Thất Tịch Không Mưa

Chương 3: Lời hứa




“Tình!” Trên đường từ trường về, thái độ phớt lờ của em gái khiến lòng Thẩm Hàn Vũ đầy nghi hoặc.

Anh theo cô vào phòng, thấy cô lấy sách ra, liền quan tâm bước lên phía trước hỏi: “Viết bài à? Có cần anh dạy không?”

“Không cần, em tự viết, anh đi ra đi!”

Thẩm Hàn Vũ ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cô bé xua đuổi anh. Trước nay cô chỉ biết quấn lấy anh, chưa từng như thế này bao giờ.

Hôm nay rốt cuộc cô bé làm sao vậy nhỉ?

“Tình…”

“Em không rảnh!” Cô giơ cao quyển sách, che mặt.

“Nhưng…”

“Đừng làm ồn!”

“Anh muốn nói là…”

“Phiền phức quá, không thấy em đang học à?” Cô bé đặt sách xuống, gân cổ hét to.

Anh thở dài: “Anh chỉ muốn nhắc là em cầm ngược sách rồi.”

Cô cúi đầu nhìn một cái rồi ngẩng lên trợn mắt với anh, phồng má, không nói nên lời.

Biểu hiện này khiến anh bật cười.

Chỉ cần tức giận là hai má Tình liền đỏ lựng, giống như quả táo đỏ, khiến người ta muốn cắn một cái.

“Cười cái gì mà cười! Cười cho đứt ruột mà chết đi! Anh tưởng là học sinh gương mẫu thì ghê gớm lắm à?” Trong cơn tức giận, quyển sách liền bay vèo tới chỗ anh, tròng mắt cô đỏ hoe, tủi thân muốn khóc.

Thẩm Hàn Vũ không cười được nữa, hoảng sợ hỏi: “Sao vậy? Nói khóc liền khóc luôn à?”

“Sao em phải nói với anh? Đi ra đi!” Thiên Tình hờn dỗi hất cánh tay vỗ về của anh.

Thẩm Hàn Vũ nhìn chằm chằm vào cánh tay bị đẩy ra, trong phút chốc không kịp phản ứng.

Xem ra tâm trạng cô bé thực sự rất xấu. Anh cũng không thèm chấp, gật đầu, nhân nhượng cô: “Được rồi, vậy em đọc sách đi, anh ra ngoài, không làm phiền em nữa.”

Anh nhặt quyển sách lên, đặt vào tay cô bé. Cô ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng anh dần biến mất sau cánh cửa, không dám quát anh, chỉ có thể chán nản đập mạnh cặp xách.

“Đồ ngốc! Thẩm Hàn Vũ là đồ đại ngốc…”

Không khí căng thẳng kéo dài tới bữa tối, đến cha mẹ cũng cảm thấy điều bất thường ở hai đứa.

Thiên Tình bình thường lắm lời, đột nhiên lưỡi như bị mèo ăn trộm mất, lặng lẽ không nói gì, chẳng trách ai tin được chứ?

“Tiểu Tình, hôm nay con thấy khó chịu à?” Cha mẹ quan tâm hỏi han.

“Không ạ.” Cô bé cúi đầu và cơm.

Một ánh mắt thân thiết nhìn cô chằm chằm, cô cảm nhận được nhưng cố chấp không thèm đáp lại.

“Món thịt kho tàu “đầu sư tử” em thích ăn nhất đây…” Thẩm Hàn Vũ theo thói quen gắp cho cô.

“Tự em gắp được, không cần anh nhiều chuyện!” Cô chẳng thèm nhìn, đẩy bát đi.

Đôi đũa sững lại giữa không trung, anh lúng túng ngây người.

“Tiểu Tình, sao con có thể nói với anh như vậy!” Mẹ nghiêm mặt quở trách.

“Mẹ, không sao mà…” Thẩm Hàn Vũ cười gượng gạo, muốn xoa dịu tình hình.

“Cái gì mà không sao, Tiểu Tình, xin lỗi anh con đi!”

“Con không muốn!” Cô giận dỗi cãi lại.

“Mẹ nói là xin lỗi anh đi, Thẩm Thiên Tình!”

“Mẹ, thực sự không cần…”

“Thẩm Hàn Vũ, không cần lòng tốt giả tạo của anh.”

“Thẩm Hàn Vũ là để cho con gọi à? Không biết lớn nhỏ, nó là anh con đấy! Đừng ỷ mình ít tuổi mà tùy tiện, khi anh trai ở tuổi con, hiểu chuyện hơn con gấp trăm lần!”

“Tiểu Tình, con xin lỗi đi! Lần này là con không đúng.” Đến người cha vốn ít nói cũng lên tiếng.

Cô uất ức đầy bụng, đặt mạnh đũa xuống: “Con biết anh cái gì cũng đúng, cái gì cũng tốt, con thì việc gì cũng làm không tốt, chỉ để thầy cô giáo mách tội, mất mặt cha mẹ. Không cần cha mẹ phải nhắc lại. Dù sao con cũng là người thừa trong cái nhà này, cha mẹ có anh để làm niềm tự hào như vậy là được rồi!”

Nói xong, cô đẩy ghế, quay người chạy ra ngoài.

Còn lại ba người ngồi sững sờ bên bàn ăn.

“Nói xằng bậy gì vậy?” Mẹ nhíu mày. “Đầu con bé này có chỗ nào không ổn à?”

Thẩm Hàn Vũ cắn môi không nói, nhìn theo bóng cô dần mất hút, nhíu mày suy nghĩ.

Là do tài năng của anh quá bộc lộ, làm tổn thương lòng tự tôn của cô bé chăng?

Cô luôn tỏ ra cởi mở, thoải mái, anh chưa từng nghĩ sự nổi bật quá mức của mình có thể tạo áp lực cho cô. Là ai đem hai đứa ra so sánh, khiến cô bị tổn thương?

“Các con cãi nhau à?” Cha quan tâm hỏi, có chậm hiểu cũng thấy rõ sự khác thường.

Đây quả là một việc kỳ lạ, chẳng phải thường ngày tình cảm của hai anh em tốt tới mức khiến người ta ghen tỵ sao? Hai đứa cũng có lúc giận dỗi ư?

“Không ạ. Cha đừng lo con sẽ giải quyết việc này.”

“Con ấy à, đừng có nuông chiều nó quá, con bé này coi trời bằng vung rồi!” Mẹ lắc đầu, thở dài nói.

Ánh mắt chuyển sang chỗ trống bên cạnh, bát cơm bỏ lại trên bàn, chưa ăn được mấy miếng, anh nói khẽ: “Tình không phải như vậy đâu.”

Anh biết cô sẽ không như thế, vì anh hiểu cô còn hơn cả bản thân mình.

“Tiểu thư, chỉ có một mình à? Có muốn đi uống cốc trà cùng ta không?”

Anh tựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên giữa đám cành lá rậm rạp có một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi.

Rõ ràng anh là người có tính khí thận trọng nhưng lại học giọng điệu nói năng tùy tiện của giới trẻ. Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ bị anh chọc cho bật cười, nhưng bây giờ, cô chẳng có tâm trạng đâu mà xem anh đùa.

“Anh đến làm gì?” Cô trừng mắt nhìn.

“Muộn thế này mà em chưa về, anh có thể không tới sao?”

Lần sau phải đổi chỗ trốn mới được! Cô thầm nhủ.

“Ai cần anh nhiều chuyện? Em không thích chút nào.”

“Không phải nhiều chuyện, mà là quan tâm.” Anh dịu dàng trả lời, không mảy may bị ảnh hưởng bởi tính nóng nảy của cô. “Em không xuống hả? Vậy anh phải lên đó rồi!”

“Không cần!” Cô căng thẳng la to.

Anh nhướng mày, cười khẽ. Cho dù trong lòng cô rất chán ghét nhưng vẫn quan tâm tới anh.

Hồi nhỏ, người lớn đều nói cô giống con sư tử hoang dã, chẳng chịu ngồi yên dù chỉ một giây, khác hẳn người anh trai chín chắn, hiểu chuyện. Năm lên sáu tuổi, cô tìm thấy thú vui mới – trèo cây, kết quả là lên được nhưng không xuống được, ngồi trên cây gào khóc gọi anh trai tới cứu.

Lúc đó, anh đang đọc sách dưới gốc cây, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lần đầu tiên trong đời trèo cây để cứu cô.

Kết cục của tình cảm anh em sâu sắc ấy là anh bị ngã, tay trái bị trật khớp, chân phải bị gẫy, phải nằm trên giường hai tháng.

Hai tháng đó, ngày ngày cô đều khóc bên giường, nhấn chìm anh trong nước mắt, đồng thời chỉ lên trời thề sau này sẽ không trèo cây nữa. Song thực tế đã chứng minh cô là loại người không có vết thương mới liền quên ngay vết đau cũ, sau khi anh có thể xuống giường đi lại, cô bé đã quên bẵng lời thề hào khí ngút mây lúc đó.

Thế là anh trai thức thời đành giúp cô mượn cớ. “Ôi, anh muốn ăn khế, Tình hái giúp anh được không?”

Có thể giúp anh làm việc gì, Tình đều cười rất vui vẻ. Cô nhỏ tuổi, không phân biệt được quả nào chín, hái bừa một đống, anh còn nhớ quả khế đó chua tới tận xương tủy mà vẫn phải gượng cười.

Giây phút ấy, lần đầu tiên anh lĩnh ngộ được thế nào là “Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống được”.

Thấy nụ cười nơi khóe miệng anh, Thẩm Thiên Tình cảm thấy mình giống con chuột bị mèo vờn, tức giận thu lại cái chân đang thò xuống: “Vì sao em phải nghe anh? Em không xuống!”

Anh gật đầu ra chiều đã hiểu, chẳng nói hai lời, xắn tay áo định trèo lên.

“Này, này!” Cô vội nói. “Anh đừng lên!”

“Vậy em xuống đi!” Nếu cô không xuống thì anh phải lên, không có thương lượng.

Thẩm Thiên Tình thở hổn hển, nhất thời bị sự tự tôn nực cười của mình quấn chết, tiến thoái lưỡng nan.

“Tốt nhất em mau quyết định đi, nếu anh không nhầm, bên tay trái em, hướng hai giờ, có một con sâu đang tiến về vị trí em ngồi với tốc độ 0.1 km/h đấy.”

Anh còn chưa nói dứt lời, cô đã sợ hãi đạp vào khoảng không, biểu diễn màn rơi tự do mạo hiểm, một lần nữa minh chứng cho lực hút của trái đất.

Thẩm Hàn Vũ phản ứng nhanh chóng, hiểu đạo nghĩa mà tự động cứu mỹ nhân.

Chỉ là, anh phải nói thêm một điều, phim truyền hình nhiều tập toàn là lừa người ta, sau pha lãng mạn không chịu nổi này, do nữ chính nhảy từ trên xuống, dưới tác động của trọng lực cộng thêm tốc độ, anh hùng cứu mỹ nhân chỉ có thể bị đè chết.

Có lẽ vài năm nữa anh mới có khả năng đỡ được cô, nhưng bây giờ, rất xin lỗi, anh vẫn chưa dũng mãnh như thần.

Không chịu nổi sức nặng của cô, anh cùng cô ngã nhào, thật là mất hình tượng!

“A!” Anh hít một hơi, hai tay bị cô ép chặt, chà xát vào da, đau âm ỉ, nhưng ít ra cũng giúp cô không bị thương.

Xem đi, hình tượng xấu đến vậy, các nhà biên kịch có thể nói cho bạn không chứ?

Anh hùng quả nhiên không phải ai cũng làm được.

“Xin lỗi, tại hạ năng lực có hạn.” Anh cười khan, nhặt cọng cỏ trên đầu cô.

Thẩm Thiên Tình ngượng ngùng đẩy anh ra, ngồi dậy.

Nhìn thấy quả khế cô tiện tay hái trong lúc cấp bách, anh thuận tay đón lấy, chà vào áo hai lần, sau đó cho lên miệng.

Vẫn chua như thế!

Cô vội vàng giơ tay đẩy ra. “Anh đừng ăn! Quả đó chưa chín.”

Anh cười, ánh mắt chăm chú nhìn cô vô cùng dịu dàng.

“Không sao.”

Là do cô hái nên có chua nữa anh cũng vẫn ăn.

“Anh đừng có hiểu lầm, không phải là em quan tâm đến anh đâu, anh có bị đau bụng hay không thì cũng mặc kệ. Anh là con trai cưng của cha mẹ, có sơ suất gì, người bị mắng lại là em”, cô nói ngang.

Anh không cười nữa. “Em rất để tâm, phải không?”

“Gì cơ?” Cô vùi mặt vào đầu gối, giọng nói buồn bã.

“Sự tồn tại của anh.” Anh nhẹ nhàng bổ sung. “Có một người anh trai như anh là áp lực rất lớn với em, đúng không?”

Cô ngẩng đầu, mở to mắt.

Đôi mắt của Tình rất đẹp, giống như hai ngôi sao trong đêm mùa hạ, rất sáng và có hồn.

“Xin lỗi, là anh không tốt, không nghĩ đến tâm trạng của em.” Anh xoa nhẹ mái tóc ngắn chưa tới vai của cô, khẽ hỏi: “Tình, em muốn anh làm thế nào?” Phải làm thế nào thì cô mới vui lên?

“Anh cho rằng em đang ghen tỵ với anh ư?” Cô lên tiếng, nhảy dựng lên như bị sỉ nhục.

“Anh không có ý đó.” Là mắt xích nào có vấn đề? Anh dùng từ không đúng ư? Tại sao lại khiến cô có cảm giác này?

Cô tức tối, ra sức hất cánh tay vỗ về của anh. “Thẩm Hàn Vũ, anh là đồ… ngu ngốc nhất thế kỷ, ngu ngốc không ai bằng! Em… em sắp bị anh làm cho tức chết rồi!”

Thẩm Hàn Vũ trợn tròn mắt, ngẩn người nhìn bóng dáng cô đang chạy như bay xa dần, chưa kịp hoàn hồn.

Không phải như vậy ư? Vậy rốt cuộc vấn đề là ở đâu?

Anh như rơi vào đám sương mù, một hồi sau mới phát hiện trái tim con gái quả là khó hiểu.

Nghi ngờ này cứ quấy rầy anh mãi, không tìm ra đáp án, tối nay anh mất ngủ mất thôi.

Cả buổi tối lật đi lật lại trên giường, giấc ngủ mãi chưa tới, anh mở mắt, nhìn chăm chú sang chỗ trống bên cạnh, thở dài.

Hồi nhỏ, hoàn cảnh gia đình không được khá giả, anh và Tình ở chung một phòng, ngủ cùng một giường, trong đêm đông lạnh lẽo, cơ thể bé nhỏ của Tình vô cùng ấm áp.

Sau này, cuộc sống cải thiện hơn, khi đó cô vừa lên lớp một, cha mẹ cho rằng hai đứa lớn rồi, không thích hợp để ngủ chung nữa, sau khi suy nghĩ mội hồi, bèn quyết định cơi nới thêm một phòng.

Hai đứa đều có phòng riêng nhưng Tình không quen, mỗi lần mất ngủ đều ôm gối chạy sang gõ cửa phòng anh, nói: “Em đã quen có anh ở bên cạnh, nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên không thấy anh đâu, chỉ còn mình em, em đương nhiên sẽ sợ hãi!”

Cứ như vậy, cha mẹ cũng không tách họ ra nữa, để mặc cô ở lỳ phòng anh thêm một năm. Sau khi lên lớp hai, cô mới từ từ chấp nhận sự thật rằng cô phải ngủ một mình, không còn hơi một tí là ôm gối tìm anh.

Nhưng thi thoảng bốc đồng, cô lại mang theo nụ cười ngọt ngào, xuất hiện trước cửa phòng anh, nũng nịu hói: “Anh, tối nay ngủ với anh được không?”

Nghĩ tới sự bất thường của cô, Thẩm Hàn Vũ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng.

Tình hiếm khi khó chịu với anh như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?

Anh cố gắng nhớ lại, lần bất thường trước hình như là năm cô mười ba tuổi, khi kỳ kinh nguyệt đầu tiên xuất hiện, cô cả ngày kỳ quặc, không còn hở ra là ườn trên người anh nữa.

Anh còn tưởng mình có chỗ nào đắc tội với cô, mất một lúc lâu mới hiểu là cô bé lớn rồi, đã biết xấu hổ.

Hồi đó, mỗi lần thấy anh, cô đều lúng túng, không biết phải nói gì, đành thẹn thùng quay người chạy đi.

Vậy còn bây giờ? Không lẽ là thời kỳ mãn kinh? Em gái mới mười lăm tuổi mà!

Anh cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình, cứ phán đoán lung tung như vậy, sớm muộn gì anh cũng thần kinh mất thôi!

Anh tung chăn, tới phòng bên cạnh, gỗ nhẹ hai cái: “Em gái, ngủ rồi à?”

Im ắng một lúc, không có tiếng đáp lại.

Anh xoay nắm đấm cửa, chắc chắn rằng cô không đá chăn đi mới nhìn lên bàn, thấy bát cơm anh phần cô đã được ăn hết, anh bèn thu dọn cái bát rỗng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa.

Lúc anh rửa bát, cha cũng vào bếp rót nước.

“Tiểu Tình ngủ rồi à?”

“Vâng.”

“Tình cảm hai anh em con vẫn tốt chứ?”

Bàn tay đang rửa bát hơi khựng lại: “… Vâng.”

“Từ nhỏ, con bé này chẳng quấn ai, chỉ quấn con. Mỗi lần nó khóc, chỉ có con mới dỗ dành nổi. Nó chỉ nghe lời con, chịu uất ức cũng tìm anh trai khóc lóc, kể lể. Cha thấy rõ, nó rất ỷ lại vào con, coi trọng con hơn bất cứ người nào.”

“Cha?” Anh lạ lùng nhìn cha, không rõ vì sao cha đột nhiên nhắc tới chuyện này.

“Không có gì, cha chỉ muốn con nhớ một điều, con bé là em gái duy nhất của con, con là người quan trọng nhất với nó trên thế gian này, con phải có trách nhiệm với con bé.”

“Con biết.”

“Vậy con phải hứa với cha, cả đời này sẽ không vứt bỏ, lơ là nó, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ, chăm sóc nó.”

Biết rằng cha không chỉ đang nói chuyện phiếm, thái độ của anh trở nên thận trọng hơn, nghiêm túc trả lời từ chính con tim mình: “Vâng, thưa cha.”

“Được, vậy cha giao Tiểu Tình cho con, đừng để cha thất vọng!”

Thẩm Hàn Vũ khóa vòi nước, giật mình quay người.

Đây… là sự phó thác ư?

Thân thế của Tình từ lâu đã là một bí mật công khai giữa anh và cô, chỉ có điều không ai nói thẳng ra. Đối với anh, cho dù có huyết thống hay không, cô vẫn là đứa em gái anh yêu thương nhất. Điều này chẳng ảnh hưởng chút nào đến vị trí của cô trong trái tim anh và trong gia đình này.

Còn cha? Cha phát hiện hai đứa đã biết rõ chuyện này từ khi nào? Thậm chí còn có ý giao phó cả đời Tình cho anh?

Vì sao lúc này ai cũng đều kỳ lạ vậy?

“Tình!

Tan học đợi anh, anh tới đón em, có chuyện muốn nói.

Ký tên: Anh trai.”

Tối qua, anh để lại dòng chữ này cho cô, sáng nay cô đã ra ngoài trước anh một bước, nhưng khi đến phòng cô, nhìn thấy mảnh giấy bị vo tròn, anh biết cô đã đọc.

Sau khi tan học, anh đến trường cô, cũng là trường cũ mà anh đã tốt nghiệp ba năm trước, đợi cô cả buổi, mãi mà chẳng thấy.

Thấy giáo viên, học sinh cả trường đã về gần hết, anh bắt đầu lo lắng, không lẽ cô lại gây ra chuyện gì khiến thầy cô giáo phạt, bắt ở lại trường ư?

Sau đó, vài nữ sinh chạy tới gọi anh là “học trưởng[1]“, tự giới thiệu là bạn học của Tình, quấn lấy anh nói chuyện.

[1] Đàn anh lớp trên.

Anh từng là nhân vật quan trọng của trường này, nổi tiếng là một học sinh giỏi toàn diện, hoàn hảo cả về năm mặt: thể chất, trí tuệ, phẩm hạnh, thẩm mỹ và tinh thần tập thể, tài hoa phong nhã trời sinh, trên bục trao học bổng không bao giờ thiếu bóng dáng anh. Cho tới bây giờ, đã ba năm trôi qua, rất nhiều thầy cô, học sinh vẫn còn bàn tán xôn xao. Năm đó Tình vừa mới vào học, vì thân phận “em gái tài tử của trường – Thẩm Hàn Vũ” mà thu hút không ít ánh nhìn.

Ba năm trước, do thành tích đứng đầu bảng toàn huyện, anh thi đỗ vào trường trung học thành phố, khiến cho ngôi trường vô danh của thị trấn nhỏ này có thêm không ít ánh hào quang. Chẳng trách ngày hôm nay, cái tên Thẩm Hàn Vũ vẫn còn vang dội khắp trường.

Cũng vì quá rõ mối quan hệ của họ nên không ít người nói những lời như: “Cái gì? Anh chàng Thẩm Hàn Vũ đẹp trai ưu tú đó là anh của cậu ư? Hai anh em cậu chẳng giống nhau chút nào cả…” Anh lo lắng những lời nói vô ý vô tứ đó sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cô bé.

Bạn bè của Thiên Tình nói cô đã rời trường từ lâu, anh vô tâm bỏ lại sự mơ mộng của các cô thiếu nữ này, vội vàng về nhà.

Quả nhiên, Tình đã về, đang yên lặng ngồi học từ vựng tiếng Anh.

“Hàn Vũ, sao hôm nay con về muộn thế? Chẳng phải nói là đi đón Tiểu Tình sao? Tiểu Tình về từ lâu rồi mà.”

Anh quay đầu, nhìn thẳng vào Tình. “Dạ… Con bận nói chút chuyện vói thầy giáo nên bị trễ, sợ Tình đợi lâu nên để em về trước.”

“Vậy à?” Mẹ gật đầu rồi đi vào bếp.

Thấy mẹ đã đi xa, anh tới trước mặt cô, khẽ hỏi: “Sao không đợi anh?”

“Em vốn dĩ đâu có đồng ý.”

“Tình, em ngẩng đầu lên, chúng ta nói chuyện!”

“Ngày mai em có bài kiểm tra tiếng Anh.” Cô vẫn cố chấp nhìn chăm chú vào cuốn sách.

“Em chăm chỉ tới mức không có cả thời gian nói chuyện với anh từ bao giờ vậy?”

“Bây giờ.”

Thẩm Hàn Vũ hít một hơi: “Ngẩng đầu lên đi, có gì bất mãn thì hãy nói thẳng với anh, anh không chấp nhận kiểu chiến tranh lạnh trẻ con này đâu.”

“Không có.”

“Anh nói ngẩng đầu lên!” Giọng nói có phần hơi kích động của anh lập tức thu hút ánh mắt cha đang ngồi đọc báo ở xa.

“Sao thế? Hàn Vũ?”

“Xin lỗi cha, chúng con không sao ạ.” Anh giơ tay kéo cô vào phòng, đóng cửa lại. “Hai ngày nay em làm sao thế? Thẩm Thiên Tình mà anh biết không bao giờ vô cớ gây sự thế này, rốt cuộc là thế nào vậy?”

Thẩm Thiên Tình định nói gì đó, lặng lẽ ngước mắt lên, thấy bức thư thoang thoảng mùi thơm trong tay anh, cô cắn môi, tức giận không nói nữa.

Nương theo ánh mắt cô, anh giơ bức thư viết tên mình lên: “Còn nữa, chuyện thư từ này là thế nào? Nghe nói có không ít thư gửi cho anh nhưng nửa lá anh cũng không nhìn thấy, vì chiếu cố đến thể diện của em, anh mới không vạch trần chuyện này trước mặt bạn em, nhưng anh nghĩ em nợ anh một lời giải thích.”

“Anh quan tâm ư? Có biết bao nữ sinh ngưỡng mộ, viết thư tình cho anh, điều này làm thỏa mãn thói hư vinh của anh, đúng không?” Anh trai coi trọng thư tình của những nữ sinh không biết tên hơn cả cô, khiến cô cảm thấy bị tổn thương, trong lòng chua chát tựa như bị vô số mũi kim nhỏ châm vào…

“Vấn đề không phải là quan tâm hay không, mà là chúng liên quan tới anh, em có nghĩa vụ báo cho anh biết, còn quan tâm hay không, đó là việc của anh.”

“Được, em thừa nhận mình đã giấu thư đi, vậy thì sao?”

“Đem ra đây!”

“Không!”

“Anh nói em đem ra đây!“

“Không, không, không!” Cô bướng bỉnh phản ứng lại, vênh mặt trợn mắt nhìn anh, không chút sợ hãi.

“Thẩm Thiên Tinh, em đừng làm anh tức giận.”

“Anh tức cũng chẳng có tác dụng gì, những bức thư đó em đều xé hết, đốt hết, vứt hết rồi, một bức cũng chẳng còn, chắc là anh tiếc lắm nhỉ? Tất cả anh đều không được nhìn thấy nữa đâu, trong đó còn có cả thư của hoa khôi lớp, hoa khôi trường, ai cũng xinh đẹp vô cùng. Anh mắng em đi, đánh em đi! Dù sao những bức thư đó cũng quan trọng hơn em, vì chúng mà anh trở nên hung dữ với em…”

Thẩm Hàn Vũ nhíu mày: “Anh tùy việc mà xét. Nếu em không đồng ý, có thể từ chối. Nhận sự giao phó của người ta thì phải làm cho trọn. Đây không phải là thái độ đối nhân xử thế đúng mực, anh cực kỳ không thích hành vi này của em. »

Anh nói anh không thích cô, vậy là bây giờ anh không thích cô nữa rồi…

Giọt lệ tủi thân rơm rớm trên viền mi, cô tức giận chạy ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc đã quay lại, ném cả tập thư vào người anh: “Cầm lấy, anh thích thì cứ giữ đi, đừng giơ cái bộ mặt đòi nợ ra nữa, ai thèm chứ!”

Thẩm Hàn Vũ sững người, từng bức, từng bức lả tả như tuyết rơi, khi ngẩng đầu lên, cô đã mất hút khỏi tầm mắt.

Buối tối, Thiên Tĩnh không ra ăn cơm, mẹ quan tâm vào phòng một chuyến, cô nói không hứng thú, không muốn ăn.

Mẹ ít nhiều cũng nhìn ra giữa hai đứa đang có mâu thuẫn, bèn khuyên anh: “Tính Tiểu Tình là vậy, con làm anh thì nhường nó chút đi, đừng chấp nó nữa!”

“Mẹ…” Anh không nói nữa.

Mẹ cười: “Nó cũng chẳng cố ý chọc giận con đâu, nhất cứ nhất động của con đều có ảnh hưởng rất lớn đến nó, nếu con không tha thứ cho nó, e là nó sẽ tuyệt thực đến chết đói đấy!”

Vấn đề là cô có cần sự tha thứ của anh hay không?

Thẩm Hàn Vũ gắp mấy món ăn cô thích, mang vào phòng.

Bên trong tối om, anh bật đèn, thấy cô nằm trên giường. Cô vội quay lưng, kéo chăn kín đầu, không nhìn anh.

Anh đặt cơm tối lên bàn, ngồi xuống cạnh giường: “Vẫn không vui vì những lời anh nói à?”

“…” Trong chăn im lặng một hồi.

Anh lại mở miệng: “Thực sự giận anh đến thế sao? Giận tới mức muốn tuyệt thực phản đối?”

“…” Vẫn không nói năng gì.

“Không được như thế nữa, Tình, quay mặt lại đây cho anh!” Anh dùng tay kéo chăn, lật người cô, bỗng nhiên phát hiện mặt cô đầy nước mắt, gối ướt đẫm một mảng.

Anh kinh hãi: “Tình, em…”

“Xin lỗi, em không biết những bức thư đó quan trọng với anh đến thế, sau này em tuyệt đối không giấu thư của anh nữa, anh đừng giận, đừng ghét em..

Chuyện này… Thế này là thế nào?

Cô nhào tới ôm chầm lấy anh, khóc toáng trên ngực anh.

“Tiểu Tình…”

“Em chỉ sợ… sợ bọn họ phân tán sự chú ý của anh, sau đó… anh sẽ không còn thương em nữa, không còn quan tâm đến em nữa… Em không cố ý làm anh tức giận, em cũng biết như thế là không đúng… Nhưng, nhưng… em thực sự không biết như vậy khiến anh càng ghét em…”

Là vậy ư? Chỉ vì sợ mất đi sự yêu thương của anh nên cô mới giấu thư tình?

Anh dạy dỗ cô theo góc độ về lý mà quên không nghĩ tới suy nghĩ của một cô gái đa cảm, tinh tế…

“Đừng khóc, anh không giận em đâu.” Anh nhẹ nhàng vỗ về.

“Nói dối, rõ ràng anh đã hung dữ với em.” Cô thút thít lên án.

“Anh chỉ nói to thôi.”

“Anh nói em vô cớ gây sự.”

“Nếu anh mà nói câu này, ra đường sẽ bị sét đánh.”

“Anh ghét em.”

“Nói bậy, đó là việc cả đời này không thể nào xảy ra.”

Cô ngừng khóc: “Thật không?”

Anh thề với vẻ mặt thận trọng: “Nếu anh lừa em, cả đời em sẽ không lấy được chồng, làm bà cô già.”

“Sao anh thề mà người bị trừng phạt lại là em?” Cô la oai oái, bất mãn phản đối.

“Đâu có! Đâu có! Nếu em không lấy được chồng, anh sẽ phải nuôi em, vậy ai thiệt hơn ai?”

“Anh… phải nuôi em?” Thật không? Cả đời á!

“Đương nhiên rồi!” Chiến thuật ngăn chặn nước mắt thành công, anh rút giấy ăn ra lau mũi cho cô. “Em là em gái anh, anh không nuôi em thì nuôi ai? Xì mũi đi nào.”

©STENT: http://www.luv-ebook.com

“Người ta mười lăm tuổi rồi, anh đừng coi em là trẻ con nữa!” Nói tới nói lui cô vẫn nghe lời xì mũi.

“Trong mắt anh, em mãi mãi là đứa bé khóc chạy theo đuôi anh.” Anh gập đôi tờ giấy. “Lần nữa nào!”

Cô dùng sức xì sạch nước mũi, hỏi tiếp: “Em ăn khỏe lắm, có thể sẽ ăn cho anh sạt nghiệp đấy. Hơn nữa, sau này anh kết hôn, còn phải nuôi vợ, nuôi con, anh nuôi nổi em không?”

Anh nhún vai, vứt “những viên vằn thắn vừa ra lò” cứng đơ đó vào thùng rác. “Vậy thì không kết hôn nữa, dốc sức nuôi em là được” Anh bưng bát cơm, đặt vào tay cô. “Ăn đi, để anh xem em ăn khỏe tới mức nào.”

“Được, vậy em cũng không lấy chồng nữa, mãi mãi ở bên cạnh anh.” Cô vui vẻ tuyên bố.

Anh cười khẽ: “Nói dễ nghe nhỉ, chỉ sợ tới lúc thấy anh chàng đẹp trai nào đó, nửa đêm liền gói đồ đi theo người ta. Lúc đó thì còn coi ông anh trai này ra gì nữa!”

“Sẽ không có chuyện đó đâu! Không ai có thể đẹp trai hơn anh.” Không có ai xuất sắc, ưu tú hơn anh, vậy sao cô phải lấy chồng chứ?

“Hừm, vậy em có thể nói cho ông anh rất đẹp trai này biết vì sao mấy hôm nay em không để ý tới anh không?”

Miếng ớt xanh trong miệng chưa kịp nuốt xuống.

Thấy cô trầm mặc, anh nhẹ nhàng nói: “Tình, chẳng phải chúng ta đã nói không có bí mật ư? Lúc nhỏ, có việc gì em đều kể cho anh, anh thích Tiểu Tiểu Tình nằm lười trên người anh nói chuyện trên trời dưới đất, không thích dáng vẻ bây giờ, việc gì cũng giấu trong lòng, gặp mặt cứ như người dưng.”

“Chẳng phải chính anh có chuyện gì cũng không kể cho em biết đấy sao!” Giọng cô lí nha lí nhí, nhưng vẫn nghe thấy được.

“Ví dụ?”

“Việc anh được cử đi học, vì sao không nói với em?”

Anh hơi ngạc nhiên. “Anh…”

“Nếu em không phát hiện, có phải anh sẽ trốn đi Đài Bắc học, không cho em biết hay không?”

“Anh… không…”

Anh nhất thời bị á khẩu, không nói được gì. Hóa ra mấy ngày nay cô khó chịu vì chuyện này? Cô tưởng anh không cần cô nữa ư?

Cô không phải muốn đối đầu với anh, chỉ là dùng cách này để phản đối, bộc lộ sự đau lòng và lo sợ bị ruồng bỏ…

Anh không hề có ý muốn giấu cô, chỉ vì thừa biết cô sẽ đau lòng, mỗi lần đối diện cô, anh không nói ra nổi, thậm chí anh đã nghĩ hay, là từ bỏ, đổi sang chọn trường phía Nam…

Từ nhỏ tới lớn, anh luôn ở chỗ cô có thể nhìn thấy để bảo vệ cô, họ chưa bao giờ ở cách nhau quá xa, quá lâu. Anh sợ nhỡ may cô lại gây chuyện, nhỡ may cô muốn tìm người nói chuyện, nhỡ may nửa đêm cô tỉnh dậy không tìm thấy anh… thì làm thế nào?

Nhưng mẹ nhẹ nhàng khuyên: “Có anh em nào không phải rời xa, mỗi người đi con đường riêng? Không phải bây giờ, cũng sẽ là sau này, vậy bây giờ con cố chấp thì cũng có ý nghĩa gì?”

Anh không trả lời được, không thể nói cho mẹ biết, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa Tình. Từ trước tới nay, Tình chính là toàn bộ thế giới của anh, thậm chí anh còn đương nhiên cho rằng mình sẽ luôn ở bên cô, cho đến khi già, cho đến khi chết…

“Tình… không muốn anh đi Đài Bắc à?”

“…” Nói vâng thì có phần quá ích kỷ. Thực ra, trong lòng cô rõ hơn ai hết; tài hoa trời sinh của anh trai không thể che giấu được. Anh nổi bật như vậy, bị chôn vùi trong thị trấn nhỏ này thì quả là không công bằng.

“Em chỉ là… không muốn xa anh…” Cô lúng túng nói khẽ.

“Vậy, Tình có thể cố gắng hơn, chỉ cần thành tích tốt hơn một chút, anh có thể thuyết phục cha mẹ để em tới Đài Bắc học, làm bạn với anh.”

“Có thể… như vậy không?” Chỉ cần thành tích tốt thì sẽ không phải xa anh ư?

“Chuyện đó còn phải xem liệu em có cố gắng hết mình, có vào được trường cấp ba công lập hay không đã!”

“Vậy nếu… không được thì sao?” Cô không tin vào bản thân. Học không nằm trong hứng thú của cô, cô luôn chỉ cần đạt điểm trung bình là tốt rồi, sẽ không phải suy nghĩ nhiều, bây giờ cố gắng vẫn kịp chứ?

Nếu thực sự như vậy, anh cũng không nhất định phải đi Đài Bắc. “Lúc ấy nói sau, việc này anh sẽ suy nghĩ, được không?”

“Vậy anh sẽ không lén đi chứ?”

“Ừ.”

“Không được để em không tìm thấy anh nhé!”

“Ừ.”

“Không được không cần em!”

“Ở đâu ra người nói nhiều thế này nhỉ? Cứ như bà già ấy!” Anh cười trêu chọc.

“Vậy anh có muốn đồng ý không?”

“Ừ, ừ, ừ, anh sẽ không lén đi, không để em không tìm thấy anh, không thể không cần em. Anh sẽ để em luôn nhìn thấy, chạm vào được, cho tới khi em nhìn chán phát ói, như vậy em yên tâm rồi chứ?”

“Ngoắc tay chứ?”

Đôi mắt mà anh yêu nhất sáng ngời, rực rỡ liếc nhìn anh, dưới ánh mắt chăm chú, nghiêm túc không gì sánh bằng ấy, anh kiên quyết ngoắc tay với cô.

Trong lòng anh biết rõ, đây không phải trò chơi trẻ con, mà là lời hứa phải dùng cả đời để thực hiện.