Bởi vì quá yêu, cho nên rất hiểu nhau, chỉ cần nhìn ánh mắt Dạ Ngưng là Tiếu Vũ Hàm liền hiểu được nàng muốn gì.
“Tôi……” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn lại, nhìn Dạ Ngưng, mặt hơi ửng hồng.
Dạ Ngưng vốn rất căng thẳng, thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy, nhất thời hiểu lầm ý cô, cho rằng cô vẫn không muốn có nửa phần liên quan với mình, không khỏi nản lòng thoái chí.
“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, Tiếu Vũ Hàm, cô đã đồng ý với em rồi.” Thái độ Dạ Ngưng đột nhiên thay đổi hẳn cũng khiến lòng Tiếu Vũ Hàm lạnh xuống.
Tiếu Vũ Hàm không thể tin được nhìn nàng, Dạ Ngưng ôm cánh tay nhìn cô không rời mắt. Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng chằm chằm một lát, cười lạnh: “Tuỳ em.”
Cô cũng là người có máu có thịt, cũng biết đau, cũng biết khổ sở, một bí mật to lớn chất chứa trong lòng, mỗi giây mỗi phút đều khiến cô khó thở, nhưng mà cố tình ngay cả người mình yêu nhất cũng muốn tự tay khiến cô tổn thương. Hiểu lầm, phẫn hận, nổi giận…thậm chí…Dạ Ngưng, tôi yêu em như vậy, sao em lại có thể đối xử với tôi như thế?
Không khí nguyên bản vốn dịu đi một chút trong nháy mắt lại đông cứng lại, Dạ Ngưng nhìn nụ cười lạnh trên khóe môi Tiếu Vũ Hàm, vốn trong lòng có phần hối hận liền hoàn toàn biến mất, nhướn mày, đồng dạng cười lạnh nhìn cô: “Được, vậy tới nhà cô.”
Nhà cô……
Hai tiếng này của Dạ Ngưng đả kích khiến lòng Tiếu Vũ Hàm rỉ máu, nỗi đau đớn đến nghiêng trời lệch đất ập đến như bão táp, trái tim vỡ nát đến không thể chịu đựng nổi. Nhà cô…Là ai đã từng nói, nơi ấy sẽ vĩnh viễn là nhà của chúng ta.
“Được.” Cắn chặt răng, Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp ứng. Dạ Ngưng, em muốn như vậy phải không? Tốt thôi, em đã muốn, vậy tôi sẽ cho em được toại nguyện, tất cả đều cho em hết…
Không ai nói thêm gì nữa, hai người đều trầm mặc đi về nhà, khoảng cách giữa cả hai lại càng lớn hơn nữa. Dạ Ngưng nghiêng đầu, nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại tràn đầy mỏi mệt của cô, đột nhiên rất muốn khóc.
Vì sao vậy? Vũ Hàm, vì cái gì nhất định chúng ta phải như vậy?
Tiếu Vũ Hàm khoanh tay đi phía trước, tư thế như vậy chỉ có khi cô đối diện với người ngoài mới dùng, Dạ Ngưng nhìn mà lòng đau thắt lại, nàng vẫn còn xa cầu gì đây, không trở về được nữa, tất cả đều không quay lại được nữa rồi. Vũ Hàm sẽ không yêu nàng nữa, vĩnh viễn sẽ không, hiện giờ đối với nàng, sợ là Vũ Hàm chỉ có oán hận cùng ghét bỏ mà thôi…
Một đường đi nhanh trở về nhà, mở cửa ra, Tiếu Vũ Hàm không liếc mắt nhìn Dạ Ngưng một lần, đặt túi xuống, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa, Dạ Ngưng nhìn bóng dáng cô mà ngẩn người.
Nàng không muốn như vậy, nhưng vì sao sự tình lại biến thành thế này? Vũ Hàm thật sự đã hoàn toàn không còn tình cảm, muốn cùng nàng tách ra sao…Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì, nói cho nàng biết, nàng sẽ sửa tất cả được không…
Chờ đến khi Tiếu Vũ Hàm khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, Dạ Ngưng vẫn còn ngồi ngây người ở sô pha.
“Không đi tắm sao?” Tiếu Vũ Hàm mặt không biểu tình nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn cô.
Mái tóc ướt sũng gạt sang một bên cổ, Tiếu Vũ Hàm một tay cầm khăn lông nhẹ nhàng chà lau, cánh tay chuyển động, nơi cổ áo lộ ra một mảng xương quai xanh trắng mịn khiêu gợi, hương chanh ấm áp lại làm cho mặt Dạ Ngưng có chút nóng lên, mà khi nàng chạm phải ánh mắt Tiếu Vũ Hàm, toàn bộ trái tim đều trở nên lạnh lẽo.
Đó là sự lạnh lẽo như băng giá khiến cho người ta sợ hãi…
Tiếu Vũ Hàm đối với nàng không hề còn chút quyến luyến, yêu chiều nào, thậm chí ngay cả sự cẩn thận vừa rồi cũng không thấy, chỉ còn lạnh như băng…
“Tắm.” Một chữ được gian nan thốt ra từ miệng Dạ Ngưng, nheo mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm cùng nàng đối diện, trong mắt không có tình yêu cũng không có căm hận, trống rỗng khiến cho người ta lạc mất.
Đẩy cửa ra, đi vào phòng tắm, tay nhẹ nhàng trút bỏ quần áo, làn nước ấm áp theo da thịt chảy xuống từng trút một, xúc cảm cực kỳ thoải mái tựa như những lần Tiếu Vũ Hàm từng đụng chạm.
Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng nhắm hai mắt lại.
Có lẽ…chỉ một đêm này…
Vũ Hàm, em đáp ứng cô, qua đêm nay, sẽ hoàn toàn buông tay, để cô đi tìm hạnh phúc của chính mình.
Ngoài phòng, lòng Tiếu Vũ Hàm cũng không dễ chịu gì. Cô không ngờ Dạ Ngưng sẽ đưa ra loại yêu cầu này, với hai người yêu nhau thì chuyện đó vốn chính là nhu cầu nguyên thủy nhất, nhưng mà hiện tại…Cô được coi là gì? Là đối tượng để Dạ Ngưng phát tiết sao…hay vẫn là — nàng thật sự muốn xả giận, đây chẳng qua là một lần cuối cùng trước khi rời xa nhau? Hai loại ý tưởng này tra tấn dày vò khiến đầu Tiếu Vũ Hàm đau đớn khổ sở, cô cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn nói hết toàn bộ sự tình cho Dạ Ngưng.
Sống như vậy, quả thực so với chết còn đau khổ hơn……
Cửa phòng tắm bị mở ra, phả ra một luồng khí ấm áp cùng mùi hương thơm ngát của sữa tắm, Dạ Ngưng ngay cả tóc cũng chưa lau, lê dép bước ra, khăn lông vắt trên cổ, nước chảy xuống từ mái tóc ướt sũng.
Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm vừa tiếp xúc cùng Dạ Ngưng liền vội vàng quay đầu đi cực nhanh, trốn tránh như vậy liền chọc giận Dạ Ngưng.
Vứt chiếc khăn trên cổ xuống, Dạ Ngưng đi vài bước tới trước mặt Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm vốn đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Dạ Ngưng vẻ mặt đầy tức giận đi về phía mình, theo bản năng liền lui về phía sau, thế này đúng với ý Dạ Ngưng, nàng tách hai chân ra, một trái một phải ngồi xổm trên sô pha, kẹp hai chân Tiếu Vũ Hàm ở giữa, cùng lúc ấy hai tay cũng bắt lấy cánh tay đang muốn giãy dụa của Tiếu Vũ Hàm.
“Em muốn làm gì?” Động tác như vậy làm cho Tiếu Vũ Hàm có chút khó coi, mặt cô đỏ lên, căm tức nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng nhìn cô cười lạnh, đem hai cổ tay Tiếu Vũ Hàm đặt cùng một chỗ rồi dùng tay phải đè lên, tay trái nắm lấy bầu ngực mềm mại kia: “Cô nói xem em muốn làm gì? Cô nói xem em nghĩ tới cái gì?”
Ngữ khí đầy giận dữ, từng lời nói đầy tàn nhẫn, nào còn chút dịu dàng mọi ngày, Dạ Ngưng tùy ý xoa bóp ngực Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm tức giận đến mặt đỏ bừng, nỗi nhục nhã cuồn cuộn trào dâng, cô vặn vẹo thân mình dùng sức giãy dụa. Bởi vì phẫn nộ, Dạ Ngưng khỏe đến kinh người, nàng nâng đầu gối lên, mạnh mẽ ngăn chặn hai bên người Tiếu Vũ Hàm.
“Dạ Ngưng, em –” Tiếu Vũ Hàm vừa thẹn vừa giận nhìn Dạ Ngưng, nước mắt đảo quanh tròng mắt. Dạ Ngưng bị nỗi phẫn nộ choán đầy tâm trí, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Vẫn là hơi thở với hương vị ngọt ngào ấy…nhưng mặc kệ Dạ Ngưng có cố gắng liếm cắn như thế nào thì cũng chẳng có được sự kích tình ngày xưa.
Tiếu Vũ Hàm ra sức giãy dụa khiến cho lửa giận của Dạ Ngưng lại càng bốc cao, nghĩ tới ngày mai hai người sẽ tách ra, nỗi tức giận trong lòng không thể phát tiết được, nàng hé miệng, dùng sức cắn xuống.
“A – đau — ” Tiếu Vũ Hàm khóc, sự đau đớn trên môi cùng nỗi thống khổ trong lòng ép cho nước mắt trào ra, động tác trên tay Dạ Ngưng vẫn như cũ không chịu ngừng lại, đôi môi đang áp chặt lấy môi cô vẫn không chịu buông ra, bàn tay lại thô bạo xé rách áo của của Tiếu Vũ Hàm, dùng sức xoa nắn thân thể cô.
Đừng như vậy…Dạ Ngưng…
Thân mình Tiếu Vũ Hàm khẽ run lên vì khóc, vô lực đẩy bả vai Dạ Ngưng, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng. Nước mắt đầy chua xót cùng với vị máu tươi từ giữa hai môi lan ra, lý trí trôi đi thật xa đã dần dần trở về, Dạ Ngưng lại vẫn như cũ không chịu buông Tiếu Vũ Hàm, chỉ là động tác trên tay dần dần mềm nhẹ, vươn lưỡi khẽ liếm đôi môi bị thương của Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm vẫn còn khóc, tăng thêm lực cố đẩy Dạ Ngưng, Dạ Ngưng từ lâu đã lệ rơi đầy mặt, lại vẫn như cũ không buông cô ra, hai tay ôm chặt lấy cô.
“Vũ Hàm, Vũ Hàm, em yêu cô.” Ngậm lấy vành tai Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng vừa khóc vừa thì thầm, Tiếu Vũ Hàm khẽ run lên, mọi giãy dụa đều vì những lời này của Dạ Ngưng mà dừng lại.
“Em yêu cô.” Dạ Ngưng không kiềm chế được mà lặp đi lặp lại, đem nụ hôn hạ xuống thật mạnh lên trán, mí mắt, cái mũi, đôi môi đỏ mọng của Tiếu Vũ Hàm, không chỉ là vì Tiếu Vũ Hàm thuận theo đã châm lên dục hỏa đè nén đã lâu trong lòng nàng, mà là vị máu tươi kia đã đánh thức thú tính trong cơ thể nàng. Dạ Ngưng một tay xoa nắn thân mình trần trụi của Tiếu Vũ Hàm, một tay tiến vào hạ thân có chút khô cạn kia.
Một khắc lúc tiến vào, Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, cúi đầu rên rỉ.
Nước mắt rơi vào mái tóc dài của Dạ ngưng, mà thân thể cũng đã không chịu nghe theo sự khống chế mà vặn vẹo theo mỗi động tác của nàng. Tiếu Vũ Hàm cắn chặt đôi môi bị thương, dùng sức cắn, làm sâu thêm miệng vết thương đã sớm hỗn loạn
Đau sao, hiện giờ chỉ có thân thể đau đớn mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng…Nhưng mà vết thương trên cơ thể luôn luôn sẽ có ngày khỏi hẳn, còn vết thương trong lòng thì sao? Tiếu Vũ Hàm đã tự tay lưu lại một vết dao trong lòng Dạ Ngưng, thực sự có lẽ cả đời này cũng không thể khép lại. Đến tột cùng thì là vì muốn tốt cho nàng hay vẫn là hoàn toàn làm nàng tổn thương đây, Tiếu Vũ Hàm đã không phân biệt được rõ nhiều như vậy nữa, thân mình run lên từng trận, âm thanh mơ hồ tràn ra từ cổ họng đã biến thành rên rỉ.
Dạ Ngưng điên cuồng muốn Tiếu Vũ Hàm, thẳng người dậy, nâng tay trái lên, đem cô áp dưới thân, lưu lại từng dấu hôn của mình trên tấm lưng trắng nõn của cô.
“Đau –” Tiếu Vũ Hàm thấp giọng nức nở, Dạ Ngưng mắt đầy tơ máu, căn bản không nghe được Tiếu Vũ Hàm đang nói cái gì, chính là tàn nhẫn hôn cô, liều mạng lưu lại dấu hôn của mình trên người cô.
Theo độ mạnh yếu dần tăng lên, thân mình Tiếu Vũ Hàm quằn quại kịch liệt, một khắc lúc lên đến cao triều kia, cô lưu lại từng vết cào thật sâu trên lưng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cắn môi chịu đựng, chờ đến khi Tiếu Vũ Hàm hơi chút bình phục, lại tách hai chân cô ra, cả người đè lên trên.
Ngực phập phồng kịch liệt, chân Tiếu Vũ Hàm kẹp chặt lấy eo Dạ ngưng, bàn tay Dạ ngưng đặt lên bụng Tiếu Vũ Hàm, dịch xuống một chút hung hăng tiến vào, lần lượt mãnh liệt va chạm, không cho cô chút cơ hội thở dốc, tay trái tùy ý xoa nắn bộ ngực Tiếu Vũ Hàm. Trên mặt Tiếu Vũ Hàm đã không phân biệt được rõ là nước mắt hay mồ hôi, mỏi mệt mà tuyệt vọng rên rỉ.
Ngọn lửa nơi bụng dần dần tích góp từng chút một, thân mình Tiếu Vũ Hàm lại co rút từng trận, mạnh mẽ mở to mắt, đến khi nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng, liền cắn răng dướn người, dùng sức ôm lấy nàng, đôi môi bị thương dán tới.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, thân mình Tiếu Vũ Hàm liền cong thành một đoàn, xụi lơ nằm trong lòng Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng cũng không còn chút khí lực nào, gục xuống trên người Tiếu Vũ Hàm, thở hổn hển từng hơi.
Vốn nghĩ như vậy là sẽ chấm dứt…nhưng khi Dạ Ngưng kéo tay cô di chuyển xuống phía dưới, mặt Tiếu Vũ Hàm liền đỏ lên, lùi mạnh về phía sau.
“Muốn em.”
“Đừng, buông ra, Dạ Ngưng –” Tiếu Vũ Hàm muốn giãy dụa, nhưng thân thể vừa hoan ái xong không có một chút sức lực, Dạ Ngưng không để cho cô giãy dụa, cầm lấy tay cô, trượt xuống giữa hai chân mình.
Đau –
Địa phương chưa bao giờ bị ai đụng vào phải hứng chịu nỗi đau đớn như bị xé rách, cho dù cảm giác kích tình vừa rồi có dung hòa một phần nơi đó, nhưng nỗi đau đớn khó có thể chịu được vẫn khiến Dạ Ngưng chảy nước mắt. Tiếu Vũ Hàm liều mạng muốn rút tay về, nhưng Dạ Ngưng lại dùng sức nắm chặt lấy tay cô không cho cô cử động, cắn cắn môi, dùng hết toàn bộ sức lực đâm vào.
Ngón tay rút cục cũng được rút về, mang theo màu hồng mỹ lệ, nỗi đau đớn như kim châm cào xé lòng cô. Tiếu Vũ Hàm ngơ ngác nhìn tay mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vì sao phải như vậy? Dạ Ngưng, em nhất định muốn tôi phải đau khổ sao? Vì cái gì…
Dạ Ngưng đau đớn gục xuống bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, hạ thân đau đớn rất bỏng, thân mình lạnh lẽo đến thấu xương, đến khi nàng nhìn thấy màu đỏ tươi trên ngón tay Tiếu Vũ Hàm, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của cô, gương mặt tái nhợt cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tiếu Vũ Hàm, cô muốn rời khỏi em, em lại cố tình muốn cô cả đời cũng không quên được em.”
_Hết chương 79_