Triệu Tuấn thực may mắn, mình hôm nay cũng không phải tới săn người, cho nên một ngụm rượu cũng chưa uống, không đến nỗi vì rượu mà bị hóa đơn phạt.
Nhưng vì sao Tần Việt lại say thành như vậy hắn thật không rõ, y không phải chỉ uống có một ly bia thấp độ cồn sao? Triệu Tuấn nhìn Tần Việt giống một bãi nước ngồi bẹp ở ghế sau, thở dài thật sâu.
“Uy, về nhà!” Hắn vỗ vỗ mặt Tần Việt muốn đem y đánh tỉnh, lại chạm phải một mảnh trắng mịn.
Tiểu tử này làn da cũng thật nộn a…
Nhìn Tần Việt ngủ mê mệt, bất tỉnh nhân sự, Triệu Tuấn lại ở trên mặt y nhẹ nhàng nhéo mấy cái.
Ân, xúc cảm không sai!
Thế là hắn xuống tay nặng thêm chút, niết rồi nhu, giống như nhu mì sợi hay xoa phấn mặt Tần Việt.
Tần Việt đang ngủ ngon giấc, tự dưng bị quấy rầy, không khỏi theo bản năng gạt tay Triệu Tuấn ra, “Đại hoàng, đừng nháo!” Y an ổn xoay người, đem mặt vùi vào đệm tiếp tục ngủ.
Đại hoàng? Đại hoàng là cái gì đây…
“Tiểu tử, đi lên!” Triệu Tuấn chưa từ bỏ ý định đẩy Tần Việt, nhưng tên gia khỏa chính là ngủ như chết, không hề phản ứng. Triệu Tuấn lười kêu y, định để cho y ở trong xe ngủ một đêm đi.
Nhưng nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng Triệu Tuấn vẫn là nhận mệnh đem Tần Việt từ trong xe tha ra, đem vào thang máy.
Thật vất vả đem Tần Việt đến cửa nhà, Triệu Tuấn chán ghét đem y quăng vào phòng khách, tự mình đi phòng tắm tắm rửa.
Bởi vì A Lam dựa vào gần quá, quần áo Triệu Tuấn dính đầy mùi nước hoa ngọt ngấy của nữ nhân. Hắn cúi đầu nghe nghe hương vị trên người, cau mày đem áo sơmi quần dài cởi ra, quăng vào máy giặt, lại cởi quần lót thuần màu trắng buổi chiều vừa thay, chuẩn xác quăng vào giỏ một bên.
Sau khi cởi trần như nhộng, Triệu Tuấn một đầu chui vào phòng tắm để tắm vòi sen, mở ra vòi nước nóng, làm toàn thân bao phủ ở trong hơi nước ấm áp.
Đối Triệu Tuấn mà nói, mỗi ngày lúc hưởng thụ nhất chính là giờ phút này. Dòng nước ấm áp đưa dơ bẩn trên người hắn đi, làm cho thân thể mệt mỏi được thư thái.
Hắn nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ truyền từ dòng nước đến trên da làm hắn run rẩy, theo đó toàn thân thả lỏng, hoàn toàn chú tâm vào sự hưởng thụ này.
Thật sự là quá sung sướng…
Lúc này, một mùi dị hương lạ thẳng hướng đến chóp mũi, đồng thời, hắn cảm nhận được phía trên người mình có luồng nước nóng chảy.
Triệu Tuấn lập tức mở mắt ra. Chỉ nhìn thấy ánh mắt Tần Việt đang buồn ngủ mông lung lóe sáng, chính xác không tí sai sót phóng ra cột nước hướng tới mình!
“Uy!” Triệu Tuấn quả thực muốn tức điên rồi. Loại nhục nhã vô cùng này cả đời vẫn là lần đầu tiên hắn bị!
Tần Việt cuối cùng đem nước trữ trong bụng tiết ra hết, vừa lòng trảo hạ bộ, cuối cùng khó khăn mà đem cố định tầm nhìn hai mắt ở trên người Triệu Tuấn. Y hắc hắc ngây ngô cười: “Ngươi cũng đến đi tiểu a.”
“Tiểu cái đầu ngươi!”
Triệu Tuấn cầm lấy vòi hoa sen, xối ập xuống chỗ cái tên vừa bắn phá, nghĩ rằng ta còn làm không tỉnh được ngươi.
Tần Việt vội vàng che mặt, “A Hoa ngươi đừng run, làm ta ướt hết rồi.”
Triệu Tuấn sửng sốt, A Hoa? A Hoa lại là cái gì nữa? Trong đầu xú tiểu tử này toàn là mấy cái loạn thất bát tao!
Quên đi, mặc kệ tên này, hắn cầm tay Tần Việt, xịt mạnh nước vào mặt y.
Tần Việt không đứng vững, bị bắp tay Triệu Tuấn vung, lảo đảo đụng một cái vào khóa mở vòi sen trên tường, liền hướng Triệu Tuấn giữ lấy.
“Ngô…” Hai người cũng không tắc nước, toàn thân ẩm ướt như vậy dán chặt lấy nhau, đều cảm nhận được độ ấm đối phương.
Tần Việt theo bản năng ôm lấy thắt lưng gầy của Triệu Tuấn, “Hảo ấm áp…” Tiếp theo lại ở trên người Triệu Tuấn cọ lại cọ.”Hảo thích…”
Bởi vì Tần Việt ở bên ngoài phòng đứng đã lâu, toàn thân đều lạnh lạnh, nhất thời đến được ấm áp trên người Triệu Tuấn, giống như ôm cái túi chườm nóng, không động đậy gì.
Nhưng chuyện này ở trong mắt Triệu Tuấn liền không phải là như vậy.
Tuy rằng Tần Việt cả năm tử trạch không vận động, trên người không cơ bắp gì, nhưng là không đến nỗi gầy yếu, ôm lấy coi như thoải mái. Hơn nữa da y trời sinh so với nữ nhân còn thích hơn, nộn nộn còn muốn mọng ra nước.
Thân mình y lạnh lẽo dán trên người Triệu Tuấn, nếu không làm cho y tỉnh lại, ngược lại đem thân thể hắn đã cấm dục hồi lâu muốn thức tỉnh.
Tần Việt bất quá ở trên người Triệu Tuấn cọ hai cái, Triệu Tuấn liền cảm giác được dưới người mình dần dần ngẩng đầu.
Nhưng Triệu Tuấn đã có kinh nghiệm tình trường, chừng đó dụ hoặc còn có thể chịu được, lại nói hắn còn không đến nỗi lấy Tần Việt con ma men này làm đồ ăn.
Hắn cắn răng búng Tần Việt đang giống như bạch tuộc bám, “Tỉnh lại cho ta! Bằng không lão tử ngay tại nơi này làm ngươi!”
“Lại keo kiệt như vậy.”
Triệu Tuấn nắm bờ vai của y ý đồ đem đẩy ra, “Mau cút!”
Tần Việt mất đi chống đỡ, dưới chân mềm nhũn, bẹp một chút ngã xuống đất.
Y thật ra lại không biết đau, mà ngửa đầu nhìn chằm chằm nửa người dưới của Triệu Tuấn mắt lộ ra hung quang.”Ôi chao, ngươi cư nhiên còn tại chỗ này dấu đồ ăn khuya, vừa vặn ta đói bụng…”
Nói xong, y đặt tay lên khố hạ Triệu Tuấn, không đợi Triệu Tuấn phản ứng lại, y lại tại chỗ kia liếm một ngụm.
Liếm một cái, Tần Việt chép chép miệng, lộ ra thần sắc mờ mịt, “Như thế nào không có vị?”
Lão nhị Triệu Tuấn đáng thương run rẩy, giãy dụa tiết ra vài giọt nước.
“Tránh ra!” Triệu Tuấn cảm thấy mình thật sự muốn bị tên gia khỏa này làm điên rồi.
Nhẫn nại là có hạn độ, hắn Triệu Tuấn không phải cái gì thánh nhân, đến lúc này hắn còn có thể nhịn xuống vậy thì không phải là người.
Hắn đem Tần Việt đang ở phía dưới, một phen đứng lên, giam trụ hai tay, xoay mặt đẩy y đổ lên trên tường.
Gạch men lạnh băng kích thích Tần Việt nhất thời giật mình, y liều mạng vặn vẹo thân mình, “Không cần, thật là khó chịu…”
Triệu Tuấn vươn đại chưởng ở trên mông y hung hăng kéo, lưu lại một vệt hồng ngân ghê người, “Cho ngươi câu dẫn nam nhân!”
Không đợi Tần Việt phản kháng tiếp, y liền mơ mơ màng màng cảm giác được có cái gì vừa thô lại vừa cứng để ở trên mông mình. Lúc này, những đoạn văn ngắn y đã xem chạy xẹt qua trong đầu như đèn kéo quân.
Tần Việt chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, đột nhiên thể hồ quán đỉnh (*), mở muốn hết cổ họng hô to: “Anh hùng tha mạng, đừng đoạt trinh tiết tiểu nhân!”
(đề hồ quán đỉnh, đồng âm “thể hồ quán đỉnh”, thể hồ là bơ tinh khiết, dội bơ tinh khiết lền đầu trong Phật giáo ý chỉ khai mở trí tuệ, khiến người tỉnh ngộ. Nguồn: thienchanvota wp)
Triệu Tuấn một tiếng cười lạnh: “Chậm!”