Thất Thân Làm Thiếp

Chương 172: Cuộc chiến cân não




Buổi tối, Mộc Cáp Nhĩ đến tìm Phượng Cô, sau đó cùng nhau đến nhà Mộc Cáp Nhĩ.

Đẩy cửa ra, đã thấy cả nhà Mộc Cáp Nhĩ đang chờ, Phượng Cô cười yếu ớt, đi vào: "Chào thôn trưởng, chào thôn trưởng phu nhân."

Mẫu thân Mộc Cáp Nhĩ thân thiết cười một tiếng: "Ai nha, Phượng Cô, còn gọi là thôn trưởng phu nhân gì chứ! Sắp thành người nhà cả rồi, còn nói những … lời khách khí này làm gì, nếu không chê sớm, thì nên gọi một tiếng nhạc mẫu đi."

Phượng Cô cười một tiếng, thân thiết nói: "Nhạc mẫu." Phảng phất như hắn sắp thành con rể nhà này thật.

Chỉ có điều, thật sự như thế sao?

Mộc Cáp Nhĩ đứng một bên, vừa nghe thấy thế, liền nhăn nhó lắc đầu, cúi gương mặt đã đỏ bừng: "Nương nói gì vậy! Thật là!"

Vẻ thẹn thùng của tiểu cô nương hiện ra, bị Phượng Cô thâu tóm chỉ trong một cái liếc mắt, rồi sau đó cô ta nhanh chóng trốn ra sau lưng Mộc mẫu.

Mộc phụ lên tiếng: "Phượng Cô ah, ta cũng không có gì để nói, đứa con gái tiểu Nhĩ này của ta, từ nhỏ được chiều đã quen, nhưng ta cũng không thể chiều chuộng nó cả đời, sau này, nhiệm vụ đó giao cho ngươi. Chỉ hy vọng ngươi có thể đối đãi với nó một cách chân tâm."

"Nhạc phụ ngài yên tâm, ta sẽ đối đãi với tiểu Nhĩ thật tốt -, nàng hồn nhiên thiện lương, là một cô bé tốt, sau này ta nhất định sẽ sủng ái che chở nàng, dành cho nàng những điều tốt nhất." Phượng Cô hơi khom người thi lễ, rồi sau đó nói, chỉ có điều hắn hơi cúi đầu, khiến người khác không nhìn thấy rằng, trên gương mặt của hắn không có chút tình cảm nào, chỉ có sự đạm mạc bình tĩnh.

"Uhm, ngươi nói vậy là ta an tâm rồi." Mộc phụ cười một tiếng.

Mộc Cáp Nhĩ ngẩng đầu nhìn Phượng Cô, thẹn thùng cười một tiếng, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

Phượng Cô cũng cười với cô ta một tiếng.

"Tốt lắm tốt lắm, nhanh ngồi xuống ăn đi! Thức ăn sắp nguội cả rồi!" Mộc mẫu từ ái nói, vừa nói vừa lôi kéo Phượng Cô đến bên bàn, rất có dáng vẻ của một bà mẹ vợ yêu thương con rể.

Vì vậy cả nhà cùng ngồi xuống ăn một cách hoan hoan hỉ hỉ, vui không lời nào tả được, chỉ có điều, ánh mắt sắc bén của Mộc phụ, thủy chung nhìn Phượng Cô chăm chú, trong ánh mắt đó có mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Dù sao cũng từng trải nhiều, đối với mọi chuyện ông ta tương đối tỉ mỉ, dù trong lòng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng hết lần này tới lần khác dù đã tỉ mỉ tìm tòi nghiên cứu, cũng chẳng thể tìm ra sai sót chỗ nào.

Biểu hiện của Phượng Cô rất tốt, đích thực là khiến người khác cảm giác được hắn vô cùng yêu thương Mộc Cáp Nhĩ, hắn liên tục duy trì nụ cười trên môi, còn gắp thức ăn và lau khóe miệng cho Mộc Cáp Nhĩ, dáng vẻ cực kỳ ân ái.

Trên gương mặt già nua mà cơ trí, là vẻ nghi hoặc không thể giải thích. Ông ta vẫn cảm thấy có chỗ không hợp lý nhưng lại không thể diễn tả ra thành lời

Phượng Cô đồng thời ngẩng đầu lên, dùng đôi phượng nhãn nhìn thẳng vào Mộc phụ: "Nhạc phụ, trên mặt con rể có gì không ổn sao, vì sao ngài cứ nhìn chằm chằm vậy?"

Đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt.

Thoạt nhìn, cực kỳ ấm áp lương thiện.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng Mộc phụ, lại có cảm giác đó là nụ cười của loài hồ ly, có cảm giác bản thân rơi vào bẫy rập, đôi phượng nhãn đó, khiến người khác không thể nhìn thấu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Không có gì, ta chỉ đang cảm thán, tiểu Nhĩ có thể tìm được một nam nhi tốt như ngươi thật là một chuyện tốt! Ha ha...." Mộc phụ cười một tiếng, rồi sau đó xúc động: "Cũng coi như ta hoàn thành được tâm nguyện."

"Cha, tại sao cha lại nói những lời này!" Mộc Cáp Nhĩ nhẹ giọng cắt lời ông ta.

"Nữ đại bất trung lưu a!" Mộc phụ nghe xong bồi nốt một câu.

Phượng Cô chỉ gắp một cọng rau để ăn, cười nhợt nhạt, chỉ có điều ánh mắt hắn khiến người khác không thể đóan ra điều gì

Bữa cơm này, để xác định quan hệ giữa Phượng Cô và Mộc Cáp Nhĩ, cũng là để xác định hôn sự, là mười ngày sau, mặc dù có chút vội vàng, nhưng kỳ quái ở chỗ, hai bên đều hoàn toàn tán thành.

Thật là một hôn sự kỳ quái.

Trong bóng đêm, Mộc Cáp Nhĩ tiễn Phượng Cô trở về.

Phượng Cô đi một mạch, không mở miệng nói tiếng nào, được nửa đường, đột nhiên hắn nói: "Trở về đi! Trời lạnh thế này, đi ngủ sớm đi."

"Không có việc gì, ta tiễn người trở về." Mộc Cáp Nhĩ nhẹ giọng nói, cô ta chỉ muốn được ở cùng với Phượng Cô thêm một chút.

Phượng Cô đặt tay lên vai cô ta, thể thiếp nói: "Đi thêm một lát nữa là đến nhà gỗ rồi, ta làm sao có thể để ngươi trở về một mình? Vừa rồi chịu sức ép khiến ta rất mệt mỏi! Nghe lời ta, mau trở về đi!"

Mộc Cáp Nhĩ nghe thế, đỏ mặt rồi sau đó gật đầu: "Uhm, vậy người đi cẩn thận."

"Được rồi." Phượng Cô gật đầu, rồi sau đó đưa mắt nhìn cô ta nhảy chân sáo trở về.

Một lúc sau, rốt cục không nhìn thấy bóng lưng cô ta nữa, hắn mới chậm rãi xoay người, không phải đi về nhà gỗ, mà đi theo con đường nhỏ ra khỏi thôn.

Phượng Cô cứ đi một mạch, đến khi ra khỏi thôn rồi, hắn mới cất giọng âm tà: "Có thể ra rồi đấy!"

Vãn Thanh đang nấp trong chỗ tối nghe thấy hắn nói thế, suy nghĩ một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng đi ra: "Đúng là bị người phát hiện!"

"Khinh công của nàng như thế, muốn người khác không phát hiện, thật khó quá đi!" Phượng Cô nhếch đôi môi mỏng tạo thành một nụ cười, chậm rãi nói, vô cùng kiêu ngạo.

Bộ dạng cuồng vọng, khiến vừa nhìn là thấy giận.

Tên Phượng Cô này, chỉ trúng tình cổ, lại trở về với bộ dạng trước kia, không khiến người ta tức chết thì không chịu được.

"Thật xấu hổ, không sao cả, vốn dĩ ta cũng không định gạt người, người có biết căn bản cũng không sao cả. Chỉ cần người nhà Mộc gia không phát hiện ra là tốt rồi." Vãn Thanh khẽ nói, cười yếu ớt như hoa, tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng.

" Cũng đúng." Phượng Cô gật đầu.

"Vậy sao sau khi Mộc Cáp Nhĩ đi rồi nàng vẫn một mực ẩn thân? Không phải nàng nói không định gạt ta sao?" Chỉ một câu, liền chỉ ra chỗ sơ hở của nàng.

Nếu không sợ hắn biết, thì việc gì phải lén lút đi theo hắn.

Phượng Cô giỏi lắm!

Vãn Thanh không nhanh không chậm, từ từ nói: "Lúc trước đã ẩn thân, hà cớ gì sau đó phải hiện thân? Hiện thân đi ra, chẳng lẽ không phải giải thích một phen sao, nếu phiền phức vậy, không bằng cứ ẩn thân đến cùng."

"Tốt! Ta thích nói chuyện với người thông minh!" Phượng Cô cười một tiếng, rất ít khi hắn gặp được người thông tuệ mồm mép như vậy, hơn nữa bộ dạng nàng vô cùng trấn tĩnh, càng khiến hắn phải tán thưởng.

"Nói đi, có chuyện gì?" Hắn chắp tay hỏi, bầy ra dáng vẻ duy ngã độc tôn.

Hắn rõ ràng biết nàng muốn hỏi chuyện gì, còn giả vờ bắt nàng phải nói ra, Vãn Thanh không cho hắn cơ hội giả vờ, chỉ trong trẻo lạnh lùng nói: "Người biết ta muốn hỏi người chuyện gì."

"Ta không biết." Hắn nói một cách thẳng thắn, nhìn chằm chặp vào nàng, nụ cười có chút hài hước, như mèo vờn chuột.

"Ngươi!" Vãn Thanh có chút bực mình, nàng phát hiện, muốn đấu khẩu với kẻ giảo họat như Phượng Cô, là chuyện khó vô cùng, lăn lộn thương trường nhiều năm, đã luyện cho hắn bản lĩnh ép người đối diện phải nói trước.

Cái gì mà một chữ đâm thẳng vào tim. Làm cho người ta vừa giận vừa bất đắc dĩ.

Chịu thôi, ai bảo nàng nợ ân tình của hắn, vô phương mặc kệ hắn sống chết ra sao?

Vì vậy Vãn Thanh lạnh mặt: "Tại sao người lại đáp ứng cô ta? Không phải người nói sẽ tra xét rõ ràng sao? Hôm nay còn đáp ứng chuyện hôn lễ, không phải nghĩ rằng ta gạt người đấy chứ?"

"Đã không sao cả rồi!" Phượng Cô đổi sắc mặt, trở nên phai nhạt, có chút ưu thương, khiến người khác càng khó hiểu.

"Cái gì gọi là đã không sao cả rồi?" Vãn Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Nàng từng nói -, hai ta có quan hệ thế này thế kia, nhưng hiện tại nàng ở cùng một chỗ với Ngân Diện, bảo ta chịu đựng thế nào được, nếu thật sự giữa hai ta từng có chuyện gì, không nên nhớ ra nữa mới tốt, Mộc Cáp Nhĩ cũng không có chỗ nào không tốt -, ngược lại, cô ấy thật lòng thích ta. Không bằng ta tính thế này..... ( hình ảnh không rõ, khoảng 20 chữ) trong giọng nói của hắn có bóng dáng nhàn nhạt của việc bị tổn thương.

Vốn dĩ, hắn chỉ định giả vờ -, để chiếm lấy sự đồng tình của Vãn Thanh, có ai ngờ, nghĩ đến cảnh nàng ở cùng một chỗ với Ngân Diện, trái tim hắn cũng không kiềm chế được cảm giác chua xót, khiến giọng điệu trở nên sầu não như vậy.

Giọng nói không còn chút giả vờ nào, hoàn toàn là chân tình từ đáy lòng hắn.

Hắn đối với chuyện giữa nàng và Ngân Diện, là cực kỳ để ý.

"Nói tóm lại, là nàng thiếu nợ ta!" Hắn đột nhiên cảm thấy vẫn chưa đủ, hung hăng bồi một câu.

Vãn Thanh nhìn dáng vẻ bị tổn thương của hắn, có chút không biết phải làm như thế nào cho phải, nàng không hiểu sao đột nhiên hắn lại có dáng vẻ này, nhưng đúng thật là nàng thiếu nợ hắn, thế nên nàng vẫn chưa biết phải giải thích thế nào với hắn.

Ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng chỉ mím môi.

Nhìn bộ dạng ảm đạm của nàng, trong lòng Phượng Cô cười thầm, nhưng không lộ ra ngoài mà nói tiếp: "Vãn Thanh, nàng nói cho ta biết, ta thật sự vì trúng phải tình cổ, mới thích Mộc Cáp Nhĩ, mới có thể quên mất người ta yêu nhất là nàng sao?"

Vãn Thanh nhìn hắn rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Thật sự là người trúng tình cổ."

"Nếu ta giải được tình cổ, nàng có chọn rời khỏi Ngân Diện, đến bên ta không?" Phượng Cô nói, mắt sáng như đuốc, nhìn nàng chăm chú. Cả tối nay hắn làm biết bao chuyện, chỉ để đổi lại một câu nói của nàng.

"Ta sẽ rời khỏi Ngân Diện." Vãn Thanh nói, vốn dĩ nàng cũng không định ở cùng Ngân Diện -, đóng màn kịch thân mật, chỉ để kích khởi lòng ghen tuông của hắn, nếu đạt được mục đích rồi, tất nhiên nàng sẽ không ở cùng một chỗ với Ngân Diện nữa.

Nàng và Ngân Diện, sẽ không ở chung một chỗ nữa. Dù sao, nàng và Ngân Diện cũng bị ngăn cách bởi nhiều thứ lắm.

Ngân Diện, là một nam tử xuất trần, hắn thích hợp với một nữ tử tốt, mà nàng, đã sớm không ở trong phạm vi đó rồi. Từ khi biết Ngân Diện tới nay, nàng chưa từng có ý nghĩ sẽ yêu hắn.

Có lẽ, thời gian dài vừa qua, căn bản là nàng không có thời gian để nghĩ đến chuyện yêu, bởi vì, khi hắn ở bên chăm sóc nàng, là thời gian nàng chỉ gặm nhấm nỗi đau để sống.

Mặc dù nghe được nàng sẽ rời khỏi Ngân Diện khiến Phượng Cô rất vui vẻ, nhưng Phượng Cô vẫn không chủ quan, nàng không nói sẽ chọn hắn, hắn nhíu mày hỏi: "Chỉ rời khỏi hắn thôi sao?"

"Còn việc ta có chọn đến bên người hay không, ta nghĩ, căn bản là không liên quan đến chuyện này. Phượng Cô luôn tự phụ, không phải là thiếu tin tưởng việc sẽ chiếm được trái tim của một nữ tử chứ?" Vãn Thanh khẽ cười nói, uyển chuyển đẩy vấn đề sang Phượng Cô.

Thật là một nữ tử thông minh!

Phượng Cô càng lộ vẻ tán thưởng, nàng chỉ dùng một câu nói nhẹ nhàng, tứ lạng bạt thiên cân, đẩy vấn đề sang người hắn, thật khiến hắn bội phục.

Phượng Cô đột nhiên tiếp cận tai nàng, ngữ khí mơn man mờ ám ngập tràn nam tính vờn bên tai Vãn Thanh: "Đích thực là ta tự tin có thể lấy được trái tim nàng!"

"Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện đó?" Vì hắn đột ngột đến gần nói với giọng điệu mập mờ, trái tim Vãn Thanh thiếu điều rớt xuống đất, bắt đầu rục rịch.

Nàng thẹn thùng đỏ mặt, may mà vẫn kịp thời giả vờ trấn tĩnh tự nhiên, khi quay sang nhìn hắn thì đã hồi phục vẻ mặt bình thường, chỉ có điều vô thức lùi hai bước

"Tại sao nàng lại đỏ mặt?" Phượng Cô không chịu buông tha, thấy nàng lui ra phía sau, hắn càng tiến về phía nàng, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nghịch nghịch tóc nàng, rồi sau đó nhẹ nhàng hỏi, ngữ khí gian tà khiêu khích. Ngón trỏ lướt qua gương mặt nàng nhẹ nhàng như có như không.

"Ta không có đỏ mặt!" Vãn Thanh lạnh mặt, không biết phải đối phó với Phượng Cô thế nào, nếu là trước kia, nàng có thể lạnh lùng đối mặt với hắn, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này, nàng không có cách nào lãnh đạm với hắn như trước kia

"Còn nói không có, mặt nàng đỏ như quả táo chín, thật làm người ta muốn…muốn cắn một miếng." Đôi môi mỏng khép hờ, động tác cũng càng lúc càng mập mờ, mùi rượu từ người hắn như có như không, nhẹ nhàng phớt qua má nàng.

Vãn Thanh cả kinh, tiếp tục lùi thêm hai bước, đột nhiên cảm giác được, bản thân có chút uất ức, mới bị hắn khiêu khích một chút, đã lui về phía sau liên tục hai lần.

Vì vậy Vãn Thanh kinh hoàng đứng nghiêm, ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đáng lẽ lúc này nàng phải ưu thế hơn hắn mới đúng -, nếu không vì giải cứu hắn, nàng đã đi từ lâu, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, làm gì có chuyện đứng đây để hắn trêu đùa thế này

"Mắt ngươi cũng tốt lắm, trời tối đen thế này, vẫn nhìn ra được ta đỏ mặt?" Vãn Thanh nhẹ giọng nói, tối đen như vậy, dù có đứng sát ngay trước mắt, cũng khó lòng nhìn thấy sắc mặt đối phương -, rõ ràng là hắn chỉ đoán thôi -, là tại tâm lý nàng không vững vàng, để hắn đoán được.

"Ha hả, ta còn ngửi thấy mùi e lệ từ người nàng cơ!" Ngữ khí của hắn, càng lúc càng thiếu nghiêm túc, tà mị lại khiến người nghe phải phiền lòng.

"Xem ra mũi của ngươi thính như chó vậy! Dĩ nhiên đến cả mùi e lệ cũng ngửi thấy, thật khiến người khác phải bội phục!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.

Mặt Phượng Cô biến sắc, có chút không vui, nàng dám nói hắn là chó.

Có điều hắn không tức giận, chỉ cười một tiếng, đôi phượng nhãn hẹp dài cong lên hàm chứa ý cười: "Sai! Sai! Sai! Ta không giống bất cứ con gì cả, khứu giác cũng không nhạy hơn ngươi, là do mùi của nàng quá nồng, hấp dẫn ta một cách sâu sắc mà thôi!"

Vãn Thanh quay mặt sang hướng khác, không dây dưa đề tài này với hắn nữa, hắn không đứng đắn, nàng cũng không thể đứng đây mò mẫm cùng hắn, đêm đã khuya, không đi ngủ, còn đứng đây hóng gió, đúng là chuyện không ra gì!

"Người đã quyết định muốn tra xem bản thân có trúng tình cổ hay không, nếu vậy chuyện cùng Mộc Cáp Nhĩ phải làm thế nào? Người đã đáp ứng sẽ thành thân cùng cô ta, hơn nữa còn vội vàng như vậy, thật sự định tổ chức vào mười ngày sau sao!" Thái độ khẩn cấp của Vãn Thanh, thật sự làm cho người ta tin rằng nàng không thể để yên cho hắn thành thân!

"Ý của ta chính là phải tiến hành chuyện này càng sớm càng tốt! Không thể kéo dài thêm, nếu ta thật sự vì trúng tình cổ mới thích Mộc Cáp Nhĩ, ở chỗ này lâu chỉ lãng phí thời giờ của ta, Phượng Cô ta, quyết không thể để kẻ khác trêu đùa! Cô ta đã muốn chơi đùa, ta sẽ phụng bồi tới cùng! Xem ai thua …thảm hơn!" Ánh mắt hắn trở nên căng thẳng, hung hăng nói.

"Người định xử lý tiếp thế nào?" Vãn Thanh hỏi.

"Chuyện này, ta tự có chủ trương, nàng không cần lo lắng, trong vòng 3 ngày, ta sẽ tìm ra chân tướng rõ ràng!" Phượng Cô nhíu mày nói, dáng vẻ hoàn toàn tự tin.

Nhìn bộ dạng cực kỳ tự tin của hắn, Vãn Thanh biết, trong lòng hắn, nhất định đã đề ra một đối sách thích hợp, hơn nữa đối sách này, chỉ sợ không nằm trong vòng tưởng tượng của mọi người, trả đũa nặng nề những kẻ đã trêu đùa hắn.

Nhưng Mộc Cáp Nhĩ…

Rốt cục cô ta cũng chỉ là một cô bé đáng thương, bất quá chỉ vì yêu, mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, thật sự cô ta cũng không phải loại người quá xấu xa!

"Kỳ thật Mộc Cáp Nhĩ cũng không quá xấu xa, chỉ bởi vì thích người mà làm thế, nếu tra ra chân tướng, cũng đừng tổn thương cô ta quá nhiều." Vãn Thanh đột nhiên có chút không đành lòng nói.

Nữ nhân, luôn dễ dàng khốn đốn vì tình, lún sâu trong bùn mà mất khả năng kiềm chế…

Hắn nhìn nàng, gật đầu: "Nàng đã cầu tình vì cô ta, đương nhiên ta sẽ nể mặt nàng -, đến lúc đó chỉ cần cô ta không si mê quá mức không chịu tỉnh táo, ta sẽ không thương tổn cô ta quá nhiều."

"Uhm. Kỳ thật tất cả cũng chỉ tại người!" Vãn Thanh giũ áo, làm như lơ đãng nói.

Phượng Cô ngẩng đầu không giải thích được: "Tại sao lại nói chỉ tại ta?"

"Hồng nhan họa thủy, từ xưa đã vậy, không đơn giản chỉ dùng để nói về nữ nhân, nam tử cũng có bản lĩnh như thế." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, nói xong, bất giác cảm thấy ngọt ngào, không biết vì sao, điều đó lại nảy ra trong đầu nàng, nghĩ kĩ thì cũng rất có lý

"Thanh nhi, ta không biết câu này là khen ta hay là mỉa mai ta vậy?" Phượng Cô không giận nửa phần, chỉ cười khẽ hỏi han, bất giác mà thốt ra hai tiếng " Thanh nhi ", cách xưng hô thân mật này, khiến hắn cũng kinh ngạc, nhưng hắn không cảm thấy đột ngột chút nào, dường như hắn vẫn luôn gọi nàng như vậy.

Gọi nàng như vậy, khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Một loại vui vẻ chưa bao giờ có –.

Ngọt ngào đến tận tim gan.

"Nếu người cho là khen, thì nó là khen, nếu người cho là mỉa mai, thì nó là mỉa mai, muốn thế nào là do lòng của người định đọat." Vãn Thanh nói rất ba phải, rồi sau đó cười yếu ớt, ngẫm lại, Phượng Cô mặc dù giống trước kia, bá đạo không nói lý lẽ, bất quá, hắn không còn sự tàn nhẫn ngoan lệ như trước kia, ít nhất, nếu trước kia hắn nghe thấy câu nói đó, chỉ sợ đã bóp gẫy cổ nàng.

Mà lúc này, hắn còn cười cười hỏi lại được.

Xem ra, hắn không hoàn toàn trở về bộ dạng trước kia.

"Tức là Thanh nhi khen ta, ta đây cũng chỉ có thể nhận, mặc dù nghe không lọt tai lắm, bất quá cũng có thể tha thứ, có lẽ Thanh nhi ít khi khen người khác -, có lẽ, ta là trường hợp cá biệt hiếm hoi được nàng khen!" Hắn thản nhiên tự mình đưa ra kết luận.

Tên này, thời khắc nào cũng không quên việc đề cao bản thân hắn!

Vãn Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng, nói nhỏ: "Đêm cũng khuya rồi, việc gì phải làm ta đã làm thỏa đáng, ta về ngủ đây, mấy ngày nay chưa hôm nào ngủ cho an ổn!"

Nói xong đi về phía Tuyết Thôn.

Phượng Cô đi theo sau nàng: "Bóng đêm này, đi dạo cũng là chuyện không tệ đó!"

Vãn Thanh thật bội phục hắn, quay đầu: "Có lẽ, chủ ý này không tệ chút nào, Phượng công tử, ngươi không ngại đi thỉnh Mộc cô nương cùng ngươi đi dạo khuya chứ, cô ta sẽ cực kỳ nguyện ý đó."

Nói xong phi thân đi luôn, dùng khinh công đi về nhà gỗ.

Đêm trên núi rất lạnh-, giờ phút này, nàng chỉ muốn một cái túi ngủ ấm áp. Bởi vì vào lúc này, có thể thấy Phượng Cô không bị tình cổ khống chế hòan toàn, như vậy nàng không cần lo lắng, chỉ cần an tĩnh chờ ba ngày sau, hắn sẽ vạch trần chân tướng.

Đẩy cửa phòng, thấy ngọn đèn dầu đang thắp sáng, Ngân Diện chỉ ngồi thẳng trước bàn, bàn tay thon dài đang cầm một chén trà, tuy chỉ là một chén trà đơn sơ bình thường, nhưng ở trong tay hắn, lại tỏa ra cảm giác cô lãnh mà tao nhã.

Một thân trường bào màu tuyết trắng, khiến người ta cảm thấy cô lãnh vô cùng.

Trong lòng trào lên một mùi vị không thể gọi tên, Ngân Diện, từ trước tới giờ luôn cho người khác cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, phảng phất như thể thiên địa này chỉ có mình hắn, hắn ngồi đó trong tịch mịch, đến cả ánh nến cũng tỏa ra thứ ánh sáng cô đơn

Thấy nàng đi vào, hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi sau đó ngả một chén khác, rót nước trà vào: "Uống đi! Đêm lạnh như thế, uống chén trà ấm, sẽ không quá lạnh."

"Được." Vãn Thanh gật đầu, rồi sau đó nhận chén trà, nhẹ nhàng uống, chén trà ấm áp an ủi thân thể nàng, đột nhiên cho nàng một cảm giác trong trẻo lạnh lùng, khiến nàng không biết mở lời như thế nào

Hắn lại lên tiếng trước: "Chuyện thế nào rồi?"

Hắn vĩnh viễn trong trẻo lạnh lùng, ẩn giấu sự thể thiếp mà người khác không dễ dàng phát hiện

"Phượng Cô đã quyết định sẽ tra ra chân tướng, đại khái là 3 ngày sau sẽ rõ ràng." Vãn Thanh nói lại những lời của Phượng Cô.

"Vậy là tốt rồi." Ngân Diện gật đầu.

Không biết vì sao, nàng có cảm giác,– Ngân Diện lúc này, quá mức trong trẻo lạnh lùng, khiến nàng có chút sầu não.

"Ngủ đi! Đêm cũng khuya rồi." Ngân Diện nói.

Rốt cục Vãn Thanh cũng phải nghĩ đến vấn đề này, bởi vì Mộc Cáp Nhĩ không an bài chỗ cho Ngân Diện nghỉ, thế nên đêm nay, bọn họ phải ở cùng nhau.

Nhưng khi ngủ cùng Phượng Cô, nàng không cảm giác quẫn bách chút nào, lúc này phải ngủ cùng một phòng với Ngân Diện, nàng lại cảm thấy vô cùng quẫn bách, dường như vô phương đón nhận chuyện phải ngủ cùng một phòng với hắn, mặc dù biết, hắn là một chính nhân quân tử, sẽ không làm gì. Nhưng nàng vẫn sợ -, nỗi sợ mà chính nàng cũng không thể nói rõ ra thành lời

Dường như Ngân Diện biết nàng đang nghĩ gì, vì vậy nói: "Nàng lên giường ngủ, ta ngủ dưới mặt đất."

"Không cần, giường còn rộng -, hai người ngủ không thành vấn đề."Câu nói của hắn khiến Vãn Thanh cảm thấy bụng dạ bản thân quá mức hẹp hòi, dù sao, đối với nàng, Ngân Diện không phải người ngòai, là người mà so sánh với ai cũng thân thiết hơn.

"Kỳ thật…"Không cần để ý nhiều như vậy -, Vãn Thanh còn chưa nói hết câu, đã có người đẩy cửa cắt lời nàng.

"Kỳ thật nam nữ hữu biệt, dù không ngủ cùng giường, chỉ ngủ cùng phòng, ngay cả khi hai người trong sạch -, người ta vẫn đàm tiếu không hay -, ta chỉ có thể hy sinh bản thân, đêm nay Ngân Diện ngủ cùng phòng với ta, Thanh nhi nàng sang phòng bên cạnh ngủ đi!"Phượng Cô thản nhiên nói.

Thật sự khiến người ta bất ngờ, hắn bị sao vậy!

Tất nhiên Phượng Cô có ý nghĩ của riêng hắn, hai ngày nay, hắn đã sớm xác định được tình cảm hắn dành cho Vãn Thanh, nếu đã như thế, hắn làm sao có thể để Vãn Thanh và Ngân Diện ngủ cùng một phòng!

Nếu để nàng làm thế, chỉ sợ một đêm này hắn sẽ mất ngủ luôn.

Vì giấc ngủ của mọi người, hắn chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, mặc dù đối với hắn có chút mất mặt, bất quá, chuyện đã thế này thì đành phải vậy.

Chủ ý này của Phượng Cô, đối với hiện tại mà nói, cũng là giải phóng Vãn Thanh khỏi sự mất tự nhiên, vì vậy nàng không nói thêm gì, chào Ngân Diện một câu, rồi sau đó ra khỏi phòng.