vết chai mỏng nọ đang như có như không lướt qua dây lưng áo tắm trên eo cậu.
“Thầy Tạ, thầy cương rồi.” Hướng Sơ ngồi thẳng người dậy khỏi lòng anh, chớp mắt ranh mãnh, nét ửng hồng nơi khoé mắt hãy chưa phai, “Làm thêm lần nữa được không ạ? Tôi biết tiết hai chiều nay thầy mới có lớp.”
Đáp trả cậu là một nụ hôn chứa đôi phần hung dữ.
–
Lúc Hướng Sơ ngồi vào bàn làm việc của mình thì đã đến muộn bốn mươi phút, may mà buổi chiều không có công việc gì quan trọng.
Sau khi làm xong việc thời gian hãy còn sớm, Hướng Sơ bèn mở taobao ra chuẩn bị mua một chiếc hộp nhựa về để chứa đống sơn móng tay màu đỏ của cậu.
Sau khi mối quan hệ với Tạ Thời Quân đi vào ổn định, độ phụ thuộc của cậu đối với sơn móng tay đã giảm đi trông thấy. Chí ít cậu đã không cần lén lút cắp theo một màu đỏ nho nhỏ đi làm nữa, chẳng qua khi ở nhà thì vẫn giữ lại phần cố chấp này.
Thi thoảng cậu vẫn sẽ cảm thấy vô cùng lo âu vì đột nhiên trông thấy một món đồ nào đó, suy cho cùng trong căn nhà trọ ấy đâu đâu cũng cất chứa kí ức cả.
Lúc chuẩn bị thanh toán thì bỗng nhiên giao diện chuyển thành cuộc gọi đến. Hướng Sơ nhìn hai chữ “Thầy Tạ” chớp nháy trên màn hình, chẳng hiểu sao có cảm giác hệt như bị lãnh đạo bắt quả tang làm việc riêng trong giờ làm vậy.
Cậu đứng dậy đi tới hành lang, đoạn vuốt nút bắt máy: “Thầy Tạ? Có việc gì không ạ?”
“Có thể phiền cậu tới bàn làm việc của tôi, xem giúp tôi thử trên đó có một cái USB màu đen nào được không?”
“Vâng, thầy đợi một chút nhé.”
Hướng Sơ bèn căng da đầu quay lại, cố gắng hạ thấp độ tồn tại của mình lúc đi ngang qua bàn làm việc của các đồng nghiệp khác.
Bàn làm việc của Tạ Thời Quân cạnh cửa sổ. Lúc vừa bắt đầu dự án, người phụ trách của viện nghiên cứu vốn định xếp cho anh một phòng làm việc riêng, nhưng anh lại cứ nhất quyết muốn cùng chen chúc chung một văn phòng với các nghiên cứu viên bình thường.
Đồ đạc trên bàn không nhiều lắm, được sắp xếp rất gọn gàng, chẳng mấy chốc Hướng Sơ đã thấy chiếc USB mà Tạ Thời Quân muốn tìm.
“Thầy Tạ, tôi thấy USB rồi, đang cắm trên laptop của thầy ạ.”
Tạ Thời Quân thở phào: “Vậy thì ổn. Tôi cứ tưởng đã đánh rơi ở khách sạn rồi chứ.”
Đột ngột nghe thấy hai chữ khách sạn, Hướng Sơ thầm giật thót, vội chột dạ dáo dác nhìn quanh. Cũng may mà mọi người đều đang cắm đầu làm việc, không có ai chú ý đến cậu.
Cậu lại đi ra hành lang, khẽ khàng cất giọng: “Chiều nay thầy dạy có cần dùng USB không ạ?”
Chất giọng của Tạ Thời Quân vẫn ôn hoà như bao ngày, nhưng bởi sự sai lệch tín hiệu mà âm thanh dường như bị dát mỏng đi đôi phần, nghe trẻ trung hơn đôi phần: “Không sao, không dùng cũng được. Lâu lâu viết bảng đổi gió cho sinh viên cũng tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Sơ trở về bàn làm việc, bỗng dưng có chút gì đó thẫn thờ.
Chẳng rõ cớ sao, cậu bỗng nhiên rất muốn được gặp Tạ Thời Quân, rất muốn được nghe giọng gốc của anh. Cậu do dự chốc lát rồi cất USB vào túi, sau đó ngồi tàu điện ngầm đi tới Đại học C.
Hướng Sơ đã quá quen với bố cục khuôn viên của Đại học C, dù gì cũng đã từng học ở đây suốt bảy năm, thành thử cậu tìm được lớp học của Tạ Thời Quân chẳng mấy khó khăn.
Lúc cậu bước tới cửa trước của lớp, Tạ Thời Quân đang đối diện với bảng đen, tay cầm phấn, nom có vẻ như đang nghĩ ngợi xem nên viết tiếp ở đâu.
Bảng đen chia thành bốn phần di dộng, có thể dịch chuyển vị trí bằng cách kéo trượt. Tạ Thời Quân xắn tay áo sơ mi vừa rơi xuống lên đến cẳng tay, kế đó vươn tay kéo nửa trên của bảng đen xuống, đặt nét bút đầu tiên. Cả một quá trình trôi chảy mượt mà.
Gọi anh là “thầy Tạ” bấy lâu nay, thế mà đây lại là lần đầu tiên Hướng Sơ đặt chân vào thế giới của “thầy Tạ”, cảm giác này mới lạ lùng làm sao.
Khi lên lớp thầy Tạ rất nghiêm túc, nhưng thi thoảng cũng có những giây phút hóm hỉnh, ví như vừa nãy anh vẽ xong một sơ đồ mạch điện thì tự dưng nói: “À phải rồi, bạn nam thường giúp thầy lau bảng vào giờ giải lao, lát nữa nhớ tìm thầy ghi lại mã sinh viên để thầy cộng điểm bài tập cho em.”
Các sinh viên ở dưới tức thì xôn xao vì câu nói này, anh bèn cười bảo: “Thầy đùa thôi.”
Thấy tiết đầu tiên sắp kết thúc, Hướng Sơ đứng ở cửa gửi tin nhắn cho Tạ Thời Quân.
– Thầy Tạ, tôi cầm USB của thầy đến rồi, giải lao tôi đứng ở cửa trước đợi thầy.
Chuông hết tiết reo vang, Tạ Thời Quân giải đáp xong câu hỏi của vài sinh viên, bèn uống một hớp nước rồi mới lấy điện thoại ra xem. Rất dễ dàng nhận ra, động tác đậy nắp li của anh gấp gáp hơn hẳn, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ thong dong như vừa rồi nữa.
Tạ Thời Quân rảo bước đi tới cửa trước, trông thấy Hướng Sơ đang đứng ở nơi chỉ cách anh vài bước chân, cả hai đều có phần gượng gạo.
“Sao… cậu lại chạy đến đây.”
“Buổi chiều tôi không có việc gì nhiều, nhân dịp về thăm trường cũ tiện thể đưa đồ cho thầy.”
Hướng Sơ đưa USB sang, đồng thời để ý thấy tay phải của Tạ Thời Quân dính đầy bụi phấn nên anh đã vươn tay trái ra nhận lấy USB.
“Phải rồi, tôi có thể học ké một tiết của thầy Tạ không ạ?”
Tạ Thời Quân thoáng ngẩn ra, đoạn bật cười: “Tất nhiên là được.”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Hướng Sơ chọn một vị trí trống phía sau ngồi xuống. Tiết này Tạ Thời Quân giảng về mạch điện tử cao tần, trên bảng đen vẽ mạch điện cấu tạo từ diode biến dung, còn có mấy đồ thị hình sóng, đại khái là đang giảng về nội dung trộn sóng và tách sóng.
Chuyên ngành đại học của Hướng Sơ cũng chính là chuyên ngành của Tạ Thời Quân, đương nhiên cậu cũng đã từng học môn này. Trong kí ức của cậu, môn này là môn tương đối khó trong số các môn cơ sở, cậu cũng bèn thử nhớ lại xem hồi ấy mình đã chọn lớp của giảng viên nào…
Thôi được, đã qua bao nhiêu năm rồi, chẳng nhớ nổi nữa.
Song không thể phủ nhận rằng, cách thức giảng dạy của Tạ Thời Quân rất có hiệu quả, hầu như không có sinh viên nào mất tập trung, những vị trí trên dãy đầu cũng đầy ắp. Mặc dù những nội dung này Hướng Sơ đã học từ lâu lắm rồi, nhưng cậu cũng vẫn có thể nghe hiểu.
Giọng nói của Tạ Thời Quân giảng giải những kiến thức quen thuộc, thế mà nhất thời cậu chẳng tài nào phân rõ cái nào mới khiến cậu yên tâm hơn.
Bốn mươi lăm phút chóng vánh trôi qua, chuông hết tiết reo lên làm Hướng Sơ giật cả mình, bấy giờ cậu mới sực nhận ra mình đã nghe giảng nhập tâm đ ến dường nào.
Trước đây Hướng Sơ vô cùng kháng cự trở về Đại học C, bởi vì cậu sợ mình sẽ tức cảnh sinh tình.
Mỗi cảnh vật, mỗi con đường, thậm chí là mỗi căn phòng tự học ở nơi đây đều là những kẻ chứng kiến hoàn hảo của mối tình học đường ấy, đều sẽ khiến cậu nhớ về Hứa Hoài Tinh. Quá khứ đẹp đẽ là quả táo độc đựng trong lồ ng thuỷ tinh, chỉ cần chạm nhẹ một tí thôi là tất cả liệu trình tự cứu sẽ có thể trở thành công cốc.
Nhưng bất ngờ làm sao, cậu lại bị một tiết học hấp dẫn mọi sự chú ý, chẳng còn dư thừa tâm trí để mà nghĩ ngợi vẩn vơ.
Cậu nhìn Tạ Thời Quân đứng trên bục giảng khoanh khoanh vẽ vẽ nên một sơ đồ mạch điện bằng phấn đỏ, vừa vẽ vừa giảng giải cho sinh viên, thi thoảng cau mày, thi thoảng bị vài câu nói ngộ nghĩnh của sinh viên chọc cười.
Cổ tay áo sơ mi màu lam nhạt chẳng biết lại rơi xuống cổ tay tự bao giờ, có lẽ đã bám phải bụi phấn.
Hướng Sơ di chuyển đến dãy cuối cùng, chống cằm nghĩ ngợi vu vơ. Cậu bỗng nhiên cảm thấy Tạ Thời Quân giỏi thật sự, giỏi trên mọi tầng nghĩa.
Mãi đến khi sinh viên đặt câu hỏi đều đã rời đi, Tạ Thời Quân mới bắt đầu thu dọn đồ đạc. Sau đó anh mang túi đeo chéo đi tới trước mặt Hướng Sơ, mỉm cười bảo: “Chúng ta đi thôi.”
Hướng Sơ ngây ra tại chỗ. Cậu nghĩ, cảm giác như đã trôi qua một đời hẳn là thế này nhỉ.
Nhiều năm về trước, cậu đứng ở cửa sau phòng học đợi Hứa Hoài Tinh tan học, sau khi chuông tan học reo lên, Hứa Hoài Tinh luôn là người đầu tiên lao ra khỏi lớp. Nhân lúc cửa sau vẫn chưa có ai, hắn như một chú cún bự bổ nhào về phía chủ nhân, thơm một cái lên mặt Hướng Sơ và nói: “Chúng ta đi thôi.”
Quá khứ và hiện tại đâm sầm vào nhau, trùng hợp như hai thước phim hoà làm một.
Hướng Sơ đi theo Tạ Thời Quân ra khỏi phòng học, đi qua cửa sổ sát đất hình cung ở cuối hành lang, ngắm ánh tà dương lấp lánh ngả nơi đầu vai anh, dịu dàng như con người anh vậy.
Thầy Tạ nói rằng, năm tháng dài lâu, mấy ai có thể dễ dàng chiến thắng.
Song Hướng Sơ lại cho rằng, Tạ Thời Quân của khoảnh khắc này đây, chẳng hề thua kém thiếu niên Hứa Hoài Tinh trong năm tháng dài lâu ấy.
–
Kết thúc tiết cuối cùng của buổi chiều cũng vừa lúc là giờ cơm tối. Hai người sóng vai đi trong sân trường, chốc chốc lại có sinh viên chào Tạ Thời Quân, Hướng Sơ chỉ cúi đầu, liên tục giẫm lên vài phiến lá khô.
“Bỗng nhiên nhớ ra tôi vẫn chưa cảm ơn cậu. Hôm nay thật sự cảm ơn cậu nhé, quả nhiên giảng bài bằng power point vẫn tiện lợi hơn nhiều.”
Câu cảm ơn muộn màng này thật sự rất không phù hợp với tính cách của Tạ Thời Quân, bởi anh là kiểu người luôn cực kì chú trọng lễ phép. Ngặt nỗi cũng đâu thể trách anh được, Hướng Sơ chẳng nói chẳng rằng đã chạy tới đây làm anh quá đỗi ngỡ ngàng, bởi hành động này cũng rất không phù hợp với tính cách của Hướng Sơ.
Hướng Sơ đùa rằng: “Thầy Tạ không cần khách sáo vậy đâu ạ. Hôm khác mời tôi ăn cơm là được mà.”
“Không cần hôm khác đâu, hôm nay luôn được chứ?” Tạ Thời Quân nói, “Có điều trước tiên, cậu phải đến nhà trẻ đón con với tôi đã.”