Đêm trên núi tuyết, tĩnh lặng và lạnh lẽo một cách sâu sắc.
Hài người đang đi một trước một sau, bị bao phủ bởi thứ hào khí lãnh liệt như băng, chân thực như có một lớp băng thật sự.
Phượng Cô mang vẻ mặt ngạo nghễ phẫn khí, đi trước, không quay đầu lại nhìn Vãn Thanh lấy một cái, mà Vãn Thanh, chỉ chậm rãi đi sau, cũng không nói lời nào, nhìn vẻ mặt Phượng Cô bi thương phẫn nộ bị tổn thương, nàng cũng hiểu được, những lời nàng vừa nói, dường như có phần quá lời.
Nhưng không nói như vậy, thì phải nói thế nào?
Hai con người nếu muốn ở bên nhau, cần rất nhiều yếu tố, nhiều lắm, mà bọn họ, vẫn chưa có được hết các yếu tố đó…
Về phần Phượng Cô, hắn càng lúc càng phẫn nộ, lại không thể phát tiết, chỉ có thể trơ mắt nhìn phía trước, đi một mạch không ngừng nghỉ, một người chỉ còn hai phần công lực, hết lần này tới lần khác lại đi nhanh như vậy, còn không thèm nghỉ tới một phút, vậy mà hắn lại không cảm thấy chút mệt mỏi nào
Thật là một chuyện lạ.
Không có ai biết, chẳng qua chỉ vì hắn ôm một bụng phẫn nộ, lại không có chỗ phát tiết!
… …
Mộc Cáp Nhĩ ngày ngày đến chân núi Thiên Sơn đứng chờ, rốt cục, khi nhìn thấy nam tử mặc bộ trường bào màu mực tàu, gương mặt đỏ bừng nở một nụ cười sung sướng.
Bỏ mặc con chó săn, Mộc Cáp Nhĩ chạy thẳng về phía Phượng Cô, ngọt ngào hô lên: "Phượng đại ca, các ngươi đã trở về!"
Phượng Cô thấy Mộc Cáp Nhĩ, nhếch đôi môi mỏng lên đáp một tiếng: "Uhm."
Trước đây đáp ứng cô ta chuyện sẽ gặp lại cô ta có hơi dở, may là gặp ở đây luôn, nếu không, hắn sẽ đi thẳng về Vân Quốc.
Đối với người hắn không quan tâm, từ trước đến giờ hắn không bao giờ dụng tâm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, người mà hắn thành tâm đối tốt, lại đối với hắn không chút tình nghĩa, Phượng Cô dời mắt về phía nữ tử phía sau, nàng mặc áo màu tuyết lam, thanh lệ như vũ, gương mặt trắng nõn, vĩnh viễn bình tĩnh trầm mặc, tại sao, nàng không thể vì hắn mà điên cuồng dù chỉ một lần?
Tỉnh táo bình tĩnh như vậy, tốt lắm sao?
"Phượng đại ca!" Mộc Cáp Nhĩ nhìn Phượng Cô đang nhìn Thượng Quan Vãn Thanh chăm chú, trong lòng không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài, kéo tay Phượng Cô, vội la lên: "Phượng đại ca, các ngươi nhanh theo ta kiếm chỗ trốn đi! Gần đây Tuyết Liên Phái cho người tìm hai người, chớ ở chỗ này để bị bọn chúng bắt được!"
Vừa nói vừa lôi kéo Phượng Cô vào phòng.
Vãn Thanh đi theo sau, trong lòng, dĩ nhiên có chút khó chịu.
Cảm giác khó chịu chưa từng xuất hiện, lên men trong lòng nàng, nàng chỉ cảm thấy, nhìn Mộc Cáp Nhĩ lôi kéo Phượng Cô, nàng cực kỳ không vui, còn có sự kích động muốn gỡ cánh tay khiến nàng chướng mắt đó ra.
Đáng hận là Phượng Cô để mặc cô ta lôi kéo, không hề gỡ tay cô ta ra.
Nhưng tại sao… nàng lại để ý những điều này?
Trong lòng tức giận khiến nàng chỉ có thể làm mặt lạnh, đi sau Phượng Cô và Mộc Cáp Nhĩ, không thể làm bất cứ hành động gì.
Hai người trở lại ngôi nhà gỗ lần trước, chỉ có điều lần này, người ngồi trên cái giường duy nhất, không phải là nàng nữa, mà là Phượng Cô.
Mộc Cáp Nhĩ ấn Phượng Cô ngồi xuống giường, rồi sau chu đáo nói: "Phượng đại ca, người nhất định là đói bụng rồi? Trên núi tuyết không có gì để ăn -, nhìn người gầy đi rất nhiều, ta đi lấy chút gì cho người ăn."
Vừa nói vừa nhanh chóng chạy ra ngoài, mà từ đầu tới đuôi, nàng chỉ như không khí xung quanh, lẳng lặng đứng một bên.
Nhìn bộ dạng Mộc Cáp Nhĩ, trong lòng nàng thầm than thở, mị lực của Phượng Cô, vẫn còn lớn lắm! Nàng cũng chưa thấy Phượng Cô đầu mày cuối mắt với Mộc Cáp Nhĩ chút nào, vậy mà tiểu cô nương, đã điên đảo thần hồn.
Không thích thì nên cự tuyệt, nhưng bộ dạng này của Phượng Cô, sớm muộn gì cũng làm hại tiểu cô nương nhà người ta!
"Người thích cô ta sao?" Không biết vì sao, những lời này, đột nhiên ra khỏi miệng nàng, vừa ra khỏi miệng, thì bản thân nàng cũng thấy sợ hãi, nàng đang bị làm sao vậy, tại sao lại hỏi một câu như thế chứ, nhưng đã nói ra rồi, muốn thu hồi, dường như là quá khó khăn.
Phượng Cô dùng đôi phượng nhãn hẹp dài liếc nhìn nàng, bộ dạng ý vị thâm trường, đôi môi mỏng khẽ cong lên, rõ ràng nghe ra giọng nói của nàng mang theo chút mùi dấm chua.
Trong lòng hắn mừng như điên, nhưng mặt vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào.
Chỉ nhìn nàng như đang suy nghĩ, không mở miệng.
Vãn Thanh nhất thời lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống, vì vậy lên tiếng giải thích: "Ta chỉ muốn nói, nếu không thích, cũng đừng trêu chọc tiểu cô nương nhà người khác, sẽ làm tổn thương người ta."
Lời này, có vẻ như kiểu càng bôi càng đen, hình như nàng không có lí do gì quản chuyện của hắn.
Vẻ mất tự tin dầng dâng lên.
Ai ngờ Phượng Cô chỉ nhếch đôi môi mỏng cười một tiếng, dĩ nhiên không thèm làm khó nàng, chỉ nhẹ nhàng mà nói: "Ta biết rồi, chiều nay nghỉ lại đây một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi ngay."
"Uhm." Vãn Thanh hơi hơi cúi đầu, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đơn giản chỉ vì một câu nói kia của hắn.
Cảm giác khó hiểu đó, khiến nàng có chút kinh ngạc, nhưng không phản cảm.
Lúc này, Mộc Cáp Nhĩ bê một bát canh nóng đến, mới đến ngoài cửa, những lời này liền đi thẳng vào tai, mặt cô ta nhanh chóng biến sắc.
Phượng Cô, là nam nhân đầu tiên cô ta đem lòng yêu thương từ nhỏ tới giờ, cô ta không hiểu những chuyện khác. Cô ta chỉ biết cha từng nói, nếu thích phải cố gắng tranh thủ, thế nên, cô ta không thể để Phượng Cô rời đi, bởi vì…lần này hắn đi, chỉ sợ cô ta vĩnh viễn cũng không còn cơ hội.
Nhưng phải làm gì bây giờ?
Suy nghĩ mãi, rốt cục, cô ta hạ quyết tâm, móc ra một răng nanh đeo trên cổ, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy ra hai bên, đến khi thấy một chút phấn vụn, thì rắc vào trong canh.
Thần sắc trên mặt bình tĩnh trở lại, rồi sau đó cô ta chậm rãi đi vào, cười một tiếng, đưa thẳng cho Phượng Cô: "Phượng đại ca, đây là canh thịt thú rừng, có hơi tanh một chút, nhưng bất quá có thể làm ấm người, người nhanh uống đi!"
"Để Vãn Thanh uống đi! Thân thể nàng đơn bạc. " Phượng Cô đảo mắt nhìn Vãn Thanh, cười một tiếng, rồi sau đó nói.
Mộc Cáp Nhĩ vừa nghe thế, mặt liền biến sắc, nói: "Ta đi làm cho ngươi một bát khác!"
"Không cần, ta không quen mùi của thứ này, đợi lát nữa mời Mộc cô nương dẫn ta xuống bếp, ta làm chút đồ ăn nhẹ là được." Vãn Thanh cũng lên tiếng.
Phượng Cô nghe Vãn Thanh nói xong, biết đích thực là nàng không quen uống thứ canh mùi vị nặng thế này, vì vậy nhận bát canh từ tay Mộc Cáp Nhĩ, nhẹ nhàng thổi thổi, uống một hớp, mùi vị, có chút cổ quái, hắn cau mày: "Mùi vị này?" Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
"Đây là con vật rơi từ trên núi xuống, không biết là thịt gì, ta nhìn thấy trong nhà bếp có miếng thịt, vì vậy nấu lên thành canh, có phải là tanh lắm không?" Mộc Cáp Nhĩ cười một tiếng, lòng như bị sét đánh, vẫn gắng gượng cười, may mà trời sinh cô ta mặt tròn, ngày thường đối với Phượng Cô lại có mấy phần xấu hổ.
"Không." Phượng Cô đúng là không nhìn ra vẻ mặt cô ta có gì khác lạ, hơn nữa nghĩ thầm cô ta có tâm ý với mình, sẽ không hạ độc hắn, hơn nữa mùi vị kia mặc dù quái dị, nhưng không giống mùi vị của độc dược, vì vậy nhất thời không bắt bẻ nữa.
Phượng Cô uống được một nửa, đột nhiên cảm thấy, ánh mắt Mộc Cáp Nhĩ nhìn hắn uống canh vô cùng bất bình thường, có một ý đồ gì đó rất mãnh liệt, khiến trong lòng hắn nổi lên cảnh giới, chỉ hận bản thân nhất thời sơ ý, đã uống quá nửa bát canh.
Mộc Cáp Nhĩ theo dõi hắn ăn canh, như thể sợ hắn không uống.
Mắt Phượng Cô xẹt lên một tia buồn bã, nhưng không lên tiếng, chỉ đẩy bát canh ra: "Mùi tanh đúng là hơi tanh quá, không uống được nữa."
"Phượng đại ca, uống thế cũng được rồi, để ta nấu cho người một bát canh nhẹ nhàng dễ tiêu." Mộc Cáp Nhĩ thấy Phượng Cô uống xong, cười rất vui vẻ, dường như là rất cao hứng, rồi sau đó lại quay đầu nói với Vãn Thanh: "Ta cũng nấu cho ngươi một bát canh nhẹ nhàng dễ tiêu -, các ngươi chờ một chút."
Chỉ có điều thái độ lại như thể của hai người khác nhau, làm cho người ta không thể hiểu.
Vãn Thanh ngồi một bên, từ thần sắc Phượng Cô, dường như cũng nhìn ra tình huống có chút không bình thường, nhưng rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, nhìn bề ngoài của Mộc Cáp Nhĩ, không giống loại ác nhân, hơn nữa tình ý cô ta đối với Phượng Cô, cũng không giống giả vờ -, một nữ tử, nếu có tình với một nam tử khác, nhất định sẽ không hại hắn.
Nếu muốn khử ai đó, thì phải là ra tay trên người nàng mới hợp lý.
Bát canh vừa rồi của cô ta, cũng là cố ý đưa cho Phượng Cô uống, khiến người khác khó hiểu.
Đợi cho Mộc Cáp Nhĩ đi xa, Vãn Thanh mới nhỏ giọng hỏi: "Bát canh có vấn đề?"
Phượng Cô gật đầu.
"Người không sao chứ!" Vãn Thanh khẩn trương nhìn Phượng Cô: "Ta đưa người nhanh chóng rời đi."
"Không được." Phượng Cô nhẹ nhàng cầm tay Vãn Thanh, nói: "Hiện tại không phải lúc, rốt cục là có vấn đề gì, ta còn chưa rõ ràng, bởi vì không giống có độc, nếu là độc thông thường, ta đều đoán được, huống chi là còn uống vào mồm, nhưng vừa rồi ta không nhận ra vị của độc dược. Ít nhất cũng phải biết được là chuyện gì đã."
"Uhm." Vãn Thanh gật đầu, mặt lộ vẻ lo lắng: "Hy vọng cô ta không phải người ác độc., nếu người cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra ngay! Ta sẽ không để người gặp chuyện bất trắc."
Mặc dù, để một nữ tử nói câu đó với mình, cảm giác được bản thân cực kỳ không có khí phách, nhưng Phượng Cô, vẫn cảm thấy bớt đau khổ hơn rất nhiều.
Ít nhất, chứng minh được Vãn Thanh quan tâm hắn.
Ngẫu nhiên, nhận được sự quan tâm bảo hộ của nàng, dường như cũng không tệ.
Bất quá, hắn không hy vọng cả đời này mãi phụ thuộc nàng như vậy -, hắn muốn -, có thể bảo vệ nữ nhân của mình, thế nên, nhất định phải nhanh chóng luyện lại võ công.
Bất quá, không phù hợp với cá tính của hắn trước kia, nói cho cùng thì lúc này không có võ công, nói chuyện kiểu mềm mại rất phù hợp, cũng có thể kích khởi sự quan tâm của nàng -: "Nếu ta gặp chuyện bất trắc, nàng nên nhanh chóng chạy trốn! Mặc dù nàng có được nội công của ta, nhưng dù sao đi nữa võ công chiêu số vẫn còn thiếu sót, bất quá nếu chạy trốn, một mình nàng vẫn ứng phó được."
"Thượng Quan Vãn Thanh ta làm sao có thể là loại người như thế, đừng nói là người bình thường, huống chi là người… Người…" Người cái gì, đúng là vẫn không chịu nói ra hết.
Đằng sau chữ "người" đó là gì nữa?
Phượng Cô dùng đôi phượng nhãn nóng bỏng nhìn nàng chăm chú, đáng tiếc Vãn Thanh không chịu nói gì thêm.
Gương mặt thản nhiên, chỉ lộ một chút đỏ bừng rất khả nghi.
"Cám ơn nàng, Vãn Thanh…" Phượng Cô nhẹ nhàng nói, tay, mượn nhiệt kéo tay Vãn Thanh, giọng nói nhu nhược, nhưng sâu trong đôi mắt phượng đang cúi xuống ẩn chút vẻ xảo trá.