Thất Sát Lệnh

Chương 26: Tình hải hưng ba




Lữ Chính Anh cười nói :

- Bên ấy có ân sư trấn giữ, có cả trăm nữ kiếm sĩ hiệp trợ, cộng thêm Hộ giá Song tướng đều là những người tài ba. Hơn nữa lại có sự hỗ trợ của Đại Hoàng, Tiểu Hoàng có thể nói là kiên cố như Thái Sơn. Còn nữa, trước lúc ra đi ta đặc biệt căn dặn Hộ giá Song tướng, nếu có động tĩnh gì phải lập tức dùng hỏa tiễn báo hiệu. Cho nên có thể nói không có việc gì đáng tiếc xảy ra.

Trong nửa canh giờ chờ đợi tuy cảm thấy rất khó chịu nhưng rốt cuộc cũng đã qua đi.

Chu Quân Ngọc và Chu Á Nam cử động một hồi, cùng đứng lên.

Chu Tứ Nương vội nói :

- Quân Ngọc, Á Nam mau vận khí thử xem. Phải chăng còn có chỗ không ổn?

Chu Quân Ngọc và Chu Á Nam cả hai đồng thanh đáp :

- Đã thử qua rồi... nhưng không có chỗ nào là không ổn...

Chu Tứ Nương quay về phía Lãnh Vô Tình cười lạnh lùng nói :

- Tốt! Các ngươi có thể đi...

Nhưng Chu Quân Ngọc lại cắt ngang :

- Khoan đã!

Nàng quay sang cung kính nói :

- Lệnh chủ, xin thứ lỗi cho tại hạ nhiều lời.

Chu Tứ Nương cười thản nhiên đáp :

- Không hề gì, có việc gì cứ việc nói.

- Đa tạ Lệnh chủ.

Chu Quân Ngọc quay sang cười nhạt với Lãnh Vô Tình :

- Lão mau kêu lão ni cô để lại một nửa thuốc giải và Hấp Thiết Thạch.

Lãnh Vô Tình ngạc nhiên hỏi :

- Làm vậy có ý gì?

Chu Quân Ngọc hừ một tiếng :

- Việc này không cần giải thích!

Lãnh Vô Tình sa sầm nét mặt :

- Lệnh chủ của các người đã hứa qua, chẳng lẽ ngươi lại phạm vào lời hứa sao?

Chu Quân Ngọc thấp giọng nói :

- Ta không phải môn hạ của Thất Sát lệnh có thể không tuân theo nội quy của bổn môn. Ta hành sự tự mình chịu trách nhiệm không có liên quan gì đến lời hứa của Lệnh chủ. Huống hồ ta chẳng qua chỉ yêu cầu các ngươi để lại một chút đồ, căn bản không hề ảnh hưởng đến hiệp nghị giữa ngươi và Lệnh chủ.

Lãnh Vô Tình tiếp lời :

- Đây quả thật là cưỡng từ đoạt lý.

Chu Quân Ngọc cười cười đáp :

- Cho dù là cưỡng từ đoạt lý, nhưng đối phó với hạng người như lão ni cô này cũng chẳng có gì là quá đáng!

Lãnh Vô Tình quay sang nhìn Chu Tứ Nương nói :

- Chu lệnh chủ, ngươi nói sao đây?

Chu Tứ Nương nghiêm sắc mặt nói :

- Chu cô nương nói toàn là sự thật. Ta nghĩ ngươi cũng đã biết, nếu luận căn nguyên thì Chu cô nương là sư muội của Hô Diên Kỳ, căn bản không phải là thủ hạ của ta...

Lãnh Vô Tình cố biện bạch :

- Nhưng Chu cô nương ở chỗ Chu lệnh chủ.

Chu Tứ Nương hạ giọng :

- Đó là vì kết hợp bảo vệ chân lý và chánh nghĩa, đồng thời cũng là quan hệ tự giao. Ta dựa vào cái gì mà có thể can thiệp hành động của Chu cô nương.

Ngừng lại giây lát, Chu Tứ Nương lại nói tiếp :

- Huống hồ, Chu cô nương đã nói rõ, chẳng qua chỉ yêu cầu các ngươi để lại chút đồ chứ không hề có ý khó dễ các ngươi, vậy ngươi còn nói gì chứ?

Lãnh Vô Tình trầm tư giây lát mới quay qua nói với Diệu Thiện :

- Đại sư, chúng ta muốn rời khỏi đây không thể không chịu thiệt thòi một chút.

Diệu Thiện nhìn căm hờn Chu Quân Ngọc, sau đó mới đem một nửa số thuốc giải và cục Hấp Thiết Thạch trao cho Lãnh Vô Tình nghiến răng nói :

- Giao cho ả đi! Hy vọng lần sau ả đừng rơi vào tay ta.

Chu Quân Ngọc nhận lấy thuốc giải và cục Hấp Thiết Thạch từ trong tay Lãnh Vô Tình, cười nhạt nói :

- Bây giờ các ngươi có thể cút được rồi đấy!

Nhưng Chu Tứ Nương hạ giọng nói :

- Hãy mang theo thi thể người của bọn ngươi. Đừng để mặt đất phải bị phiền phức.

* * * * *

Lần này Chu Tứ Nương có kế hoạch đột kích. Tuy Chu Quân Ngọc, Chu Á Nam bị ám toán và thương vong hơn mười tay nữ kiếm sĩ, nhưng nói chung vẫn thành công.

Ít nhất bọn họ cũng thu được hiệu quả mỹ mãn, đồng thời cũng khiến cho Lãnh Vô Tình, Pháp Bổn và Diệu Thiện thất bại quay trở về. Chu Tứ Nương vừa về đến chỗ ở thì Giang Hán danh y Mạc Quân đã vội vã chạy đến thi lễ, báo tin :

- Khải bẩm Lệnh chủ, thuộc hạ vô năng thương thế của Thượng Quan cô nương đột nhiên có chuyển biến xấu.

Tin tức ngoài ý muốn khiến cho Chu Tứ Nương phải chau mày một hồi lâu mà chẳng nói được lời nào.

Lữ Chính Anh đứng kế bên liền hỏi :

- Mạc tiên sinh, không có nguy hiểm chứ?

Mạc Quân thở dài một tiếng :

- Việc này... rất khó nói...

Lữ Chính Anh liền tiếp lời :

- Vậy tiên sinh mau nghĩ cách cứu Thượng Quan cô nương đi!

Mạc Quân gượng cười nói :

- Phó lệnh chủ, thuộc hạ đã cố gắng hết sức rồi!

- Lẽ nào một chút hy vọng cũng không hay sao?

- Trừ khi có kỳ tích xuất hiện.

Chu Tứ Nương trầm nét mặt nói :

- Mạc tiên sinh, ta nhớ đêm qua tiên sinh đã từng nói qua tình hình Thượng Quan cô nương không mấy nghiêm trọng mà.

- Đúng vậy!

Mạc Quân gật đầu tiếp :

- Thuộc hạ đã từng nói vậy nhưng thuộc hạ cũng đã từng nói qua, phải bình an qua khỏi ngày hôm nay mới có thể nói là thoát được.

Lữ Chính Anh quay sang nói với Chu Á Nam :

- Á Nam, chúng ta đi xem xem...

Mạc Quân vội ngăn cản nói :

- Không! Phó lệnh chủ xin tạm thời đừng đi làm phiền Thượng Quan cô nương nghỉ ngơi.

- Tại sao?

- Thượng Quan cô nương mắc tâm bệnh rất nghiêm trọng, trong lòng vô cùng bất an. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu ảnh hưởng đến thương thế của Thượng Quan cô nương. Vì bất đắc dĩ lão phu đành phải điểm Mặc Điền huyệt của cô ta để cô ấy ngũ nhiều một tí.

Tiếp theo lại thở dài nói :

- Phó lệnh chủ và nhị tiểu thư muốn đi thăm cô ta nên đợi một canh giờ nữa là tốt nhất.

Lữ Chính Anh và Chu Á Nam đồng gật đầu nói :

- Được!

Lộ Thanh Bình đứng bên đã rơi lệ, môi mấp máy định nói gì nhưng lại thôi.

Chu Tứ Nương thấy vậy bèn nói :

- Lộ cô nương, cô nương và Thượng Quan cô nương thâm tình như tỷ muội, chắc chắn cô nương biết được tâm sự của Thượng Quan cô nương...

Lộ Thanh Bình trầm tư giây lâu, rồi thở dài :

- Lệnh chủ, theo tiểu nữ được biết trong lòng của Tố Vân đã chết từ lâu, thương thế hiện tại chẳng qua chỉ là một ngòi nổ mà thôi!

Dừng lại giây lát, nàng cười thê lương nói tiếp :

- Cho nên tình hình trước mắt cho dù Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sanh cũng khó mà cứu được Tố Vân...

Mạc Quân liền vội lắc đầu :

- Không! Thương thế của Thượng Quan cô nương ta dám đem mạng mình ra bảo đảm là có thể trị khỏi. Nhưng vấn đề là tâm bệnh của cô ta, tâm bệnh phải được trị bằng tâm dược mới khỏi.

- Đúng vậy!

Lộ Thanh Bình gật đầu nói tiếp :

- Nếu nói đại khái, tiểu nữ cũng biết đôi chút...

Nói đến đây nàng đưa mắt nhìn một vòng, rồi như muốn nói nhưng lại thôi.

Chu Tứ Nương hiểu ý của Lộ Thanh Bình, vì ở đây quá nhiều người nên không tiện nói ra.

Thế rồi Chu Tứ Nương xua tay nói :

- Trừ Thanh Bình ra, mọi người hãy thối lui đi.

- Dạ!

Sau đó tất cả mọi người kéo nhau đi ra ngoài.

Chỉ có một mình Chu Á Nam là cười nói :

- Nương nương, hài nhi có thể ở lại không?

Chu Tứ Nương thở ra một tiếng :

- Ngươi hỏi Lộ tỷ tỷ xem.

Lộ Thanh Bình liền lên tiếng :

- Nhị tiểu thư nên ở lại, như vậy sẽ tốt hơn.

Câu nói này làm cho Chu Á Nam lấy làm ngạc nhiên. Nàng mở hai to hai mắt nhìn Lộ Thanh Bình nói :

- Tỷ tỷ nói câu này là có ý gì?

Lộ Thanh Bình thở dài một tiếng :

- Bởi vì trong sự tưởng tượng của ta thì chỉ có nhị tiểu thư mới có thể ra tay cứu lấy sinh mạng của Thượng Quan Tố Vân.

Chu Á Nam liền đáp ngay mà không cần phải suy nghĩ :

- Chỉ cần có thể làm được là muội sẽ sẵn lòng giúp đỡ ngay.

Lộ Thanh Bình cười một cách thê lương :

- Đa tạ nhị tiểu thư! Để thực hiện việc này còn có rất nhiều khó khăn.

Chu Á Nam cười cười nói :

- Chỉ cần có thể cứu lấy tính mạng của Thượng Quan Tố Vân dù có khó khăn gì chúng ta cũng đều nghĩ cách khắc phục. Bây giờ, tỷ tỷ hãy đem tâm sự của cô ấy nói ra để mọi người chúng ta nghĩ cách.

- Được!

Lộ Thanh Bình trầm tư hồi lâu rồi thở dài nói :

- Lệnh chủ, nhị tiểu thư thử nghĩ xem. Một vị thiên kim tiểu thư con nhà quan phủ, vì báo thâm thù mà không ngại thân thế, tự hủy thanh danh, ẩn tích phong trần như vậy có thể xem là “diện mạo như hoa mà số mạng như giấy” không chứ?

Chu Tứ Nương và Chu Á Nam cả hai đồng gật đầu.

Chu Tứ Nương thở dài :

- Không sai, cảnh ngộ của cô gái này quả thật rất đáng thương.

Lộ Thanh Bình nói tiếp :

- Bao năm nay, mục đích duy nhất cô ta sống là để phục thù cho song thân. Trong khi bị giày vò đau khổ tột cùng hầu như toàn bộ tinh thần ý chí không còn nữa. Không! Phải nói là băng hoại hết mới phải, nếu như không phải tiên sư và tiểu nữ đã nhiều lần khuyên ngăn có lẽ đã sớm thế phát đi tu rồi!

Chu Á Nam vô cùng lấy làm lạ, vọt miệng hỏi :

- Tại sao chứ!

Lộ Thanh Bình gượng cười nói :

- Nhị tiểu thư suy nghĩ một chút sẽ rõ liền.

Chu Á Nam cũng gượng cười nói :

- Muội nghĩ không ra nên mới nói vậy.

Chu Tứ Nương thở ra một tiếng :

- A đầu, ngươi thật là khờ, ngươi thử nghĩ xem một vị thiên kim tiểu thư gặp phải cảnh ngộ không may, tất cả tâm nguyện không còn nữa vậy không phải đi làm ni cô là tất nhiên sao?

- Không!

Chu Á Nam phản đối nói :

- Thượng Quan tỷ tỷ vừa trẻ vừa đẹp, võ công cũng thế, sau này cũng có thể chọn người mà hầu hạ.

Lộ Thanh Bình không biết phải giải thích sao, đành gượng cười nói :

- Mấu chốt của vấn đề là vì báo thù Thượng Quan Tố Vân đã ẩn tích phong trần, tự xem mình như cánh hoa đã rụng khỏi cành. Người mà nàng ta vừa ý thì cảm thấy mình không xứng đáng, còn đối với hàng phàm phu tục tử thì nàng lại xem thường, chi bằng làm ni cô sống cuộc đời thanh tịnh tự tại.

Dừng lại một lát, Lộ Thanh Bình thở dài nói :

- Vì vết thương tinh thần đau khổ hơn nhiều so với vết thương xác thịt, cho nên nàng mới nghĩ đến đoạn tuyệt sinh mạng, khiến cho Mạc đại phu cũng cảm thấy bó tay.

Chu Á Nam bất chợt ồ một tiếng như hiểu ra việc gì :

- Muội hiểu rồi!

Chu Tứ Nương cười hỏi :

- A đầu, ngươi nói ra nghe thử xem.

Nhưng Chu Á Nam lại nhìn Lộ Thanh Bình hỏi :

- Lộ tỷ tỷ, trong lòng của Thượng Quan tỷ tỷ đã có ý trung nhân rồi phải không?

Lộ Thanh Bình miễn cưỡng gật đầu :

- Ta nghĩ hình như là vậy.

- Hơn nữa...

Chu Á Nam miễn cưỡng mỉm cười nói :

- Ý trung nhân của Thượng Quan tỷ tỷ chính là Chính Anh ca?

Lộ Thanh Bình hết sức lấy làm lạ hỏi :

- Tại sao muội biết?

Chu Á Nam vẻ đắc ý, nhìn Chu Tứ Nương nói :

- Bởi vì vừa rồi tỷ tỷ nói rằng muốn muội ra tay cứu giúp, cho nên muội mới liên tưởng đến việc này.

Chu Tứ Nương nghiêm giọng nói :

- A đầu đừng quá đắc ý, việc này có rất nhiều vấn đề.

Chu Á Nam cười nói :

- Chỉ cần hài nhi và đại tỷ không phản đối, vậy còn vấn đề gì chứ?

Chu Tứ Nương thở dài nói :

- Vấn đề còn rất nhiều, đầu tiên là chính bản thân Thượng Quan cô nương.

Quay sang Lộ Thanh Bình, Chu Tứ Nương hỏi :

- Thanh Bình, tâm sự này của Thượng Quan cô nương đã từng thổ lộ cho cô nương biết chưa?

Lộ Thanh Bình gượng cười đáp :

- Không có chính thức thổ lộ...

- Nói vậy, toàn bộ đều căn cứ vào sự quan sát hàng ngày của cô nương thôi sao?

- Đúng vậy, nhưng Thanh Bình này tự tin sự quan sát của mình tuyệt đối không sai.

Chu Tứ Nương nghiêm sắc mặt nói :

- Bản thân Thượng Quan cô nương đã chưa từng biểu hiện rõ ràng, người khác làm sao có thể thay cô ta lo tính.

Dừng lại giây lát, Chu Tứ Nương lại thở dài :

- Các ngươi phải biết, trong thâm tâm một người có tự ti mặc cảm thì lòng tự trọng của người ấy càng đặc biệt lớn. Nếu các ngươi sơ suất điểm này mà đi khuyên giải nàng như thế sẽ gặp phải thất bại ngay.

Chu Á Nam không biết phải làm thế nào, nói :

- Nương nương, thế bây giờ phải làm sao?

Chu Tứ Nương trầm tư hồi lâu :

- Để ta sau khi suy nghĩ chắc chắn mới có thể quyết định được.

- Nương nương...

Chu Á Nam nói tiếp :

- Nhưng mà tình hình của Thượng Quan tỷ tỷ không thể nào kéo dài thời gian được nữa...

Thượng Quan Tố Vân, Lộ Thanh Bình và Lữ Chính Anh trước đây ở Ác Hổ câu đã từng kết giao bằng hữu, cũng có thể nói là bạn hoạn nạn. Những sự việc này chính miệng Lữ Chính Anh kể với Chu Á Nam.

Chu Á Nam luận về võ công tuy là nhân vật cao thủ trong võ lâm đương thời. Nhưng tuổi tác của nàng còn quá trẻ, đối với những chuyện nam nữ vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu hết.

Có thể nàng không hiểu gì là ghen tuông, cũng có thế do bản tính bao dung rộng lượng của nàng.

Lại thêm khi nàng và Lữ Chính Anh trên đường từ Thiên Tâm cốc trở về Hạ Khẩu, ở trong thành Bảo Khánh cùng với Thượng Quan Tố Vân kết giao bằng hữu. Vì Thượng Quan Tố Vân là hảo bằng hữu của Lữ Chính Anh, cho nên Chu Á Nam cũng có tình cảm đặc biệt đối với nàng. Một tình bằng hữu vượt qua người thường.

Cũng chính vì thế mới khiến cho Chu Á Nam quan tâm lo lắng cho Thượng Quan Tố Vân đến như vậy.

Chu Tứ Nương cười cười nói :

- Ta biết, ta phải xử lý việc này cho mau.

Chu Tứ Nương liếc nhìn ái nữ một cái đầy ý nghĩa :

- A đầu, ta phải nhắc nhở ngươi, Lữ Chính Anh tên tiểu tử này không phải thuộc về một nữ nhân nào cả, thêm một Thượng Quan Tố Vân vẫn chưa đủ ngươi hiểu ý ta nói gì không?

Chu Á Nam cười đáp :

- Hài nhi hiểu, nương nương, còn Chu Quân Ngọc và Thủy Tương Vân tỷ tỷ nữa phải không?

- Không sai!

Chu Tứ Nương đưa mắt nhìn Lộ Thanh Bình đang cúi đầu trầm tư, hạ giọng nói :

- Còn một người nữa!

* * * * *

Trong khi Chu Tứ Nương và ái nữ tính chuyện lâu dài thì bên phía Vô Địch bảo đang xảy ra một trận phong vũ.

Thuần Vu Khôn đang ở trong gian phòng trên Ỷ Thúy lầu, lão đi qua đi lại cơ hồ đang có vẻ chờ đợi.

Tuy là vào mùng một năm mới nhưng trên mặt lão đầy khẩn trương, một chút niềm vui vào ngày mùa xuân cũng không có.

Thời gian trôi qua chừng khoảng một tuần trà, bên ngoài cửa có tiếng bẩm báo :

- Khải bẩm Bảo chủ, Hạ Khẩu có tin truyền đến.

Thuần Vu Khôn hai mắt sáng rỡ :

- Nói như thế nào?

- Bẩm Bảo chủ Lãnh lão gia đã rút lui, đang trên đường qua sông. Nhưng hy sinh tương đối nhiều.

Thuần Vu Khôn biến sắc mặt :

- Mau kể tỷ mỉ một chút.

Người bên ngoài liền nói :

- Dạ! Ở chỗ thuộc hạ có mật thư do bồ câu đưa đến của thất phu nhân. Tốt nhất xin mời Bảo chủ tự xem qua.

Thuần Vu Khôn gật đầu :

- Được, mau trình lên đây!

- Dạ!

Một gã hán tử từ ngoài bước vào hai tay cung kính trao mảnh giấy, sau đó cúi mình thối lui ra.

Thuần Vu Khôn đọc xong, nghiến răng ken két, một hồi lâu mới hứ lên một tiếng :

- Tốt! Chúng ta đi xem thử.

Ngoài cửa có giọng phụ nữ truyền vào :

- Bảo chủ, người đang nóng giận với ai vậy?

Một luồng hơi thơm xông vào, theo sau là dáng đi tha thướt của Cổ Phi Quỳnh.

Thuần Vu Khôn liền nói :

- Phu nhân đến thật đúng lúc, nàng xem cái này trước.

Nói đoạn tiện tay trao mảnh giấy cho Cổ Phi Quỳnh.

Cổ Phi Quỳnh chậm rãi đón lấy mảnh giấy cùng lúc đưa tay khóa trái cửa lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế Thái Sư của Thuần Vu Khôn rồi mới chính thức xem tờ giấy một lượt.

Thuần Vu Khôn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, rõ ràng lòng lão có vẻ thấp thỏm không yên.

Sau khi xem xong, Cổ Phi Quỳnh cười nói :

- Bảo chủ vì chuyện này giận dữ à?

Thuần Vu Khôn vẻ bực tức nói :

- Bên phía Lãnh Vô Tình bằng với một nửa thực lực của ta, giờ thất bại thê thảm như vậy không những bọn sát thủ bị hi sinh hơn một nửa, bản thân lão ta cũng tháo chạy lấy thân, tình hình như vậy còn không nghiêm trọng sao?

Cổ Phi Quỳnh cười nói :

- Nói rất phải. Nhưng việc thắng bại là chuyện bình thường của người cầm binh. Nếu nói ra cũng đâu có gì ghê gớm lắm đâu.

Thuần Vu Khôn im lặng hồi lâu rồi lên tiếng hỏi :

- Phu nhân có kế sách chi hay không?

Cổ Phi Quỳnh không trả lời nói sang chuyện khác :

- Chu Tứ Nương hiện đang vô cùng bi phẫn, quyết chí phục thù. Bây giờ lại có thêm lão hồ ly Giả Nam Tinh ở phía sau chống lưng cho ả, tự nhiên là ả không chịu buông tay.

Thuần Vu Khôn thở dài một tiếng, ngồi xuống tay ghế thái sư.

Cổ Phi Quỳnh nghiêm chỉnh nói :

- Bảo chủ, người ta có chủ ý kích phá các nơi, Bảo chủ có nhìn ra hay không?

Thuần Vu Khôn gật đầu thừa nhận :

- Phu nhân nói không sai.

Cổ Phi Quỳnh tiếp :

- Sáng nay Chu Tứ Nương dốc hết tàn lực công kích ta, Lãnh Vô Tình và hai vị đại sư có thể toàn thân rút lui. Đây có thể nói tuy thất bại nhưng còn vinh dự. Huống hồ tổn thất của đối phương cũng không phải nhỏ.

Thuần Vu Khôn gượng cười :

- Phu nhân quả thật là người rất biết chuyện!

Cổ Phi Quỳnh cười cười nói :

- Kỳ thực kế sách kích phá nhiều nơi là do chúng ta sử dụng trước tiên. Võ Dương tiêu cục bị tiêu diệt không phải là bằng chứng đó sao?

Thuần Vu Khôn gượng cười, nhưng không lên tiếng nói gì.

Cổ Phi Quỳnh nghiêm sắc mặt nói :

- Bảo chủ, trong Vô Địch bảo của chúng ta có nội gian, Bảo chủ biết hay không?

Thuần Vu Khôn vẻ ngạc nhiên :

- Có chuyện này sao?

Cổ Phi Quỳnh cười vẻ thần bí :

- Chính là Công Tôn Thái!

Thuần Vu Khôn biến sắc mặt :

- Phu nhân, nàng mau kể tỷ mỉ xem!

- Sự việc là như vầy. - Cổ Phi Quỳnh nói - Công Tôn Thái có tên đồ đệ miệng rất ngọt là Điền Bân, không phải Bảo chủ rất hâm mộ hắn ta hay sao?

Thuần Vu Khôn cười gượng nói :

- Võ công của tên tiểu tử đều hơn hẳn bọn đệ tử của ta, miệng lại biết nói ngọt, thật sự khiến cho ai cũng phải thích hắn.

Cổ Phi Quỳnh bĩu môi nói :

- Đúng! Nam nhân còn thích hắn vậy trước mặt nữ nhân khỏi cần nói.

- Vậy thì cũng không đúng. Trước mặt công tử Chu Thắng Nam không phải tên tiểu tử này đã bị thất bại đó sao?

- Bởi vậy mới nói, “không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng đụng với hàng”. Nếu mang tên tiểu tử này ra so với Lữ Chính Anh e rằng một trời một vực.

Thuần Vu Khôn vẻ ngạc nhiên :

- Tại sao nàng biết được, ai đó kể với nàng?

Cổ Phi Quỳnh cười đắc ý :

- Ai kể chứ, tin này của thiếp chính là từ chỗ tên tiểu tử Điền Bân mà biết được.

Thuần Vu Khôn đành phải gượng cười nói :

- Tốt! Phu nhân hãy nói xem!

Cổ Phi Quỳnh đột nhiên vẻ mặt nghiêm trọng :

- Tên tiểu tử này quả thật ăn gan hùm mật gấu, ăn trộm cả ngay sát bên cạnh thiếp.

Thuần Vu Khôn biến sắc mặt :

- Phu nhân nói vậy có ý gì?

Cổ Phi Quỳnh cười cười đáp :

- Nói ra thật là trùng hợp, đối với...

Đột nhiên Cổ Phi Quỳnh đổi giọng :

- Bảo chủ cảm thấy đứa a đầu bên cạnh thiếp thế nào?

Thuần Vu Khôn có vẻ hơi ngạc nhiên :

- Phu nhân định nói là A Đào?

- Đúng vậy! - Cổ Phi Quỳnh cười nham hiểm nói - Không phải Bảo chủ đã từng có quan hệ mật thiết với ả sao?

Thuần Vu Khôn cười bối rối :

- Phu nhân làm sao biết được?

Cổ Phi Quỳnh hừ một tiếng :

- Những việc của Bảo chủ sao có thể giấu được thiếp?

Thuần Vu Khôn chỉ biết cười hòa :

- Phu nhân, hay là chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi!

Cổ Phi Quỳnh lại hừ một tiếng :

- Thì thiếp đang nói chuyện nghiêm túc đây. Ả a đầu A Đào này đã mê hoặc Điền Bân.

Thuần Vu Khôn liền thay đổi sắc mặt :

- Tin tức này của phu nhân chính là từ miệng của A Đào biết được?

- Không sai! - Cổ Phi Quỳnh nói - Sáng sớm hôm nay trong lúc tình cờ thiếp phát hiện bọn họ đang vụng trộm với nhau...

Thuần Vu Khôn không nén được tức giận cắt ngang :

- Tên tiểu tử này thật đáng chết!

Cổ Phi Quỳnh cười hỏi :

- Bảo chủ ghen à?

Thuần Vu Khôn gượng cười :

- Được, phu nhân nói tiếp đi!

Cổ Phi Quỳnh trầm tư giây lát rồi nói :

- Lúc ấy thiếp không làm kinh động bọn họ. Đợi sau khi tên tiểu tử Điền Bân đi khỏi, thiếp mới nghiêm phạt A Đào.

Dừng giây lát. Cổ Phi Quỳnh bất chợt hỏi ngược Thuần Vu Khôn :

- Bảo chủ đoán xem A Đào đã nói những gì?

Thuần Vu Khôn chỉ biết cười gượng :

- Ta làm sao biết được chứ!

Cổ Phi Quỳnh nói :

- Ả sợ hãi quỳ xuống nói rằng chỉ cần tha mạng cho ả, ả xin nguyện lấy công chuộc tội.

Thuần Vu Khôn hừ một tiếng :

- Ả ta có công gì chứ?

Sau khi nói xong, Thuần Vu Khôn mới ồ một tiếng :

- Đúng rồi! Ả đem cái tin kia kể với nàng, coi như lấy công chuộc tội?

- Không sai! - Cổ Phi Quỳnh nói - Ả nói Điền Bân nói với ả, hắn vừa nhận được mật thư của Công Tôn Thái dùng bồ câu đưa đến, kêu hắn phải lập tức hành động. Bằng bất cứ giá nào mua cho bằng được Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương.

Thuần Vu Khôn cười nói :

- Muốn lợi dụng tà môn của hai kẻ đó đối phó với ta à?

Cổ Phi Quỳnh gật đầu :

- Đúng thế! Bọn chúng cho rằng đây là con đường ngắn nhất, cũng là biện pháp có hy vọng thành công nhất.

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Thì ra Công Tôn Thái muốn cùng ta hợp tác nhưng trong lòng có dã tâm ngầm hại ta.

Cổ Phi Quỳnh mỉm cười nói :

- Đây cũng là chuyện thường tình, ai mà chẳng lo nghĩ cho mình chứ.

Thuần Vu Khôn hỏi :

- Tên tiểu tử kia còn nói những gì?

- Tên tiểu tử kia nói chỉ cần sự việc thành công, hắn sẽ chính thức lấy A Đào làm phu nhân.

Thuần Vu Khôn hừ một tiếng :

- Đừng có nằm mơ!

Cổ Phi Quỳnh nghiêm giọng nói :

- Bảo chủ đừng quá khinh địch. Nếu như kế hoạch bọn họ được thực hiện đối với chúng ta mà nói quả thật là một uy hiếp lớn.

Thuần Vu Khôn vuốt râu cười nói :

- Nhưng mà Thuần Vu Khôn ta hồng phúc tề thiên, đã biết trước tin tức.

Cổ Phi Quỳnh nhướng đôi mày ngài nói :

- Vậy Bảo chủ làm sao đa tạ cho thiếp đây?

Thuần Vu Khôn cúi người xuống hôn lên má Cổ Phi Quỳnh :

- Phu nhân muốn ta đa tạ gì nào?

Cổ Phi Quỳnh thở ra một tiếng :

- Kỳ thật thiếp không muốn gì cả, chỉ cần Bảo chủ cấp thời hành động để thiếp khỏi phải lo lắng cho Bảo chủ.

Thuần Vu Khôn cười lớn :

- Ta sẽ lập tức hành động.

- Đúng rồi! - Cổ Phi Quỳnh nói - Phải chăng Bảo chủ đã nghe được tin tức của Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương?

Thuần Vu Khôn chau mày đáp :

- Chưa có nghe qua, nhưng Công Tôn Thái đã chỉ thị cho đệ tử của mình, như vậy đôi yêu nữ này rất có thể đã đến khu vực Giang Hán.

Lão nhìn thẳng vào mắt của Cổ Phi Quỳnh hỏi :

- Tên tiểu tử Điền Bân đã đi khỏi chưa?

- Chưa, thiếp đã phái người ngầm theo dõi hắn.

- Tốt lắm!

Thuần Vu Khôn lại hôn Cổ Phi Quỳnh một cái :

- Quả là phu nhân tốt của ta!

Dứt lời, lão quay ra phía ngoài cửa quát :

- Người đâu!

Bên ngoài có tiếng vọng vào :

- Thuộc hạ đang chờ lệnh!

Thuần Vu Khôn nói :

- Đi xem Công Tôn lão gia đã trở về chưa, nếu như đã về thì mời người đến ngay chỗ ta. Nói rằng ta có việc quan trọng cần thương lượng.

- Tuân lệnh!

Sau khi tên thuộc hạ bên ngoài đi khỏi, phía ngoài cửa có người cung kính báo :

- Khải bẩm phu nhân, thuộc hạ có điều cơ mật cần báo cáo.

Cổ Phi Quỳnh hạ giọng nói :

- Vào đi!

Cánh cửa mở ra, một văn sĩ mặc thanh y bước vào. Vừa bước vào trong hắn liền hành lễ nói :

- Tham kiến Bảo chủ và phu nhân!

Cổ Phi Quỳnh liền hỏi :

- Thế nào rồi?

Tên văn sĩ mặc thanh y thấp giọng đáp :

- Bẩm báo phu nhân, thuộc hạ vừa trông thấy Điền Bân cùng với Hô Diên phu nhân bí mật bàn việc gì đó.

Thuần Vu Khôn liền cướp lời :

- Bọn chúng nói những gì?

Tên văn sĩ mặc thanh y vẻ bối rối :

- Bẩm Bảo chủ, bọn họ nói rất nhỏ đồng thời có mặt Hô Diên phu nhân cho nên thuộc hạ không dám tiến đến gần.

Thuần Vu Khôn hừ một tiếng :

- Cho nên ngươi không nghe gì cả?

Tên văn sĩ mặc thanh y hoảng hốt :

- Thuộc hạ đáng chết!

Thuần Vu Khôn lại hứ mộ tiếng, nhưng không lên tiếng.

Cổ Phi Quỳnh nhìn lão một cái, rồi chau mày nói :

- Việc này không thể trách hắn được.

Sau đó, Cổ Phi Quỳnh nhìn tên văn sĩ mặc thanh y nói :

- Bọn chúng nói chuyện ở đâu?

Tên văn sĩ đáp :

- Bên ngoài gian nhà của Hô Diên phu nhân.

Hắn lại nói thêm :

- Xem tình hình dường như Hô Diên phu nhân vừa mới từ bên ngoài trở về.

Thuần Vu Khôn quay sang hỏi Cổ Phi Quỳnh :

- Phu nhân, Hô Diên Mỹ ra đi lúc nào?

Cổ Phi Quỳnh vẻ giận dữ :

- Bây giờ ngay cả Bảo chủ còn không biết, vậy thiếp làm sao biết được chứ?

Thuần Vu Khôn gượng cười, rồi quay sang hỏi gã văn sĩ mặc thanh y :

- Lúc đó Hô Diên lão gia có mặt ở bên cạnh không?

Gã văn sĩ cung kính đáp :

- Bẩm Bảo chủ, lúc ấy không có mặt Hô Diên lão gia.

Cổ Phi Quỳnh liền hỏi :

- Bây giờ, tên tiểu tử Điền Bân đang ở đâu?

- Thuộc hạ không biết.

Gã văn sĩ đáp :

- Nhưng thuộc hạ đã phái người ngầm theo dõi hành động của gã.

Cổ Phi Quỳnh xua tay nói :

- Thôi được rồi, ngươi lui ra ngoài đi.

- Dạ!

- Có tin tức gì mới phải lập tức báo cáo ngay.

- Thuộc hạ biết. Thuộc hạ xin cáo từ!

Sau khi tên văn sĩ mặc thanh y ra khỏi phòng, Thuần Vu Khôn nhíu mày tự lẩm bẩm :

- Không lẽ Hô Diên Mỹ cũng bị tên tiểu tử Điền Bân mê hoặc sao?

Cổ Phi Quỳnh hứ một tiếng :

- Một bên là phụ nữ lả lơi, một bên là trai tơ nịnh hót. Sự việc này xảy ra có gì là lạ đâu!

Trong khi Thuần Vu Khôn có vẻ giận dữ, thì Cổ Phi Quỳnh lại bĩu môi nói :

- Bây giờ không phải lúc để ghen tuông. Bảo chủ hãy lo động não suy nghĩ thử xem.

Thuần Vu Khôn ngạc nhiên hỏi :

- Phu nhân muốn nói cuộc nói chuyện giữa bọn họ có thể còn có vấn đề khác?

Cổ Phi Quỳnh chậm rãi nói :

- Thiếp không dám đem lòng tiểu nhân mà so với người. Nhưng sự thật, trước đây mấy ngày thiếp cũng đã từng nhìn thấy Hô Diên Mỹ cùng với Công Tôn Thái nói cười ở bên ngoài đại môn.

Thuần Vu Khôn lấy làm ngạc nhiên, sau đó mới thở dài :

- Nếu nói vậy e rằng Hô Diên Mỹ đã có vấn đề. Nếu đúng như vậy thì tình hình rất nghiêm trọng.

Cổ Phi Quỳnh liền trấn an :

- Không cần phải khẩn trương, bây giờ phát giác xem như cũng còn chưa muộn.

Thuần Vu Khôn trầm ngâm một lúc, đột nhiên lão nghiến răng nói :

- Tên tiểu tử Điền Bân này cũng không nên xem thường, chúng ta phải lập tức hành động.

Cổ Phi Quỳnh gật đầu nói :

- Cũng tốt!

* * * * *

Khoảng chứng sau nửa canh giờ.

Điền Bân vội vã trở về chỗ ở của gã, thu dọn một số vật dụng rồi mở cửa bước ra. Xem tình hình hình như gã đang chuẩn bị đi xa. Nhưng vừa ra khỏi cửa thì có gã hán tử vội vàng chạy đến, cao giọng hỏi :

- Điền đại hiệp, lệnh sư có nhà không?

Điền Bân cười đáp :

- Còn chưa trở về, có chuyện gì vậy?

Gã hòa thượng đáp :

- Bảo chủ có chuyện mời lệnh sư đến thương lượng.

Không đợi cho Điền Bân lên tiếng, gã lập tức nói tiếp :

- Bảo chủ còn nói qua, nếu như Công Tôn lão gia đi khỏi Điền đại hiệp đến cũng được.

Điền Bân ngạc nhiên hỏi :

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

- Tiểu nhân cũng không biết.

Hắn gượng cười nói tiếp :

- Việc cơ mật đương nhiên tiểu nhân không được biết. Điền đại hiệp gặp Bảo chủ tự nhiên sẽ biết rõ.

- Nói rất đúng! - Điền Bân gượng cười hỏi - Hiện Bảo chủ đang ở đâu?

- Bảo chủ đang ở Ỷ Thúy lầu.

- Được! Ta sẽ lập tức đi ngay.

Sau khi Điền Bân đi khỏi, gã hán tử cười nhạt lách mình bước vào phòng Điền Bân.

Thì ra từ lúc thầy trò Công Tôn Thái và Điền Bân mang thủ hạ của họ đến Vô Địch bảo, bọn thủ hạ đều an bài ở bên ngoài. Còn thầy trò Công Tôn Thái thì được tiếp đãi ở trong khu tịnh xá của Ỷ Thúy lầu không xa.

Đây chính là chỗ lợi hại của Thuần Vu Khôn.

Nhìn vào tưởng rằng lão ta đặc biệt ưu đãi thầy trò Công Tôn Thái nhưng thật ra là để tiện giám sát bọn họ.

Thuần Vu Khôn đã có tâm đề phòng, cho nên bọn phục dịch trong tịnh xá hiển nhiên đều là người của lão ta.

Vì vậy, khi gã hán tử bước vào phòng Điền Bân không bị một người nào hỏi đến.

* * * * *

Sau khi Điền Bân bước vào phòng Thuần Vu Khôn, Thuần Vu Khôn vẻ mặt nghiêm trọng hỏi :

- Điền Bân, từ khi hai thầy trò ngươi về với Vô Địch bảo, bổn Bảo chủ phải chăng cũng có điều chi thất lễ hay là không phải?

Điền Bân ngạc nhiên :

- Đâu có! Kẻ trên người dưới trong Vô Địch bảo đều rất tốt với hai thầy trò tại hạ.

Thuần Vu Khôn nghiêm sắc mặt hạ giọng nói :

- Nếu tốt như vậy, tại sao hai thầy trò ngươi lại ôm lòng bội phản?

Điền Bân trong lòng đã cảm thấy kinh động nhưng ngoài mặt giả bộ hỏi :

- Bảo chủ nói vậy là ý gì chứ?

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Ngươi tuổi tác tuy trẻ nhưng rất lão luyện, quả thật không hổ là danh sư xuất cao đồ!

Điền Bân gượng cười :

- Bảo chủ, vãn bối và gia sư quả thật không có thay lòng đổi dạ...

Thuần Vu Khôn hứ một tiếng :

- Ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà chưa sợ chết. Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi ngoan ngoãn tự nhận hay là ta phải động thủ?

Điền Bân tự biết nếu dựa vào công lực của bản thân mà muốn phản kháng thì chẳng khác gì châu chấu đá xe. Huống hồ bên cạnh lão ta còn có Cổ Phi Quỳnh.

Vì vậy, Điền Bân liền gượng cười hạ giọng :

- Vãn bối tự hỏi lòng không cảm thấy hổ thẹn, nếu như Bảo chủ đã nghi ngờ vãn bối, vậy Bảo chủ có trừng phạt thế nào đi nữa vãn bối cũng quyết không kêu la.

Thuần Vu Khôn cười âm u :

- Tốt, như vậy ta sẽ không khách sáo!

Vừa nói lão vừa đưa tay lên điểm huyệt trên người Điền Bân. Lúc này Điền Bân không thể động đậy thân hình được nữa.

Điền Bân chau mày gượng cười nói :

- Bảo chủ, người không thể để cho vãn bối chết mà không biết tại sao?

- Không sai! - Thuần Vu Khôn cười cười nói - Đợi giây lát nữa ta sẽ công bố tội trạng của ngươi...

Dứt lời lão đã lướt người đến cạnh Điền Bân, tiện tay lục soát toàn thân hắn nhưng kết quả không tìm ra được gì.

Lúc ấy tên hán tử vào phòng của Điền Bân cũng xuất hiện bên ngoài cửa, cung kính bẩm báo :

- Khải bẩm Bảo chủ, thuộc hạ vô năng không tìm thấy gì cả.

Thuần Vu Khôn chợt nhíu mày, nhưng Cổ Phi Quỳnh lại cười nói :

- Thiếp không nói sai chứ! Thông minh như bọn họ làm sao để lại chứng cứ.

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Tỉm không ra chứng cứ, vậy có thể đem nhân chứng.

Vừa nhắc đến nhân chứng Điền Bân nãy giờ cố trấn tĩnh không khỏi hơi biến sắc.

Thuần Vu Khôn hạ giọng quát :

- Người đâu, mang A Đào ra đây!

Vừa nghe nhắc đến A Đào Điền Bân đã biến sắc mặt, liền lên tiếng :

- Bảo chủ không cần mang A Đào ra, vãn bối sẽ cung khai sự thật được rồi.

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Ngươi dám không khai thật sao?

Điền Bân gượng cười :

- Bảo chủ, vãn bối chỉ là phụng mệnh hành sự. Hơn nữa đến nay chưa có làm qua việc gì có lỗi với Bảo chủ. Cho nên xin Bảo chủ khai ân miễn cho tội chết.

- Có thể! - Thuần Vu Khôn nói - Sự thật ta cũng rất hâm mộ tư chất và thành tựu trước mắt của ngươi. Nhưng vấn đề là ngươi có biết tự cứu mình hay không?

Điền Bân vừa lộ vẻ vui mừng vừa băn khoăn :

- Bảo chủ nói vậy nghĩa là...

Thuần Vu Khôn liền nói tiếp :

- Nghĩa là xem lời khai của người có thành thật hay không mới quyết định có miễn tội chết cho ngươi?

Điền Bân vội vàng nói :

- Những lời vãn bối sắp khai ra đây toàn là sự thật.

- Được! Ngươi hãy nói đi!

Thế rồi Điền Bân đem việc phụng mệnh sư phụ chuẩn bị mua chuộc Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương kể hết. Nội dung lời khai của Điền Bân hoàn toàn trùng hợp với những điều Cổ Phi Quỳnh kể, chỉ là hơi tường tận hơn một chút.

Thuần Vu Khôn sau khi nghe xong liền hỏi :

- Còn gì nữa không?

Điền Bân ngạc nhiên đáp :

- Dạ hết rồi!

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Thế thì ngươi không muốn cứu ngươi rồi.

Tiếp theo lão cười nhạt nói :

- Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi cùng Hô Diên Mỹ nói những gì?

Điền Bân cúi người nói :

- Bẩm Bảo chủ, vừa rồi vãn bối cùng Hô Diên phu nhân nói chuyện, vấn đề không có liên quan đến những việc này.

- Nhưng nói những chuyện gì?

- Hô Diên phu nhân chỉ hỏi gia sư đã trở về chưa và tình hình sinh hoạt của vãn bối trong bảo gia sao?

Cổ Phi Quỳnh liền xen vào :

- Hô Diên Mỹ đi tìm ngươi hay là ngươi tìm Hô Diên Mỹ?

Điền Bân cung kính trả lời :

- Lúc ấy vãn bối đang đi ngang qua, Hô Diên phu nhân bèn gọi vãn bối.

Cổ Phi Quỳnh tiếp :

- Hô Diên Mỹ hỏi sư phụ ngươi về chưa để làm gì?

Điền Bân vội đáp :

- Điều này Hô Diên phu nhân không có nói rõ, vả lại vãn bối cũng không hỏi.

Dựa vào thần sắc và mấy câu trả lời của Điền Bân cơ hồ hắn kể toàn là sự thật. Vì vậy sau khi Thuần Vu Khôn và Cổ Phi Quỳnh cùng nhìn nhau một cái, Thuần Vu Khôn mới lên tiếng hỏi Cổ Phi Quỳnh :

- Phu nhân, việc này ta phải xử lý sao đây?

Cổ Phi Quỳnh cười cười đáp :

- Theo thiếp thấy thì chúng ta có thể bắt đầu từ phía Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương.

Thuần Vu Khôn liền nói :

- Ý của phu nhân là dùng Điền Bân để mua hai người này?

Cổ Phi Quỳnh liền gật đầu :

- Đúng vậy! Việc này đối với Điền Bân cũng xem như lấy công chuộc tội.

Thuần Vu Khôn gật đầu nói :

- Tốt! Cứ y như vậy mà làm.

Lão quay sang hạ giọng hỏi Điền Bân :

- Điền Bân, ngươi phải biết làm sao rồi chứ?

Điền Bân gượng cười :

- Vãn bối biết phải tự làm gì.

Thuần Vu Khôn hạ giọng :

- Thế thì ta ra lệnh cho ngươi bằng bất cứ giá nào cũng phải mua chuộc cho bằng được Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương lập tức mang về đây.

Sau khi ngạc nhiên, Điền Bân gượng cười nói :

- Lập tức đưa bọn họ về đây? Bảo chủ có giết vãn bối, vãn bối cũng không thể làm được.

Thuần Vu Khôn ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Điền Bân gượng cười như cố ý :

- Bởi vì vãn bối tuy quen biết Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương, cũng biết bọn họ hiện giờ đang ở khu vực Giang Hán nhưng không biết chỗ dừng chân của bọn họ. Trong một thời gian ngắn khó mà có thể tìm được bọn họ.

Thuần Vu Khôn trầm tư giây lát rồi nói :

- Được! Ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi cũng biết ta đã khống chế các huyệt đạo trên người của ngươi, nếu như trong ba ngày mà chưa hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi không cần phải trở lại tìm ta.

- Dạ dạ! - Điền Bân mặt mày tái nhợt gật đầu nói - Vãn bối sẽ cố gắng hết sức mình.

Cổ Phi Quỳnh chợt xen vào :

- Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn thì không những ngươi cứu được tính mạng của ngươi, còn được tặng thưởng nhiều châu báu.

Điền Bân gật đầu không ngớt :

- Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân!

Trong khi ấy, Thuần Vu Khôn đưa tay ra giải huyệt đạo cho Điền Bân nhưng đồng thời điểm vào ba huyệt đạo khác trên người Điền Bân rồi xua tay nói :

- Đi đi! Hy vọng ta và ngươi còn có cơ hội gặp lại...

Sau khi Điền Bân đi khỏi, Cổ Phi Quỳnh mới cười nói :

- Bảo chủ, người xem Điền Bân có thể hoàn thành nhiệm vụ không?

Thuần Vu Khôn thở nhẹ một tiếng :

- Rất khó! Bởi vì chúng ta ra tay quá chậm!

Cổ Phi Quỳnh hỏi tiếp :

- Ý của Bảo chủ là...

Thuần Vu Khôn cau mày nói :

- Phu nhân phải biết cặp yêu nhân Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương là những nhân vật thấy tiền là sáng mắt. Ai ra giá cao thì bọn chúng bán mạng cho người đó. Bây giờ bọn họ đã ở Giang Hán, ta thật sự lo lắng là bọn họ sớm đã bị Chu Tứ Nương mua chuộc rồi.

Cổ Phi Quỳnh gật đầu đáp :

- Bảo chủ nói rất đúng! Nếu như vậy đối với cặp yêu nhân tà đạo này chúng ta phải đặc biệt tăng cường phòng bị mới được.

* * * * *

Trời vừa chạng vạng, Công Tôn Thái một mình trở về Vô Địch bảo.

Nhưng vừa bước vào cừa thì tên gia nhân đặc cách hầu hạ lão mỉm cười nói :

- Lão gia, Bảo chủ đã phái người đến đây thỉnh lão gia mấy lần rồi.

Công Tôn Thái ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi biết là tìm ta có chuyện gì không?

Tên gia nhân đáp :

- Tiểu nhân không biết, chỉ nghe đâu là Bảo chủ có chuyện quan trọng cần thương lượng với lão gia.

Công Tôn Thái cười cười nói :

- Được! Ta lập tức đến đấy ngay.

Có lẽ lão ta cảm thấy có điều gì không ổn nên trước khi đến Ỷ Thúy lầu lão đã cặn kẽ suy nghĩ một hồi và thầm chuẩn bị.

Khi lão ra đến cửa, liền quay sang hỏi tên gia nhân :

- Điền Bân đi đâu rồi!

Tên gia nhân cười nhạt :

- Tiểu nhân không được rõ, Điền thiếu hiệp đã ra đi rất lâu rồi.

- Ồ!

Công Tôn Thái từ từ chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Thuần Vu Khôn đang ở trong một gian mật thất tầng đỉnh Ỷ Thúy lầu một mình tiếp Công Tôn Thái.

Sau khi phân chủ khác ngồi xuống Thuần Vu Khôn bắt ngay vào vấn đề :

- Công Tôn huynh, Thuần Vu Khôn ta có bạc đãi với ngươi không?

Công Tôn Thái hơi giật mình, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ trấn tĩnh hỏi :

- Thuần Vu huynh nói vậy là ý gì?

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Không cần phải nói ra, chắc lão huynh cũng biết là chuyện gì rồi!

Công Tôn Thái giả vờ không hiểu, chau mày nói :

- Nếu như tại hạ có chỗ nào không phải xin Thuần Vu huynh minh thị tội trọng!

- Được! Vậy thì ta nói thẳng cho ngươi biết.

Thuần Vu Khôn cười âm u nói tiếp :

- Không phải ngươi đã mệnh lệnh cho Điền Bân mua chuộc Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương để chuẩn bị ngầm đối phó ta sao?

Công Tôn Thái gượng cười nói :

- Thuần Vu huynh, ngươi đừng bao giờ trúng kế của địch. Tình thế hiện giờ nếu như chúng ta tương tàn chém giết lẫn nhau, như vậy đối với Chu Tứ Nương mà nói chỉ có lợi cho ả.

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Nhưng rất tiếc! Giữa chúng ta không còn cách gì để hợp tác. Nói thật cho ngươi biết, lệnh đồ Điền Bân đã khai ra hết rồi...

Công Tôn Thái biến sắc mặt, cắt ngang nói :

- Ngươi đã giết hắn?

- Ta không có giết hắn. - Thuần Vu Khôn cười nham hiểm - Bởi vì hắn ta còn giá trị lợi dụng. Nhưng toàn bộ thủ hạ của ngươi đều đã bị bao vây hết rồi.

Công Tôn Thái sắc mặt thay đổi liên tục nhưng không nói gì cũng không có hành động gì.

Thuần Vu Khôn cười nham hiểm :

- Ta và ngươi đều từng là phu quân của Chu Tứ Nương, cũng là người mà Chu Tứ Nương lúc nào cũng muốn giết. Đây chính là điểm tương đồng giữa ta và ngươi, cho nên ta không muốn giết ngươi. Hơn nữa ta cũng khống có ý định giết ngươi.

Công Tôn Thái hơi nhíu mày nói :

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Thuần Vu Khôn nghiêm giọng nói :

- Bây giờ có ba con đường cho ngươi đi, hy vọng ngươi sẽ chọn đúng đắn!

Công Tôn Thái gượng cười :

- Ta đang nghe ngươi đây!

Thuần Vu Khôn hạ giọng :

- Thứ nhất, ngươi ngoan ngoãn để ta khống chế huyệt đạo, sau khi quét sạch tất cả mọi chướng ngại ta sẽ cho ngươi một nơi yên ổn để hưởng tuổi già, đồng thời thủ hạ của ngươi cũng không phải chết. Nhưng đến khi đó võ công của ngươi phải bị phế hết.

- Con đường này hình như không đủ rộng!

Công Tôn Thái gượng cười nói tiếp :

- Còn con đường thứ hai?

Thuần Vu Khôn nói :

- Con đường thứ hai là ta và ngươi sẽ không tổn thương hòa khí. Ngươi có thể nhảy xuống từ cửa sổ này, bên dưới là Đông Hồ ta biết ngươi bơi lội rất giỏi. Vậy ngươi có thể lội qua hồ thoát thân.

Công Tôn Thái bĩu môi nói :

- Con đường này dường như rộng hơn con đường trước một chút!

Thuần Vu Khôn mỉm cười :

- Con người của ta từ trước đến nay đều khoan dung độ lượng.

Công Tôn Thái hỏi tiếp :

- Còn con đường thứ ba?

Thuần Vu Khôn trầm nét mặt :

- Con đường thứ ba chính là giữa hai chúng ta. Ở tại Ỷ Thúy lầu này ta và ngươi cùng nhau so tài. Chỉ cần ngươi có thể chịu được năm trăm chiêu, ta sẽ mở rộng cửa đích thân tiễn ngươi ra khỏi Vô Địch bảo.

Công Tôn Thái nhíu mày nói :

- Được! Ta chọn con đường thứ ba!

Nói đoạn liền đứng lên.

Thuần Vu Khôn hạ thấp giọng hỏi :

- Ngươi không cần nghĩ thêm?

Công Tôn Thái thản nhiên trả lời :

- Ta không cần phải suy nghĩ.

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Ta không thể không nhắc ngươi trước, trong Ỷ Thúy lầu này mỗi tầng đều có cao thủ mai phục. Nếu ngươi muốn từ phía dưới lầu thoát thân, như vậy không thể được. Khi cần ngươi cứ nhảy xuống Đông Hồ qua cánh cửa sổ này mới có thể thoát thân.

Công Tôn Thái cũng cười nhạt nói :

- Trong lòng ta không hề có chữ chạy.

Dứt lời liền hạ giọng nói :

- Mời!

Thuần Vu Khôn hứ một tiếng nói :

- Tiếp chiêu!

Soạt một tiếng, ánh kiếm liền lóe lên đâm thẳng vào ngực của Công Tôn Thái. Hơn nữa vừa ra chiêu Thuần Vu Khôn đã sử dụng ngay tuyệt chiêu Thiên Hạc kiếm pháp.

Công Tôn Thái không hề tỏ ra thấp kém, một mặt vung đao lên đỡ, mặt khác cười nhạt nói :

- Hảo kiếm pháp!

Keng keng keng một loạt tiếng binh khí va chạm vang lên, đồng thời nghe thấy tiếng cười của Công Tôn Thái :

- Hèn gì ngươi ngông cuồng như vậy, thì ra ngươi đã học lén Thiên Hạc kiếm pháp của Lãnh Vô Tình.

Thuần Vu Khôn cười đáp :

- Bây giờ ngươi sửa lại chọn con đường thứ hai vẫn còn kịp.

Công Tôn Thái cười lạt :

- Thuần Vu Khôn, chỉ cần ngươi giữ lời ta sẽ hy vọng được ngươi đích thân tiễn ra tận cửa Vô Địch bảo.

Thuần Vu Khôn cười nói :

- Xem ra ngươi còn sức giết ta sao?

Công Tôn Thái cười nói :

- Điều đó chưa biết được!

Thuần Vu Khôn và Công Tôn Thái đều là những nhân vật đầu não trong Ngũ bá, cũng là một trong số những cao thủ số một trong võ lâm đương thời.

Trong mười chiêu đầu, song phương đều tỏ ra kẻ tám phân người nửa lượng, không ai hơn ai cả.

Sau một trăm chiêu vẫn chưa thể phân thắng bại.

Thuần Vu Khôn đột nhiên thở dài một tiếng :

- Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Công Tôn Thái ngạc nhiên hỏi :

- Có gì đáng tiếc chứ?

Thuần Vu Khôn cười đáp :

- Ta muốn nói trận đấu vừa khẩn trương vừa hấp dẫn như vậy mà lại không có người xem.

Công Tôn Thái cười nhạt :

- Không phải ngươi mai phục không ít cao thủ ngầm nhìn trộm sao?

Thuần Vu Khôn cười lạt :

- Những tên này không phải ở bên trong xem náo nhiệt.

Công Tôn Thái cười nói :

- Đúng vậy! Nhiệm vụ của bọn chúng là truy sát ta khi ta bỏ chạy.

Thuần Vu Khôn hạ giọng :

- Ngươi tự biết như vậy là tốt!

Khi ấy cuộc chiến đã gần hai trăm chiêu nhưng vẫn chưa phân thắng bại.

Có lẽ hai người bọn họ đều hy vọng có thể sớm kết thúc trận đấu nên bọn họ tuy vừa đánh vừa nói chuyện nhưng vẫn tập trung vào trận đấu. Công Tôn Thái vừa công vừa thủ không để lộ một sơ hở nào. Hơn nữa còn cười ha hả nói :

- Thuần Vu Khôn, ngươi lệnh cho bọn chúng mở cửa trước chuẩn bị tiễn ta ra khỏi Vô Địch bảo là vừa.

Thuần Vu Khôn hứ một tiếng :

- Còn đến ba trăm chiêu, ngươi tự tin có thể chịu được năm trăm chiêu sao?

Công Tôn Thái mỉm cười :

- Trừ phi Thuần Vu Khôn ngươi còn có tuyệt kỹ gì chưa thi triển, bằng không trong năm trăm chiêu máu nhuộm nơi đây chính là Thuần Vu Khôn ngươi...

Sau câu nói, chiêu thức đột nhiên thay đổi, vù vù vù liên tiếp ba đao quả nhiên ép Thuần Vu Khôn thoái lui ra sau hơn năm thước.

Thuần Vu Khôn hơi biến sắc mặt :

- Không ngờ ta đã xem nhẹ ngươi...

Vừa dứt câu, Thuần Vu Khôn liền lập tức trả lại liên tiếp ba chiêu tuyệt kỹ, đẩy lùi Công Tôn Thái ra sau cũng năm thước.

Công Tôn Thái gượng cười :

- Thuần Vu Khôn, xem tình hình e rằng trên một ngàn chiêu cũng không phân thắng bại. Tại sao chúng ta lại để Chu Tứ Nương ngư ông đắc lợi chứ!

Thuần Vu Khôn liền hỏi :

- Theo ý ngươi thì sao?

Công Tôn Thái vẻ mặt nghiêm trang nói :

- Theo ý kiến của ta thì chúng ta nên hòa trận chiến này. Nhưng mà ngươi đã trúng kế ly gián của địch nên mới hiểu lầm ta. Hay là tạm thời chúng ta không bàn đến việc hợp tác.

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Không nói đến chuyện hợp tác thả cho ngươi đi kết hợp với Chu Tứ Nương đối phó với ta à?

Công Tôn Thái gượng cười :

- Ngươi nghĩ thử xem, Chu Tứ Nương lúc nào cũng muốn giết chết ta và ngươi mới cam tâm, vậy ả đồng ý cùng ta hợp tác không chứ?

Bây giờ là hơn ba trăm chiêu, kiếm pháp của Thuần Vu Khôn càng lúc càng lợi hại. Không biết Công Tôn Thái vì muốn bảo tồn thực lực hay sao mà chỉ thấy lão ta thủ thế chứ không hề có tấn công.

Thuần Vu Khôn một mặt ra sức tấn công, một mặt cười nhạt :

- Ta sẽ cho ngươi rời khỏi nơi đây, nhưng không phải đi ra mà là được khiêng ra.

Trong khi nói, lão đã dồn Công Tôn Thái đến sát cửa sổ phía Đông Hồ.

Công Tôn Thái tuy đã rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn phòng thủ cẩn thận, không để lộ một sơ hở nào, hơn nữa còn cười ha hả nói :

- Thuần Vu Khôn, ngươi thật sự muốn ép ta nhảy xuống hồ?

- Không sai? - Thuần Vu Khôn hạ giọng tiếp - Bây giờ đi con đường thứ hai vẫn còn kịp.

Công Tôn Thái cười nói :

- Ngươi rất muốn ta đi con đường thứ hai, chẳng lẽ bên ngoài cửa sổ có mai phục rất lợi hại?

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Ngươi nói rất đúng!

Công Tôn Thái cười nói :

- Đã như vậy ta sẽ không cần phải xông ra ngoài...

Không sai, cánh cửa sổ bên cạnh hồ quả thật có mai phục, nhưng người mai phục không phải ở bên ngoài cửa sổ mà ở bên cạnh bàn sách bên trong cửa sổ.

Người mai phục chính là một trong bốn đồ đệ của Hô Diên Kỳ. Người này tuổi tác trẻ nhất xếp hàng nhỏ nhất nhưng võ công thì chỉ xếp sau đại sư huynh, đó chính là Hô Diên Bách Văn.

Do vì trời tối, lại thêm bàn sách tương đối cao to vì vậy một người nấp trong ấy không dễ gì phát hiện được.

Công Tôn Thái vừa dứt lời liền thủ thế bay ra ngoài cửa sổ.

Nhưng đúng ngay lúc ấy Hô Diên Bách Văn đã rời khỏi chỗ nấp, không nói không rằng đánh một trưởng như búa bổ vào đại huyệt Linh Đài phía sau lưng của Công Tôn Thái.

Linh Đài là một trong những yếu huyệt. Tay trái của Hô Diên Bách Văn đã bị Chu Á Nam chém đứt, thay bằng bàn tay sắt. Hơn nữa ngũ chỉ còn có tẩm chất kịch độc.

Vì vậy khi Công Tôn Thái bị trúng vào huyệt Linh Đài đồng thời cũng bị ngũ chỉ đánh trúng. Đòn chí mạng này cho dù công lực của Công Tôn Thái có cao thâm hơn nữa cũng phải thổ huyết và thoái lui ra sau năm bước lớn.

Có lẽ do vì nghĩ rằng Công Tôn Thái sẽ không chịu nổi chiêu vừa rồi nên Thuần Vu Khôn chỉ cười nhạt mà không thừa cơ truy kích.

Đúng lúc ấy kỳ biến đã xuất hiện.

Chỉ thấy Công Tôn Thái bỗng nhiên xoay người nhanh như tia chớp, một vầng sáng lóe lên thanh trường đao trong tay lão đã đâm thẳng vào ngực Hô Diên Bách Văn, đóng đinh hắn vào trong tường, miệng nghiến răng quát :

- Trong đời ta ghét nhất là những kẻ đánh lén!

Thương thế của Công Tôn Thái cũng rất trầm trọng. Sau khi ra tay lão phải chống tay vào tường mới có thể đứng vững được. Đòn tấn công bất ngờ này lão đã dốc hết toàn lực nên dù Thuần Vu Khôn đứng gần nhưng vẫn không kịp cứu hộ Hô Diên Bách Văn.

Thương thế trầm trọng lại trúng độc, thêm hao tổn nhiều chân lực. Công Tôn Thái sắc mặt đã trắng bệch, đứng không vững mà phải dựa vào tường để khỏi ngã.

Thuần Vu Khôn vẫn chưa chịu ra tay, chỉ thở dài một tiếng :

- Chiêu này của ngươi vừa hiểm ác, vừa chính xác.

Sắc mặt Công Tôn Thái từ từ chuyển sang xanh, cười đau đớn nói :

- Nhưng so với ngươi thì còn kém xa...

Tiếp theo lão nghiến răng nói :

- Trước khi ta chết cũng có thể nói là chiêu này không có đánh sai!

Thuần Vu Khôn lại thở dài :

- Ngươi muốn nói đao cuối cùng của ngươi giết chết vị sư đệ này của ta?

- Không sai! - Công Tôn Thái nói tiếp - Nếu như đao vừa rồi ta nhắm vào ngươi thì ta nghĩ không thể tìm người chết cùng mình. Như vậy ta chết cũng không nhắm mắt.

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

- Bây giờ ngươi có thể nhắm mắt rồi đấy!

Công Tôn Thái thở nhẹ một tiếng :

- Đúng vậy! Ta sẽ ở dưới suối vàng đợi ngươi, đợi ngươi chịu sự báo ứng của Chu Tứ Nương...

Thuần Vu Khôn vội cắt ngang :

- Điểm này chắc ngươi phải thất vọng!

Công Tôn Thái nghiến răng chịu đau :

- Không bao giờ, ta rất có lòng tin ở mình.

Thuần Vu Khôn đưa mắt nhìn thi thể Hô Diên Bách Văn rồi thở dài :

- Công Tôn Thái, ta hối hận vì đã xem thường ngươi!

Công Tôn Thái nghiến răng nói :

- Ta cũng hối hận vì đã xem thường ngươi!

Thuần Vu Khôn ngạc nhiên :

- Ngươi nói vậy là ý gì?

Công Tôn Thái như đèn đã hết dầu, giọng nói càng lúc càng yếu :

- Ngươi đã từng nói qua sẽ không ngầm ám toán ta... nhưng kết quả ngươi lại...

Nói đến đây, người lão đã ngã nhào xuống đất.

Sau khi Công Tôn Thái chết, Cổ Phi Quỳnh dẫn người bao vây lấy bọn thủ hạ của Công Tôn Thái và cũng ra tay hành động.

Thủ hạ của Công Tôn Thái nhân số hơn hai trăm, nếu nói về thực lực thì cũng không phải yếu. Nhưng vì Công Tôn Thái đã chết chúng như rắn mất đầu không sao chống cự nổi với người của Vô Địch bảo.

Cổ Phi Quỳnh, con người này cũng thật gian hiểm. Bà ta dẫn số quân chủ lực tinh nhuệ của Vô Địch bảo sông vào chém giết đối phương. Vì vậy không đến nửa canh giờ hơn hai trăm quân của địch đã bị giết hơn hai phần ba.

Số còn lại thì đang trong tình thế nguy khốn, đúng lúc ấy Thuần Vu Khôn đến. Thuần Vu Khôn mang đầu Công Tôn Thái đưa cao để mọi người đều nhìn thấy, sau đó lên giọng nói :

- Công Tôn Thái đã chết, mọi người còn sống sót mau buông binh khí xuống, có thể được miễn chết.

Thuần Vu Khôn vừa nói xong tất cả số thủ hạ còn lại của Công Tôn Thái nhất tề đều buông binh khí xuống đầu hàng.

Không ngờ Cổ Phi Quỳnh đột nhiên quát lớn :

- Giết! Giết hết toàn bộ cho ta!

Diễn biến xảy ra quá đột ngột khiến cho thủ hạ của Công Tôn Thái không kịp cầm binh khí lên thì toàn bộ đã bị giết sạch sẽ.

Thuần Vu Khôn ban đầu hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, kế đó thì cười nói với Cổ Phi Quỳnh :

- Phi Quỳnh! Cũng lại là do nàng làm.

Cổ Phi Quỳnh vuốt tóc, cười nói :

- Đây gọi là vô độc bất trượng phu. Bảo chủ phải biết, nếu giữ lại bọn này không những không có ích mà còn phải phái người giám sát bọn chúng, như vậy không phải chúng ta tự tìm phiền phức sao?

- Rất đúng, rất đúng! - Thuần Vu Khôn cười nói - Cho nên ta thường nói phu nhân tính toán chu đáo hơn ta!

Cổ Phi Quỳnh nhìn Thuần Vu Khôn một cái rồi nói :

- Bây giờ trong Ngũ bá đương thời thì Tân Ngọc Phụng và Công Tôn Thái đã bị tiêu diệt, còn Chu Tứ Nương chỉ nhờ vào Giả Nam Tinh. Cho nên nếu nghiêm chỉnh mà nói thì chỉ còn ta và Giả Nam Tinh, cũng có thể xem là đại nghiệp đã sắp thành.

Thuần Vu Khôn hơi chau mày :

- Nhưng mà trận chiến sau cùng cũng là trận chiến gian nan nhất.

Cổ Phi Quỳnh cười cười nói :

- Thắng lợi từ trong gian nan như vậy mới đặng quí chứ!

Nói xong liền nghiêm giọng nói :

- Đi! Chúng ta đi xem Hô Diên Mỹ.

Thuần Vu Khôn hơi ngạc nhiên :

- Ý của phu nhân là chúng ta cũng đột kích bất ngờ?

Cổ Phi Quỳnh nói :

- Thiếp cũng có ý định như vậy, nhưng e rằng chúng ta chỉ phí sức mà thôi.

Thuần Vu Khôn lấy làm ngạc nhiên hỏi :

- Ta không hiểu ý phu nhân!

Cổ Phi Quỳnh hứ một tiếng :

- Bảo chủ thử nghĩ xem ở đây chúng ta làm náo nhiệt như vậy, chẳng lẽ Hô Diên Mỹ là người chờ chết hay sao?

Thuần Vu Khôn ồ một tiếng :

- Ý phu nhân muốn nói ả ta có ẩn tình đã sợ bỏ chạy trước rồi?

Cổ Phi Quỳnh mỉm cười hỏi ngược lại :

- Nếu là Bảo chủ, người ở lại đây chờ chết à?

Đúng ngay lúc ấy Hô Diên Kỳ đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cổ Phi Quỳnh không khỏi ngạc nhiên :

- Lão gia, có chuyện gì chăng?

Hô Diên Kỳ hứ một tiếng :

- Không có chuyện ta không thể đến đây được sao?

Cổ Phi Quỳnh gượng cười nói :

- Lão gia, Phi Quỳnh không hề đắc tội với người!

Hô Diên Kỳ cười nhạt :

- Đúng vậy! Có thể nói ngươi không xem ta là kẻ địch.

Thuần Vu Khôn liền xen vào :

- Sư phụ, người đừng giận dữ, có chuyện gì xin nói rõ ra.

Hô Diên Kỳ cười mỉa mai :

- Ngươi không gọi ta bằng sư phụ, ta dường như quên hẳn thân phận của mình.

Không đợi đối phương lên tiếng, lão vội chìa tay phải ra trước :

- Ngươi xem cái này trước!

Trong tay Hô Diên Kỳ là một tờ giấy.

Thuần Vu Khôn nhận lấy tờ giấy mở ra xem, bất giác thay đổi sắc mặt.

Thì ra nét chữ viết trên tờ giấy là của Hô Diên Mỹ. Bên trong ngoài việc tự thừa nhận bị Thuần Vu Khôn dụ dỗ có quan hệ mờ ám ra, đồng thời cũng nói rõ Cổ Phi Quỳnh vì đố kỵ nên cố ý tìm cách ly gián. Sau khi loại trừ Công Tôn Thái xong tức sẽ đến lượt bà ta, cho nên Hô Diên Mỹ bất đắc dĩ ra đi mà không từ biệt.

Cổ Phi Quỳnh vẻ ngạc nhiên hỏi :

- Bảo chủ, đã xảy ra chuyện gì?

Thuần Vu Khôn không trả lời, chỉ đem tờ giấy giao cho Cổ Phi Quỳnh.

Sau khi xem xong, Cổ Phi Quỳnh hứ một tiếng :

- Làm người nếu như không làm việc tự hổ với lương tâm vậy cần gì phải bỏ trốn chứ?

Hô Diên Kỳ cười nhạt :

- Nếu như ngươi là Hô Diên Mỹ, ngươi có ở đây đợi chết không?

Cổ Phi Quỳnh gượng cười :

- Lão gia, người không thể chỉ nghe từ một phía, mà cho rằng vãn bối ép bà ta bỏ đi.

Hô Diên Kỳ cũng hứ một tiếng nói :

- Nghe một phía à? Ngươi thử kiểm tra người bên cạnh ngươi xem!

Cổ Phi Quỳnh ngạc nhiên :

- Người bên cạnh của vãn bối như thế nào?

Hô Diên Kỳ nói tiếp :

- Vừa rồi ta đã ra cửa đại môn hỏi, Hô Diên Mỹ đã cùng nữ tỳ bên cạnh của ngươi là A Đào trốn mất rồi.

Sau khi ngạc nhiên, Cổ Phi Quỳnh mới nghiến răng nói :

- Ả yêu nữ này quả là lợi hại, không ngờ ngay cả nữ tỳ của ta cũng mua chuộc được.

Hô Diên Kỳ thở nhẹ ra một tiếng :

- Nếu nói về lợi hại thì Hô Diên Mỹ làm sao bì kịp ngươi. Nhưng cũng xem như có chút bản lĩnh, nếu không lần này Hô Diên Mỹ cũng chết thảm như Công Tôn Thái vậy.

Thuần Vu Khôn thở dài :

- Sư phụ, người vẫn còn tin rằng giữa bọn họ có hiềm nghi với nhau?

Hô Diên Kỳ mỉm cười :

- Nếu so với Tào A Man người còn kém xa. Tự mình bị lừa mà còn không biết.

Thuần Vu Khôn ngạc nhiên :

- Ý của sư phụ cho rằng đây là kế mượn đao giết người giống như Châu Du đã sử dụng.

Vào thời Tam Quốc, Tào Tháo mang tám mươi ba vạn thủy quân thảo phạt Đông Ngô. Đại tướng của Đông Ngô là Châu Du biết được đô đốc của Tào quân là Thái Mạo và Trương Xung, liền dùng cơ hội chỗ quen biết cũ đến thăm bọn họ để sử dụng kế phản gián khiến Tào Tháo sinh nghi đem Thái Mạo và Trương Xung ra chém. Sau khi Tào Tháo giết chết Thái Mạo và Trương Xung mới tỉnh ngộ mình đã trúng kế mượn đao giết người của Châu Du... Hiện tại lời của Hô Diên Kỳ muốn chỉ chính là câu chuyện này.