Nàng ngồi nhìn ra trước sân coi hoa nở. Ăn xong đồ ăn sáng, ngồi nhàn rỗi, Vãn Thanh liền sai người mang cầm tới.
Lâu chưa có đánh đàn qua, trước kia còn ở nhà lúc rảnh rỗi thường đánh đàn, vào lúc buổi sớm thanh mát này, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ đang lướt qua.
Chậm rãi lướt đầu ngón tay khởi một khúc ngày xuân, trong lòng vui thích, hào hứng, sung sướng giống như vừa được hít thở một luồng không khí trong mát, ấm áp, chui thẳng vào trái tim.
Hồng Thư ở một bên đợi, đột nhiên nở nụ cười. Vãn Thanh liền hỏi: "Ngươi cười chuyện gì thế?"
Hồng Thư vui vẻ nói: "Nô tỳ nhớ ra Lục Cầm đến!"
"Lục Cầm cô nương đến? Vì thế mà vui thế ư!" Vãn Thanh tò mò hỏi, nhìn ra được, Hồng Thư đang rất hào hứng.
"Nhị phu nhân người không biết rồi, Lục Cầm am hiểu nhất chính là đánh đàn, trước kia Lục Cầm vẫn bội phục tiếng đàn của Phi Tuyết cô nương! Sau khi Gia cưới người, không phải người có đánh đàn lúc rảnh rỗi sao?" Hồng Thư vừa nói vừa cười: "Lục Cầm vừa nghe, đã biến thành tượng gỗ, thích vô cùng, nhưng vì không thân với Nhị phu nhân, nên thế không dám trực tiếp thỉnh giáo, lúc đó, nàng thường núp trong bóng rối nghe người đàn! Có một lần bị Lam Họa thấy, giễu cợt nàng suốt một thời gian dài
"Nguyên lai là như vậy a!" Nhìn bộ dạng cười ngặt nghẽo của Hồng Thư, chắc nếu bắt được Lục Cầm lúc ấy nàng còn cười dữ dội hơn.
"Nhị phu nhân, người không thấy được lúc nàng trốn ở trong tối nghe đàn bộ dạng nhập thần, nhưng lại vỗ tay khen ngợi lớn như thế nào đâu." Hồng Thư đắc ý nói.
Vãn Thanh làm bộ trợn mắt cười với nàng: "Ngươi chính ra là kẻ hay chọc phá người khác lắm nha!"
"Hắc hắc! Ai kêu nha đầu Lục Cầm kia ngày thường luôn vẻ mặt lạnh lùng, không cởi mở với ai, lúc nào cũng xa cách." Hồng Thư cười nói.
"Nói mới nhớ, lúc đầu gặp ngươi cũng lạnh lùng lắm a?" Vãn Thanh cười nhìn nàng.
Hồng Thư trên mặt một hồi ngại ngùng, khẽ nói: "Khi đó là bởi vì không biết phu nhân là người tốt như thế này! Hiện tại thì biết rồi! Phu nhân đừng nhớ chuyện xưa thế chứ!"
"Nói giỡn thôi. Ta cũng không nhớ kỹ mọi chuyện hồi đó nữa đâu, sẽ không có nói nữa a!" Vãn Thanh cười một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lại lướt về phía dây cầm.
Cuộc đời còn nhiều khổ đau, sao có thể ghi nhớ nhiều chuyện ân oán được chứ!
"Mà, hình như chưa có thấy Lục Cầm và Lam Họa bao giờ a!" Nàng thuận miệng hỏi.
"Hai người bọn họ ngày thường rất khó gặp được, tứ tỳ chúng ta, trừ Hoàng Kỳ lúc nào cũng theo hầu bên Gia, ba người còn lại đều chấp hành nhiệm vụ đi khắp nơi, nếu không phải ta được chiếu cố tới hầu hạ phu nhân thì cũng sớm đã đi làm nhiệm vụ." Hồng Thư giải thích cho nàng.
"A", Vãn Thanh nói nhỏ, nàng hiểu, có một số việc, không nên biết quá nhiều, biết nhiều, sẽ không tốt.
Đột nhiên nhớ ra xà nhạc, trong nàng nghĩ ngay một khúc nhạc, gảy thử, nhưng lại phát ra âm thanh khó nghe.
Thứ nhạc hỗn loạn này khiến Hồng Thư bất mãn: "Phu nhân làm sao vậy, sao lại đàn chói tai như thế!"
"Cố gắng nghe coi. Xem ra ngự thuật này khó quá." Vãn Thanh cười một tiếng.
Hồng Thư ngẩng đầu hỏi: "Cái gì ngự thuật?"
"Ngự xà nhạc a! Thủ pháp chơi đàn này cũng không phải có thể tự thông suốt, mặc dù đã nghe qua nhưng không cách nào gảy ra loại âm thanh đó" Vãn Thanh ngừng lại, cười một tiếng nhẹ nhàng tự giễu.
Đó là Ngự thuật pháp, chốn giang hồ cũng là có nghe qua, Hồng Thư cũng không thấy kỳ lạ, có kì lạ là ở điều phu nhân nghe được tiếng đàn này ở đâu chứ?
"Cầm ngự thuật không phải chỉ dựa vào cầm phồ, trọng yếu là tâm pháp nội công, phu nhân chỉ nghe qua, không phải là học." Hồng thư nói, sau lại hỏi: "Phu nhân nghe được từ chỗ nào vậy?" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Vãn Thanh cười một tiếng: "Lần trước đi tới chỗ Phi Tuyết cô nương, nàng ấy có đàn một khúc."
Nói xong như nhớ ra cái gì, liền quay đầu lại dặn Hồng Thư: "Hồng Thư, ngươi giúp ta gặp Phi Tuyết cô nương, lúc nàng ấy có thời gian, ta nghĩ sẽ đi học Ngự xà thuật."
"Đi học?" Hồng Thư có điểm không rõ ý này, ngự thuật này được coi là nhất môn tuyệt thuật, không phải như cầm phổ thông thường, không thể tùy tiện dạy người: "Phu nhân, đây không phải là một loại cầm phổ, chỉ sợ Phi Tuyết cô nương sẽ không dạy a!"
"Là lần trước cô nương Phi Tuyết nói muốn dạy ta, chứ ta da mặt có dày cũng không dám mở miệng cùng người ngoài học tuyệt môn nghệ a!" Vãn Thanh cười, nói với Hồng Thư nhỏ nhẹ.
"Cô nương Phi Tuyết chủ động muốn dạy người!" Hồng Thư nghe được vô cùng kinh ngạc, bởi vì hôm đó Phi Tuyết chịu gặp mặt phu nhân nàng đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi, Phi Tuyết cô nương chưa bao giờ chờ đợi kẻ nào, tất cả mọi người, chỉ có thể chờ mỗi tháng 2 ngày để được thấy nàng xuất hiện, để được nhìn ngắm dung nhan tuyệt mĩ, dáng điệu, nụ cười của nàng. Vậy mà với nhị phu nhân, không chỉ chờ đợi mà ngay cả tuyệt kỹ cũng vô tư dạy lại.
Thực sự không biết nên nói là phu nhân cùng Phi tuyết hữu duyên hay là mị lực của phu nhân quá lớn đây.
"Ân", Vãn Thanh biết, lời này nói ra, tất làm cho người ta kinh ngạc, kỳ thực ngay chính bản thân nàng cũng không hiểu, vì sao Phi Tuyết đối với nàng có vài phần kính trọng như thế.
Có lẽ là do nàng cùng Ngân Diện có quan hệ chăng!
…………..
Không nghĩ ra, nàng đành chờ đến sau giờ Ngọ tới gặp Phi Tuyết cô nương.
Trong lòng vô cùng cao hứng. Mang theo một niềm ham mê học hỏi, cùng đi với nàng có cả Hồng Thư, cả hai người cùng tới Tuyết Linh Các một lần nữa.
Lần này, vị cô nương Thải Ngọc vừa trông thấy nàng, biết là nàng đến gặp Phi Tuyết, liền vội vàng sai Hạ Thanh đi tìm, tiểu cô nương nhỏ bé rất xinh đẹp và lanh lợi.
Vừa đi vừa hưng phấn nói: "Phu nhân thật là kì diệu, chúng ta chưa bao giờ thấy Phi Tuyết cô nương chờ đợi gặp khách bao giờ, chỉ thấy người khác đợi Phi Tuyết cô nương, phu nhân thật không giống người thường a!"
"Cô nương nói đùa, tất cả đều là nhờ cô nương Phi Tuyết để mắt mà thôi!". Vãn Thanh cười khẽ, đúng là, nữ tử xinh đẹp này rất có thiện ý.
"Không phải như thế đâu! Cô nương Phi Tuyết thiên tư xuất trần, có con mắt nhìn người, người bình thường sao lọt được vào mắt nàng!"
Hạ Thanh vui vẻ chạy tới: "Phượng phu nhân đã tới?"
"Xin phiền cho ta được cầu kiến cô nương Phi Tuyết.". Không hiểu vì sao, nhưng nàng cảm thấy vị Hạ Thanh cô nương này mặc dù trên mặt tỏ ra vui vẻ, nhưng đối với nàng không hề thấy chút hảo cảm nào, trên mặt nàng ta có vẻ khách khí, xa lánh, như thể là địch ý.