Trước mắt Vãn Thanh là một thân cẩm y, một nam tử phong tư xước xước, nàng cảm thấy cả kinh không ít.
Người trước mắt, không phải ai khác, đúng là đương nhiệm – minh chủ võ lâm, Mộ Dung Kiềm!
Hóa ra hắn chính là ân nhân của Tà phong a! Nhưng không nghĩ ra, hắn lại sai Tà Phong bắt nàng. Hắn làm vậy với mục đích gì chứ?
Nhưng nàng biết, nếu có thể nói, không cần hỏi hắn cũng tự động nói, đã không chịu nói, có hỏi cũng không ra, cho nên nàng một mực duy trì trạng thái trầm mặc, tỉnh táo nhìn hắn.
Mộ Dung Kiềm cười một tiếng, chắp tay thi lễ: "Khiến Phượng Thiếu phu nhân phải chịu ủy khuất, đã mạo phạm thiếu phu nhân nhiều, hi vọng được tha thứ, Phượng Thiếu phu nhân mời ngồi." Nói xong quay ra nha hoàn đằng sau nói: "Không nhìn thấy khách quý tới sao? Còn không mau dâng trà ngon!"
Vãn Thanh mặc dù trời sanh tính tình lạnh nhạt, nhưng cũng không phải loại người dễ bị khi dễ, vốn đã không thích Mộ Dung Kiềm, cảm giác hắn vô cùng giả dối, hết lần này tới lần khác hắn còn tìm cách bắt cóc nàng, còn nói những lời thừa thãi đấy, nàng nghe càng không thoải mái, kết quả là cười nhạt.
Cười ôn nhu một cái, lạnh lùng phun ra một câu nói: "Mộ Dung minh chủ lời này nói không đúng lắm, một người bị bắt cóc, chỉ có thể coi là tù nhân, sao lại nói là khách quí chứ? Trà ngon Vãn Thanh cũng không dám nhận, còn Mộ Dung minh chủ nói tha thứ, Vãn Thanh càng là không dám tha thứ, đã như thế này, tha thứ với không tha thứ có gì khác biệt chứ? Huống hồ ngài còn là minh chủ võ lâm!"
Ngụ ý: nàng tuyệt đối không tha thứ cho hắn, chỉ sợ rằng hắn – minh chủ võ lâm, võ công cao cường, một chưởng có thể lấy mạng nàng dễ dàng.
Trong lúc nói, nàng một mực duy trì nụ cuời lãnh đạm lười biếng, không thể hiện chút cảm xúc nào, giống như đang nói chuyện không liên quan tới mình.
Mộ Dung Kiềm lộ ra nụ cười tán thưởng, người thông minh luôn khiến người khác thích thú, huống chi đây lại là một nữ tử vừa thông minh vừa xinh đẹp?
Hắn cười một tiếng: "Ha ha, xem ra, phượng Thiếu phu nhân không tha thứ tội lỗi của ta! Bất quá, phượng Thiếu phu nhân yên tâm, Mộ Dung quyết không có ý tứ gì khác, chỉ muốn mời phu nhân tới chơi mấy này, tất cả đãi ngộ, sẽ như thượng khách! Nhất định khiến Phượng Thiếu phu nhân cảm giác thoải mái như ở nhà!"
"Thoải mái như ở nhà?" Vãn Thanh nghe xong cười khẽ: "Một người bị bắt cóc, dù có được đối đãi tốt đến đâu, cũng cảm thấy thấp thỏm bất an, trong lòng đã bất an, làm sao có thể cảm thấy thoải mái đây?"
Vãn Thanh nói đến vậy, Mộ Dung Kiềm vẫn không có chút hổ thẹn nào, trái lại Tà Phong lại không mặt dày thế, hắn đứng ở một bên, sắc mặt thập vô cùng xấu, nhưng không biết làm như thế nào cho phải.
Nghe Vãn Thanh nói, hắn biết nàng nhất định là hận chết hắn.
Vì vậy vội vàng nói: "Ngươi đừng lo về vấn đề an nguy, ta sẽ một mực ở bên người, sẽ không để cho ngươi có việc."
Lời này vừa nói ra, khiến Mộ Dung Kiềm giật mình, hắn là hạng thông minh người, chỉ cần lời này, liền nghe ra sự ám muội.
Tà Phong chưa bao giờ là người ăn nói tùy tiện, cũng chưa bao giờ để nữ tử trong mắt, trước kia Mộ Dung Kiềm đã giới thiệu cho Tà Phong rất nhiều nữ tử, mỹ lệ, ôn nhu, nhàn tuệ, thông minh, Tà Phong không thèm liếc mắt một cái. Không ngờ, chỉ ở chung với Vãn Thanh mấy ngày, lại nảy sinh tình cảm với nàng.
Nhưng Mộ Dung Kiềm không hề lộ ra chút ý tứ nào, chỉ cười thật nhã nhặn: "Tà Phong, ngươi nói lời này là có ý gì, vi huynh là người như nào chẳng lẽ ngươi còn không hay."
"Mộ Dung đại ca, ta không có ý tứ này." Tà Phong nghe được Mộ Dung Kiềm nói thế, vì vậy trịnh trọng trả lời. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Mộ Dung Kiềm nghe xong, vỗ vỗ vai Tà Phong: "Tốt lắm tốt lắm! Đại ca chỉ đùa một chút mà thôi, đại ca biết ngươi không có ý tứ này."
Dễ dàng nhận ra, Tà Phong rất kính trọng Mộ Dung Kiềm.
Nhưng Vãn Thanh lại nghĩ là Mộ Dung Kiềm đang lừa Tà Phong!
Nhưng Tà Phong "trúng độc" rất sâu, đối với Mộ Dung Kiềm vô cùng sùng bái, hơn nữa nghe nói, Mộ Dung Kiềm từng cứu Tà Phong một mạng, nhân cách Tà Phong, thẳng thắn mà lỗi lạc, đối với ân nhân cứu mạng, hắn tin tưởng vô điều kiện không có gì lạ.
Lúc này nha hoàn đã mang trà tới, Vãn Thanh ngồi xuống, tiếp nhận chén trà, mở ra chén lục thúy hoa lan, chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi, là bích loa xuân, nước xanh biếc, chén trà men trắng nõn, vô cùng đẹp mắt, làm cho lòng người thích thú.
Vừa nhấp một ngụm, vị ngọt thấm đến yết hầu, đúng là trà ngon, xem ra Mộ Dung Kiềm làm người không được tốt lắm, nhưng đồ dùng trong nhà không tệ chút nào.
"Trà tốt, người pha trà cũng tốt!" Không muốn lại nghe hắn ở một bên giả tình giả nghĩa, vì vậy nàng ngắt lời nói.
Nghe nàng khen ngợi, Mộ Dung Kiềm cũng cầm lấy chén – trà, uống một hớp, nhắm mắt lại, trở về chỗ cũ hồi lâu sau mới mở mắt: "Nguyệt nhi, ngươi ra đây đi!"
Vãn Thanh giật mình.
Nguyệt nhi?
Là Nguyệt Nhi mà Phượng Cô từng nhắc đến sao?
Chợt thấy ngoài cửa một phấn y nữ tử thướt tha đi vào, hào quang tỏa ra, đúng là vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy hổ thẹn.
Làn da trắng nõn nà như bạch ngọc, làn mi dài cùng đôi mắt long lanh như hồ thu, nhìn ai có thể khiến kẻ đấy mềm nhũn nửa người, mũi đẹp như điêu, môi đỏ tươi, giờ phút này đang cười mỉm, vô cùng mỵ hoặc.
Một thân hồng nhạt trường sa bay nhẹ nhàng, tôn lên vóc người cao ráo cân đối, thướt tha mềm mại như tiên giáng trần.
Vãn Thanh thật sự muốn cảm thán ông trời bất công, trên đời lại có nữ tử đẹp đến vậy, thêm một chút là béo, bớt một chút thành gầy, ba phần nhu mì, ba phần linh khí, ba phần mỵ hoặc, làm cho người ta ngắm mãi không chán.
"Tướng công vị giác thật tốt a! Như vậy cũng biết là Nguyệt nhi!" Thanh âm của nàng nhẹ nhàng mà giòn như ngọc rơi trên mâm vàng, vô cùng dễ nghe.
Nói xong quay sang Vãn Thanh đang sợ đến ngây người, cười một tiếng: "Vị…này nói vậy nhất định là tài nữ Vân Quốc – Thượng Quan cô nương?"
Vãn Thanh đã gả cho Phượng Cô làm thiếp, mà Nguyệt Nhi, không gọi nàng là Phượng Thiếu phu nhân, lại trực tiếp gọi tài nữ Thượng Quan cô nương, lời này có lẽ người khác nghe không ra, nhưng Vãn Thanh nghe ra, Mộ Dung phu nhân không muốn công nhận nàng là Phượng phu nhân.