Thật Ra Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 4-3: (P3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







24.
Nếu thánh tử đồng ý, giáo chủ cũng không có lý do cự tuyệt.
Khắp nơi trong Bạch liên giáo treo đèn kết hoa, nhóm môn chủ dã tâm bừng bừng thề phải đem việc vui hiếm thấy trong hai mươi năm qua làm đến long trọng chưa từng có.
Hiểu Dao càng thấy bọn họ vui sướng, trong lòng càng bi thương, dứt khoát đóng cửa ngăn cách mình với bên ngoài.
Chỉ Niên Thụy Minh mới được vào, bởi vì hắn nói muốn làm áo cưới cho y.
Như vậy cũng tốt, Hiểu Dao ưu sầu, nếu đã chú định là bi thảm, vậy hãy để nỗi thống khổ này mãnh liệt hơn chút đi.
Y thấy Niên Thụy Minh choàng đủ loại gấm trắng, hồng trù, không nhịn được hỏi: "Ngươi muốn thành thân thật à?"
Niên Thụy Minh giương mắt nói: "Không thì thế nào?"
Hiểu Dao nói: "Lỡ ngươi nhận lầm người thì làm sao bây giờ? Hôn nhân đại sự không giống trò đùa, không thể quyết định qua loa được."
Niên Thụy Minh cười tủm tỉm: "Nếu ta chỉ thích y thì sao?"
Hiểu Dao ngây ngẩn cả người, Niên Thụy Minh đối xử với y luôn luôn rất tốt, nhưng rất ít khi cười.
Đúng đấy, hắn muốn thành thân với người hắn thích.
Hiểu Dao cúi đầu nói: "Như vậy, ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho ngươi."
25.
Trong đêm náo nhiệt nhất, Hiểu Dao cô độc ngồi trong căn phòng lớn, chờ đợi trượng phu hoặc thê tử xa lạ của mình.
Y là thánh tử Bạch liên giáo, là vạn nhân mê ngoại trừ vai chính, nhưng không có ai có thể thưởng thức y, người duy nhất y có thể nhìn thấy hình dáng mình trong mắt hắn lại còn lâu mới có được y.
Hiểu Dao thầm đau lòng, ngay cả dị động trên đỉnh đầu đều không nghe thấy. Có một kẻ bỗng thả người nhảy xuống, trong phút chốc tấm khăn che trên mặt Hiểu Dao bị quăng xuống đất.
"Ngươi chính người mà giáo chủ Bạch liên giáo phí hết tâm tư giấu đi hả?"
Hiểu Dao thầm nói nguy rồi, trong nháy mắt đối diện với hai mắt thiếu niên lại ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên kia cợt nhả nhìn y, tựa hồ muốn nói gì đó, miệng hơi động nhưng lại phi thân vụt đến bên cửa sổ.
"Hôm nay thời cơ không đúng, mỹ nhân à chúng ta gặp lại sau nha."
Hiểu Dao chớp mắt một cái, trong phòng chỉ còn lại mình y.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, trái tim Hiểu Dao lần thứ hai treo lên, mãi đến khi y nhìn thấy người kia mang theo hơi rượu mở cửa phòng y.
"Chờ lâu quá không nhịn được à?"
Niên Thụy Minh nhặt khăn voan trên đất lên, gấp kỹ đặt lên bàn, đi tới nắm chặt tay y.
Hiểu Dao cả kinh: "Ngươi, có phải ngươi đi nhầm phòng không?"
Niên Thụy Minh quét mắt nhìn một vòng, nói: "Ta nghĩ là không."
"Nhưng mà giờ phút này ngươi nên ở cùng với nhân duyên trời định của ngươi chớ."
"Sao ngươi biết duyên trời định của ta không phải ngươi?"
"Ta biết mà."
"Aiz, xem ra chúng ta ai cũng không thuyết phục được ai." Niên Thụy Minh nói, "Không bằng mỏi mắt chờ xem đi."
"Mỏi mắt chờ xem?" Hiểu Dao khó hiểu nhìn hắn.
"Mỏi mắt chờ xem!" Niên Thụy Minh nhếch miệng.
Được thôi, Hiểu Dao thầm nghĩ, mình cứ theo hắn đến khi duyên trời định của hắn xuất hiện đi. Sau đó y lặng lẽ rời đi, đến Miêu Cương, đến Tây Vực, đến biên cảnh xa xôi, không bao giờ quay lại nữa.
26.
Có chuyện Hiểu Dao chưa bao giờ nói với Niên Thụy Minh, cũng không biết vì sao lại như thế.
Thời gian nhiều năm qua đi, ban đêm y vẫn sẽ nhớ tới tình cảnh đó. Đôi mắt thiếu niên trong sáng như gương, một câu "mỹ nhân" không giống vì y mà khuynh đảo, mà giống xưng hô thuận miệng mà ra.
Suy nghĩ một chút, y cảm thấy buồn cười. Nếu thiếu niên là nhân vật chính, Niên Thụy Minh tính là gì? Trên đời nào có người có thể suốt ngày đối mặt với y mà không lộ vẻ mặt say mê?
Thả xuống vướng mắc trong lòng, Hiểu Dao rất nhanh liền ngủ say.
Mà người bên gối lại trở mình, nhẹ nhàng ôm y, đáy mắt chợt lóe một tia cuồng nhiệt.