Xuyên qua một vùng tuyết rơi trắng xóa, hai người một mực chạy như bay, không dám nghỉ chút nào.
Nói là đạp tuyết tầm mai, nhưng nhìn ngang nhìn dọc thế nào Vãn Thanh cũng chỉ có cảm giác như đang chạy trối chết để trốn, trong lòng Vãn Thanh thầm nhớ một gương mặt lãnh liệt mang theo sự đau thương (theo bạn Nhi là nhớ Ngân Diện), nhưng nàng không nói ra lời.
Hồi tưởng cả quá trình một phen, dường như nàng mơ hồ hiểu ra cái gì.
Sau khi đi qua mấy đỉnh núi, rốt cục Phượng Cô cũng ngừng lại, vẻ mặt tươi như hoa, như thể vừa chiếm được tiện nghi của ai đó.
Vãn Thanh khẽ cáu: "Người nói dẫn ta đi đạp tuyết tầm mai, tại sao ta lại có cảm giác đang chạy trốn!"
"Thì là đang chạy trốn thật mà!" Phượng Cô cười một tiếng.
"Sao?" Quả nhiên là nàng nghĩ đúng, Vãn Thanh cười một tiếng, khó trách được, từ xưa đến nay Phượng Cô không phải loại người dễ dàng để người khác chiếm tiện nghi của mình, quả thế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ngày hôm nay việc gì cũng trôi chảy, thì ra là gạt người!
Nhưng mà... Nhưng mà đến khi nghĩ ngược lại, chí âm nội công trong người hắn nếu không được truyền ra, thân thể của hắn…
Sắc mặt Vãn Thanh tức khắc trở nên trắng như tuyết, lo lắng nhìn Phượng CÔ.
Phượng Cô chỉ cười một tiếng, cầm tay nàng, vỗ vỗ nhẹ để trấn an, khi hai lòng bàn tay chạm nhau, tâm linh cũng như giao hội
"Yên tâm, ta đã tính toán xong xuôi rồi! Tuyết Liên Thánh Nữ đã cho ta luyện Hàn Băng Thần Công, rơi vào đường cùng, tất là muốn ta truyền nội công trong người cho con gái bà ấy, nhưng bà ta dù thông minh tính toán tường tận, vẫn tính sai một nước, Phượng Cô ta là loại người nào chứ, nếu thành tâm dạy ta võ công, có lẽ ta còn có thể truyền nội công cho con gái bà ta, chỉ tiếc, ta hận nhất là người dùng tâm kế trên người ta, làm như ta là kẻ ngu ngốc vậy! Ta muốn bà ta nếm trải cảm giác không đạt được!" Phượng Cô cong đôi môi mỏng, mang theo tà mị và chút gian trá, làm cho người khác không khỏi kinh hoàng.
Vãn Thanh thầm cảm thấy bi ai thay cho Tuyết Liên Thánh Nữ, lừa ai không lừa, hết lần này tới lần khác đụng vào gian thương số 1 Vân Quốc, không phải là múa rìu qua mắt thợ sao.
"Nhưng, thân thể của người..." Mặc dù hắn trốn được mưu kế của Tuyết Liên Thánh Nữ, nhưng vẫn không thoát được chuyện kia! Chẳng lẽ hắn thật sự muốn biến thành nữ tử? Đáy lòng nàng có chút khổ sở.
"Yên tâm, võ công nhất định phải truyền ra, nhưng không nhất định phải truyền cho con gái bà ta, Tuyết Liên Thánh Nữ cho rằng chỉ có bà ta và con gái bà ta luyện Hàn Băng Thần Công trong đầm nước lạnh mới là thân chí âm, nhưng không biết, kỳ thật nàng hôm nay cũng thành thân chí âm rồi!" Phượng Cô cười một tiếng rồi nói.
"Cái gì? Thân thể của ta, thành thân chí âm từ khi nào?" Vãn Thanh có chút kinh ngạc, thân thể của nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ là thân chí âm!
"Trước đây có lẽ không phải, nhưng bắt đầu từ hôm nay thì là thế, Băng Ngọc Tuyết Liên, chí băng chí hàn chí thuần chí âm, người nào ăn nó rồi thì máu có thể giải bách độc, nữ tử ăn vào, càng có thể ích thọ duyên niên, có tác dụng băng ngọc kỳ phu, hóa thành thân chí âm, đây là một trong các truyền thuyết của Băng Ngọc Tuyết Liên! Có lẽ Tuyết Liên Thánh Nữ chủ quan, cho rằng ta căn bản là không biết chuyện này, thế nên mới yên tâm như thế, trao cho chúng ta cơ hội để chạy thoát một cách dễ dàng." Phượng Cô lại cười một tiếng.
"Chỉ có điều..." Phượng Cô nói xong, sắc mặt có chút không tự nhiên và vài phần khó xử.
Không biết vì sao, vẻ mặt hắn lại có vài phần như đang làm nũng, khiến Vãn Thanh phải trợn mắt: "Làm sao vậy?"
"Chỉ có điều sau này ta không còn võ công, chỉ sợ Thanh nhi sẽ càng ghét bỏ ta..." Thanh âm của hắn, có chút khàn khàn, quả thật là có cảm giác ưu thương.
Vãn Thanh cầm tay của hắn: "Người cho rằng Thượng Quan Vãn Thanh ta là người như thế nào, chẳng lẽ ta lại là người vong ân phụ nghĩa như thế, người vì cứu ta, không tiếc hy sinh hai mươi năm công lực, ta cảm động còn không kịp, tại sao lại ghét bỏ người!"
"Thật sao?" Phượng Cô nhìn nàng, khí tức mãnh liệt.
"Thật." Vãn Thanh nặng nề gật đầu, chỉ là vì muốn hắn biết, nàng, không phải nữ tử như vậy.
" Thanh nhi... Sau này sẽ bảo vệ ta không bị thương tổn chứ? …" Phượng Cô lại nhẹ nhàng nói.
Lời thoại này, hình như phải là nữ tử tìm kiếm sự bảo vệ của nam tử nói mới đúng, mong nhận được một lời hứa hẹn, Vãn Thanh nhìn vẻ mặt của hắn không biết phải trả lời thế nào cho phỉa.
Phượng Cô thấy nàng không nói gì, nhẹ nhàng quay đầu, thanh âm yếu ớt nặng nề vang lên: "Kỳ thật kẻ ác…. như ta, có chết cũng xứng đáng, muốn Thanh nhi che chở ta, thật khiến Thanh nhi khó xử…" [sặc, không đỡ được rồi =)), trong đầu bạn Nhi đang hiện lên cảnh một nam thanh niên cao cỡ 1m8, nặng tầm 75kg, mắt ngấn lệ, cúi mặt quay người, đưa ống tay áo lên quẹt nước mắt =))]
Những lời này, không biết vì sao, lại khiến đáy lòng Vãn Thanh thấy ê ẩm, vì vậy nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: "Ta sẽ một mực bảo vệ người, cho đến khi người không cần bảo vệ mới thôi."
"Thật sao?" Ngữ khí của Phượng Cô lay động mà không thể tin được, chỉ có điều gương mặt ẩn sau tấm lưng đưa về phía Vãn Thanh, lại nổi lên sự vui vẻ đắc ý vì gian kế thành công rất nhạt nhòa, rất ít ỏi, nhưng vẫn không giấu được cảm xúc đó.
"Thật sự." Hắn nguyện ý nỗ lực vì nàng như vậy, hơn nữa tương lai võ công của nàng cũng do hắn truyền lại, bảo vệ hắn, là việc nhất định phải làm.
"Cám ơn nàng, Thanh nhi..." Phượng Cô mãnh liệt quay đầu, ôm cổ Vãn Thanh, ôm rất chặt, không hở một chút nào.
Không biết vì sao, lúc hắn ôm lấy nàng, trái tim Vãn Thanh xẹt qua một cảm giác quái dị, nàng có cảm giác như mình vừa bị lừa vào tròng.
Nhưng không biết phải nói từ đâu.
Chỉ cảm thấy lời Phượng Cô nói thật quá kỳ quái.
Xưa nay hắn mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì không còn võ công mà mềm yếu như thế?? [bị tác dụng phụ của Hàn băng thần công đó =))]
Mặc dù nàng nghi hoặc vô cùng, nhưng nghĩ đến nỗ lực của hắn trong thời gian qua thì không nghĩ tiếp nữa.
"Được rồi, đám người Hồng Thư làm sao bây giờ? Chúng ta chạy thoát, Tuyết Liên Thánh Nữ tất là sẽ làm khó bọn họ?" Vãn Thanh hỏi.
Phượng Cô cười một tiếng: "Yên tâm, từ lúc sáng sớm bọn họ đã xuống núi rồi, chỉ sợ đến tối là xuống đến chân núi. Tuyết Liên Thánh Nữ một mực âm thầm giám thị hai ta, cho rằng ta không biết, kỳ thật chuyện bà ta giám thị, ta đã tính ra từ lâu. Bà ta âm thầm giám thị, nhưng không biết, ta đã sớm âm thầm lệnh cho Hoàng Kỳ an bài xong xuôi tất cả."
"Chúng ta nhanh xuống núi thôi?" Vãn Thanh nói, nhanh chóng gặp bọn họ, mới có thể bớt một phần nguy hiểm, thêm một phần an toàn.
"Không vội, ta phải nhanh chóng truyền nội lực cho nàng, nếu không, qua hôm nay, chỉ sợ sẽ xuất hiện dị biến, lúc thúc cho hoa nở ta đã dùng hết toàn lực, đã sớm đột phá đến tầng thứ tám." Phượng Cô nói nhỏ.
"Ở chỗ này sao?" Vãn Thanh nhìn quanh bốn phía, không có chỗ nào che dấu -, nếu đang truyền được một nửa, Tuyết Liên Thánh Nữ đưa người đến thì làm sao bây giờ?
"Yên tâm, chỗ này vô cùng an toàn, ta đã nhìn qua từ lâu, nàng nhìn xem..." Phượng Cô chỉ về phía chân núi, có một huyệt động nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thấy vì cửa động bị băng che hơn nửa, xuyên qua tường băng, mới có thể thấy bên trong: "Chúng ta đi vào bên trong, ta sẽ dùng Hàn Băng Thần Công phong kín cửa động, bên ngoài tất nhiên không nhìn ra đây là một huyệt động, chúng ta có thể an tâm truyền công, hơn nữa ta cũng đã dặn Hoàng Kỳ làm vài kĩ xảo nho nhỏ, khiến người của Tuyết Liên Phái lầm tưởng rằng chúng ta đã hội hợp cùng Hoàng Kỳ Hồng Thư, vì vậy người của Tuyết Liên Phái sẽ dốc toàn lực đuổi theo nhóm Hoàng Kỳ."
"Đi thôi!" Kéo tay Vãn Thanh, vỗ nhẹ mấy cái, miếng băng mỏng vỡ nát, rồi sau đó lôi nàng cùng đi vào. Huyệt động rất sâu, trong bóng tối tản ra khí lạnh yếu ớt.
Sau khi Phượng Cô đi vào, hai tay vung lên, hàn khí bay ra, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, cửa động bị một khối băng dày che kín, che hết ánh sáng bên ngoài, bên trong chỉ còn là một mảnh âm u.
Đi thêm mấy bước thì đến cả năm ngón tay cũng không nhìn thấy nữa, thanh âm Phượng Cô mang theo ám ách nhẹ nhàng truyền đến: "Vãn Thanh, lúc truyền công, chúng ta phải thẳng thắn tương đối, nàng... Có nguyện ý hay không?"
Trong bóng tối, mặt Vãn Thanh như bị luộc, nhiệt khí bốc lên, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Uhm."
"Nàng yên tâm, tối như thế này, không thể nhìn thấy gì." Phượng Cô nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng hắn không biết, hắn chưa nói dứt lời, Vãn Thanh vừa nghe cũng biết vậy nên mặt càng đỏ, lén trừng mắt nhìn hắn trong bóng tối.
Nhưng nàng không biết,– nhất cử nhất động của bản thân, Phượng Cô không coi vào đâu, một người có võ công cao thâm, nhãn lực đương nhiên cũng bất phàm, có thể hành động tự nhiên trong bóng tối, Vãn Thanh không nhìn thấy ánh sáng, hắn vẫn có thể đoán một cách mơ hồ, vừa rồi sợ Vãn Thanh lo lắng, mới nói vậy, không phải để đổi lại cái trừng mắt của nàng, trong lòng có cảm giác tê tê buồn buồn.
Hai người ngồi tĩnh tọa, rồi sau đó bắt đầu bỏ y phục, chỉ nghe thấy tiếng cởi quần áo xột xọat, Vãn Thanh sờ sờ trên người, vì hàn băng mà nổi da gà, không ngừng run rẩy.
Mặc dù Phượng Cô rất muốn ngăn mắt mình không nhìn lên người nàng, nhưng hai người ngồi đối diện lại sát nhau, mở mắt ra là bị đập vào mắt, còn có mùi hoa sen nhàn nhạt trên người nàng, không ngừng bay vào mũi hắn, quấy rối từng dây thần kinh của hắn.
Đột nhiên, trong lòng Phượng Cô thầm cảm thấy bội phục Liễu Hạ Huệ, tại sao có thể ngồi mãi không loạn? Vì sao hắn đã ngưng tâm tụ thần, vẫn không thể điều khiển bản thân.
Quả nhiên là mỹ sắc mê hoặc khiến nhân tâm cũng loạn..
Thầm thở dài một tiếng.
Vãn Thanh nghe được trong bóng tối có tiếng thở dài, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Phượng Cô không tự nhiên cười một tiếng, rồi sau đó hỏi: "Nàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Ta chuẩn bị tốt rồi, phải làm như thế nào?" Vãn Thanh hỏi.
"Nàng cần buông lỏng thể xác và tinh thần, hết sức chăm chú, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không thể phân tâm, mắt xem mũi, mũi hướng tâm, khí thủ đan điền, ta sẽ đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho nàng, để nội lực đi vào trong cơ thể nàng, đến lúc đó thân thể của nàng có khả năng sẽ cảm thấy đau, còn có thể có cảm giác đông lạnh, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn nại, chỉ cần nội công truyền qua rồi, sẽ không có việc gì nữa." Phượng Cô thận trọng nói, bất quá đối với Vãn Thanh, hắn luôn yên tâm -, khả năng nhẫn nại của Vãn Thanh, nữ tử thông thường không thể so sánh
"Ta sẽ." Vãn Thanh hơi hơi nhắm mắt, rồi sau đó làm theo lời Phượng Cô nói, tĩnh tâm ngưng thần, như chỗ không người...