Đêm giao thừa xem như là buổi tối vắng vẻ nhất trên đường trong năm, Hướng Sơ đội gió dắt Đại Soái dạo một vòng trong khu chung cư. Thôi được, thực tế là cậu bị Đại Soái dắt đi.
Đại Soái là chú chó nhà cậu nuôi, một con Golden không quá thuần chủng, năm nay đã mười tuổi rồi.
Từ khi Hướng Sơ đến Bắc Kinh học đại học đến nay cũng vừa khéo tròn mười năm, một năm cậu mới về nhà một lần, Đại Soái dĩ nhiên không nhớ mùi của cậu. Nhưng con chó này trời sinh mừng người lạ, lần nào Hướng Sơ về nhà nó cũng chỉ gầm gừ hai phút lấy làm tượng trưng rồi lại bắt đầu vẫy đuôi hoan hỉ.
Hướng Sơ một tay giữ dây dắt chó, một tay cầm điện thoại, nhân lúc Đại Soái đi chậm lại bèn nhấn vào lướt dạo bản tin.
Tạ Thời Quân vừa đăng một bức ảnh vào nửa tiếng trước, trong ảnh anh cầm tay Tạ Di An, Tạ Di An cầm một cây bút lông viết một chữ “phúc” rồng bay phượng múa trên giấy đỏ.
Hướng Sơ toan bấm like thì bị Đại Soái tự dưng rồ lên kéo cho lảo đảo, cậu chỉ đành cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục bị chó dắt đi.
Đợi đến khi Đại Soái phát rồ xong, Hướng Sơ bèn dắt nó về nhà.
Chung cư kiểu cũ tầng lầu thấp, không có thang máy. Nhà của Hướng Sơ ở tầng cao nhất, cậu vừa lên lầu vừa bất giác chú ý thấy trước cửa của các gia đình xung quanh hình như đều dán chữ phúc mới toanh. Nếu không nhờ trông thấy hình vẽ trên đó khéo cậu cũng chẳng biết hoá ra sắp tới đây là năm con chuột.
Đi tới tầng sáu, Đại Soái thở hồng hộc ngồi xuống chờ Hướng Sơ mở cửa. Lúc Hướng Sơ tìm chìa khoá, trong lòng có chút gì đó ngột ngạt.
Chỉ có trên cánh cửa phòng trộm trước mặt cậu là trống trơn, bao nhiêu năm qua không có thói quen dán chữ phúc.
Nghĩ đến đây, bàn tay đã móc được chìa khoá bỗng nhiên đổi sang một bên túi khác. Hướng Sơ lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Tạ Thời Quân.
– Thầy Tạ có thể viết một chữ phúc tặng em được không ạ?
Sau khi gửi thành công, Hướng Sơ hít thở sâu vài bận, đoạn mở cửa bước vào căn nhà cậu đã sinh sống mười tám năm.
“Mẹ.”
“Về rồi đấy à. Mau rửa tay chuẩn bị giúp mẹ gói sủi cảo.”
Nhân sủi cảo Châu Văn Thanh chuẩn bị là cá thu. Bà vừa cán vỏ vừa lải nhải: “Mẹ nhớ Tiểu Hứa thích ăn sủi cảo nhân này nhất, tiếc là năm nay nó không đến. Chừng nào con về Bắc Kinh mẹ sẽ gói thêm một ít, con mang về cho nó ăn.”
“Dạ, đến lúc đó rồi tính.”
Hướng Sơ cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, cho nhân vào, rồi dùng ngón tay nắn gấp lại một cách vụng về.
Châu Văn Thanh nhìn mấy miếng sủi cảo cậu gói, cầm một cái lên và bảo: “Con xem con gói này, lát nữa luộc lên kiểu gì cũng lòi ruột. Tiểu Hứa gói sủi cảo thì khác, nhân nhiều mà gấp cũng đẹp nữa.”
Hướng Sơ cúi đầu đáp dạ. Cậu vẫn không muốn nói với mẹ chuyện cậu và Hứa Hoài Tinh chia tay, chỉ mong giấu được bao lâu thì hay bấy lâu.
Cậu và Hứa Hoài Tinh come out vào năm tốt nghiệp đại học, ngoài dự đoán là Châu Văn Thanh không hề điên tiết chửi mắng như trong tưởng tượng của Hướng Sơ, trái lại bà còn thể hiện thái độ vô cùng ủng hộ.
Bà nói bà thấu hiểu, và cũng sẽ chúc phúc cho họ.
“Nếu đã yêu nhau thì hãy bên nhau thật bền lâu đấy.”
Hướng Sơ đã bị câu nói ấy cảm động thật lâu. Cơ mà giờ đây cậu lại nghi ngờ nếu cậu nói hết chân tướng sự việc cho Châu Văn Thanh, bà nhất định có thể tìm ra cả một trăm lí do để bọn họ làm lành.
Trước kia, Hướng Sơ dẫn Hứa Hoài Tinh về nhà ăn tết, mỗi khi nghe Châu Văn Thanh khen là Hứa Hoài Tinh sẽ nhích người đến kế bên cậu, cười xấu xa nói: “Tiểu Sơ, em thấy chồng em có giỏi không, mới đó mà đã lấy được lòng mẹ vợ. Tối nay em có muốn khen thưởng anh một chút không nè.”
Khi ấy cảm thấy hạnh phúc biết bao, mỗi lần Châu Văn Thanh khen Hứa Hoài Tinh tốt là Hướng Sơ cảm thấy mình càng yêu Hứa Hoài Tinh thêm một chút. Cảm giác người yêu được người khác công nhận mới thích làm sao, khiến lòng cậu cứ lâng lâng mãi không thôi.
Thế mà hiện giờ những lời này truyền vào tai Hướng Sơ chỉ khiến cậu cảm thấy không thở nổi.
Gặp nhau cuối năm đã bắt đầu, bữa cơm tất niên của gia đình Hướng Sơ cũng đã được bày lên bàn.
Thành phố ven biển, tất nhiên trên bàn cơm phần lớn là hải sản. Mặc dù Hướng Sơ là đứa trẻ lớn lên ở ven biển nhưng từ nhỏ cậu đã không chịu được mùi tanh của hải sản.
Khốn nỗi thuở nhỏ cậu không biết phải bày tỏ niềm yêu ghét của mình như thế nào, sau khi trưởng thành lại ngại làm phật lòng mẹ, thành thử Châu Văn Thanh cứ tưởng cậu thích ăn nên vẫn chuẩn bị một bàn hải sản cho cậu như mọi năm.
Dường như cậu cứ mãi như vậy, bởi không biết cách mở lời nên cũng đành không nói, bởi không biết cách giao lưu với người khác nên chỉ đành trốn tránh.
Châu Văn Thanh vừa bóc tôm cho Hướng Sơ vừa dông dài: “Sao Tiểu Hứa lại bận đến nỗi cả tết nhất cũng phải tăng ca thế kia. Người trẻ phấn đấu vì sự nghiệp là tốt, nhưng cũng phải chú ý sức khoẻ của mình nữa chứ, ngã bệnh ra rồi thì chẳng còn gì đáng giá nữa đâu. Bình thường nó toàn yêu thương chiều chuộng con, con cũng phải quan tâm nó nhiều hơn đấy.”
“Con nhớ kĩ lời mẹ nói đấy, hai đứa yêu nhau thì nhất định phải cảm thông lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Năm xưa mẹ và bố con cũng vì…”
Hướng Sơ gắp một miếng sủi cảo cho vào trong chén của Châu Văn Thanh, ngắt ngang bài diễn thuyết dài dòng mà bà sắp sửa phát biểu.
“Mẹ, ăn cơm đi, sủi cảo sắp nguội cả rồi.”
Châu Văn Thanh vẫn mãi không thoát khỏi ám ảnh của cuộc hôn nhân đổ vỡ, mấy năm nay lại càng thêm nhạy cảm, dường như bà chẳng thể nhìn thêm một ai tan vỡ tình cảm nữa. Bà có hằng hà sa số đạo lí về vấn đề bồi đắp tình cảm, Hướng Sơ nghe suốt bao nhiêu năm qua, nào là con phải gắn bó với nó, con phải đối xử tốt với nó… Đây là lần đầu tiên cậu cho rằng, mấy câu này rặt vớ vẩn cả.
“Ôi, chỉ cần con sống tốt là mẹ yên tâm rồi.”
Bầu không khí vẫn luôn không lạnh không nóng, bữa cơm tất niên của hai người nhanh chóng qua loa kết thúc. Châu Văn Thanh ngủ sớm, bà chỉ xem Gặp nhau cuối năm một lúc rồi về phòng.
Sau khi chúc bà ngủ ngon, Hướng Sơ rốt cuộc thở phào một hơi. Cậu không muốn trở về phòng mình nên vẫn ở lại phòng khách, thi thoảng bóc mấy củ đậu phộng đút cho Đại Soái đang nằm bên chân cậu vẫy đuôi.
Gặp nhau cuối năm xem chẳng vào nữa, cậu muốn gọi điện thoại cho Tạ Thời Quân, đã muốn suốt cả buổi tối rồi.
Hướng Sơ đắn đo cả hồi lâu, rốt cuộc bèn tắt TV rồi đi ra ban công hóng gió. Đại Soái vẫy đuôi lẽo đẽo theo sau cậu hết sức ân cần, Hướng Sơ cúi người chọc chọc vào mũi nó: “Mày thế mà cũng quấn người phết nhỉ.”
“Hồi trước Hứa Hoài Tinh cũng quấn người như mày đấy, cực kì nghe lời tao, nhưng mà anh ta không cần tao nữa rồi. Đại Soái, sau này mày có phản bội tao không?”
Đại Soái giương cặp mắt đen láy tròn xoe, mặt đầy vô tội, Hướng Sơ bèn cười xoa đầu nó: “Thôi, tết nhất, chúng ta không nhắc đến anh ta nữa.”
Hướng Sơ chần chừ mãi đến gần mười hai giờ cũng chẳng chịu gọi đi.
Nội thành không cho đốt pháo hoa pháo trúc, nhưng không trung nơi xa xa vẫn có pháo hoa nở rộ giữa nền trời.
Sắp đến cao trào đêm giao thừa rồi. Hướng Sơ chống cằm, cậu đoán lúc này chắc hẳn điện thoại của mọi người đều nhộn nhịp lắm, nào là giật xì lì trong nhóm chat, nào là gửi tin nhắn chúc tết cho bạn bè người thân.
Cậu thì chẳng nhận được lời chúc tết gì mấy, bởi vì không quen quan hệ thân mật, sợ nói chuyện với người lạ, từ bé đến lớn chẳng có bao nhiêu bạn bè, luôn giữ khoảng cách xã giao lạnh nhạt với mọi người xung quanh, bất kể là sinh nhật hay lễ tết thì điện thoại cũng tĩnh lặng như mọi ngày.
Cậu lại không khỏi trộm nghĩ, đêm giao thừa chắc hẳn thầy Tạ bận lắm nhỉ? Phải nấu cơm tất niên, phải xem Gặp nhau cuối năm với mẹ, phải dỗ con gái đi ngủ, phải trả lời tin nhắn chúc tết của bạn bè, à phải rồi, còn của cả sinh viên nữa…
Hướng Sơ ngồi sụp xuống, vuốt v e vành tai của Đại Soái, đoạn ôm lấy đầu của nó nghiêm túc hỏi: “Mày nói xem, bây giờ tao gọi điện thoại cho thầy Tạ thì thầy ấy có bắt máy không? Tao nghĩ tỉ lệ cao là máy đang bận.”
“Nếu không gọi được thì tao mất mặt lắm luôn, Đại Soái mày thấy có phải không?”
“Nhưng mà tao muốn nói chúc mừng năm mới với thầy ấy, Đại Soái, mày nghĩ rốt cuộc tao có nên chủ động gọi điện thoại không đây? Tao có hơi hồi hộp, tao sợ tao sẽ nói lắp.”
Đại Soái bị cậu vần vò đến nỗi mất kiên nhẫn, nó bèn kêu vài tiếng tỏ vẻ từ chối, sau đó vùng khỏi tay cậu rồi nhích sang một bên điên cuồng lắc tai.
Lúc đồng hồ từ 23:59 nhảy sang 0:00, ngón tay của Hướng Sơ vẫn nấn ná bên trên hai chữ “Thầy Tạ”, lưỡng lự có nên ấn xuống hay không. Đúng lúc này trên màn hình nhảy ra một dòng thông báo tin nhắn.
Đến từ một số điện thoại lạ.
– Tiểu Sơ, năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.
Hướng Sơ biết chủ nhân của số điện thoại lạ này là ai. Ngoại trừ Hứa Hoài Tinh ra, chẳng có ai gọi cậu là Tiểu Sơ, cũng chẳng có ai sẽ gửi tin nhắn cho cậu đúng 0 giờ cả. Có điều cậu đã chặn số của Hứa Hoài Tinh từ lâu rồi, Hứa Hoài Tinh bắt buộc phải đổi số điện thoại khác mới có thể gửi tin nhắn cho cậu.
Cậu chả buồn nghĩ ngợi, thẳng tay vuốt sang trái xoá dòng tin nhắn ấy đi.
Tiếp đó cậu lại mở danh bạ, chẳng chút chần chừ gọi điện thoại cho Tạ Thời Quân, may mà chuông chờ chỉ vừa vang lên một tiếng thì điện thoại đã được bắt máy.
“Năm mới vui vẻ nhé, Tiểu Sơ.”
Hướng Sơ ngẩn người. Cậu suýt thì quên, giờ đây không chỉ còn một mình Hứa Hoài Tinh gọi cậu là Tiểu Sơ nữa. Điều này khiến cậu có một thoáng đắc ý, cậu bèn nhẹ nhàng rằng: “Thầy Tạ à, anh là người đầu tiên trong năm nay nói năm mới vui vẻ với em đấy.”
Tạ Thời Quân đáp: “Thế thì tốt quá, em cũng là người đầu tiên nói năm mới vui vẻ với tôi.”
Hướng Sơ cố ý nâng cao ngữ điệu, ngờ vực nói: “Thật không? Em ứ tin ấy.”
Tạ Thời Quân cười rộ lên: “Sao lại không tin? Tôi không nghe điện thoại của người khác chỉ để đợi điện thoại của em thôi đấy.”
Hướng Sơ bỗng chốc chẳng nói nên lời, dẫu cho Tạ Thời Quân có lừa cậu đi chăng nữa thì cậu cũng đã mãn nguyện rồi.
Đương lúc cậu ngẩn người thì nghe Tạ Thời Quân hỏi cậu mấy hôm nay có vui hay không.
Kì thật không vui vốn đã là trạng thái bình thường của Hướng Sơ, là người trưởng thành cả rồi, cậu cũng chẳng có gì đáng để tủi thân. Song bất chợt được người khác quan tâm, hơn nữa người ấy còn là Tạ Thời Quân lại khiến cậu rất muốn được an ủi.
Hướng Sơ chuyển điện thoại sang bên tai khác, áp gần thêm một chút, nói rằng: “Không được vui cho lắm, muốn nghe thầy dỗ em.”
Dạo này cậu không thường gọi Tạ Thời Quân là “thầy”* nữa, hiện giờ đột nhiên gọi như vậy sẽ cho người nghe một cảm giác giả vờ ngoan hết sức rõ ràng.
*gốc là 您, kính ngữ khi xưng hô với người lớn, bề trên,… (mà thường các bạn hay edit là “ngài” đấy)
Tạ Thời Quân như thể đã diễn luyện sẵn từ trước, anh nói một cách vô cùng trôi chảy, chất giọng rót vào tai còn dịu dàng hơn cả thường ngày: “Ngoan, chữ phúc tôi đã viết cho em rồi, quà năm mới của em tôi cũng chuẩn bị xong cả rồi. Cố gắng một chút, bầu bạn thêm với người nhà, cười nhiều thêm một chút, được không nào?”
“Vâng, em sẽ ngoan, thầy phải đợi em về đấy nhé.”
“Ừ.”
Sau khi chủ đề này kết thúc, cả hai không nói năng gì hồi lâu, yên lặng lắng nghe âm thanh bên phía người kia.
Cách xa hơn một nghìn cây số, Hướng Sơ nghe thấy “Đêm nay khó quên” phát ra từ TV bên phía Tạ Thời Quân; nghe thấy Tạ Di An cất chất giọng non nớt: “Bố ơi, lì xì cho con.” Và nghe thấy tiếng cười của rất nhiều người hoà lẫn vào nhau.
Dường như cậu đã bước vào thế giới của anh bằng phương thức này.
Thế giới của Tạ Thời Quân xa vời biết dường nào, xa nào chỉ là một nghìn cây số, anh san sẻ một tí xíu hơi ấm cho cậu bằng cách này thôi cũng đã đủ thắp sáng đêm giao thừa của cậu rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Sơ trở về phòng của mình.
Thật ra cậu rất kháng cự việc này, bởi vì nơi này cũng trải đầy rẫy chất dị ứng, chẳng hề kém cạnh căn nhà trọ ở Bắc Kinh ấy.
Trên giá sách toàn là sách giao khoa hồi cấp ba, giở bừa một quyển thôi cũng sẽ bị dị ứng. Dưới gầm giường có một chiếc hộp sắt, bên trong chứa đầy những mảnh giấy năm xưa Hứa Hoài Tinh viết thơ tình cho cậu, đều được cậu cất giữ kĩ.
Hướng Sơ ngồi bên bàn học, đưa tay kéo ngăn kéo cách mình gần nhất ra, chợt trông thấy có một khung ảnh bị đè dưới đống sách. Trong khung ảnh là một bức ảnh cảnh biển hết sức bình thường, Hướng Sơ nhất thời chẳng thể nhớ nổi vì sao mình phải đặt tấm ảnh này vào đó.
Cậu tháo khung ảnh ra, mấy tấm ảnh photobooth bỗng rơi ra ngoài.
Chúng được chụp từ mười năm trước, góc ảnh đều đã xỉn vàng. Song cậu và Hứa Hoài Tinh trong ảnh vẫn đương độ thiếu niên, mặc đồng phục phèn phèn của trường Trung học thực nghiệm, thân mật kề sát bên nhau và tạo các kiểu biểu cảm nhí nhảnh bên trong khung sticker hoa hoè.
Có một tấm Hứa Hoài Tinh thơm lên má cậu, có một tấm Hứa Hoài Tinh bế bổng cậu lên, có một tấm họ trực tiếp hôn nhau.
Hướng Sơ đã vỡ lẽ, thảo nào mình phải giấu chúng nó đằng sau tấm ảnh cảnh biển.
Xem những tấm ảnh này sao có thể không dao động, song Hướng Sơ phát hiện dao động lớn nhất trong cậu là đến từ việc, cậu bỗng chợt nhớ đến trong phòng làm việc của Tạ Thời Quân cũng có một khung ảnh, là ảnh tốt nghiệp đại học của khoá Nhiễm Thu Ý.
Hằng ngày Tạ Thời Quân đều trông thấy bức ảnh ấy, trong lòng anh sẽ có cảm giác thế nào?
Hoài niệm ư? Xót xa ư? Hay hối hận ư?
Đây là lần đầu tiên Hướng Sơ nhận thấy một cách rõ rệt rằng, mình đang ghen tị.
Cậu ghen tị với Nhiễm Thu Ý, ghen tị Nhiễm Thu Ý là người duy nhất từng chiếm trọn sự dịu dàng của Tạ Thời Quân, ghen tị Nhiễm Thu Ý có thể khiến Tạ Thời Quân nhung nhớ không quên suốt bấy nhiêu năm qua…
Lòng dạ rối bời, cậu cần gấp một liều thuốc bình tĩnh.
May thay, lần này Hướng Sơ đã lén mang theo một lọ sơn móng tay màu đậu đỏ.
Màu này mang đến một cảm giác rất dịu dàng, khác hẳn với màu đỏ rực mà cậu thích. Chẳng qua gần đây cậu không còn bị lo âu quá nghiêm trọng nữa, có một tí màu đỏ vậy thôi là đã đủ xoa dịu rồi.
Hướng Sơ chỉ bật một cây đèn bàn nho nhỏ, ngồi quỳ trên đầu giường cẩn thận tô sơn lên móng chân của mình.
Tối nay Đại Soái được Hướng Sơ đút cho ăn không ít đậu phộng nên quấn lấy cậu hơn hẳn bình thường. Nó nằm rạp cạnh giường cậu, há mồm thở hồng hộc nhìn cậu, cái đuôi đằng sau cũng ngoe nguẩy hết sức xun xoe.
Hướng Sơ buồn cười nhìn nó: “Sao? Mày cũng muốn tô à?”
“Lại đây, tao tô lên móng vuốt cho mày.”
Đại Soái thấy chủ nhân xoè tay ra với nó, tưởng là chủ nhân muốn bắt tay nên lập tức duỗi một chân ra đặt lên tay cậu.
Hướng Sơ bóp đệm thịt trên chân nó, gạt lông ra để lộ móng vuốt vừa được cắt tỉa gọn gàng ở tiệm thú cưng hôm trước tết, sau đó tỉ mỉ tô một lớp sơn móng lên. Cậu ngắm Đại Soái sau khi được làm nail mà cười lăn ra giường, còn Đại Soái thì cứ nghiêng đầu ngơ ngác từ đầu chí cuối.
Không dằn vặt Đại Soái tội nghiệp thêm nữa, Hướng Sơ bèn chú tâm tô sơn cho mình. Trong lúc đợi sơn khô, cậu giơ tay lên ngắm nghía dưới ánh đèn cả hồi lâu.
Tay của cậu rất trắng, mười ngón thon thả, đốt ngón tay cũng không quá gồ, hơn nữa được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ thành thử tô sơn móng tay của phái nữ lên cũng không hề có cảm giác kì cục.
Chẳng rõ cớ sao, Hướng Sơ nhìn tay của mình lại bỗng dưng nhớ đến đôi bàn tay to rộng khớp xương rõ ràng của Tạ Thời Quân bị cô công chúa nhỏ nhà anh dùng làm tranh vẽ với những vết bút màu xanh đỏ tím vàng trên móng tay, cậu càng không nén được cười.
Đại Soái nằm trên thảm trong góc, vừa thiu thiu ngủ thì bị tiếng cười trùm trong chăn của Hướng Sơ đánh thức. Nó tức thì cảnh giác dỏng tai lên: “Gâu!”
Hướng Sơ thò một tay ra tắt đèn, sau đó nằm trùm trong chăn gửi một dòng tin nhắn.
– Thầy Tạ ngủ ngon nhé.