"Thất Thất!.
.
là anh đây,em bình tĩnh lại đi!"
Cô bất chợt khựng lại, không còn vùng bẫy nữa "Giọng nói này!.
là! " Cô nhện nhàng bật chiếc đèn ngủ lên từ từ ngước nhìn mặt tên ăn mày đó, cô cất giọng nói yếu ớt "Diệc!.
Diệc Thần" Cô thở phào nhẹ nhõm òa khóc ôm chặt lấy Phong Diệc Thần.
Phong Diệc Thần người thân duy nhất chơi thân thiết với cô từ khi mẹ cô mất cho tới lớn, 3 năm trước Phong Diệc Thần phải đi Pháp du học để về tiếp quản tập đoàn FT nên trong thời gian đó anh hoàn toàn không liên lạc được với Hình Thất Thất.
Nay Phong Diệc Thần trở về việc đầu tiên anh làm chính là đi tìm Hình Thất Thất,sau khi biết chuyện về Hình Thất Thất đã bị Chu Tước Minh bắt giữ, anh đã tìm mọi cách cứu cô thoát khỏi Chu Tước Minh
! !.
"Không sao rồi có anh đây rồi anh sẽ bảo vệ em!" Phong Diệc Thần ôm chặt cô,thương xót.
"Hắn ta khiến em thành thế này sao, Chu Tước Minh tao sẽ giết mày".
Phong Diệc Thần nắm chặt nắm đấm, Đôi mắt giận đến đỏ hoe, không kìm nỗi cơn phẫn nỗ anh định đứng lên đi tìm Chu Tước Minh nhưng đã bị Thất Thất ngăn lại :
"Anh Diệc Thần,em chỉ muốn thoát khỏi đây thôi, anh đưa em đi đi "
"Được, Thất Thất anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này!"
Trước khi đến đây Phong Diệc Thần đã chuẩn bị kế hoạch, anh đã giàn trải mọi thứ anh bế cô lên và dùng dù bay nhảy qua cửa sổ để thoát khỏi căn biệt thự.
"Phịch" Tiếng chân
"Thất Thất chúng ta đi nhanh thôi" Phong Diệc Thần hấp tấp kéo tay Thất Thất.
Về phía Chu Tước Minh, anh ta đưa Mộ Vân về phòng, lo lắng cho cô, không hề đặt một sự nghi vấn nào.
Mọi sự nghi ngờ đều đổ dồn về phía Hình Thất Thất
Chu Tước Minh bế Mộ Vân đặt lên giường, quan tâm, lo lắng, sờ vào má của Mộ Vân.
"Em còn đau không?"
"Em không sao đâu Minh, Thất Thất cô ấy chắc không cố ý đầu!" Khuôn mặt nhu mị, hiền lành nhìn Chu Tước Minh khiến anh ta càng căm phẫn"Sao em có thể lương thiện như vậy? Hình Thất Thất cô ta làm tổn thương em nhiều thế em lại nói giúp cho cô ta!"
"Em không sao thật mà!" vừa dứt câu Chu Tước Minh đã ôm bật Mộ Vân.
Cô ta nhếch môi cười đắc ý.
Đúng là loại phụ nữ nhu nhược, hạ đẳng.
.
Ở với nhau được vài tiếng Chu Tước Minh nhìn Mộ Vân, cười nhẹ "Thôi được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi giải quyết công chuyện đã"Chu Tước Minh dần nới lỏng người vuốt nhẹ lên trán Mộ Vân rồi từ từ đi ra khỏi phòng.
"Hình Thất Thất! Cô thua thật thảm hại!" Mộ Vân vừa cười vừa rớt nước mắt.
Chu Tước Minh bước xuống phòng khách,ngồi xuống ghế sofa.
Sao lại lâu thế, chẳng nhẽ cô ta giết tên ăn mày đó rồi sao! "Khoan đã!" Chu Tước Minh chợt nhận ra điều gì đó bất ổn, lập tức chạy nhanh lên phòng của Hình Thất Thất.
"Rầm" Cánh cửa bị tung ra, trong phòng lạnh tanh ấy ngay cả tên ăn mày và Hình Thất Thất đều không có ở đó còn cánh cửa sổ thì bị vỡ toang.
Anh ta nỗi giận đùng đùng, gân trán nổi rõ lên nắm đấm đánh mạnh vào tường " Hình Thất Thất! Cô dám trốn!"