Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi

Chương 20




Ăn cơm xong, Chung Kiến Quốc đi bệnh viện đểvđưa cơm; ông ngoại thì ngồi ở cửa nói chuyện với ông bạn già ở sát nhà cho tiêu thực; bà ngoại với mợ thì dọn dẹp chén đũa bàn ghế, nhất quyết không chịu để cho con cháu nhúng tay vào.

Mấy đứa nhỏ ăn no căng bụng đang nằm xoài trên ghế, tư thế giống y như đúc buổi trưa vậy.

Từng người xoa xoa bụng, biểu tình trên mặt năm phần thõa mãn năm phần còn lại là tiếc nuối, vô cùng mâu thuẫn.

Thõa mãn đương nhiên là bởi vì được ăn một bữa ngon, ăn đến nỗi thể xác và tinh thần đều sung sướng, hương vị ngon đến nỗi viết bài văn 300 chữ cũng khen chưa hết được.

Mà tiếc nuối là bởi vì trên bàn còn hai món mỹ vị mà bọn họ không thể ăn cho đã được, đã nhìn ngon mắt thì thôi đi, vậy mà còn luôn tỏa ra mùi thơm dụ dỗ bọn họ.

Nhưng mà bụng đã ăn đến căng cứng, không còn kẽ hở nào để nhét đồ ngon vào nữa cho nên không thể hưởng thụ được nó, như vậy thì làm sao mà có thể làm cho người không tiếc nuối không có chịu được đây!

Cà tím nhồi thịt chiên giòn bọn họ đều đã được ăn thử một miếng, bên ngoài thì giòn còn bên trong thì mềm, nhai hai ba cái là có thể nuốt xuống bụng.

Mà thịt thỏ hầm thì bọn họ chỉ ăn qua ớt cay ở trong đó,còn chưa đụng qua miếng thịt thỏ nào đâu, chắc chắn là còn ngon hơn so với ớt cay nữa.

Chung Ý hưởng thức bộ dạng rối rắm của bọn nhỏ một hồi lâu, vô cùng dung túng mà đứng ở cửa vẫy vẫy tay: "Chạy ra ngoài lượn một hồi cho tiêu cơm rồi lại trở về ăn tiếp."

Khó có dịp được về nhà một lần, còn chỉ có thời gian một ngày, cho nên có thể muốn ăn như thế nào thì ăn như như thế đó, muốn vui vẻ như thế nào cũng đều được hết.

Vừa nghe lời nói của Chung Ý, mấy đứa nhỏ lập tức nhảy dựng lên, sau đó liền lao ra cửa, chạy đi tìm đồng bọn.

Đêm nay nhất định là một đêm náo nhiệt. Một đám trẻ con chạy đến nhà có sân lớn nhất trong xóm, chủ nhà cũng mở cho tụi nhỏ cái đèn lớn, để cho tụi nhỏ ồn ào nhốn nháo chơi các loại trò chơi ấu trĩ ở trong sân.

Chung Ý đi theo nhìn nhìn một chút, đây chính là những hồi ức quý giá của thơ ấu mà sau này bọn nhỏ có thể nhớ lại.

Đôi song sinh vừa nhảy dây vừa cười tươi như hoa, mang theo sự hoạt bát cùng với tunh thần phấn chấn vốn có thuộc về độ tuổi này của hai đứa.

Ở cái tổi 16 chưa đến 17 này, có thể hiểu chuyện, nhưng không cần quá hiểu chuyện. Rất nhiều sự trưởng thành hiểu chuyện thường thì đều đi cùng với trách nhiệm, hiện tại không cần hai đứa nhỏ gánh vác trách nhiệm gì hết, chỉ cần làm những việc mà bản thân thích là được rồi.

Đây cũng là một trong những mục đích của Chung Ý khi xuyên trở về đây.

Đứng nhìn một lát thì Chung Ý đi về nhà trước, chiếm cứ một cái ghế nằm bằng trúc, trong tay cầm thêm một dĩa thịt thỏ hầm. Ăn một miếng thịt thỏ, lại lắc nhẹ ghế dựa, ghế dựa theo quán tính nhẹ nhàng lắc lắc, cả người Chung Ý liền toát lên hai chữ - thoải mái.

……

Mấy đứa nhỏ chơi tới mồ hôi đầy đầu mới chạy về nhà, bụng cũng không còn no căng nữa. Sau khi đã sếp hàng tắm rửa sạch sẽ, liền học theo Chung Ý ngồi vào ghế để hưởng thụ nhân sinh.

Cũng là lúc này, hai chị em Chung Duyệt mới chú ý tới cái điện thoại bị oanh tạc bởi thông báo tin nhắn. Cầm lên coi liền thấy được nào là cuộc gọi, tin nhắn thoại Wechat, nhắn tin riêng, thêm một nùi tin nhắn trong nhóm, chỗ nào cũng đều tích góp được những con số đỏ tươi hết.

Nguyên nhân bởi vì video với ảnh mà hai người đã gửi vào trong nhóm.

Hai chị em kéo hận thù xong liền chạy mất, ban đầu đều là những tin nhắn khiển trách hai người, tiếp theo liền biến thành thưởng thức đồ ăn ngon, đánh giá động tác nước chảy mây trôi của Chung Ý khi làm cơm bào ngư. Lại đến một lúc sau, bạn cùng phòng của hai người đã nhận ra được Chung Ý.

Sau đó phong cách nhắn tin liền đột biến, nào là giao ra ảnh chụp chính diện của anh trai mau lên, chúng tôi cũng muốn được anh trai làm cơm cho này kia, còn có kêu hai người mau nổ địa chỉ, bọn họ sẽ lập tức tìm tới cửa để cọ cơm.

Mọi người đã nhắn cho đôi song sinh một nùi tin nhắn, cũng đã gọi video call, kết quả hai chị em không có ai nhận điện thoại hết, này quả thật làm cho người ta giân sôi máu mà.

【 Tam Nguyệt Tuyết: Hai người mà còn không hiện thân, tôi sẽ đem video đăng lên trên mạng! 】

【 Tiểu Băng Băng: Ảnh chụp cũng đăng luôn, phải để cho chuyện hai người lén chúng tôi đi ăn vụng hấp thụ ánh sáng, tuyệt đối không thể để cho vụ này chìm được! 】

【 Tam Nguyệt Tuyết: Không nói tiếng nào chứng tỏ hai người đã cam chịu. 】

Video bị đăng lên nền tảng phát video ngắn đang hot ở hiện tại, ảnh chụp ngoại trừ phóng độc tai họa bạn bè ở trong nhóm ra, cũng đã bị đăng lên trên Weibo.

Đương nhiên mọi người cũng biết có chừng mực, không có nói đồ ăn là do Chung Ý làm. Trong video cũng không có xuất hiện trực diện gương mặt của Chung Ý, ngoài ra những người có xuất hiện trong video cũng bị đánh mosaic.

Chung Duyệt kiểm tra kỹ càng video bạn bè gửi tới, sau khi xác định là không nhìn ra được cái gì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn anh trai của cô không có bị bại lộ ra.

Chỉ là bạn bè cùng phòng nếu như đều đã tức rồi, vậy thì cứ tức giận thêm một chút nữa đi. Chung Duyệt đứng dậy, quay lại bộ dáng nhàn nhã nằm trên ghế ăn thịt thỏ của mình và em gái sau đó lại gửi vào trong nhóm.

【 Chung Duyệt: A ~ ăn ngon thật sự. 】

Hai chị em cười xấu xa, tự hồ như có thể tưởng tượng được bộ dáng tức giận đến giậm chân của tụi bạn cùng phòng.

Tính luôn hai chị em thì phòng của họ có tổng cộng 8 người, đã quen biết nhau từ hồi học sơ trung đến giờ, sau khi học cao trung còn may mắn học chung lớp thậm chí con ở chung một kí túc xá nữa, duyên phận tự nhiên không cần phải nói nhiều, quan hệ giữa mọi người với nhau cũng vô cùng tốt.

Thời điểm mà mẹ bị phát bệnh, mọi người trong phòng còn góp tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều là tấm lòng của mỗi người trong phòng.

【 Chung Linh Linh: Nếu như có ai nói chút lời êm tai, có lẽ ngày mai không chừng sẽ có bất ngờ nha ~】

Hai chị em kẻ xướng người họa, làm cho trong nhóm điên cuồng gửi những tin nhắn gửi những lời hay ý đẹp cho hai người.

Kỹ năng đặc biệt của những cô nàng đu idol: Tốc độ tay mau lẹ, giỏi về việc phát hiện ra cái đẹp, có thể gõ ra những ký tự xinh đẹp mỹ miều.

Mọi người khen đến độ đôi song sinh thần thanh khí sảng, gấp không chờ nổi mà muốn trở lại trường học.

Ừm…… Chỉ là tạm thời còn không có thể trở về trường học, chỉ có thể chạy trở về phòng ngủ thôi.

Mợ Giang Thanh ngày mai còn phải đi làm, cho nên đã tự mình chạy xe về, Diêu Cao Phi với Diêu Tâm nghiên thì ngày mai sẽ được Chung Kiến Quốc cùng đưa đến trường học.

Chung Ý lấy hộp chia giúp cho tụi nhỏ thịt thỏ với thịt nhồi cà tím chiên, lại đưa cho thím Phương một tô thịt thỏ, lúc này mới đi rửa mặt tắm rửa nghỉ ngơi.

Tuy rằng hôm nay cũng không được rảnh rỗi lắm, nhưng nhìn những gương mặt tươi cười của hôm nay, Chung Ý liền Cảm thấy vô cùng đáng giá.

Hiện tại Chung Ý chỉ hy vọng Diêu Vạn Lâm có thể nghe lọt tai những lời mà hắn nói, nếu Diêu Vạn Lâm nguyện ý sửa đổi, hắn sữ cố gắng thu thập cục diện rối rắm này giúp cho hắn.

Còn nếu như thói xấu vẫn không đổi, hắn liền nghĩ cách khác để an bài cho người cậu này.

Ánh mắt của Chung Ý lạnh đi trong nháy mắt, sau đó hắn liền dời đi lực chú ý của mình, đi tới cửa hàng hệ thống để đổi hộp đựng cơm.

Hàng hóa trong cửa hàng hệ thống là phải dùng tích phân để đổi, giá trị nhân khí với nhân tệ đều có thể trao đổi thành tích phân với tỉ lệ là 1:1.

Hiện tại Chung Ý không hề có giá trị nhân khí, cho nên chỉ có thể làm cho hệ thống trừ thẳng vào tài khoảng của mình.

Cửa hàng cho mỗi ký chủ ưu đã rất lớn, loại hộp cơm bảo vệ môi trường này, 1 tệ 3 cái lớn, còn cái nhỏ thì 6 cái, nếu mua với số lượng lớn còn có thể lấy với giá sỉ.

Từ sau khi hệ thống phát ra nhiệm vụ bái sư, trong lòng Chung Ý liền có ý tưởng, hắn định thống nhất cung cấp cho các đồ đệ của mình một kiểu hộp cơm hoặc túi đựng. Trên mặt những hộp cơm này đều được in một chữ "Chung", còn có một cái chân dung vừa dễ thương vừa đáng yêu, chính là hình chibi của hắn đang mặc đồ cổ trang đang xào rau.

Có tiêu chí rõ ràng như vậy, mặc dù hắn với các đồ đệ không đề cấp mối quan hệ thầy trò, thì những người khác ít nhiều gì cũng biết chính mình cũng có quan hệ với bọn họ, như vậy thì việc thu hoạch giá trị nhân khí cũng dễ dàng hơn nhiều.

Đem những đồ vẫn đã đổi được dọn qua một góc, buổi sáng ngày mai khi đi bày hàng thì cứ vậy mà mang theo là được.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm khi hắn tỉnh lại, Chung Kiến Quốc đã đưa mấy đứa nhỏ đi tới trường rồi, lúc trở về còn thuận tiện ghé chợ lấy nguyên liệu nấu ăn nữa.

Chung Ý làm cái bữa sáng đơn giản, ăn xong thì Chung Kiến Quốc cũng vừa lúc về tới nhà.

Chung Ý bắt nồi nấu nồi canh xương hầm, sau đó đi xử lý hải sản, bà ngoại bọn họ thì phụ cắt thịt bò, lột tôm, bận rộn đến gần 10 giờ liền để hết lên xe đi ra cửa.

Chờ khi đi đến phố ăn vặt, Chung Ý với Chung Kiến Quốc cùng nhau thay đổi quầy bán đồ ăn, hắn bảo Chung Kiến Quốc đem quầy bán đồ ăn đi vào trước, còn hắn phải đi trung tâm phục vụ để nộp phí mặt bằng.

Hôm nay vừa lúc là 1 tháng 7, ở phố ăn vặt mỗi tháng đều nộp phí mặt bằng trước 5 tây, tiện cho việc quản lý xác định được chủ quán có muốn tiếp tục buôn bán ở đó hay không, để còn có thể sắp xếp được.

Bày quán ở chỗ này cũng rất tiện lợi, mỗi tháng đóng xong tiền mặt bằng là có thể lấy được giấy chứng nhận mặt bằng, không cần mấy người chủ quán chạy động chạy tây để đóng tiền này kia.

Bày quán không cần giấy phép buôn bán, chỉ cần chủ quán đưa ra giấy chứng nhận sức khỏe cùng với giấy chứng nhận mặt bằng là được.

Thời điểm Chung Ý đến thuê mặt bằng lần đầu đã làm giấy chứng nhận sức khỏe ở bệnh viện mà phố ăn vặt chỉ định, có thời hạn hiệu lực là 1 năm.

Khi nộp phí, nhân viên công tác còn hỏi Chung Ý một câu: "Việc buôn bán của cậu cũng không tệ, có muốn đổi đến mặt bằng ở bên ngoài hay không? Vừa lúc cuối tháng rồi có một chủ quán dời cửa hàng đi, hiện tại còn trống một vị trí ngay đó đó."

Chung Ý lắc đầu từ chối: "Cảm ơn, vị trí hiện tại cũng khá là tốt."

Kế hoạch lớn của hắn cũng không phải là đổi qua mặt bằng khác là có thể thành công, Chung Ý có một chút lòng tham, muốn được tốt hơn nữa.

Nộp phí xong, Chung Ý lái xe ba bánh đang chở thùng canh với hộp cơm đi đến quầy hàng. Nhóm người Chương Đức Minh đã tới rồi, thấy hắn đi tới từ xa liên gân cổ kêu một tiếng "Sư phụ."

Chung Ý cười một cái: "Nhiệt tình như vậy?"

Chương Đức Minh liềm lập tức kể chuyện ngày hôm qua cho Chung Ý nghe, là chuyện có liên quan đến quán của Vương Châu. Hôm kia xương sườn chiên giòn của Vương Châu bán vô cùng tốt, ngày hôm qua liền có khách lại đến mua tiếp, nhưng gia vị của ngày hôm qua không có Chung Ý hỗ trợ điều chỉnh, tự bản thân hắn thử tới thử lui điều chỉnh lại rất nhiều lần hương vị vẫn thiếu chút gì đó, cho nên việc buôn bán của hôm qua vô cùng gian nan.

Khách mới tới thì còn đỡ, những khách cũ thì đều rất thất vọng, còn có người kêu Vương Châu gọi điện cho Chung Ý để kêu hắn tới đây, Vương Châu không chịu, giải thích tới mỏi miênhj mới có thể ổn định được khách hàng.

Những người thicwj khách đó đều nói hôm nay vẫn sẽ đến, nếu như hôm nay hương vị vẫn không thay đổi tốt hơn, thì bọn họ sẽ không tới đây nữa.

So với nhóm người Chương Đức minh nhẹ nhàng chế giễu này, thì Vương Châu thực sự rất khó chịu.

Hắn đi đến trước mặt của Chung Ý, vẻ mặt rầu như đưa đám: "Sư phụ, cậu mau cứu cứu tôi một chút."

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Chung Ý cũng đồng tình Vương Châu 3 giây, sau đó liền cảm ơn những thần trợ công là thực khách ở trong lòng, làm cho bọn họ phát hiện được tầm quan trọng của người sư phụ này.

"Hôm nay vẫn còn thời gian, ta tranh thủ điều chỉnh những vấn đề giúp mọi người, chỉ là tay cầm tay chỉ dqanx chỉ có thể chờ cho tới khi kết thúc buôn bán, không tgeer làm cho việc buôn bán bị trễ nãi được."

Đám người Vương Châu liên tục gật đầu, đương nhiên không thể trễ nãi việc kiếm tiền rồi.

Chung Ý đầu tiên chính là dạy cho Vương Châu, kêu mấy người học trò khác cùng nhau nghe, chủ yếu giảnh dạy chính là gia vị cùng với việc kết hợp nó lại với nhau.

Chung Ý nói xong lại kêu Vương Châu tự mình pha gia vị mấy lần, làm đến khi vị của sốt siêu cay đã giống như hắn làm đến 7 - 8 phần, vài loại sốt khác cũng đã có sự tiến bộ hơn.

Chung Ý kêu Vương Châu hôm nay sử dụng sốt siêu cay do chính hắn pha, sau đó giúp cho hắn điều chỉnh những loại sốt khác cần dùng cho hôm nay, rồi quay qua chỉ giáo cho một người khác.

Đã làm hàng xóm với nhau nhiều ngày như vậy, Chung Ý cũng biết đại khái những vấn đề của họ, chỉ là hắn vẫn kêu mỗi người làm một phần trực tiếp ngay tại chỗ, hiện tại chủ yếu chỉ nói về vấn để thủ pháp, mức lửa cùng với phối hợp gia vị, nguyên liệu.

Hắn có tổng cộng 5 người đồ đệ, ngoại trừ Vương Châu bán xương sườn chiên giòn ra, thì đồ ăn mà mấy người khác bán cũng không giống nhau.

Chương Đức Minh bán chính là món đậu hủ thiết bản, một người gọi là Tôn Huy, là một tên nhóc chỉ mới đầu 2 bán món bạch tuột viên cùng với hàu chiên.

Hai người đệ tử còn lại chính là nữ, muột người tên Uông Vân, người còn lại tên Dương Thải Hà, cả hai đều đã gần 40 tuổi. Uông Vân bán món chân gà ngâm ớt cùng với đá bào, còn Dương Thải Hà thì bán ván sắt thiêu (?).

Chân gà ngâm ớt của Uông Vân cũng không cần diều chỉnh quá nhiều, những nguyên liệu cần dùng bà đều đã cho vào hết, cho nên không thiếu cái gì, vấn đề chủ yếu là do số lượng sử dụng không đúng, Chung Ý liền viết đầy đủ số lượng cụ thể, sau đó kêu Uông Vân tối nay về nhà lại làm thử.

Còn về phần đá bào, ngoại trừ việc đá bào cần dùng tay để bào ra, thì nước đường cung cấp vị ngọt cho món này mới là quan trọng nhất.

Chung Ý cũng đã từng học làm món đá bào từ hệ thống, món hắn làm tốt nhất chính là món đá bào ba vị, tức là chỉ cho vào trong đá bào ba loại là rượu nếp than, chanh cùng với nước đường phèn.

Chung Ý nhìn thấy quầy của Uông Vân có đầy đủ nguyên liệu, liền tùy tay pha chế mấy phần, nước đường phèn không có vị ngọt đậm như nước đường đỏ, chỉ có thể cho vào nhiều hơn một chút; vắt thêm vào một chút nước cốt chanh, làm cho vị chua dung tiến vào đá bào, nhất định phải bỏ hạt đi, nếu không đá bào sẽ bị đâng.

Mà rượu nếp than, toàn bộ thành phố bán loại này hương vị cũng chỉ tạm được, nếu muốn ăn thật ngon thì chỉ có tự chính mình làm tại nhà, vào lúc trời lạnh sử dụng loại nếp cẩm thượng hạn để ủ rượu cùng với độ ấm từ nhà bếp để cho rượu lên men, làm như vậy thì thành phẩm ủ ra được mới ngọt lại còn thơm.

Chung Ý nói với Uông Vân: "Tôi đem công thức đưa cho cô, cô trở về làm thử xem sao, nếu thành công thì vào mùa đông buổi sáng có thể bán thêm bánh trôi rượu nêpa than, trứng gà ngâm rượu nếp than."

Một lần liền có thể nhận được hai cái công thức, Uông Vân tự nhiên vui vẻ đến nỗi cười tươi như hoa: "Cảm ơn sư phụ."

Tiếp theo Chung Ý lại nếm thử mấy món ăn khác, dựa theo công thức vốn có để chỉ đạo lại cách làm, điều chỉnh lại gia vị với lượng nguyên liệu. Cũng thật thần kỳ, cubgf là một món ăn nhưng sau khi qua tay Chung Ý, hương vị lại tăng lên thêm vài phần.

Làm cho mấy vị chủ quán vốn định hôm nay muốn bái Chung Ý làm sư phụ, càng thêm kiên định với lựa chọn của mình, gấp không chờ nỗi mà đợi đến tối nay để bái sư.

—————————————————

(?) Ván sắt thiêu là món gì vậy ạ? Cứu em chuyến này mấy Hai ơi🥹