Dường như chỉ trong vòng một đêm, Bắc Kinh đã vứt đi mùa đông ngoan cố, choàng tỉnh trong tiếng kèn chớm xuân.
Nụ hoa ngọc lan bung nở, cành liễu đâm chồi, nhiệt độ không khí tăng vọt, giữa trưa đi trên đường không ngờ lại có cảm giác như được hong phơi dưới ánh mặt trời.
Hướng Sơ vốn ngỡ rằng mình sẽ chán ghét mùa hè. Cậu sợ mùa hè sẽ khiến cậu nhớ đến một người, vài bài hát và cả thật nhiều cocacola ướp lạnh. Bối cảnh từ thành phố ven biển nắng vàng rực rỡ chuyển đến Bắc Kinh âm u xám xịt, biến đổi thành một sắc đỏ kiều diễm dung tục, kéo dài thành một cơn ác mộng dai dẳng.
Song khi nhặt được một đoá ngọc lan dưới đất trong ánh nắng dồi dào, cậu chợt nhận ra mình chẳng hề nghĩ tới chuyện không vui nào cả, mà chỉ dự cảm được một giấc mộng ngọt lành đang tiến đến với cậu.
Hướng Sơ mua một chiếc bình hoa màu đỏ in hoa văn cẩm thạch về cắm hoa tuyết mai Tạ Thời Quân tặng vào, hai thứ phối hợp tạo thành điểm sáng duy nhất trong phòng khách u ám. Đoá cúc dại nọ thì được cậu ép nhựa thành bookmark đặt trong ống bút trên bàn làm việc, ngước mắt lên là sẽ trông thấy.
Kể từ tháng 4 đến nay, Tạ Thời Quân ngày một bận rộn.
Các môn học kì này của anh đã bắt đầu rồi, lại phải đồng thời quan tâm đ ến các môn thi lại của học kì trước, cộng thêm dự án nghiên cứu đã đi đến giai đoạn cuối cùng, mỗi ngày anh phải chạy qua chạy lại giữa trường học và viện nghiên cứu, bận đến nỗi không có thời gian đến nhà trẻ đón con. Nào ngờ như thế lại vừa khéo hợp ý bạn nhỏ Tạ Di An, ở nhà bà nội không chỉ được chơi với mèo mà còn có thể chực chờ cơ hội đi quấn lấy chú cảnh sát của cô bé.
Hôm nọ trong lúc nghỉ trưa, Hướng Sơ trông thấy Tạ Thời Quân nằm nhoài trên bàn chợp mắt. Màn hình máy tính vẫn đang sáng, ảnh nền là ảnh thôi nôi của Tạ Di An, gương mặt tròn xoe núng nính cười toe toét, Tạ Thời Quân ôm cô bé, ngón trỏ khẽ chọc vào lúm đồng tiền trên má cô bé.
Hướng Sơ cũng chả hiểu mình có đam mê kì lạ gì mà cứ luôn cảm thấy Tạ Thời Quân quyến rũ khôn tả khi ở trong vai trò một người cha.
Đúng là hết cứu luôn rồi, cứ muốn làm mẹ kế của con gái người ta là sao vậy trời…
Lúc này có mấy đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi vào, Hướng Sơ vội vàng xua tan suy nghĩ kì lạ trong đầu. Cậu đi rót một li cà phê cho Tạ Thời Quân, sau đó đặt một cây kẹo bạc hà bên cạnh tay anh, đồng thời kiểm điểm sâu sắc hành vi bám lấy anh tính dục quá độ dạo trước của mình.
Nhằm giảm bớt áp lực giúp Tạ Thời Quân, Hướng Sơ còn chủ động ôm nhiệm vụ làm báo cáo kết thúc dự án.
Nếu như đặt vào nửa năm trước, mỗi khi gặp phải nhiệm vụ phải đứng trước đám đông khiến mọi kẻ sợ xã hội đều tránh như tránh tà này là Hướng Sơ chỉ ước sao nó đừng bao giờ rơi xuống đầu mình.
Đây là lần đầu tiên cậu nung nấu tham vọng nhất định phải hoàn thành tốt việc này.
Một khi nghĩ đến Tạ Thời Quân sẽ ngồi dưới bục nhìn cậu là cậu lại muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, đón nhận tiếng vỗ tay của anh một cách đường đường chính chính, còn muốn ngang nhiên xuyên tạc ánh mắt khích lệ và nụ cười lễ phép của anh thành tình ý quyến luyến dịu dàng chỉ dành riêng cho mình.
Hướng Sơ lấy điều này làm động lực, giữ vững ý chí suốt hai tuần liền, thậm chí khi tăng ca tập thể cũng chẳng kêu ca lấy một lời.
Nhoáng cái ngày mai đã phải tiến hành báo cáo dự án, Hướng Sơ đang tranh thủ thời gian hoàn thiện nốt ppt, đồng nghiệp Nguyễn Du bỗng dưng lân la đến cạnh bàn làm việc cậu, nói: “Tôi thất tình rồi, buồn quá đi.”
Hướng Sơ ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta, chả hiểu ra sao, đừng nói là cậu ta đến tìm mình làm người anh tri kỉ trút bầu tâm sự đó chứ? Thôi xin, đụng tới thất tình thì có một trăm người anh tri kỉ cũng không bằng tự mình nghĩ thông được đâu.
“Cậu… nếu có việc làm không hết thì tôi có thể làm giúp cậu.”
Nguyễn Du phì cười: “Tôi không có thất đức đến thế đâu. Tôi chỉ muốn anh an ủi tôi vài câu thôi mà.”
Thấy Hướng Sơ cứ chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, hoàn toàn chẳng có ý muốn tiếp chuyện, Nguyễn Du mất hứng bèn lắc lư trở về bàn của mình.
Vốn dĩ Hướng Sơ không để tâm chút chuyện nhỏ này, bởi trước giờ tính cách Nguyễn Du đã cởi mở thoải mái như thế rồi, hồi mới đầu cậu cũng có ý định làm bạn thân với cậu ta mà chẳng qua hai người họ thật sự chơi không hợp nên đành thôi. Kết quả buổi tối lúc dự họp, Hướng Sơ ngồi kế bên Nguyễn Du trông thấy cậu ta ngậm một viên kẹo, còn ngửi thấy mùi bạc hà nồng đậm giống hệt mùi kẹo bạc hà dạo này cậu thường hay tặng cho Tạ Thời Quân.
Tâm trạng thoắt chốc hụt hẫng, Hướng Sơ thầm nghĩ sao Tạ Thời Quân lại lấy kẹo cậu tặng phân cho người khác vậy chứ, cũng thảo lảo gớm.
Song lúc Tạ Thời Quân lên bục phát biểu, Hướng Sơ ngoảnh đầu lập tức quên bẵng chuyện này. Bởi hôm nay Tạ Thời Quân có hơi đẹp trai quá thể đáng, mặc áo len cổ chữ V kìa ạ… chết mất thôi.
Đợi nào qua xong con trăng này, cậu phải bắt thầy Tạ mặc chiếc áo này này nọ với cậu một bữa mới được.
Mãi đến khi Tạ Thời Quân phát biểu xong thoáng chạm mắt với cậu lúc xuống bục, Hướng Sơ mới sực nhận ra mình đang nghĩ ngợi vớ vẩn không liên quan đến chủ đề chính. Cậu bèn xấu hổ xoa mũi, giả vờ cúi đầu ghi chép, thực tế lại viết cả một hàng toàn là “Tạ Thời Quân”.
–
“Hồi hộp lắm à?” Tạ Thời Quân hỏi.
Hướng Sơ đang học thuộc lời mở đầu của bài báo cáo thì nghe tiếng Tạ Thời Quân vang lên bên tai. Cậu giật mình suýt nữa làm đổ cả li cà phê trên tay.
“Có xíu xíu.”
Ngoảnh đầu nhìn quanh, thấy trong phòng trà chỉ có hai người họ Hướng Sơ mới thoáng thả lỏng. Cậu tựa đầu lên vai Tạ Thời Quân, thỏ thẻ thừa nhận: “Thôi được, thật ra em hồi hộp dữ lắm, em sợ em vừa lên bục đã run.”
Tạ Thời Quân vỗ nhẹ lưng cậu: “Thú thật với em, thật ra từ lúc quen em đến nay, tôi luôn cảm thấy em là một người rất…”
“Rất thế nào?”
“Rất giỏi.”
“Giỏi?” Hướng Sơ không khỏi bật cười, “Tính từ miêu tả gì đây? Đang khen em đó à?”
Tạ Thời Quân nói: “Tất nhiên là khen em rồi. Em rất giỏi, rất thông minh, có năng lực để thể hiện, những gì em nói được là sẽ làm được.”
Nghe anh giải thích như thế Hướng Sơ càng hoang mang hơn, bởi đây hoàn toàn chẳng phải ấn tượng mà người khác hay có về cậu. “Tại sao thầy lại nghĩ như vậy ạ?”
“Chắc là trực giác nhỉ?”
“Vậy chắc chắn là trực giác của thầy sai rồi, em chả hề giỏi chút nào cả. Em rất vô dụng, chả được tích sự gì, cái gì cũng sợ, lúc nào cũng chỉ muốn trốn vào chỗ không người.”
Hướng Sơ chẳng nhận ra sự rầu rĩ trong lời nói của mình. Cậu ghét bản thân với những đặc điểm như vậy, muốn thoát ra lại mãi không chịu cất bước. Trước kia cậu trốn trong toà tháp ngà do Hứa Hoài Tinh tạo dựng cho cậu, mê muội hạnh phúc ảo tưởng, để rồi sau khi tháp ngà sụp đổ cậu chỉ có thể chui rúc trong một góc không người.
“Đừng nói bản thân vậy chứ, tôi sẽ giận đó.” Tạ Thời Quân nắn tai cậu, “Em rất giỏi, đây là lời thật tận đáy lòng của tôi. Nếu như em không quen tin vào bản thân mình thì hãy thử tin tôi nhé, được không?”
Biểu cảm của Tạ Thời Quân vẫn nghiêm túc như bao lần, dường như mỗi lần anh nhìn về phía ai cũng mang một vẻ nghiêm túc dễ làm người ta hiểu lầm như vậy.
Song Hướng Sơ vẫn tinh ý lần ra được một tí khác biệt trong đó. Suốt bấy lâu nay, cậu đã nghiện sự mập mờ này, chỉ dám bịt mắt hấp thụ hơi ấm của Tạ Thời Quân, bởi lẽ cậu không dám xác định. Thế nhưng một tí khác biệt này đã trao cho cậu dũng khí để được phép lấn thêm một thước.
Cậu không trả lời tin hay không tin, mà chỉ nói rằng: “Nếu như em hoàn thành tốt bài báo cáo lần này, thầy có thể thưởng cho em…”
“một cơ hội để theo đuổi thầy không ạ?”
Tạ Thời Quân nhìn cậu đăm đăm chẳng nói năng gì. Ngay khi Hướng Sơ cho rằng đây là tín hiệu từ chối thì Tạ Thời Quân bỗng nhiên kéo cậu vào nhà kho bên cạnh.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ, Tạ Thời Quân bịt kín miệng mũi Hướng Sơ, hơi thở có phần dồn dập: “Ngoan, nín thở lại, tôi sợ em dị ứng.”
Nói đoạn anh buông tay ra, giữ lấy gáy và hôn lên đôi môi cậu.
Chen chúc giữa đống bàn ghế bỏ và đồ đạc linh tinh, bụi bặm lơ lửng vờn quanh người, Hướng Sơ vô thức nhắm mắt lại. Khoảnh khắc tiếng nước khẽ khàng từ môi lưỡi quấn quýt nhỏ giọt vào tai, cậu bất giác quên cả việc hít thở.
Nơi đây cũ nát, u ám, bị quên lãng, lại là chốn đào nguyên cho phép cậu chạy trốn khỏi hiện thực. Trong kẹt xô pha cũ cất giấu bí mật không thể cho ai biết, mỗi hạt bụi là kẻ chứng kiến của bí mật này. Cậu chỉ có thể vịn vào bả vai Tạ Thời Quân, chỉ có thể trao đổi với Tạ Thời Quân chất lỏng đáng xấu hổ cùng với sự cuồng dại không ngừng sôi sục nơi sâu thẳm linh hồn.
Hướng Sơ nín thở đến choáng váng xây xẩm, đợi đến khi hoàn hồn lại thì đã được Tạ Thời Quân kéo ra khỏi nhà kho.
Kể từ lúc Tạ Thời Quân vào giai đoạn bận rộn đến nay, cả hai cùng lắm chỉ cùng nhau giải toả chốc lát trong xe sau khi tan làm. Thành thử đã lâu lắm rồi họ không hôn nhau như thể muốn nhai nuốt đối phương như vậy, chỉ bằng một ánh mắt là đã bật cháy lửa dục. Hướng Sơ mím môi, lại có hơi chưa bõ thèm, lòng dạ vẫn không thôi ngứa ngáy.
Tạ Thời Quân rót lại một li cà phê đưa cho cậu. Trút đi vẻ gấp gáp lúc hôn môi vừa nãy, anh lại quay trở về làm một thầy Tạ ôn hoà nho nhã, đồng thời cũng là vị tiền bối tốt bụng săn sóc Hướng Sơ với vai trò một hậu bối.
Anh cười bảo: “Tôi đã nói từ trước rồi mà, em muốn bất cứ phần thưởng nào tôi cũng cho em hết.”
“… Thật ư?”
Hướng Sơ cúi đầu, nhìn chằm chằm hơi nước bốc lên trên li cà phê.
Cậu nghĩ rằng, nếu phần thưởng nào thầy cũng cho, vậy thì em có thể lược bỏ giai đoạn theo đuổi và yêu cầu thầy cho em một thân phận người yêu danh chính ngôn thuận luôn được không ạ?
Em thèm muốn tình yêu của thầy, gia đình của thầy, con gái của thầy; thèm muốn dáng vẻ dịu dàng, dáng vẻ hung dữ thi thoảng lúc trên giường, dáng vẻ chỉn chu nghiêm túc lúc làm việc của thầy…
Và mọi dáng vẻ của thầy.
Thật lòng mà nói thì Hướng Sơ luôn có một ảo giác rằng cậu chỉ đang hẹn hò chốn công sở trong giờ nghỉ trưa ngắn ngủi với Tạ Thời Quân. Một khi hết giờ thì những lời chưa kịp nói chỉ đành gác lại hẹn vào ngày mai.
Cũng như bây giờ, có đồng nghiệp gọi Tạ Thời Quân đi kiểm tra thiết bị thì Tạ Thời Quân buộc phải lập tức rời khỏi tình yêu ảo mộng của cậu.
Tạ Thời Quân vừa đáp lại người nọ vừa bóp nhẹ lòng bàn tay cậu, đoạn bảo: “Chiều nay hãy thể hiện thật tốt nhé.”