Thất Sát Nữ Đế

Chương 33: Đáy hồ kinh hồn




Có lẽ là vì nơi này không có ai đi tới, cho nên cây cối ở trong cái sơn cốc này có hình dáng rất tươi tốt.

Phong Vô Ý lột bỏ vỏ cây, chọn lấy cỏ cây có sự mềm dẻo đàn hồi tốt, rồi từ từ dùng hai tay kết chúng lại với nhau. Những việc này cũng không cần kỹ thuật gì nhiều, nên Tiêu Tử Mặc nhìn một lát rồi cũng đi qua hỗ trợ cùng. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Hai người hợp lực, thì chỉ cần đến nửa đêm là đã hoàn thành một sợi dây thừng dài mấy chục thước. Cuối cùng là thử xem độ cứng cỏi của nó, xem có thể chịu nổi sức nặng của một người nữ tử hay không.

"Nhiệt độ lúc này quá thấp, đợi tới ngày mai khi mặt trời mọc thì hãy xuống nước" Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn trăng tròn ở trên trời, hai hàng lông mày nhíu chặt lại rồi lên tiếng.

"Yên tâm đi" Phong Vô Ý cười cười, lên tiếng trấn an: "Ta đã từng ở trong đống tuyết lớn ba ngày ba đêm, nhưng không phải là vẫn còn sống đấy sao"

"Chuyện đó không giống nhau" Tiêu Tử Mặc lắc đầu, tuyết dù sao vẫn có khe hở. Mà Nghịch Thủy Hàn Đàm... nghĩ nghĩ , hắn lại bắt đâu cảm thấy tò mò nên hỏi lại: "Ngươi vùi mình ở trong tuyết để làm cái gì ?"

"Giết người" Phong Vô Ý quay đầy, lẳng lặng nhìn hắn: "Mục tiêu có chức vị tương đương với Tể Tướng của một nước. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Ngoài ra còn có rất nhiều hộ vệ vây quanh, vì thế ta mới nhân cơ hội hắn về nhà chịu tang..rồi đợi tới khi hắn đi ngang qua, dùng một chiêu giết chết"

"Ngươi.... Không cần phải nói với ta những chuyện này" Tiêu Tử Mặc im lặng một lúc rất lâu mới lên tiếng.

"Ta chỉ muốn để cho người hiểu rõ hơn mà thôi" Phong Vô Ý ngồi trước đống lửa, vừa hơ nóng lương khô vừa thờ ơ nói tiếp: "Ta - Phong Vô Ý vốn là một nữ nhân mà có lẽ ngươi không thể tưởng tượng được đâu, cho nên nếu đi theo ta... hai tay sẽ bị nhuốm đầy máu tươi, mà ngươi... vốn dĩ là một người rất sạch sẽ"

"Ta biết" Tiêu Tử Mặc yên lặng ngồi ở bên cạnh nàng, khẽ nói: "Hỏa, chính là biểu tượng cho sự công kích và quyết tuyệt. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Dùng lượng lượng tuyệt đối để dẹp bỏ toàn bộ mọi chướng ngại, mà đây chính là ngươi -- Vô Ý"

"Là sao? Thì ra lúc trước ngươi nói 'Đáng tiếc' chính là chỉ cái chuyện này à" Phong Vô Ý cúi đầu cười: "Tử Mặc, ngươi thật cho rằng trận chiến tranh sắp xảy ra, thật sự có thể hóa giải sao?"

Tiêu Tử Mặc mấp máy môi, nhưng mà không đợi hắn nói thì Phong Vô Ý đã tiếp tục: "Cuộc chiến ở ngàn năm trước, ai đúng ai sai chúng ta không cần bình luận. Mà những dị tộc này muốn trở lại Phạm Thiên Đại Lục cũng không sai, thế nhưng những nhân loại đã ở trên mảnh đất này suốt một nghìn năm qua thì chẳng lẽ lại có lỗi? Dựa vào cái gì mà muốn bọn họ phải đem mảnh đất của chính mình đang sinh hoạt giao ra? Mà dù có làm như vậy, thì những người dị tộc này có thỏa mãn hay không? Có hay không bọn họ cũng muốn đem nhân loại trục xuất đi, giống như nhân loại đã từng làm vào một nghìn năm trước. Tử Mặc, Đây là cuộc chiến vì sinh tồn nên không thể không đánh, nếu như ngươi lùi bước về phía sau thì chỉ sợ là sẽ chết mà không có chỗ chôn. Vì vậy càng không thể lùi bước, ta sẽ lấy lực lượng tuyệt đối để áp chế dị tộc, đem Đại Lục đã mất đi lại trục xuất một lần nữa... thậm chí là Hủy diệt!"

Tiêu Tử Mặc nhìn nàng quay mặt, nhưng lại chỉ thấy trên vẻ mặt đó là một sự yên lặng vô cùng kiên định.

"Nhanh chóng thu hồi sự thương hại của ngươi lại đi. Tử Mặc, ngươi không phải là thần, nên không cần phải giàu lòng thương người như vậy. Chỉ cần ngươi làm theo lời thề, đi theo ta sống chết không rời, và nghe theo mệnh lệnh của ta là đủ rồi" Phong Vô Ý nói một câu sau cùng, rồi mới lấy lương khô đưa cho hắn.

Trong sơn cốc lúc này chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang, gió nghẹ lướt qua ngọn cây và tiếng củi lửa bị đốt cháy vang lên những tiếng 'lạch tạch'.

Đêm qua nhờ có sơn động che gió tránh mưa, nhưng ở trong cốc này thì chỉ có thể ăn và ngủ mà thôi. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Cũng không biết có phải do Nghịch Thủy Hàn Đàm hay không, mà nhiệt độ ở đây càng lúc càng thấp xuống, làm cho mỗi đợt gió lạnh thổi qua khiến bọn họ dù là đã ngồi ngay cạnh đống lửa mà cũng không cảm nhận được chút ấm áp nào.

"Lại gần đây một chút" Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên lên tiếng.

Phong Vô Ý nhìn hắn một cái, rồi vứt đi nhánh cây đang chọc đống lửa trên tay, di chuyển về phía bên cạnh hắn.

Cảm thấy được chút hơi ấm không phải của mình xuyên qua quần áo truyền tới, nàng giật mình lại nhớ tới cảnh ngao du cửu thiên vào lúc ban ngày.

Người này, có gì đó rất không đúng.....

Một đêm cả hai đều không nói chuyện, cả hai dựa sát vào nhau nên trong lúc không để ý đã ngủ thiếp đi. Đợi tới khi tỉnh lại, thì trời đã sáng trưng.

Lửa đã tắt làm cho khí lạnh thổi tới, vô tình khiến cho Phong Vô Ý tỉnh lại. Bởi vì đột nhiên tỉnh dậy, và cũng không có chuẩn bị gì nhiều từ trước nên lương khô đã bị ăn hết từ tối hôm qua. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Cũng may là ở trong chỗ này còn có mấy quả dại, tuy hương vị hơi chua, nhưng ít nhiều thì vẫn có thể chống đói được.

Vì để tránh nguy hiểm, Tiêu Tử Mặc vẫn cố đợi cho thời điểm nhiệt độ ở trong không khí lên tới mức cao nhất thì mới cho Phong Vô Ý xuống nước, và dặn dò: "Chính mình phải cẩn thận, không ai biết được tình hình dưới Nghịch Thủy Hàn Đàm là như thế nào. Cho nên nếu gặp phải chuyện gì quá sức thì cũng đừng nên cố, chúng ta có thể tìm biện pháp khác"

"Yên tâm, ta so với bất kể ai khác cũng đều quý trọng cái mạng nhỏ này hơn ạ" Phong Vô Ý vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi trấn an vài câu. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Sau đó mới đem sợi dây được kết từ cỏ dại buộc chặt ngang hông mình, còn một đầu thì buộc vào gốc cây đại thụ gần đó... cuối cùng mới dặn dò Tiêu Tử Mặc chú ý, đợi khi thấy ám hiệu thì sẽ kéo nàng lên trên.

Tiêu Tử Mặc sờ sờ mảnh ngọc màu tím ở trước ngực, âm thầm thở dài một hơi. Sau đó nhìn tờ giấy trong tay, nếu như ném vào nước thì sợ là không thể giữ nguyên hình dáng được, mà cái này có cấp bậc giống như là mãnh thú, dù cho có thể sai khiến được thì cũng chỉ có thể duy trì được một phần linh trí chứ không dễ sai bảo. Hơn nữa loài chim bay .... làm gì có con nào muốn xuống dưới nước.

"Ta đi xuống đây" Phong Vô Ý hít một hơi thật sâu rồi bước xuống dưới hồ, thuận tiện mang theo dạ minh câu ngậm vào trong miệng-- Đây là thứ mà nàng lấy từ trong cung mang ra ngoài, cùng với một ít trâm vàng và ngọc quý, chỉ là bởi vì nó có chút chói mắt nên nàng mới không để lộ ra.

Vừa vào nước nàng mới phát hiện được, thì ra là nàng vẫn quá xem thường sự nguy hiểm của Nghịch Thủy Hàn Đàm. Dòng nước lạnh như băng từ bốn phương tám hướng chảy qua, làm cho nàng có cảm giác máu trong cơ thể như đang đóng thành băng. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Hơn nữa dòng nước này còn chảy ngược dòng, khiến cho cả cơ thể nàng như bị một sức nặng cản trở, không còn tí sức lực nào đi tiếp, mà cứ như dần chìm xuống dưới đáy hồ.

Sau khi tính toán độ sâu đã được khoảng mười hai mười ba mét, thì chân cũng có cảm giác giống như đã chạm được xuống đất bùn bên dưới đáy hồ.

Một tay Phong Vô Ý nắm lấy chủy thủ, một bên cởi bỏ dây thừng ở trên lưng, đồng thời cũng không quên cảnh giác và đánh giá tình hình xung quanh.

Không có cách nào khác, tuy đã tới chỗ đáy hồ, nhưng mà dây thừng lại quá ngắn cho nên nếu không cởi bỏ thì nàng không thể tìm hiểu được tình hình ở bên dưới.

Bởi vì ở dưới nước cho nên tầm nhìn cũng cực kỳ hạn hẹp, ánh sáng của dạ minh châu không đủ sáng để nhìn khoảng cách ngoài một mét. Do tính chất đặc biệt của Nghịch Thủy Hàn Đàm nên ngay cả lông ngỗng cũng bị chìm xuống dưới, nên ở bên đáy hồ có vô số thứ linh tinh bị chất đống ở đó. Thậm chí còn có rất nhiều xương cốt trắng tinh, rõ ràng là của những người do có lòng tham mà làm mê muội đầu óc, rồi bị chôn thân tại đây.

Từng bước tiến lên phía trước, một mặt nàng vẫn phải chống đỡ sự rét lạnh đang ăn sâu vào trong xương tủy. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Vào lúc này, Phong Vô Ý cảm thấy rất may mắn vì khi còn sống đã từng trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện, nếu không thì nàng cũng không có khả năng tiếp tục đi xuống, thậm chí là dù thân thể có không bị đóng băng, thì nàng cũng không thể ở lâu tại nơi không có không khí để hô hấp như thế này!

Đi được một đoạn, nàng cuối cùng cũng phải cắn chặt răng mà đưa ra quyết định đi lên trên trước. Đợi ngày mai nàng sẽ xuống ở một vị trí khác, nhưng ngay khi nàng định quay đầu, thì nàng bỗng nhìn thấy một tảng đá bị lõm xuống, hấp dẫn ánh mắt nàng.

Dựa vào dòng chảy của nước mà tính toán, cộng thêm với các đồ vật linh tinh ở đây nhiều hơn mọi chỗ khác, nàng có thể xác đinh ra được dòng nước chảy ở đây mạnh hơn rất nhiều lần!

Chỉ do dự trong chốc lát, Phong Vô Ý lập tức quyết đinh đi qua xem thử. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Dù sao thì ở dưới Nghịch Thủy Hàn Đàm cũng bị tiêu hao rất nhiều thể lực, cho nên nếu như có muốn xuống nước tiếp lần nữa thì thời gian nàng chống đỡ cũng không được dài, kéo theo hy vọng tìm hiểu cũng ngày càng nhỏ đi.

Thật cẩn thận đi đến phía trước, lúc này nàng mới phát hiện ra tảng đá này bị lõm vào rất sâu, khiến nó giống như tạo thành một cái cửa động tối đen, nhìn không rõ tình hình ở bên trong ra sao.

Phong Vô Ý nhíu mày, lại đi thêm hai bước, đem dạ minh châu cầm trong tay rồi lách người đi qua.

Đúng lúc này, dòng nước đang bình thường bỗng đột nhiên chảy xiết hơn.

Không tốt! Phong Vô Ý cả kinh, biết mình đã gặp phải mạch nước ngầm. Nhưng khi đang muốn lùi lại để rời đi thì không ngờ, ở chỗ cửa động kia đột nhiên xuất hiện một lực hút mạnh mẽ cuốn nàng đi vào.....