Hàn Kiến Phong nghe vậy, chỉ ngồi dậy và nói:" Vệ sinh cá nhân đi...rồi đi ăn sáng "
Xong anh vào phòng tắm, đóng cửa một cái rầm.
Nhã Quyển cũng không định bỏ đi, chỉ ngồi dậy ôm mình trên giường, em...em xin lỗi!
Sau khi anh từ phòng tắm bước ra, Nhã Quyển cũng vội đi vào, cô không muốn anh nhìn thấy mình khóc.
Anh rất bình tĩnh, lấy điện thoại ra gọi thư kí:" Tìm rõ...rốt cuộc thời gian trước thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì? "
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Nhã Quyển bước xuống nhà. Mọi thứ vẫn vậy...không có gì thay đổi, cả quần áo của cô còn trong tủ đồ, váy của anh mua cho cô, anh vẫn giữ, áo cô mua cho anh, anh còn cất, khăn cổ cô đan len cho anh, anh xem nó như báu vật, hình của cô...anh treo khắp căn nhà.
Quản gia còn nói...đêm nào ngủ dường như anh cũng ôm ảnh cô, anh rất nhớ cô, có đêm còn đau lòng uống say khướt, khóc...cô là người thứ hai làm anh khóc, người thứ nhất là lần mẹ anh mất đi sau khi trưởng thành.
" Tôi muốn bàn việc li hôn " Cô ngồi xuống bàn ăn.
" Ăn sáng đi " Anh không quan tâm đến câu nói của cô.
" Tôi nói muốn li hôn...chứ không phải ăn sáng " Cô đập mạnh xuống bàn.
" Em tức giận cái gì? Trời đánh tránh bữa ăn đấy " Anh nói lớn.
" Anh..." Cô tức giận.
" Nếu em còn nói li hôn...anh cho càng quét hết cô nhi viện đó "