Từ sáng sớm, cả kinh thành đã bị tiếng chiêng trống náo nhiệt đánh thức.
Vãn Thanh cũng bị đánh thức bởi tiếng chiêng trống đó, khi nàng mở mắt, đầu óc có chút hỗn loạn, nàng nhớ rõ ràng, tối hôm qua nàng trò chuyện với mẫu thân, sau đó mẫu thân nói hơi đói, vì vậy cho người nấu một chén canh hạt sen, tiếp theo, nàng cũng uống một chén canh hạt sen, từ sau đó trở đi thì trống rỗng.
Vãn Thanh cả kinh!
Trong bát canh hạt sen có mê hồn dược!
Vãn Thanh trợn mắt nhìn quanh, có điều nàng vẫn đang ở trong phòng mình, trên người cũng không bị trói buộc gì, quay đầu nhìn lại, lại thấy mẫu thân đã mặc quần áo chỉnh tề, vẻ mặt rất vui vẻ đang nhìn nàng.
"Mẫu thân!" Vãn Thanh nhẹ nhàng gọi một tiếng. Mẫu thân càng thêm vui vẻ: "Thanh nhi tỉnh rồi sao! Tỉnh thì nhanh ngồi dậy chuẩn bị đi! Cũng sắp đến giờ Thìn rồi (7h-9h), phải nhanh chóng tắm rửa còn thay quần áo!"
"Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Tại sao lại khẩn trương như vậy? Cùng lắm thì mới giờ Dần thôi mà (3h-5h)." Sắc trời vẫn còn tối, vì sao mẫu thân lại có dáng vẻ khẩn cấp như vậy, nụ cười cũng không giống như có chuyện xấu, bởi vì trên mặt mẫu thân tràn đầy hạnh phúc vui vẻ, từ khi gặp lại nàng, chưa từng thấy mẫu thân ngừng cười, chẳng lẽ là bởi vì tiếng chiên trống bên ngoài, hay là vì có quan lớn nào cầu hôn?
"Con …rửa mặt trước đi đã, sau đó ăn sáng một chút, rồi mẫu thân sẽ chậm rãi nói cho con nghe." Mẫu thân có vẻ rất sốt ruột, nhưng mới sáng sớm, rửa mặt là được rồi, cần gì phức tạp nhiều.
Mẫu thân còn chuẩn bị hẳn một thùng nước nóng cho nàng tắm rửa.
Thùng nước bốc hơi nghi ngút, hoa mai rải kín mặt nước, hơi nước bốc lên mang theo mùi thơm lãnh liệt của mai, hơi nước ấm áp, khiến ai nhìn thấy cũng muốn được tắm rửa cho sạch sẽ.
Nhưng Vãn Thanh chỉ cảm thấy càng lúc càng không giải thích được: "Mẫu thân, thùng nước tắm này là sao? Con rửa mặt là được rồi, cần gì phải tắm rửa chứ!"
"Tiểu thư, người đừng hỏi…nữa. Nghe Lão phu nhân là được rồi! Để Song nhi hầu hạ người tắm rửa!" Lúc này Song nhi đã tiến lên, hết sức vui vẻ, đỡ nàng ngồi dậy còn giúp nàng cởi áo.
Vãn Thanh càng lúc càng cảm thấy hoang mang, việc tắm rửa vào lúc sáng sớm thế này, trừ ngày nàng thành thân không có lần thứ hai.
Nhưng hôm nay là ngày gì?
Xem ra, ai nấy đều rõ ràng tình huống hiện tại, chỉ có một mình nàng là không biết gì. Vãn Thanh nhẹ nhàng kéo vạt áo, lùi người vào trong, chỉ hỏi: "Nếu mọi người không nói rõ là chuyện gì, ta sẽ không tắm rửa."
Mẫu thân nghe thấy thế liền cười: "Đứa nhỏ này, lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy, đã bảo là không thể lay chuyển được con rồi mà, hôm nay là ngày đại hôn của con, một canh giờ nữa tân lang sẽ đến, con tắm rửa thay quần áo nhanh đi, kịp giờ lành mọi chuyện mới tốt!"
"Đại hôn?" Vãn Thanh càng trợn mắt to hơn: "Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Con đã lấy chồng rồi, hơn nữa không lâu nữa sẽ sinh con, nói không chừng chỉ mấy ngày nữa là sinh! Còn thành thân gì chứ?"
"Haizzz! Thật đúng là không giấu được con, Thanh nhi ah! Con vừa tắm rửa, vừa nghe nương giải thích, có được không? Thế mới không trễ giờ. Nếu con không đồng ý, coi như là tắm qua một chút vậy!" Mẫu thân khuyên nhủ, mặt hiện vẻ lo lắng.
Nhìn mẫu thân lo lắng, Vãn Thanh cũng đành làm theo, nghĩ thầm, phải nghe xem rốt cục xảy ra chuyện gì! Vì vậy cởi quần áo, chậm rãi bước chân vào thùng nước.
Độ ấm của nước rất vừa vặn, còn có mùi hoa mai, đúng là sở thích của nàng.
"Mẫu thân, có thể giải thích cho con chưa!"
"Thanh nhi ah! Con cũng biết, lúc trước gả con vào Phượng gia, đám cưới đơn giản lặng lẽ đến thế nào, còn thêm chuyện tình lúc đó, khiến con phải chịu không ít ủy khuất, còn phải ấm ức làm thiếp." Mẫu thân vừa nói vừa nhớ đến tình cảnh đau khổ đó, nước mắt liền trào ra.
Vãn Thanh vươn tay, nhẹ nhàng kéo mẫu thân lại: "Nương, Thanh nhi hôm nay rất tốt, chuyện trước kia, không cần nhắc nữa."
"Đúng vậy! Hôm nay con rất tốt, tốt lắm, ta đã nói mà, Thanh nhi của ta sao có thể là người mệnh khổ được! Tai họa cũng qua hết rồi. Con không biết đâu, vì hôn sự lần này, Phượng Cô đã tốn rất nhiều công sức! Haizzz, toàn bộ kinh thành đều nói đây là đám cưới thiên hạ trước nay chưa từng có!" Mẫu thân lau nước mắt. Mừng mừng tủi tủi nói.
"Phượng Cô? Hôn sự? Mẫu thân, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Phượng Cô, lúc này không phải là hắn đang ở Thương Thành đối phó với Mộ Dung Kiềm sao?
"Haizzz, Thanh nhi không biết rồi! Nửa tháng trước, Phượng Cô đột nhiên trở về kinh thành, còn tự mình đến cửa, tìm mẫu thân tạ tội, nói trước kia hắn đối xử với con không tốt, nói muốn đền bù mọi ủy khuất con đã phải chịu đựng từ trước đến giờ! Hắn cam đoan và tuyên bố với mọi người rằng chuyện con thất thân trước khi gả vào Phượng gia là có người xấu bụng đặt điều hãm hại, nói khi con gả cho hắn, vẫn còn trong trắng, nói hắn hối hận không thôi, không chỉ muốn phù chính đưa con lên làm chính thất. Hơn nữa còn muốn tổ chức một hôn lễ thật long trọng, vì vậy mới có hôn sự này! Chỉ có điều mẫu thân thật sự không rõ, lúc trước, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Con… con thật sự không bị sao thật ư?" Mẫu thân nói đến đây có chút ngập ngừng, trong lòng bà vẫn luôn băn khoăn, rốt cục, vào buổi tối ngày hôm đó, đã xảy ra chuyện gì?
Không thể ngờ, Phượng Cô lại trả lại trong sạch cho nàng, mặc dù lời bào chữa hơi hoang đường, nhưng Vãn Thanh vẫn không thể nín cười, tuy nàng hơi bực hắn, nhưng thật ra là cảm thấy vui mừng nhiều hơn, hắn có thể khiến buổi tối hôm đó phải đổi trắng thay đen. Thật là hoang đường.
Hơn nữa còn tổ chức một hôn lễ linh đình.
Mặc dù không quá quan tâm đến lễ tiết và danh phận, nhưng nghĩ đến thiện chí của hắn, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Đương nhiên, nàng càng không có ý định nói chân tướng sự thật cho mẫu thân nghe, nếu nói cho mẫu thân biết kẻ đã cưỡng bức nàng đêm đó chính là Phượng Cô, chỉ sợ mẫu thân lại không còn chút cao hứng nào, vì vậy không thể làm gì khác hơn là … hoang đường theo Phượng Cô: "Mẫu thân, buổi tối hôm đó, con cũng tưởng đã bị hại, thật ra người đó mới chỉ xé quần áo của con, vì con quá sợ hãi, lầm tưởng bản thân đã bị hắn vũ nhục."
"Thì ra là thế! Haizzz, mặc kệ thế nào, có thể minh oan là chuyện đáng vui vẻ nhất rồi, hơn nữa mẫu thân cũng rất vừa ý Phượng Cô, thiên hạ cứ nói hắn là kẻ thô bạo vô tình, nhưng mẫu thân không thấy thế, theo những gì mẫu thân nhìn thấy, còn có những lời tỏ bày của hắn, có thể thấy được, hắn vô cùng yêu Thanh nhi nhà ta, như vậy mẫu thân cũng yên tâm!" Mẫu thân cười an ủi nói.
"Đúng vậy, tiểu thư!" Song nhi cũng lên tiếng, nói xong liền che miệng: "Haizzz, xem ta này, sau này phải gọi là phu nhân rồi!"
"Song nhi nhà ngươi, cũng dám giễu cợt ta! Nói! Ngươi biết chuyện này từ lúc nào?" Vãn Thanh trừng mắt, quát hỏi Song nhi.
Song nhi bầy ra vẻ mặt vô tội: "Phu nhân, ta cũng mới biết từ tối hôm qua thôi! Người không biết hôn lễ này lớn đến mức nào đâu! Mọi việc bắt đầu được thực hiện từ tối hôm qua, đường từ cửa nhà ta đến cửa Phượng Vũ Cửu Thiên, toàn bộ đều trải thảm đỏ! Làm thế để nghênh đón phu nhân đó! Cái đó vẫn chưa đáng nói! Ta nghe …. những hầu gái khác nói, tất cả các đội nhạc khí của kinh thành đã được tập hợp lại. Họ sẽ đứng dọc hai bên thảm đỏ, khua chiêng gõ trống không ngừng cho đến khi phu nhân bước vào Phượng Vũ Cửu Thiên! Người nghĩ thử xem chuyện đó dọa người đến mức nào! Trong kinh thành có bao nhiêu đội nhạc khí chứ! Cái này cũng chưa tính, Gia còn cho người bày tiệc chiêu đãi ở thành đông, thành tây, thành nam, thành bắc! Hôn lễ to như thế, cả đời Song nhi chỉ sợ không thấy được lần 2!" Song nhi vừa nói vừa không ngừng bắn kim quang từ mắt, dáng vẻ phấn khởi như đang nhìn thấy cảnh đó rồi.
Vãn Thanh cũng ngẩn người, không ngờ Phượng Cô lại tổ chức linh đình long trọng như vậy. Thật quá hoa lệ! Hoàng gia đón dâu cũng chưa thấy hoa lệ như thế!
Hắn thật đã tốn rất nhiều tâm tư!
"Được rồi, Song nhi, đừng mải nói chuyện nữa, nhanh hầu hạ Thanh nhi thay quần áo đi, còn phải ăn sáng rồi trang điểm nữa! Không thể để lỡ giờ lành được." Mẫu thân cười rất tươi, không phải vì hôn lễ long trọng, mà bởi vì con gái có một kết quả tốt như thế, cuối cùng bà cũng yên tâm.
"Vâng, phu nhân!" Song nhi vừa nói vừa nhanh nhẹn giúp Vãn Thanh mặc một bộ quần áo mới, mẫu thân vỗ tay một cái, bốn tỳ nữ đồng loạt đi vào.
Mỗi người bê một mâm đỏ, trên bốn mâm đỏ lần lượt là mũ phượng, giá y, đồ trang sức, giày cưới, tất cả đều vô cùng tinh xảo mà hoa lệ.
Vãn Thanh vội vã ăn sáng, đám tỳ nữ bắt đầu giúp nàng mặc giá y, mũi thêu tinh xảo, tơ vàng lóng lánh bóng bẩy, giá y đỏ như ráng hồng lúc ban mai, diễm lệ đến say lòng người.
Tất cả nữ tử đều luôn ngóng trông thời khắc xuất giá này.
Tâm trạng đó, đến ngày hôm nay, nàng mới thật sự cảm nhận được.
Lần xuất giá trước, nàng chỉ cảm thấy chua xót, chết lặng, màu đỏ của giá y đập vào mắt nàng như màu đỏ của máu, nàng chỉ cảm thấy hạnh phúc đã sớm rời khỏi bản thân.
Tâm trạng của nàng khi đó, mặc dù đã là chuyện rất lâu, vẫn khiến nàng âm thầm chua xót.
Bất quá, sau cơn mưa trời lại sáng.
Mặc dù, nàng không hề nghĩ đến chuyện có thể kết hôn một lần nữa.
Nhưng chính bản thân nàng cũng không biết, trong lòng nàng, vì không thể có một đám cưới chân chính, vẫn âm thầm lấy đó để tiếc nuối.
Là Phượng Cô, cướp đi hôn lễ tốt đẹp của nàng, nhưng cũng chính hắn, trả lại một hôn lễ tốt đẹp không kém cho nàng.
Vãn Thanh đưa tay nhẹ nhàng xoa lên đường viền áo thêu hoa hợp hoan, tâm trạng nàng chuyển thành vừa mừng vừa lo, trong lúc nhất thời, mọi kỉ niệm giữa nàng và Phượng Cô ùa đến, từ cái nhìn khiến nàng nhận ra hắn, rồi những lần vào sinh ra tử, yêu hận đan xen.
Thì ra, duyên phận đã định từ lâu.
Dây dưa hai năm, không phải càng xé càng xa cách, mà trở nên rối như tơ vò, rốt cuộc, đến giờ khắc này, lại gần gũi bên nhau.
Quãng thời gian như một cơn ác mộng, ngẫm lại, có cực đau, có cực hận, lúc đầu nàng hận hắn vô cùng, không ngờ, nàng và hắn lại thực sự đến với nhau, thân và tâm cùng kết hợp.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, có lẽ chính là ông trời an bài cho nàng và hắn, không trải qua nhiều đau khổ như vậy, làm sao biết quý trọng đối phương?
Vãn Thanh khẽ cười, như có như không, không có vẻ hân hoan, nhưng kỳ thật, niềm hân hoan tràn đầy từng tế bào của nàng.
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly. (Nguyện có được trái tim một người, đầu bạc vẫn không xa rời)
Nàng cho là, kiếp này đã vô duyên, không ngờ rằng, gặp hắn không phải sai lầm.
Vãn Thanh nhìn vào gương đồng, nhẹ nhàng vẽ lông mày, từng chút từng chút một, nàng đã rất lâu không dụng tâm trang điểm như thế, trang điểm vì muốn đẹp trước mặt người mình yêu, thì ra là như thế.
Chậm nhẹ son, càng tôn thêm vẻ kiều diễm của làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi căng mọng, thì ra, nàng có thể mỹ lệ đến thế.
Ngoại hình như vừa lột xác, tâm trạng như một giọt sương lóng lánh được nắng mai giúp bay lên.
Lúc này, quản gia đã đến cửa phòng, nói vọng vào: "Lão phu nhân, tân lang đã tới ngoài cửa, nên nhanh chóng đỡ tân nương ra cửa đi!"
"Được rồi! Được rồi!" Mẫu thân vừa nghe thế, hưng phấn bất chấp mọi chuyện, cầm tấm khăn hỷ, che trên đầu Vãn Thanh: "Thanh nhi a, nhanh lên một chút, không thể lỡ giờ lành được!"
Mẫu thân vừa nói vừa nghẹn ngào, hai năm không thấy nữ nhi, vừa thấy đã lại phải xa, trong lòng có cảm giác không nỡ xa, nhưng thật ra bà rất vui vẻ.
"Nương" Vãn Thanh làm sao không nhung nhớ, đột nhiên nhào về phía mẫu thân, khóc lên.
"Được rồi được rồi! Đừng khóc, đây là chuyện vui, chuyện tốt, đừng khóc trôi mất phấn son!" Mẫu thân nhẹ nhàng kéo nàng.
Vãn Thanh có chút xấu hổ, nhìn bộ giá y đặc chế, vì nàng đang có bầu, nên bộ giá y này được may theo kiểu rộng rãi, thoạt nhìn có chút kỳ quái khôi hài.
Chưa từng nghe nói đến tân nương nào lại mang bầu, còn kết hôn hai lần, nàng, chỉ sợ là tiền vô cổ nhân, sở vô lai giả. (trước kia và sau này đều không có ai nữa)
Không khỏi thầm cảm thấy dở khóc dở cười.
Nàng cảm thấy giống như không trâu bắt chó đi cày, làm gì có tân nương nào trước khi mặc giá y một khắc mới biết bản thân sắp lên kiệu hoa?
Một tay vịn mẫu thân, một tay vịn Song nhi, nhẹ nhàng bước từng bước, đi về phía cửa, trước mắt là tấm khăn hỷ đỏ đến hoa mắt, khiến trước mắt nàng chỉ có một mầu đỏ.
Nàng nhìn dưới chân chăm chú, đôi giầy đỏ thêu uyên ương như ý, không khí vui mừng một cách phi thường.
Phượng Cô đứng ngòai cửa đã nôn nóng từ lâu, hôm nay hắn mặc rất hợp cảnh, không đen thui từ đầu đến chân nữa, không để mặc mái tóc nửa buộc nửa không nữa, mà mặc một bộ hỷ bào đẹp đẽ, từng mũi thêu vô cùng tinh tế, mái tóc dài dùng kim quan gắn ngọc như ý búi lại, thoạt nhìn tràn đầy năng lượng, thiếu vài phần tà mỵ ngày thường, nhưng vẫn tuấn mỹ vô song như cũ, hỷ bào tươi rói, vẻ mặt phấn khởi vui mừng, thật đúng là cao quý tao nhã bất phàm như tiên giáng trần.
Hắn mới đứng một chút đã khẩn trương vô cùng, vừa bước một bước, định vào nhìn Vãn Thanh, đã bị bà mối ngăn ở ngoài cửa: "Tân lang đừng nóng vội, tân nương sắp ra rồi, ngươi cũng không thể đi vào, đi vào sẽ có điềm xấu!"
Phượng Cô vừa nghe đến điềm xấu, không tự chủ dừng bước, từ trước đến giờ hắn vốn không quan tâm đến những lễ tiết phàm tục này, nhưng vào giờ khắc này, hắn lại vô cùng quan tâm, bởi vì…tất cả những điều này có quan hệ trực tiếp đến người hắn yêu, hắn không muốn có chút qua loa nào.
Người ngoài nhìn sẽ thấy vẻ mặt hắn rất trấn tĩnh, nhưng lòng bàn tay hắn đã vã mồ hôi từ lâu, tim cũng đập thình thịch khẩn trương, so với việc phải mặt đối mặt với kẻ địch mạnh nhất còn khẩn trương hơn.
Đội ngũ nghênh thân đứng dàn thành hai hàng thật dài, nhìn rất uy phong, nhạc công không ngừng đánh trống thổi kèn, khiến bầu không khí sôi động đến cực điểm.
Rốt cục, trong sự chờ mong của mọi người. Tân nương cũng thướt tha đi ra.
Mặc dù dáng vẻ hiện tại của nàng nặng nề ì ạch, nhưng trong lòng Phượng Cô, nàng vẫn đẹp nhất, hắn run run đưa tay ra, mang theo sự kích động và khẩn trương, nhẹ nhàng nhận tay Vãn Thanh từ tay của nhạc mẫu, dưới tấm áo đỏ là cánh tay trắng nõn như ngọc, như băng như tuyết, khiến hắn không muốn buông ra.
Vào giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có một câu nói, hắn nhẹ nhàng nói ra: "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!" (Nguyện mãi nắm tay nàng đến già!)
Mặc dù chỉ có tám chữ ngắn ngủi, nhưng tràn đầy tâm ý, đối với một nữ tử mà nói, thế đã quá đủ, nàng nắm chặt lấy tay hắn, dưới tấm hỉ khăn, gương mặt đẹp như ngọc đang cười hạnh phúc.
Hỉ nương vội vàng nói: "Tân lang bế tân nương lên kiệu, không thể để chân của tân nương chạm đất, nhạc mẫu che dù cho tân nương, trừ tà khí, giờ lành đã đến! … đưa tân nương lên kiệu!"
Phượng Cô đến trước mặt Thượng Quan Hoằng và mẫu thân Vãn Thanh. Quì lạy thật lâu, nói: "Cha, nương, con sẽ đối xử với Thanh nhi thật tốt, hai người có thể yên tâm giao nàng cho con!"
Mẫu thân vừa nghe thế, liền nước mắt lưng tròng: "Uh, tốt lắm."
Rồi sau đó Phượng Cô quay người lại, nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Vãn Thanh, hạnh phúc đi về phía kiệu.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Vãn Thanh vào trong kiệu, hắn nói nhỏ vào tai nàng: "Thanh nhi, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời ta."
Nói xong thì thả rèm xuống, xoay người lên ngựa.
Đội ngũ nghênh thân chậm rãi đi về hướng Phượng Vũ Cửu Thiên.
Về phần Vãn Thanh đang ngồi trong kiệu, trên gương mặt bình thản, chưa khi nào ngừng nụ cười hạnh phúc, nàng thật sự rất hạnh phúc, chỉ vì hai câu nói đơn giản mà chân thành của Phượng Cô.
… …....
Bên ngoài Phượng Vũ Cửu Thiên, một nhóm thị vệ và nha hoàn đã đứng đón dâu từ lâu, nam mặc đồng phục màu đỏ, nữ mặc đồng phục màu hồng phấn, ai cũng chải truốt quần là áo lượt, xếp thành hai hàng dài ở cửa, chờ chủ mẫu vào nhà.
Kiệu hoa hướng về phía sảnh chính.
Lúc này, Phượng lão thái thái đã ngồi ở vị trí cao đường từ sớm, không giấu được sự hoan hỉ, gương mặt hồng nhuận, không có chút dáng vẻ yếu đuối bệnh tật nào.
Thì ra lúc đầu Phượng lão thái thái có bị phong hàn thật, nhưng chỉ 2 ngày là khỏe, gạt Vãn Thanh rằng tình trạng của bà trở nên trầm trọng, chỉ để chờ ngày hôm nay.
Tuy nói sai sự thật về sức khỏe của người già là không tốt, nhưng lão thái thái rất vui vẻ, so với những người khác còn vui vẻ hơn, đám cưới này, lão thái thái tham gia từ đầu đến cuối. Đối với việc dối gạt người khác về sức khỏe của mình không chút để ý.
Khi nhìn cháu trai và cháu dâu nắm tay nhau chậm rãi đi tới từ xa, bà hoan hỉ đến mức đứng ngồi không yên, cười đến mỏi cả cơ hàm, còn định đứng lên mấy lần, rồi bị Hoàng Kỳ bắt ngồi xuống.
Khi Phượng Cô và Vãn Thanh đi tới, bà nhìn bụng bầu chín tháng của Vãn Thanh đến mức ngây dại, thậm chí mắt cũng không chớp lấy một cái.
Bởi vì Vãn Thanh đang có bầu, không thể chịu áp lực nhiều, vì vậy rất nhiều lễ tiết có thể giảm đã giảm, chỉ còn bái đường, hành lễ. Sau đó Vãn Thanh được đưa vào động phòng.
Ngồi trong tân phòng ấm áp như tháng ba, trong lòng Vãn Thanh tràn ngập cảm xúc, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng có thể mãn nguyện.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, hôm nay dường như có gì không đúng, bụng nàng vẫn thỉnh thoảng nhói đau, chắc do mệt mỏi từ sáng, trong không khí vui mừng này, nàng cũng không để tâm.
Nàng nở một nụ cười mãn nguyện.
Một tay nhẹ nhàng nhấc một góc hỉ khăn, đánh giá tân phòng.
Một chữ song hỷ đỏ thẫm, khiến lòng nàng thật sự mãn nguyện.
Đôi nến đỏ đang không ngừng tỏa sáng rực rỡ.
Kỳ thật, nàng cũng chỉ là 1 kẻ tục nhân, chỉ là phàm nhân nữ tử, cũng biết hoan hỉ, cũng biết hạnh phúc!
Nhẹ nhàng thả tay xuống, Vãn Thanh vững vàng ngồi lên giường, đợi nam nhân kia, cầm như ý, nhẹ nhàng xốc hỉ khăn cho nàng.
Song nhi chạy vào, còn có Hồng Thư, hai người cười hì hì nói: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân!"
Vãn Thanh khẽ sẵng giọng: "Thì ra là 2 kẻ ba hoa các ngươi!"
"Phu nhân, người ta cao hứng vì người mà!" Hồng Thư nở một nụ cười xinh đẹp nói.
"Được rồi, ta biết mỗi người các ngươi đều coi ta như kẻ không biết gì, đùa vui lắm nhỉ!" Vãn Thanh khẽ hừ.
Hồng Thư lên tiếng trình bày sự oan uổng: "Phu nhân, người hiểu lầm rồi, nửa tháng trước xử lý Mộ Dung Kiềm xong xuôi, Hồng Thư mới được biết chuyện này, sau đó Gia bảo không ai được tiết lộ chuyện này cho phu nhân, nói là muốn phu nhân ngạc nhiên bất ngờ, điều chúng nô tài đến kinh thành chuẩn bị hôn sự."
"Mộ Dung Kiềm bị xử lý nửa tháng trước?" Vãn Thanh hỏi, cảm thấy rất bất ngờ, nhưng rồi hết ngay, mặc dù không biết tình huống cụ thể thế nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết, kết quả nhất định cực kỳ bi thảm, Phượng Cô đối xử với kẻ địch chưa bao giờ biết hai chữ nương tay.
"Đúng vậy! Từ sau khi rơi xuống Lạc Nhật Nhai, Gia một mực âm thầm bố trí, còn âm thầm tu luyện tuyệt thế võ công, đầu tiên là chia rẽ nội bộ đội ngũ Mộ Dung Kiềm, rồi sau đó khiến bọn họ không còn tín nhiệm Mộ Dung Kiềm, dần dần đi hết, sau đó ngầm bầy kế với cửa hàng của Mộ Dung Kiềm, khiến hắn phải bán rẻ hàng hóa, quấy rầy công việc kinh doanh của hắn, đến khi Mộ Dung Kiềm tỉnh ngộ rằng hắn đã trắng tay, thì hắn đã bị dồn đến chân tường, võ công của Gia đại thành, khi Gia xuất hiện trở lại, dù Mộ Dung Kiềm còn muốn đấu, cũng đã cùng đồ mạt lộ, Gia chẳng những bắt hắn chịu cảnh mất hết thể diện, còn bắt hắn chịu tội, chẳng những phế đi võ công của hắn còn chặt đứt gân mạch!" Hồng Thư kể rất nhiệt tình, khi nói đến gân mạch thì vỗ đùi đánh đét một cái.
"Đúng rồi, nói đến gân mạch, phu nhân ngài không biết, thì ra ngày đó, căn bản là Gia không tự cắt gân mạch! Tất cả đều là giả, là Gia dùng cao chiêu thủ thuật che mắt mọi người! Không thể không công nhận, Gia đúng là Gia, thật sự là không người nào có thể đoán được, không người nào có thể đối địch được!" Vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ vô cùng.
Tuy cách môt lớp hỉ khăn, Vãn Thanh vẫn có thể tưởng tượng vẻ mặt của Hồng Thư lúc này! Không khỏi hiểu ý cười một tiếng, mặc dù nàng đã sớm biết chuyện đó, nhưng nghe Hồng Thư kể lại có một cảm giác rất khác
"Vậy giờ Mộ Dung Kiềm đâu?" Vãn Thanh lại hỏi, nghĩ thầm Phượng Cô đã khiến Mộ Dung Kiềm đến tình trạng đó, nhưng nhất định sẽ không để Mộ Dung Kiềm chết đi, có đôi khi, thủ đoạn hành hạ kinh khủng nhất không phải để một người chết, mà là bắt hắn sống không bằng chết, mà nàng nghĩ, Phượng Cô, thứ hắn am hiểu nhất nhất định là vấn đề đó.
Quả nhiên, Hồng Thư vừa nghe liền hừ lạnh một tiếng: "Hắn ah, hôm nay chỉ sợ sống không bằng chết, Gia tự tay cắt đứt gân mạch tứ chi của hắn, không phải để hắn có thể nối liền lại, hơn nữa còn rắc hắc phấn lên chỗ cắt gân, khiến gân mạch của hắn trọn đời không thể liền lại, sau đó, ném hắn ra đường, mặc hắn tự sinh tự diệt, chỉ sợ nếu giờ phút này hắn còn sống, đã trở thành tên khất cái thê thảm nhất thế gian!"
Trong phút chốc trong lòng Vãn Thanh có rất nhiều cảm xúc, trong đó có một ít thương xót, Mộ Dung Kiềm là bị dục vọng bản thân làm hại, nếu hắn chịu làm những chuyện quang minh chính đại, chỉ sợ cũng là một nhân tài hiếm có.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn yếu ớt.
Cầm kỹ thuần thục mà cao siêu tinh xảo, tinh thuần mà đầy nghệ thuật.
Khúc đàn tên "Hàn nha hí thủy", tiếng đàn du dương mà yên lặng, như tiếng suối róc rách trong khe núi xa, khi thì thanh thoát như gió, khi thì lững lờ như mây, khi thì mềm mại như tơ, khi thì uyển chuyển u dương.
Vãn Thanh nhắm mắt, giống như có thể thấy hàn nha (tên một loài chim thôi) đang nô đùa trong làn nước trong xanh, tự do thoải mái nhàn nhã, chính là cuộc sống mà nàng hằng mong ước.
Là hắn.
Ngân Diện.
Cũng chỉ có hắn, mới có thể khiến tiếng đàn thăng hoa đến cảnh giới đó, âm nhạc và cảm xúc hòa làm một, khiến người khác vừa nghe, là có thể cảm nhận điều mà hắn muốn gửi gắm qua tiếng đàn.
Đúng rồi, nơi này là kinh thành, Phượng Cô làm lễ cưới to như vậy, nhất định là hắn biết.
Hắn đã tới.
Hắn chúc phúc cho nàng.
Mặc dù, hắn không xuất hiện, nhưng nàng có thể nhận ra lời chúc phúc hắn gửi trong tiếng đàn.
Lúc này, cửa bị một người nhẹ nhàng đẩy ra.
Hồng Thư và Song nhi nhẹ nhàng kêu lên: "Gia."
Phượng Cô nhẹ nhàng trả lời: "Uh, các ngươi đều lui ra đi!"
"Vâng" Hồng Thư và Song nhi vừa nói, đã thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Khúc "Hàn nha hí thủy" cũng đã xong.
Khúc nhạc cũng đàn xong, có lẽ, hắn đã đi.
Thanh âm của Phượng Cô nhẹ nhàng mà ẩn tình: "Thanh nhi, rốt cục chúng ta cũng có một đêm động phòng hoa chúc chính thức!"
Vừa nói vừa cầm như ý, nhẹ nhàng đi đến bên giường, dè dặt nhấc tấm hỉ khăn lên, dáng vẻ của hắn như đang mở thứ trân bảo gì ra vậy.
Nữ tử trước mặt hắn đầu đội mũ phượng, da trắng như tuyết, càng nổi bật sắc hồng mê người, môi đỏ như anh đào, nàng khẽ mỉm cười, môi hồng răng trắng, cực kỳ diễm lệ, hàng mi cong vút hơi hạ xuống, đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý, như nước hồ thu, làm lòng người phải say đắm
"Thanh nhi, tối nay nàng thật đẹp!" Hắn thở dài nói, đôi phượng nhãn nhìn nàng si ngốc, chưa từng nháy mắt lấy một cái.
"Trước kia ta không đẹp sao?" Vãn Thanh đỏ mặt nhẹ nhàng hỏi ngược lại, trong lúc nhất thời, trong lòng thấp thỏm bất an, như nai con nhẩy loạn, thật không thể hiểu, đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, đứa con trong bụng cũng sắp chào đời, nhưng không thể hiểu vì sao, vào giờ phút này, nàng vẫn xấu hổ như thiếu nữ.
Nhưng nàng như vậy càng khiến thần chí Phượng Cô như say hơn, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng: "Thanh nhi của ta, mặc kệ khi nào cũng đều là đẹp nhất, không người nào có thể sánh được nửa phần."
Vừa nói, vừa hôn nhẹ lên môi nàng một cái, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Rồi sau đó cảm động ôm nàng vào lồng ngực mình, như sợ đánh mất.
"Thanh nhi, ta rất yêu nàng! Nàng không biết ta đã ngày nhớ đêm mong giây phút này đến thế nào, không biết ta muốn nàng đến thế nào, không biết ta nhớ nàng đến thế nào, ta vẫn luôn tưởng tượng đến giờ phút này, ôm nàng vào ngực, tận tâm che chở cho nàng!" Phượng Cô thở dài nói.
Vãn Thanh chỉ nói: "Vậy vì sao còn phải chờ đến lúc này!" Nhưng trong giọng nói không có chút oán giận nào, chỉ có sự ngọt ngào.
"Ta nợ nàng nhiều lắm, thế nên, ta muốn trả lại từng chuyện từng chuyện một, hôn lễ này, là điều đầu tiên ta nợ nàng, có lẽ nàng không cần thứ lễ tiết phàm tục này, nhưng ta nhất định phải trả lại nàng." Hắn nói với giọng xúc động, thanh âm hơi khàn khàn, giống như có thể câu hồn người nghe: "Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cục vào giờ khắc này, cũng có thể viên mãn thành công ở cùng một chỗ, sau này, ta muốn dùng con người ta trái tim ta yêu nàng, bảo hộ nàng không phải chịu chút thương tổn nào."
Hắn lại hứa hẹn một lần nữa.
Cảm giác được quá nhiều nùng tình mật ý, Vãn Thanh nói nhỏ vào tai hắn: "Ngã tâm tự quân tâm, vĩnh thế bất ly phân. Trường phát vi quân oản, xảo nhan vi quân trang!" (Lòng ta cũng giống như lòng chàng, trọn kiếp không xa. Vì chàng mà búi tóc, vì chàng mà trang điểm)
Phượng Cô vừa nghe thế, mừng rỡ như điên, đôi phượng nhãn mở lớn, như không thể tin nổi, như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy, bởi vì Vãn Thanh chưa bao giờ nói những lời tình tứ với hắn, hắn vẫn cho là, Vãn Thanh là con người trong sáng thuần khiết, chỉ sợ sẽ không nói bất cứ lời tình tứ nào, không ngờ, lúc này lại được nghe nàng nói thế.
Hắn cầm lấy hai tay Vãn Thanh: "Thanh nhi, nàng nói lại lần nữa cho ta nghe, nói lại lần nữa cho ta nghe, ta muốn nghe một lần nữa, để xác định rằng mình không nghe nhầm!"
Vãn Thanh xấu hổ cười một tiếng, nhíu mày, giả bộ giận: "Chàng làm đau tay ta!"
"Sao! Ta… ta… ta chỉ là quá kích động!" Phượng Cô buông lỏng tay Vãn Thanh, có chút lúng túng, kẻ mồm miệng giảo họat có khả năng chỉ dùng lời nói ép chết đối phương, giờ phút này lại không biết nói gì dưới ánh nhìn của Vãn Thanh.
Vãn Thanh chưa từng nhìn thấy một Phượng Cô như thế, mềm lòng, vì vậy khẽ kéo hắn, ghé vào bên tai hắn, nhắc lại một lần nữa, giọng nói dịu dàng êm ái, ẩn tình tha thiết: "(Lòng ta cũng giống như lòng chàng, trọn kiếp không xa. Vì chàng mà búi tóc, vì chàng mà trang điểm)!"
Phượng Cô hưng phấn đến mức mắt cũng đỏ hoe, ôm Vãn Thanh vào trong lòng: " Thanh nhi, kiếp này có nàng, không cầu gì nữa!"
Vãn Thanh cười: "Đừng quên, còn có con của chúng ta nữa!" Dứt lời chỉ vào bụng mình.
Phượng Cô vừa nghe, liền gật đầu, tràn đầy sự hưng phấn của kẻ làm cha, nhẹ nhàng cúi người, áp tai lên bụng Vãn Thanh, nhẹ nhàng nói: "Nghe người ta nói, làm vậy có thể cảm nhận được cử động của đứa con trong bụng!"
Vãn Thanh cười ngọt ngào: "Đúng vậy, từ khi 6 tháng, nó đã bắt đầu đạp, được 7 tháng, đã có thể vươn nắm tay nho nhỏ."
Đây là chuyện vui vẻ nhất của người làm mẹ.
"Cảm ơn nàng, Thanh nhi!" Phượng Cô cảm thán nói.
Vãn Thanh có chút không hiểu: "Cảm ơn ta cái gì?"
"Cảm ơn nàng nguyện ý trở thành phu nhân của ta, cảm ơn nàng nguyện ý vì ta sinh con đẻ cái, cảm ơn nàng giúp ta tìm thấy bản thân mình, cảm ơn nàng vẫn một mực ở bên cạnh ta, ta còn muốn cảm ơn nàng nhiều lắm…… " hắn thở dài nói.
Vãn Thanh cũng dịu dàng nâng người hắn lên, nhẹ nhàng vòng tay ôm hắn, thành một tư thế vô cùng ấm áp.
Mùi thơm lãnh liệt của hoa mai từ người nàng truyền đến mũi hắn, mái tóc dài của nàng không ngừng trêu chọc tai hắn, hắn là nam nhân trẻ tuổi khí lực sung mãn, lại đang ôm nữ tử mình yêu trong lòng, làm sao có thể kiềm chế được.
Phượng Cô quay người lại, ôm Vãn Thanh vào trong lòng, đôi môi nóng bỏng, hôn nàng mãnh liệt, triền miên đến mức dường như quên hết tất cả, toàn thân hắn nóng đến mức chỉ hận không thể làm Vãn Thanh tan chảy theo.
Nụ hôn cuồng liệt mà ẩn tình, như muốn hút đi linh hồn của Vãn Thanh, đầu lưỡi hắn thăm dò khắp miệng nàng, hút hết nước bọt của nàng, hút hết không khí của nàng…
Vãn Thanh làm sao chịu được nụ hôn cuồng nhiệt đó, cả người nóng lên, như muốn ngừng thở, bên trong thân thể có thứ gì đó đang khát khao, nhưng chính nàng cũng không biết, chỉ có thể nhẹ nhàng than nhẹ từng tiếng mập mờ, yếu ớt, căn bản chỉ thêm kích thích Phượng Cô.
Tay của hắn, nhẹ nhàng lướt qua da thịt trơn láng như ngọc của nàng, chậm rãi trượt từ gáy xuống, nhẹ nhàng kéo một cái, thắt lưng bị hắn tháo ra, bộ giá y đẹp đẽ quí giá nhẹ nhàng trượt xuống……
Vãn Thanh có chút không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ cảm thấy toàn thân như bị hỏa thiêu, rõ ràng đang là ngày đông tháng giá, nàng lại đổ mồ hôi, nhẹ nhàng xoay người, mới giật mình nhận ra, quần áo trên người đã bị Phượng Cô cởi đi quá nửa từ lúc nào.
Nàng có chút e lệ, hơn nữa nhớ ra đứa con trong bụng, vì vậy nói: "Chúng ta không thể, đứa con trong bụng …
Nhưng Phượng Cô đã muốn ngừng cũng không thể, rất nhiều tương tư tích tụ cần được phát tiết, ôm nàng trong lòng, bảo hắn dừng như thế nào, hắn không thể dừng lại, chỉ có thể hung hăng hôn nàng, đôi môi càng thêm mạnh bạo, thở sâu một hơi: "Không có việc gì, ta sẽ vô cùng nhẹ nhàng, nếu nàng cảm thấy không khỏe liền nói ra, ta sẽ dừng ngay lập tức!"
"Nhưng… " Vãn Thanh còn đang muốn nói, Phượng Cô đã dùng môi chặn lời nàng, không cho nàng cơ hội nói tiếp: "Từ từ cảm nhận… "
"Uhm…… " Vãn Thanh nỉ non nói.
Vạt áo bị mở rộng, cả phòng xoay tròn, dù không có lò sưởi, cũng nóng như mùa hè, lửa tình kia như thắp sáng cả tân phòng.
Đột nhiên, Vãn Thanh kêu một tiếng: "A! … "
"Làm sao vậy?" Phượng Cô căng thẳng hỏi, cánh tay đang muốn cởi yếm ngừng lại, hắn đã rất nhẹ nhàng rồi, cũng không dám đụng đến bụng nàng, bọn họ chưa có đêm động phòng xuân tiêu chính thức nào mà!
"Bụng của ta quặn đau!" Vãn Thanh cố hết sức nói.
"Là do ta không cẩn thận?" Phượng Cô khẩn trương nói, có chút trách cứ bản thân.
"Không phải, ta cũng không biết, không biết vì sao đột nhiên quặn đau! Lúc đau lúc không!"Vãn Thanh cố hết sức ngồi dậy, rốt cục cũng không dám khinh thường nữa, vừa rồi quả thật nàng rất đau.
"Đột nhiên quặn đau sau?" Phượng Cô hỏi, ánh mắt trở nên cổ quái.
"Đúng vậy, đau xong là hết, ta chưa từng bị thế!" Vãn Thanh nói, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi vã ra trong lúc đau, áo xống đã cởi gần hết, thân thể thấy hơi lạnh.
Phượng Cô nhẹ nhàng ôm nàng, sưởi ấm cho nàng, rồi sau đó nhẹ tay đặt lên bụng nàng, hỏi: "Có muốn … thỉnh đại phu đến xem không?"
"Không cần, vừa rồi chỉ là vô tình đụng phải! Hiện tại không còn đau nữa!" Vãn Thanh khẽ cười nói.
"Haizzz, đứa bé này, không chịu thông cảm cho cha mẹ! Đêm động phòng cũng không nhường được một chút!" Phượng Cô tức giận lẩm bẩm nói.
Vãn Thanh trừng mắt: "Chàng nha, nói gì đó!"
"Ta chỉ muốn cùng Thanh nhi tận hưởng đêm xuân, đã bị tiểu tử này cản trở rồi, trong lòng buồn bực! Chưa ra đời đã không hợp với cha!"Phượng Cô hừ lạnh, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, cũng không thể đụng vào, nhiệt tình vừa rồi không biết đã bốc hơi đi đâu hết, giờ hắn chỉ có thể cắn răng, âm thầm chịu đựng.
Nhưng sự hành hạ này, biết dùng từ ngữ gì để tả cho hết nỗi khổ sở!
"Chàng nha, con còn chưa ra đời đã nói như vậy, tương lai nhất định nó sẽ không thích chàng." Vãn Thanh khẽ sẳng giọng, nhưng tràn đầy hạnh phúc. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Nàng không…biết nhiều lắm về chuyện nam nữ, nhưng cũng đọc thấy trong sách nói, nam nhân khi dục hỏa bốc lên, vô cùng khó chịu, nhìn Phượng Cô đần thối mặt, chắc là sự thật, vì vậy hơi áy náy: "Đừng như vậy, chúng ta còn thời gian cả đời mà!"
Phượng Cô nghe thế đành ôm chặt Vãn Thanh, lấy đó làm an ủi: "Uh, chúng ta đi ngủ, chịu sức ép cả ngày, nàng cũng mệt rồi, nên ngủ sớm đi."
"Được." Vãn Thanh nói, vừa nói vừa định nằm xuống, nhưng vừa dùng lực một chút bụng lại quặn đau, hơn nữa càng lúc càng đau, nàng phải hô lên: "Đau quá!"
Nàng đưa tay vỗ về bụng, đau trào nước mắt.
Phượng Cô kinh hãi, cầm tay Vãn Thanh: "Thanh nhi, nàng thấy sao? Rất đau sao?"
Vãn Thanh cố hết sức gật đầu: "Bụng ta đau quá."
"Đau theo cơn, chẳng lẽ là…… " Phượng Cô mừng rỡ như điên đến mức muốn nhảy dựng lên, hắn được làm cha rồi!
"Đau đẻ sao? Nhưng 10 ngày nữa mới là ngày dự sinh mà." Vãn Thanh nói, mặc dù bụng nàng rất đau, nhưng trong lòng cũng đang mừng như điên.
Nàng chỉ không dám xác định, bởi vì nàng sinh con lần đầu, không thể hiểu, nếu đại phu nói ngày dự sinh là mười ngày sau, tại sao tối nay đã đau đẻ?
"Nhất định là thế! Nhất định là thế! Ta có đọc qua y thư, khi nữ tử sinh con, tuy có dự tính ngày sinh, nhưng đôi khi có thể sinh con sớm hơn hoặc muộn hơn, nhất định là cục cưng cũng đang vui đến không thể chờ được, ha ha ha, ta được làm cha!" Phượng Cô mừng như điên nói, rồi sau đó liền xông ra ngoài: "Ta đi thỉnh bà đỡ đến! Thanh nhi, nàng kiên nhẫn một chút!"
Bà đỡ đến, thì ra là Vãn Thanh trải qua một ngày đại hỉ, tâm trạng lên cao, khiến vỡ ối, sinh sớm 10 ngày.
Nhưng đúng là hỉ thai.
Phượng Cô đứng ở ngoài cửa, nghe Vãn Thanh khóc từng tiếng thê lương, lòng hắn rối như tơ vò, hắn khẩn trương bẻ cành cây hoa mai bên cạnh, thiếu điều nhổ bật cả cây. (cây mai thiệt là đáng thương T_T)
Hắn âm thầm mắng bản thân: "Nếu sớm biết sinh con đau như vậy! Không nên để Thanh nhi mang thai!" Nghe Vãn Thanh kêu tiếng sau thê lương hơn tiếng trước, trái tim hắn như bị vò mạnh, chỉ hận không thể thay nàng chịu đau.
Phượng lão thái thái đứng một bên, nghe thấy lời Phượng Cô nói, chỉ cười một tiếng, tiểu tử này, thật đúng là đã động chân tình: "Tiểu tử nhà ngươi, cũng biết đau lòng rồi đấy! Nữ nhân đều phải trải qua việc đó, nếu không làm sao có thể trở nên hoàn mỹ! Ngươi không cho sinh, Thanh nhi đi lễ phật liền!"
"Đau như thế, nàng làm sao có thể chịu được! Bình thường Thanh nhi rất giỏi chịu đau, nhất định là đau nhiều lắm mới khiến nàng kêu khóc thê lương như thế!" Phượng Cô nói, nhìn trong phòng chăm chú, nhưng không nhìn thấy gì, một cánh cửa đã che khuất tất cả.
"Bao nhiêu nữ tử trên thế gian này, có ai là không phải chịu đau khi sinh con!" Phượng lão thái thái nói thế xong thì không nói gì nữa, trong lòng bà cũng rất lo lắng mong được ôm chắt.
Phượng Cô thở dài, định lao vào, bị Phượng lão thái thái ngăn cản: "Nữ tử sinh con, nam tử không thể đi vào."
"Cháu làm sao có thể để Thanh nhi chịu khổ một mình trong đấy!" Phượng Cô nói, đột nhiên thấy cửa mở ra, nhóm nha hoàn vừa bê nước ấm vào giờ bê ra một chậu nước loang máu, hắn vừa nhìn, đã không thể kiềm chế được, lao vọt vào.
Đúng lúc này, Vãn Thanh đột nhiên khóc lớn một tiếng, nương theo tiếng khóc lớn của Vãn Thanh là tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng không gian.
"Sinh rồi!"
"Sinh rồi!"
Mọi người đồng thành hoan hô, Phượng Cô liều lĩnh vọt vào, Phượng lão thái thái cũng vịn tay tỳ nữ vội vã đi vào.