Ngày hôm sau Chu Nhu Nhi liền cho người đi mời Chu Nguyệt Nhi tới Phượng Vũ lâu, nói là đã nhiều năm không gặp, khó khăn lắm mới có dịp để biểu tỷ muội ở với nhau vài ngày.
Nghe vậy Vãn Thanh chỉ cười trừ, dường như việc này hoàn toàn không liên quan tới nàng.
Sau giờ ngọ thì có nô tỳ đưa thiệp tới chỗ nàng, nói là chiều nay Chu Nhu Nhi mở tiệc đãi khách.
Vãn Thanh vốn định từ chối không đi vì khó ở, nhưng sau cùng suy nghĩ một chút rồi đành nhận lời.
Mặc dù nàng rất chán những bữa tiệc này, hơn nữa ở đó còn có mấy người rất không ưa thích, đến lúc đó không tránh khỏi lại phải giả vờ giả vịt.
Nhưng nếu như không đi thì ngại Chu Nhu Nhi lại có cơ hội gây chuyện. Vì vậy nàng gọi Hồng Thư vào trang điểm một hồi rồi mới chậm rãi đi.
Trong Trà Vũ Các vào lúc này đàn sáo dập dìu thập phần náo nhiệt, ngoài sân vũ nữ nhẹ nhàng múa lượn. Hai người Chu Nguyệt Nhi và Chu Nhu Nhi đang châu đầu ghé tai thì thầm nói chuyện.
Không ngờ ngay cả Mộ Dung Kiềm cũng được mời tới, hắn ngồi ở một bên kín đáo nở nụ cười thận trọng đang thưởng thức vũ điệu trong sân.
Phượng Cô ngồi ghế chủ tọa, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thường trực, dường như không khí náo nhiệt này không cách nào lây lan đến hắn dù chỉ chút xíu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Vãn Thanh hôm nay mặc chiếc váy thanh nhã màu xanh biếc, không có kẻ mày trang điểm nhiều, chỉ đeo mấy món đồ trang sức nhã nhặn. Ở trong chốn huyên náo này trông nàng như một mặt hồ nước tĩnh lặng.
Vẫn là Chu Nguyệt Nhi thấy nàng trước tiên bèn đưa tay ngọc khẽ vẫy "Phượng Nhị phu nhân, ngài đã tới, mau tới ngồi bên này!"
Vãn Thanh nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp khuynh thành mà cười gật đầu: "Thiếp thân đến chậm, khiến các vị đợi lâu!"
Nói xong liền chọn một chiếc ghế xa nhất ngồi xuống.
Vốn là không muốn đến dự yến hội này cho nên nàng chỉ cố gắng chọn chỗ thật xa ngồi xuống.
Chu Nguyệt Nhi đối với chuyện hôm đó ở Tuyết Linh Các vẫn luôn luôn canh cánh trong lòng, ả ta cũng là có danh tiếng lớn với dung nhan khuynh thành, âm thanh tuyệt mĩ. Nhưng không ngờ Phi Tuyết lại bỏ qua ả mà chọn Thượng Quan Vãn Thanh. Cục tức này hỏi ả làm sao nuốt trôi cho được.
Nhưng Phi Tuyết đáng giận kia căn bản là không thể nào trách móc cho được, bởi vì vốn không tìm được cơ hội cùng nàng ấy tiếp xúc, nàng ta rất thần bí cho nên ả chỉ có đem tất cả oán giận đều trút lên đầu Vãn Thanh.
"Phượng Nhị phu nhân, chỗ đó quá xa, đến bên này ngồi có thể nói chuyện phiếm!" Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói, lông mày hơi nhướn lên thoạt nhìn quả nhiên là thập phần thiện ý.
Nhưng trời mới biết liệu ả rốt cuộc là còn ẩn dấu những dụng ý gì!
Vãn Thanh trong lòng hiểu rõ Chu Nguyệt Nhi không phải là người đơn giản, ả vừa xinh đẹp lại kín đáo. Hơn nữa rất có cơ mưu, ả có nhiều thủ đoạn, nhưng tất cả đều sử dụng với vẻ yêu kiều đầy thiện ý làm cho người ta dù có phát giác nhưng cũng không cách nào vạch trần ả được.
Nàng khẽ cười "Không được, Mộ Dung phu nhân cùng tỷ tỷ nhiều năm không gặp tất là có rất nhiều điều muốn trò chuyện, Vãn Thanh ngồi ở đây là hài lòng rồi"
Lúc này, Mộ Dung Kiềm liếc mắt nhìn về phía nàng như có điều đang suy nghĩ. Vãn Thanh chỉ vừa chạm vào ánh mắt của hắn, thì cũng liền chuyển đi mà không hề dừng lại.
Chu Nguyệt Nhi là người đầy rẫy cơ mưu, nàng không muốn làm cho ả hiểu lầm nhiều hơn mà sinh sự.
Lại thấy Mộ Dung Kiềm có phần không thấy dấu hiệu ủng hộ nên liền trực tiếp cầm chén rượu đi tới trước mặt nàng: "Phượng Nhị phu nhân, lần trước tại Mộ Dung sơn trang ta không làm hết bổn phận của chủ nhân, tiếp đãi không được chu toàn, Mộ Dung xin lấy rượu bồi tội!"
Hắn nói xong liền hào sảng uống một hơi cạn sạch.
Vãn Thanh nhìn hắn, không hiểu hắn đến tột cùng là có ý đồ gì, nhưng cũng không cầm lấy chén rượu, mà lấy vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn: "Mộ Dung minh chủ khách khí, minh chủ khoản đãi như vậy làm sao lại nói là không chu toàn! Chỉ có điều Vãn Thanh tửu lượng kém cỏi, hơn nữa hai ngày này thân thể bất an, Vãn Thanh xin lấy trà thay rượu, cảm tạ minh chủ hôm đó khoản đãi thịnh soạn!"
Nói xong cầm lấy một chén trà lài trên bàn tiệc, đơn giản nhấp một ngụm liền phát hiện mùi vị vô cùng ngon, dư vị hương hoa quế nhàn nhạt đọng lại ở đầu lưỡi.
Trà ở Phượng Vũ lâu cũng đều là cực phẩm, ngay cả trà lài, cũng tiết ra được mùi vị như thế, hương thơm tươi mát như hương quế trong lành buổi sớm. Nếu không phải lúc này đang ứng phó với Mộ Dung Kiềm thì nàng thật muốn tìm tòi học hỏi kĩ sự ảo diệu của trà lài!
"Phượng Nhị phu nhân đây là không nể mặt cho Mộ Dung, ngay cả một chén rượu con con này cũng không chịu uống?" Quả thật không rõ chiều nay Mộ Dung Kiềm làm sao mà luôn giằng co muốn nàng uống xong chén rượu kia.
Nhưng mà bây giờ Vãn Thanh đang mang bầu, mấy ngày gần đây lại động thai khí nên rượu là tối kỵ, cũng không dám tùy ý mà uống.
Vì vậy không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển thêm lần nữa: "Mộ Dung minh chủ sao coi trọng quá vậy. Vãn Thanh đã nói, Vãn Thanh hai ngày nay thân thể không khỏe, không nên uống rượu."
Trên mặt tràn đầy vui vẻ, trong mắt lại lạnh lùng, nàng không biết Mộ Dung Kiềm vì ý đồ gì, nhưng, hắn lại không phải tùy ý mà là vì ….
Lúc này đám người Phượng Cô cũng chú ý tới bên này.
Chu Nguyệt Nhi nhón bước nhẹ nhàng, một tay nâng làn váy cười đến yêu kiều: "Phu quân, nếu Phượng Nhị phu nhân nói tửu lượng kém, lại đúng lúc thân thể không khỏe thì ngươi cũng cho qua, còn cố chấp yêu cầu như vậy chỉ sợ làm cho người ta phiền lòng! Hơn nữa cũng làm Phượng Nhị phu nhân gặp khó khăn a!"
Mặc dù Vãn Thanh một từ trước đến giờ không thế nào thích Chu Nguyệt Nhi, bất quá lần này chiều nay nói vậy thì lại khiến nàng cảm kích trong lòng. Mặc dù biết ả không phải vì nàng, nhưng mà ả vẫn giải vây cho nàng, nàng hẳn là cảm kích ả.
"Cũng chỉ một chén rượu mà thôi! Cái gì mà thân thể không khỏe nên không thể uống rượu!" Âm thanh lạnh nhạt bất mãn của Phượng Cô truyền đến, ánh mắt càng là lạnh lùng chăm chú nhìn Vãn Thanh.
Nghe lời của hắn, trong lòng Vãn Thanh bốc lên ngọn lửa giận không rõ từ đâu tới, nhưng lại chỉ có thể cố nén. Nàng thầm biết lúc này không phải là lúc có thể bướng bình nổi giận được, vì vậy đành phải dùng lời dịu dàng mà nói: "Thiếp thân đích thật là thân thể không được khỏe, nếu không phải như vậy thì đâu dám ngay cả một chén rượu nhạt cũng không cho Mộ Dung minh chủ mặt mũi."
"Đành coi như vậy đi, nếu phu nhân thật sự là thân thể không được khỏe thì Mộ Dung mà cưỡng cầu nữa lại thành ra ép buộc!" vì vậy Mộ Dung Kiềm nói.
Vãn Thanh cũng chả cảm kích đối với thiện chí giả dối của hắn, tất cả mọi chuyện đều là hắn gây ra. Lần này hắn lại làm ra vẻ tử tế là để cho ai nhìn đây!
Vãn Thanh không nhìn sang mấy người bên kia nữa mà chỉ chăm chú với các vũ nữ trên đài. Kỳ thật mấy điệu múa kia cũng không quá hấp dẫn, chỉ có điều nếu không xem múa thì cũng không biết nhìn đi đâu nữa.
Các điệu ca múa lần lượt thay phiên, rượu và thức ăn dâng lên hết món này tới món khác, yến tiệc đón tiếp này lại dường như không có vẻ muốn kết thúc.
Từ lúc có màn ép rượu kia thì trên bữa tiệc liền chỉ có hai người Chu Nguyệt Nhi cùng Chu Nhu Nhi trò chuyện vui vẻ với nhau suốt, cứ châu đầu ghé tai nói với nhau không ngừng.
Còn Mộ Dung Kiềm, Phượng Cô cùng nàng chỉ có ngồi yên không nói. Nhưng Mộ Dung Kiềm chẳng qua là làm bộ nồng nhiệt thưởng thức ca múa, thoạt nhìn thì cảm giác cũng có vài phần tao nhã đứng đắn.
Mà Phượng Cô, cũng không tập trung như vậy.
Rõ ràng hai mắt nhìn chăm chú ca múa, nhưng Vãn Thanh lại cảm giác được tâm tư của hắn căn bản là không để vào điệu múa. Chỉ là không hiểu, chiều nay vì sao mà hắn có thể nhẫn nại như thế, từ đầu đến cuối cứ ngồi ở đó.
Tình cảnh liền lộ vẻ có chút kỳ quái.
Nhưng dường như không có người nào để ý.
Theo tính cách Phượng Cô mà nói, nếu là lúc bình thường, hắn nhất định không bỏ qua cho nàng như vậy, nhưng mà chiều nay hắn rất kỳ quái, chỉ ngồi ở đàng kia không nói câu nào,chén rượu trên tay đưa qua đưa lại ngửi chán ngửi chê mới uống, cho nên ngồi lâu như vậy, hắn cũng không uống được mấy chén, rất là kiên nhẫn ngồi đó.
Trong hoàn cảnh đó, Vãn Thanh cũng chỉ có cách ngồi đó cùng mọi người.
Đột nhiên, có một người mặc quần áo võ sĩ vội vã chạy vào, sắc mặt lo lắng và bất an, nhìn trái nhìn phải, rồi sau đó đi về phía Mộ Dung Kiềm.
Tới trước mặt hắn, thi lễ một cái, rồi sau ghé vào tai Mộ Dung Kiềm nói cái gì không biết.
Chỉ thấy Mộ Dung Kiềm càng nghe sắc mặt càng đổi, càng đổi càng khó khán, rồi sau đó đột ngột đứng lên, hai tay ôm quyền nói: "Phượng Thiếu chủ, Mộ Dung còn có việc, muốn cáo lui trước."
"Phu quân, phát sinh chuyện gì?" Chu Nguyệt Nhi cũng nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Kiềm đại biến, vì vậy vội vàng hỏi han.
Mộ Dung Kiềm chỉ lạnh nhạt nói: "Trở về rồi nói sau!"
Nghe lời này, Chu Nhu Nhi mới mở miệng: "Biểu tỷ phu, Nhu Nhi cùng biểu tỷ nhiều năm không thấy, vất vả lắm mới gặp được nhau hôm nay, ngươi để biểu tỷ ở chỗ này mấy ngày đi! Cho chúng ta trò truyện được thoải mái, hơn nữa biểu tỷ có trở về cũng không giải quyết được vấn đề gì phải không!"
Chu Nguyệt Nhi nghe xong Chu Nhu Nhi – nói, quay đầu dùng đôi mắt đẹp thêm vài phần khẩn cầu nhìn phía Mộ Dung Kiềm.
Xem ra tình huống thập phần khẩn cấp, Mộ Dung Kiềm cũng không cưỡng cầu, nói: "Nếu đã như thế, ngươi ở lại đây một thời gian ngắn đi!"
"Đa tạ phu quân!" Chu Nguyệt Nhi vừa nghe liền vui vẻ nói, rồi chỉ nháy mắt sau liền ra vẻ đau khổ nhăn nhó gương mặt trái xoan xinh đẹp: "Nhưng mà nhìn thần sắc phu quân, dường như đã xảy ra chuyện lớn, Nguyệt Nhi không quay về lại… lại…"
"Thật ra không phải đại sự gì, Nguyệt Nhi nếu muốn ở lại nơi này, cứ an tâm mà ở lại, chuyện của sơn trang, vi phu tự mình giải quyết được, ngươi cứ yên tâm đi!" bộ dáng Mộ Dung Kiềm vô cùng khẩn cấp, vội vàng đáp ứng, như là ước gì có thể lập tức bay trở về Mộ Dung sơn trang.
" Vậy phu quân lên đường bình an, nếu thật là có đại sự gì, cho người thông tri Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi lập tức trở về." Chu Nguyệt Nhi mềm mại nói.
Mộ Dung Kiềm cũng gật đầu rồi sau đó vội vã đi ra ngoài, ngay cả việc chào từ biệt cũng quên luôn, theo tác phong bình thường của hắn, khẳng định là chuyện này rất trọng đại, mới có thể khiến hắn bất bình thường đến vậy.
Vãn Thanh vẫn đứng ở một bên, không mở miệng nói cái gì, nhìn màn kịch vừa rồi, nàng có cảm giác, biến cố này, chỉ sợ là có dính dáng quan hệ với Phượng Cô.
Trong khoảnh khắc Mộ Dung Kiềm xoay người rời đi, trên gương mặt tuấn tà của Phượng Cô –lộ ra một nụ cười tà mị mà lãnhkhốc, rồi sau đó ngửa đầu một cái, một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Lúc đó Chu Nguyệt Nhi quay đầu nhìn về phía Phượng Cô, vẻ mặt vô cùng cổ quái, hình như có một ít vô tội, đơn thuần mà thêm cả sự bất ngờ, còn có một tia khủng hoảng không biết như thế nào cho phải, nhưng mà, vô duyên vô cớ, tại sao lại bất ngờ với khủng hoảng chứ!
Vãn Thanh có chút kỳ quái, nhưng chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, không nói gì. Những điều không nên nói, nàng không muốn lắm lời, chuyện mà nàng không nên trông nom nàng cũng chưa bao giờ trông nom.
"Trời tối rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi!" Phượng Cô dùng âm thanh lạnh lùng nói.
Vãn Thanh cười một tiếng, cuối cùng cũng đến lúc Phượng Cô nói kết thúc. Nàng thật sự là rất mệt mỏi, bữa tiệc này, nàng thật là không nên tới -, những bữa tiệc như này, cứ mười thì có tám chín cái không hay ho tốt đẹp, nàng phải chịu đựng bữa tiệc chiều nay, thật đúng là bị dày vò.