*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❀ Một phương trời xa ❀
Chuyện sau này của Nhiễm Thu Ý (cảnh báo cp phụ).
Diêu Thức Thu rót nước nóng vào túi chườm nóng xong rồi đi vào phòng nghiên cứu, quả nhiên, hôm nay cũng chỉ có mỗi một mình sư đệ ở đây.
Mùa đông ở miền nam lạnh ẩm, trong phòng rất hiếm khi lắp máy sưởi, ổ chăn trở thành nơi không nỡ rời xa nhất, thành thử đến giai đoạn lạnh nhất năm, các thầy cô đều sẽ mắt nhắm mắt mở, buổi sáng đến trễ một lát cũng không nói gì. Chỉ có mỗi cậu sư đệ này ngày nào cũng đều đặn đến phòng nghiên cứu trước nửa tiếng quét thẻ điểm danh.
“Chào buổi sáng, ăn sáng chưa?”
Diêu Thức Thu đặt túi chườm nóng ở góc bàn, dựa người vào một bên nhìn Nhiễm Thu Ý.
“Em chưa, định lát nữa đi pha li cà phê.” Nhiễm Thu Ý khẽ chọc vào túi chườm nóng vẫn còn hơi bỏng tay, cười bảo: “Cảm ơn sư huynh nha, hôm sau em bao anh ăn cơm.”
Diêu Thức Thu cau mày: “Uống cà phê ít thôi, nhìn cái mặt em kìa, chậc, sắp già hơn anh luôn rồi.”
“Hả?” Nhiễm Thu Ý vô thức sờ cằm mình, “Thật à?”
Thấy cậu nghiêm túc tưởng thật, Diêu Thức Thu phì cười. Anh bẹo má cậu, lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện: “Trêu em thôi. Nhìn cái mặt non choẹt này của em có nói là học sinh cấp ba người ta cũng tin nữa, mắt cười cong lên là không biết đã có bao nhiêu người bị em hớp hồn đi rồi.”
Nhiễm Thu Ý không nói gì. Vị sư huynh này theo đuổi cậu đã sắp nửa năm rồi, anh cứ hay bày ra dáng vẻ cà lơ cà lất và nói mấy câu thả thính thế này trêu cậu, làm người ta cảm thấy anh không đáng tin cho lắm, nhưng vào những lúc quan trọng anh lại rất chu đáo, hơn nữa năng lực trong công việc rất tốt, khiến cậu bất giác muốn nương tựa vào anh. Nhiễm Thu Ý vô cùng bối rối, cậu muốn suy nghĩ thêm nên vẫn chưa cho anh câu trả lời.
Diêu Thức Thu ra ngoài, một lát sau cầm một túi MacDonald quay về đặt lên bàn của Nhiễm Thu Ý: “Đồ hối lộ hôm nay đây, mong sư đệ mau chóng giúp anh thoát kiếp FA.”
Nhiễm Thu Ý đã quen nên chẳng buồn khách sáo với anh nữa. Cậu vừa cắn bánh khoai tây chiên, tay phải vẫn di chuột kiểm tra báo cáo xin phép độc quyền sắp phải nộp lên, vừa nói sang chủ đề khác: “Sư huynh, em thấy mùa đông ở miền bắc vẫn đỡ vất hơn, ít ra trong phòng còn có khí sưởi.”
“Vậy sao em lại muốn đến miền nam học tiến sĩ.”
“Lúc đó chỉ là muốn thử sống ở một nơi khác, không chừng sẽ thích hơn thì sao.”
“Đừng nói là vì muốn quên đi ai đó nhá?” Diêu Thức Thu hỏi dò, “Chẳng lẽ ở miền bắc có cô gái nào đã tổn thương trái tim em à?”
Nhiễm Thu Ý ăn bánh khoai tây chiên xong lại mở cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo ra, múc một muỗng cho vào miệng rồi mới đáp không nhanh không chậm: “Ừm… Anh đoán đúng một nửa.”
Diêu Thức Thu vẫn còn muốn thăm dò thêm nhưng Nhiễm Thu Ý không chịu kể tiếp nữa. Cậu ăn cháo xong bèn bắt đầu làm việc, còn bảo: “Sư huynh rảnh vậy thì chi bằng giúp em fix code chút đi? Em có cái module mãi vẫn chưa sửa xong này.”
Diêu Thức Thu chỉ đành ngậm miệng im lặng giải quyết vấn đề giúp sư đệ nhà mình, sau đó được sư đệ hứa bao ăn cơm trưa nay.
Buổi tối hôm Giáng sinh, phòng nghiên cứu đột nhiên cúp điện. Nhiễm Thu Ý vừa xử lí dữ liệu được một nửa, đang sầu não không biết mình đã lưu chưa thì Diêu Thức Thu bật đèn pin điện thoại đi tới, kéo cậu rời khỏi máy tính: “Đừng suy nghĩ nữa, cũng phải cho bản thân nghỉ lễ đi chứ. Hôm trước em nói muốn bao anh ăn cơm, vậy tối nay đi luôn nhé?”
Nhiễm Thu Ý thầm nghĩ chẳng phải hôm đó đã bao anh rồi à, còn ăn gà hầm nấm gì đó mà, rốt cuộc là ai mất trí nhớ rồi vậy?
Tuy nói thế nhưng cậu vẫn đành cắm đầu đi theo Diêu Thức Thu, trên đường phố ngập tràn không khí Giáng sinh, đâu đâu cũng thấy tình nhân tay trong tay. Nhiễm Thu Ý đi bên trái Diêu Thức Thu, cách nhau mười lăm cm không gần không xa, bỗng dưng có chút gì đó gượng gạo.
Diêu Thức Thu dẫn cậu đến một quán rượu Nhật, gọi một chai rượu mơ, độ cồn thấp, vị ngọt thanh ôn hoà.
Nhiễm Thu Ý thuộc kiểu người uống rượu vào rất dễ hiện lên mặt, mới uống vào mấy li chưa cảm thấy say mà mặt đã đỏ như quả cà chua. Diêu Thức Thu ngồi đối diện cậu, càng nhìn lòng càng nhộn nhạo.
“Nhân lúc uống rượu, kể sư huynh nghe người yêu cũ sống ở miền bắc của em đi?”
Ánh đèn vàng ấm mờ mờ trên đầu ánh lên bề mặt chất lỏng trong suốt, Nhiễm Thu Ý dường như đã ngà ngà say. Cậu chống cằm nhìn Diêu Thức Thu, đôi mắt cười dần cong lên: “Vậy sư huynh nói xem em nên bắt đầu kể từ đâu đây? Em thích anh ấy biết bao nhiêu năm, nếu kể chắc kể cả tối cũng không hết mất.”
“Đừng, tha cho anh, em đừng có kể em thích anh ta thế nào, anh sẽ ghen chết đó.” Diêu Thức Thu vội cản cậu lại, “Em chỉ cần kể đơn giản người ấy là kiểu người thế nào mới có thể làm em thích đến vậy. Anh cố gắng học theo.”
Nhiễm Thu Ý gõ nhẹ ngón trỏ lên li rượu, hơi ngửa mặt lên sa vào hồi ức: “Anh ấy… anh ấy là người dịu dàng nhất mà em từng biết.”
“Anh ấy làm chuyện gì cũng hoàn hảo, chu đáo với tất cả mọi người. Ban đầu em rất ngưỡng mộ tính cách này của anh ấy, em nghĩ, trên đời sao có thể có người tốt bụng và hoàn hảo như anh ấy vậy chứ… Thậm chí ngay cả chia tay anh ấy cũng có thể làm một cách hoàn hảo.”
Lí do người yêu cũ yêu cầu chia tay là không thể không cúi đầu trước thế tục. Nhiễm Thu Ý không tin, cậu đã vứt bỏ sĩ diện khóc lóc cầu xin anh, kết quả bị anh từ chối. Cậu âm thầm đi theo người yêu cũ, trông thấy anh ra khỏi phòng bệnh của mẹ, ngồi một mình vân vê thuốc lá trên băng ghế ngoài hành lang, bóng hình ấy thật lẻ loi, thật bất lực.
Làm sao cậu có thể không hiểu nỗi đau khổ của người ấy cho được, làm sao cậu đành lòng tổn thương sự dịu dàng từng thuộc về cậu cho được đây.
Cậu trốn trong cầu thang khóc không thành tiếng, gửi dòng tin nhắn cuối cùng cho người yêu cũ: Chúc anh hạnh phúc.
E sợ thất tình quá lâu, e sợ bản thân không cầm lòng lại cố níu kéo. Nhiễm Thu Ý cuối cùng quyết định sắp xếp hành lí, rời xa vùng đất lưu giữ kí ức và đi đến miền nam hoàn toàn xa lạ.
Chẳng màng Diêu Thức Thu ngăn cản, Nhiễm Thu Ý rót rượu đầy li, ngửa đầu dốc cạn một hơi, gò má đỏ lựng. Cậu cười, lúm đồng tiền cũng phủ đầy rặng đỏ, đoạn cậu nói tiếp: “Sau đó em hiểu ra được vài điều, có lẽ vì em quá ngoan ngoãn, anh ấy lại quá dịu dàng, cho nên cả hai không phù hợp.”
Diêu Thức Thu im lặng hồi lâu, sau đó anh áp tay lên bàn tay đang đặt trên li rượu của Nhiễm Thu Ý, xoa bóp đến khi ngón tay lạnh băng của cậu ấm lên: “Em rất tốt, là tại anh ta không có phúc hưởng mới để em đi.”
Nhiễm Thu Ý đã say triệt để, nghe mà nửa hiểu nửa không. Cậu chỉ nhìn Diêu Thức Thu cười, lông mi cong thành hình cung xinh đẹp đong đầy nét cười và hơi ấm. Giả mà khoé mắt không rơm rớm nước mắt thì khéo Diêu Thức Thu sẽ thật sự cho rằng đứa bé ngốc trước mặt mình đây chỉ luôn vui vẻ vô tư lự.
Lúc hai người rời khỏi quán rượu thì trên đường đã vắng tanh không người.
Nhiễm Thu Ý bước đi lảo đà lảo đảo, còn mạnh miệng nói mình còn tỉnh lắm. Diêu Thức Thu không yên tâm nổi, bèn cõng cậu lên lưng đi tắt vào một con hẻm tối om.
“Diêu – Thức – Thu.” Nhiễm Thu Ý nằm nhoài trên lưng Diêu Thức Thu, bỗng đọc tên anh từng chữ một, lầm bầm nói: “Chợt phát hiện tên của anh hơi giống anh ấy nhỉ.”
Diêu Thức Thu tức thì cảnh giác, hỏi: “Giống chỗ nào?”
“Không đúng, không giống chút nào hết.” Nhiễm Thu Ý lại chợt đổi ý, đoạn ôm chặt cổ Diêu Thức Thu, dụi vào hõm cổ ấm áp của anh, “Em thấy… anh tốt hơn anh ấy.”
Diêu Thức Thu thoáng ngưng thở, tiếp đó thả Nhiễm Thu Ý xuống dưới đèn đường phía trước. Đương khi cậu hoang mang với lấy một điểm tựa vì đứng không vững, anh chợt giữ lấy cằm cậu, nhìn chăm chú vào vành mắt ửng đỏ của cậu một lúc lâu, và rồi không nói một lời hôn lên môi cậu.
Nụ hôn này chẳng hề có chút gì giống với nụ hôn đầu truyền thống cả. Diêu Thức Thu đi thẳng vào vấn đề, thoáng nhấm nháp cánh môi mềm mại chốc lát rồi tách răng của Nhiễm Thu Ý ra. Nhiễm Thu Ý đột ngột trợn tròn mắt, cơn say bay đi quá nửa, ngặt nỗi hình thể và sức mạnh đều không sánh bằng, lại còn bị chặn miệng, cậu chỉ đành kiễng chân níu chặt cổ áo Diêu Thức Thu, ưm ưm tỏ ý kháng cự.
Hương thơm ngọt thanh của rượu mơ không ngừng trao chuyển qua đầu lưỡi triền miên, Nhiễm Thu Ý bị hôn đến chếnh choáng, dần dà yên lặng và chủ động ôm lấy cổ Diêu Thức Thu, đưa cơ thể sát gần anh hơn.
Nụ hôn kết thúc, Diêu Thức Thu nghiêng người về trước, đẩy Nhiễm Thu Ý lên tường khiến cậu không còn đường lui. Giữa đêm đông rét giá khó chịu ở miền nam, lựa chọn duy nhất là nấp vào lòng Diêu Thức Thu. Anh chạm nhẹ ngón tay lên lông mi khẽ rung của Nhiễm Thu Ý, đoạn thở dài.
“Anh chả hiểu mình bị làm sao nữa, cả ngày từ sáng đến tối trông em lúc nào cũng cười rất vui, thế mà anh vẫn cứ thấy đau lòng cho em.”
“Cũng chẳng ai quy định rằng người có đôi mắt cười ngọt ngào thế này là ngày nào cũng phải cười.”
Nhiễm Thu Ý thoáng ngẩn ra, sau đó chợt ngả đầu lên bờ vai của Diêu Thức Thu, nói với ngữ khí tựa oán trách: “Sư huynh… anh cũng dịu dàng quá đi. Em đúng là thiếu nghị lực, mới đó mà lại sắp bị dịu dàng đánh bại rồi.”
Trên người sư huynh dường như luôn gắn liền một cảm giác thiếu đứng đắn nên dễ mang đến cho người khác ấn tượng sai lầm vào lần gặp đầu tiên. Nhưng chỉ khi tiếp xúc lâu ngày mới biết ở bên cạnh người này sẽ yên tâm đ ến dường nào, sự dịu dàng của sư huynh từ đầu chí cuối đều có mục tiêu rõ ràng, không bao giờ dư thừa. Nhiễm Thu Ý từ từ đắm chìm vào đó, thật lòng cậu đã biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, cậu phải đánh đổi bản thân và cũng là tác thành cho bản thân, trợ giúp sư huynh có người yêu.
Diêu Thức Thu không tiếp lời cậu mà bảo rằng: “Cục cưng à, anh nghĩ hẳn là anh được ông trời phái xuống đây đó.”
“Ồ.” Nhiễm Thu Ý nghiêng đầu nhìn anh cười với hai rặng đỏ nơi gò má, “Thế ông trời phái anh xuống đây làm gì vậy?”
“Em xem, em tên Thu Ý, anh tên Thức Thu, anh sinh ra là để nhận ra em giữa đám đông. Em một thân một mình chạy đến miền nam là để cho anh tìm thấy em.” Diêu Thức Thu nói đoạn lại kề sát hơn, giữ tay sau cổ Nhiễm Thu Ý, cọ xát chóp mũi cậu. Anh cố ý hạ thấp giọng: “Cục cưng à, ông trời phái anh đến… để làm lang quân như ý của em.”
–
Nhiễm Thu Ý và sư huynh yêu nhau chưa được hai tháng thì đụng phải nghỉ đông, thầy trò phòng nghiên cứu tổ chức đi châu Âu tham gia hội thảo, tiện thể du lịch bằng tiền tổ chức trợ cấp.
Trong viện mĩ thuật, mọi người đều đang tập trung nghe giới thiệu, Diêu Thức Thu và Nhiễm Thu Ý đi ở sau cùng làm một số hành động lén lút. Đến lúc tự do tham quan, Diêu Thức Thu bèn thừa cơ kéo Nhiễm Thu Ý chuồn ra ngoài.
Nhiễm Thu Ý hoang mang chạy theo anh: “Sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?”
Diêu Thức Thu ngoái đầu nhìn cậu: “Đi kết hôn.”
“Gì, gì cơ?”
Nhiễm Thu Ý ngơ ngác, đồng thời, đỉnh tháp của một giáo đường phong cách Gothic cách đó không xa đập vào tầm mắt, thậm chí còn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng xướng ca du dương vọng ra từ nơi đó.
“Sao, không đồng ý à?” Diêu Thức Thu dừng chân, nắm chặt tay Nhiễm Thu Ý, “Không đồng ý cũng chẳng sao, anh từng học võ, cùng lắm thì anh đánh ngất em rồi ôm em vào giáo đường thôi.”
“Anh muốn ép hôn em đó à?” Nhiễm Thu Ý bật cười, đoạn xoè bàn tay còn lại ra với anh và hỏi: “Nhẫn đâu, không có nhẫn làm sao kết hôn.”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Diêu Thức Thu móc một chiếc hộp nhung từ trong túi ra, mở nắp, bên trong là một đôi nhẫn nam đơn giản, “Nhân lúc em nằm trên bàn ngủ anh đã lén đo ngón tay của em.”
Nhiễm Thu Ý không ngờ anh thật sự đã chuẩn bị nhẫn, nhất thời không đỡ kịp, hồi lâu sau mới nặn ra được một câu: “… Cảm ơn anh.”
Bạn trai cũ của Nhiễm Thu Ý là thầy giáo của cậu, anh ấy dịu dàng nho nhã, cũng quá bình tĩnh kiềm chế. Nhiễm Thu Ý thời niên thiếu xem anh là ánh sáng, ôm nỗi lòng mến mộ theo đuổi suốt bấy lâu. Cậu đã quen với góc nhìn ngưỡng vọng, sau khi yêu nhau cậu thậm chí không dám xin anh một lời hứa hẹn xa vời, điều này cũng đã thành một cây kim ghim nơi trái tim cậu.
Nào ngờ, việc trước kia cậu chẳng bao giờ dám nghĩ giờ đây đã được Diêu Thức Thu nâng trong lòng bàn tay và nói muốn trao nó cho cậu.
“Đừng khách sáo cục cưng.” Nơi đây không ai quen biết họ, Diêu Thức Thu có thể tự do hôn người yêu của mình, song anh chỉ cầm tay Nhiễm Thu Ý đặt ở bên môi, hôn lên ngón áp út sắp được bao bọc bởi nhẫn cưới, “Quen biết em và thấu hiểu em, trọn đời thương em yêu em, là sứ mệnh tối cao của anh.”
Cả hai nhìn nhau cười, tay trong tay, từng bước đi về phía giáo đường.
Đứng trước cha sứ, lắng nghe lời thề nguyền bằng ngôn ngữ xa lạ, Nhiễm Thu Ý lại không khỏi phân tâm. Cậu nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng nghiêm túc của Diêu Thức Thu, bỗng dưng nghĩ rằng, là ai nói hạnh phúc là thứ rất xa xỉ vậy, chỉ cần tìm đúng chiếc chìa khoá ăn khớp nhất là hạnh phúc rõ ràng sẽ… ngay trong tầm tay.
Jung: cặp này có truyện riêng tên 二手烟误区, tên trên wikidich là Khói thuốc lầm khu nhé.