Vãn Thanh bế Phượng Phi, cùng nằm xuống ngủ.
Vốn dĩ Phượng Cô đặt làm giường này lớn một cách đặc biệt, là bởi vì muốn được ngủ một cách thoải mái cùng Vãn Thanh, không ngờ lúc này lại thành lợi thế cho nhóc con này!
Xem đi, tiểu tử vừa chen lên một cái, liền trở nên vô cùng chật chội.
Nhưng kỳ thật, giường này lớn đến mức 4-5 người nằm cũng đủ chỗ, làm sao có thể vì một đứa bé như Phượng Phi mà trở nên chật chội chứ?
Đêm đó, có người mộng đẹp, có người lại bực mình đến không ngủ được, có người tâm tư khó dò.
Trời sáng.
Trong thư phòng Phượng Cô.
Hai nam nhân khuynh thành một lớn một nhỏ trừng mắt ngồi nhìn nhau với dáng vẻ của hai con hồ ly.(Sorry là câu này không hay bằng nguyên tác, đây là nguyên tác cho mọi người tự cảm nhận "Nhất đại nhất tiểu lưỡng cá hồ li ban đích khuynh thành đại tiểu nam tử tựu na yêu đại nhãn trừng tiểu nhãn địa tọa trước")
Phượng Cô cũng không mở miệng, hắn chờ, chờ tiểu tử này mở miệng, muốn đấu mà không nhìn xem là ai, tiểu tử dù thông minh, cũng chỉ là con hắn, chỉ là một đứa trẻ con mới 4 tuổi mà thôi!
Nhóc con có việc muốn tìm hắn, hắn có thể đồng ý có thể không, nhưng nhóc con lại dám dùng kế đối phó với hắn, không thể để nó được một còn đòi hai, cũng không thể để nó kiêu ngạo hơn nữa.
Tốt thôi, hắn thật sự muốn nhìn, nhìn tiểu tử này tự nhận thua.
Liếc mắt thấy nhóc con không nhìn mình, Phượng Cô bắt đầu chuyển sang nghiên cứu sổ sách.
Trong lúc nhất thời, không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách lọat xọat, còn tiếng sột soạt của quần áo bị ma sát do đứa trẻ đang giãy dụa bất an.
Một đứa trẻ con, dù có tâm tư, cũng vẫn còn non nớt lắm, làm sao đấu lại được lão hồ ly như Phượng Cô!
Phượng Phi quay quay đầu, nhìn Phượng Cô, cắn cắn môi, rốt cục mở miệng: "Cha ơi!"
"Uhm." Phượng Cô đáp, không ngẩng đầu, vẫn cắm mặt vào sổ sách, hắn nhìn ra, Phượng Phi đã ngồi không vững.
Rất manh động!
Trong lòng Phượng Cô có chút không hài lòng, con của Phượng Cô hắn, sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, thế này thì làm sao làm chuyện đại sự được (lạy chúa tôi, bé mới 4 tuổi mà Phượng huynh).
Phượng Phi nhìn Phượng Cô một hồi lâu mà vẫn không thấy Phượng Cô mở miệng nói chuyện, một mực cắm cúi vào sổ sách, nhất thời không biết phải mở lời thế nào mới tốt, bé vẫn nhớ những lần trước bé dùng cách này, sáng ngày hôm sau phụ thân đều trực tiếp hỏi thẳng là bé có ý đồ gì, tại sao lần này lại không mở miệng hỏi gì chứ!
"Phụ thân, nghe nói Thương Thành tấp nập nhộn nhịp, đông vui náo nhiệt, còn có rất nhiều trò biểu diễn thú vị! " Phượng Phi hứng thú nói.
Phượng Cô vừa nghe, đã biết Phượng Phi nghĩ gì, nhưng lại cố tình không biết, chỉ nói: "Nếu con thích, ta sẽ bảo Hoàng Kỳ mua mấy món đồ chơi về cho con chơi!"
Sau đó không nói gì nữa, nhưng trong lòng âm thầm đắc thắng, hôm qua nhóc con hại hắn dục hỏa không được giải phóng, hôm nay, hắn cũng muốn nhóc con phải nếm quả đắng.
"Mua về chơi thôi sao, phụ thân? " Phượng Phi vừa nghe thì như ỉu xìu như bóng bị xì hơi, mặt hơi nhăn nhó: "Mua về chắc gì con đã thích, nếu có thể nhìn thấy tận mắt một lần thì thật tốt quá đi! "
Phượng Cô đoán không sai, kỳ thật thì hắn đấu trí với đứa nhóc như bé, chẳng qua chỉ để cho vui thôi! Hơn nữa đúng là tối qua hắn thiếu cẩn thận, thật sự hắn cũng không có ý định làm khó dễ Phi nhi lâu, vì thế nhẹ nhàng đóng quyển sách, rồi sau đó ngẩng đầu hỏi: "Con muốn đi Thương Thành sao? "
Phượng Phi vừa nghe thế, liền tươi như hoa vào xuân, nhẩy một cái đã đến trước mặt Phượng Cô, vẻ mặt ngây thơ: "Phụ thân cho Phi nhi đi theo có được không? "
Phượng Cô híp đôi phượng nhãn hẹp dài, nhìn Phượng Phi – bản sao của chính mình: "Con muốn đi Thương Thành làm cái gì? "
Mắt Phượng Phi lóe sáng rồi vụt tắt nhanh như sao băng, cười rất thuần khiết: "Phi nhi muốn đi xem những điều thú vị mới lạ, nhìn cảnh náo nhiệt."
"Chỉ có thế thôi ư? "
"Tất nhiên là thế! " Phượng Phi gật đầu liên tục.
Phượng Cô nửa điểm cũng không tin Phượng Phi, không ngờ lại học được trò giấu ý nghĩ, biểu hiện khi nói dối so với khi nói thật không khác nhau là mấy, chỉ có điều tia sáng lóe lên trong mắt Phượng Phi dù ngắn, nhưng làm sao lọt qua mắt hắn, Phượng Cô lại nói: "Con biết tính cha rồi đấy, ta không thích nhất là người khác nói dối ta, nếu con không nói thật thì đừng hòng đi đâu."
"Cha ơi..."Phượng Phi nũng nịu.
Nhưng Phượng Cô không thèm quan tâm đến bé: "Con không phải làm nũng đâu, từ xưa đến nay con thừa biết làm nũng với ta hoàn toàn vô dụng."
Phượng Phi thấy phụ thân nói vậy, cũng nghiêm túc lại, không làm nũng nữa, chỉ nói: "Phụ thân, kỳ thật hài nhi muốn đến đó để mở rộng tầm mắt, quan trọng hơn, con nghe nói ngũ hồ tứ hải là nơi nhiều người tụ họp, loại nhân vật nào cũng có, thế nên hài nhi rất rất muốn đi để mở rộng tầm mắt."
Phượng Cô nheo mắt nhìn Phi nhi một cái, nghĩ thầm Phượng Phi mới là đứa bé 4 tuổi, muốn đi, chắc cũng chỉ vì tò mò ham chơi thôi.
Phượng Cô thầm nghĩ lần này đi Thương Thành cũng không có việc gì cấp bách lắm, nếu bé đã muốn thế, cho bé đi cũng không phiền, nhân tiện đưa cả Vãn Thanh đi cùng, có lẽ cũng lâu rồi hắn và Vãn Thanh chưa đi du ngoạn cùng nhau, lần này coi như một lần du ngoạn.
Phượng Phi nhìn vẻ mặt Phượng Cô có vẻ đồng ý, vì vậy bồi nốt câu cuối: "Phụ thân, cha đáp ứng với Phi nhi đi! Đáp ứng Phi nhi rồi, buổi tối Phi nhi sẽ không quấn quít lấy mẫu thân nữa..."
"Không quấn quít mẫu thân con, cũng không gặp ác mộng nữa chứ? " Phượng Cô nhếch môi, cố ý hỏi.
"Ác mộng? " Phượng Phi cười non nớt: "Phi nhi đã được hạnh phúc, làm sao còn gặp ác mộng nữa! "
"Tiểu tử nhà ngươi, lần sau đừng lôi chiêu này ra, nếu còn dám lôi chiêu này ra nữa, ta sẽ không đáp ứng con nữa! Lần này đi Thương Thành, nhân tiện cả mẫu thân con cùng đi, coi như là cả nhà ta đi du sơn ngoạn thủy!"
Phượng Phi vừa nghe thế, gật đầu liên tục, vẻ mặt nhu thuận: "Đúng vậy, phụ thân, sau này Phi nhi không bao giờ … sử dụng chiêu này nữa! "
Phượng Cô nghe xong liền gật đầu một cách vừa lòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Phượng Phi nhu thuận cười một tiếng: "Nếu phụ thân không còn chuyện gì khác, Phi nhi liền đi ra ngoài trước."
"Được rồi, về đi! " Phượng Cô gật đầu: "Đừng nghịch ngợm nữa, chú tâm đọc sách mở rộng hiểu biết đi! " vừa lòng rồi, không khỏi ra dáng cha hiền, khuyên bảo con trai. (sặc, con anh mới 4 tuổi thôi)
"Phi nhi đã biết! " Phượng Phi ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng. Nụ cười càng lúc càng rộng mở.
Tuy phụ thân nói không được lôi chiêu này ra dùng nữa, nhưng nếu cần thì vẫn phải làm thôi.
Lần này bé phải đến Thương Thành càng nhanh càng tốt, vì gấp nên mới phải giở chiêu này ra, ngoài miệng phụ thân nói không sợ chiêu này, nhưng nếu bé còn quấn quít mẫu thân thêm vài ngày nữa, phụ thân không vò đầu bứt tóc vì bực mới là lạ.
Trên gương mặt của đứa bé 4 tuổi hiện ra nụ cười của loài hồ ly.
Muốn tấn công địch phải nhằm chỗ nào yếu nhất, phụ thân cơ trí lợi hại, nhưng có một nhược điểm trí mạng, đó chính là mẫu thân!
Mà bé thì hoàn tòan có thể công phá vào nhược điểm này của phụ thân!
Lần này, bé phải cho sư phụ một niềm vui bất ngờ, đi Thương Thành, có cả phụ thân và mẫu thân cùng đi, tất là sẽ ở thêm vài ngày, bé cũng có thể nhân cơ hội đó thuyết phục sư phụ dậy thêm mấy chiêu khinh công hay công phu đặc sắc khác.
Học được mấy chiêu rồi, bé càng chơi được nhiều trò hơn!