Tiếu Vũ Hàm đứng ở bờ biển, làm bạn với làn gió biển, mái tóc dài bay phất qua trán, cười mãi không thôi nhìn Dạ Ngưng.
Không phải là nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng, cũng không phải mặt không chút biểu tình, chỉ cứ như thế nhìn Dạ ngưng, ánh mắt như vậy……
Dạ Ngưng khẽ rùng mình, xoay người nhìn mọi người: “Gì chứ, tao không hôn.”
“Muốn trốn hả?!” Toàn bộ mọi người chung quanh nổi giận, Dạ Ngưng thấy thế liền vội vàng xua tay phủ nhận: “Không phải không phải.”
“Thế thì còn lằng nhằng cái gì, mau hôn đi!” Lão Đại ở một bên nhịn không được, kêu gào nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng trợn mắt liếc cô một cái, cắn cắn môi, lắc lắc đầu, đầu óc xoay chuyển, nhìn mọi người chung quanh.
“Tao thực sự không thể, đây chính là nụ hôn đầu tiên của tao.”
“…”
Lần này thì mọi người đều im lặng, Dạ Ngưng đã nói đây là nụ hôn đầu tiên rồi thì còn ai dám ồn ào bắt nàng hôn lớp phó nữa. Tục ngữ đã nói, hôn một cái chính là đính ước, nhỡ đâu bởi vì một trò đùa vui mà chậm trễ hạnh phúc cả đời Dạ Ngưng thì chẳng ai chịu trách nhiệm nổi.
Mấy người cùng phòng ký túc đều kinh ngạc.
Cái con này, dĩ nhiên lại là nụ hôn đầu tiên? Lừa ai chứ?!
Không riêng gì các bạn học kinh ngạc, mà ngay cả vài giáo viên đứng một bên vây xem cũng đều cảm thấy không thể tin được.
Thầy hiệu trưởng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, nhìn Dạ Ngưng mà chậc chậc lấy làm kỳ: “Thật khó nha, một người có thể gây náo loạn như vậy mà dĩ nhiên lại chưa từng yêu ai.”
Giáo viên dạy thể dục ở bên cạnh nói tiếp: “Đây, có thể là Plato* chăng?”
(*Plato: triết học Plato, lý tưởng thuần khiết)
Khóe môi Tiếu Vũ Hàm lại cong lên, sao? Ngay cả nụ hôn đầu cũng vẫn còn, vậy là ám chỉ trước kia em hôn toàn là ếch à?
“Quên đi, quên đi!” Cuối cùng vẫn là lão Đại rộng lượng lên tiếng, vẫy tay để mọi người buông tha cho Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lập tức quay đầu, đầy cấp bách nhìn cô.
“Nhưng mà, có tội không thể miễn, tội chết khó thoát. Đổi một phương thức trừng phạt khác đi.”
Dạ Ngưng nghe liền gật đầu, tùy mày, chỉ cần không hôn ai trước mặt cô Tiếu là được.
“Vậy cũng phải đổi một cái không khác biệt lắm mới được, nếu không thì hôn Mộng Điệp cũng tính.”
Lớp phó ở bên cạnh không được nếm quả ngọt, ồn ào lên tiếng, Dạ Ngưng lập tức che miệng, nhìn lão Đại cuống quýt lắc đầu. Lão Đại trợn mắt liếc nàng một cái, mày nghĩ tao nguyện ý để cho mày hôn chắc!
“Vẫn là để tao đến đi.” Không hổ là lão Đại, rất có phong phạm đại tỷ, phất tay đẩy mọi người bên cạnh ra, đi đến bên Dạ Ngưng.
Muốn làm gì?!
Dạ Ngưng nhìn lão Đại liền lập tức cảnh giác, đây là muốn làm gì?
Lão Đại cũng không thèm để tâm đến Dạ Ngưng, nâng đùi phải lên, lắc lắc mấy cái, đá rơi chiếc dép trên chân xuống, lộ ra bàn chân phải tinh xảo trắng nõn: “Không phải nói đổi một cái không khác biệt lắm sao? Vậy được, lão Tứ, mời hôn chân phải của tao.”
“…” Vụ này, cả đám người sôi trào, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, Dạ Ngưng đen mặt nhìn lão Đại, lão Đại đứng thế “Kim kê độc lập*”, lại vẫn như trước lạnh nhạt nhìn Dạ Ngưng.
(*hai tay giang sang ngang, co 1 chân, đứng bằng 1 chân)
Sao nào? Giờ mới cầu xin tao, cũng không biết là ai, vì nữ nhân lại dĩ nhiên quên luôn sinh nhật của tao, một câu “sinh nhật vui vẻ” cũng đều không có, đáng bị xử lý!
Trầm mặc nhìn chằm chằm lão Đại một hồi, Dạ Ngưng cắn răng, thở dài.
Quên đi, không phải là chân sao, so với hôn lên mặt thì tốt hơn nhiều…
Dạ Ngưng nuốt nước miếng, chầm chậm tiến lên, ngồi xổm xuống, cầm chân phải của lão Đại, thong thả cúi đầu.
“Dạ Ngưng.”
Ngay lúc miệng Dạ Ngưng sắp chạm đến chân lão Đại, Tiếu Vũ Hàm vẫn im lặng đứng một bên liền mở miệng, chân dài bước ra, từ giữa nhóm giáo viên tiến tới.
Một đám người vốn đang ồn ào trong nháy mắt liền đình chỉ động tác, đồng loạt xoay người, khó hiểu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Không phải là cô Tiếu sẽ can thiệp đấy chứ? Sẽ không đâu, cô Tiếu không phải người như vậy…
Lão Đại cũng vẻ mặt đắc ý, nhướn mày, khoanh tay, nhịp chân nhìn Tiếu Vũ Hàm, muốn có bao nhiêu đắc ý liền có bấy nhiêu đắc ý. Cô có chút bội phục sự thông minh tài trí của mình, một mũi tên trúng hai con chim, khi dễ Dạ Ngưng chính là khi dễ cô Tiếu, hừ, chuyện người khác không dám làm, Mộng Điệp cô liền dám!
Dạ Ngưng cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, dưới đáy lòng âm thầm rơi lệ, quên đi, Vũ Hàm, cứ để tùy theo nó đi, dấn thân vào giang hồ, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả nợ, em nhất định phải bắt lão Đại trả nợ máu!
Tiếu Vũ Hàm nhìn không chớp mắt, cười thản nhiên, mắt không chớp nhìn lão Đại, lập tức đi về phía cô.
Oái…
Lão Đại lúng túng nhìn Tiếu Vũ Hàm, cô còn tưởng rằng cô Tiếu sẽ nổi giận hoặc trực tiếp ngăn lại, thế này là để làm gì…Nhìn chằm chằm mình cười quỷ dị như vậy…
Chuyện kế tiếp…
Tất cả mọi người đều giật mình, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm mà hít một hơi khí lạnh, không phải chứ, Vũ Hàm…
Quát lớn trong tưởng tượng lại biến thành săn sóc, liền thấy Tiếu Vũ Hàm mỉm cười nhìn lão Đại, đi đến trước mặt cô, thậm chí còn dịu dàng vươn tay giúp cô sửa sang lại cổ áo có chút xộc xệch: “A, Mộng Điệp cũng có nhiều ý tưởng thật đó, trước kia như thế nào tôi lại không nhìn ra nhỉ, không ngờ lần này đi chơi còn phát hiện được một nhân tài, xem ra về sau còn cần phải ủy thác thêm nhiều trọng trách nha.”
Bốn chữ “ủy thác trọng trách” bị Tiếu Vũ Hàm nhấn mạnh, mấy bạn học khác ở bên cạnh nhìn mà tràn đầy hâm mộ, mặt lão Đại trắng bệch, Dạ Ngưng ở một bên cắn môi nén cười.
Giáo viên ở một bên cũng cười ha ha nhìn hai người, hiệu trưởng cũng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng cảm thán, Vũ Hàm này cũng thật sự là càng ngày càng cao tay mà, vốn còn tưởng cô muốn lên ngăn cản, không nghĩ tới lại là khen ngợi học sinh.
“Không quấy rầy mọi người nữa, tiếp tục chơi đi.” Tiếu Vũ Hàm cười nhìn lão Đại, ôn nhu vỗ vỗ bả vai cô, xoay người rời khỏi. Lão Đại đứng tại chỗ, vuốt bả vai mình, nhìn Tiếu Vũ Hàm, mím môi một câu cũng không nói nên lời.
“Này này, tiếp tục đi, Mộng Điệp thực ‘trâu’, ngay cả cô Tiếu cũng khen ngợi, tiếp tục tiếp tục!!!” Mọi người bên cạnh nhân cơ hội liền ồn ào.
Lão Đại cắn chặt răng, xoay người nhìn chung quanh một vòng: “Tiếp tục cái rắm! Gió to, trở về khách sạn hết cho tao, thời gian hoạt động hôm nay đã kết thúc!”
Lão Đại rống lên khiến vòng người đang vây kín chung quanh vẻ mặt đầy kinh ngạc, khó hiểu nhìn cô, đây là sao chứ, vừa rồi không phải còn tốt đẹp sao?
Lúc này Dạ Ngưng cũng sống lại, từ trong đám người cười tủm tỉm tiêu sái đi ra, phất tay giả làm người tốt, thuận tiện quăng cho lão Đại một cái liếc mắt như dao: “Được rồi, đều trở về đi, đừng đùa nữa, nghe lời Mộng Đại bí thư chi bộ Đoàn, trở về cả đi, lời của quan như tao phải nghe chứ.”
“…”
Bờ biển vốn đang náo nhiệt, mười phút sau liền trống trải vô cùng, vài vị giáo sư đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau không rõ vì sao, mà Tiếu Vũ Hàm lại nhoẻn miệng cười.
Trở về khách sạn, lại thu dọn hành lý xong xuôi, cầm lấy thẻ phòng, Dạ Ngưng cùng lão Đại đi vào.
Tiêu chuẩn hai người một phòng, cũng không tệ lắm, điều hòa ti vi đầy đủ mọi thứ, Dạ Ngưng cởi giầy, nằm trên giường.
Lão Đại kéo rèm lại, nhíu mày nhìn nàng: “Lão Tứ.”
“Làm sao?” Dạ Ngưng không kiên nhẫn làu bàu, gọi mình làm gì? Không biết mình đang phiền lòng à? Aish, nếu có thể ở cùng một phòng với Vũ Hàm thì tốt rồi.
“Không phải chứ tao nói mày có thể có chút nhân tính được không?” Lão Đại thấy Dạ Ngưng thái độ như thế, ngọn lửa trong lòng liền phun trào.
Dạ Ngưng híp nửa con mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy cười nhạo: “Lão Đại, phải mở rộng lòng mình, tao biết tao và Vũ Hàm ở bên nhau khiến mày có cảm giác như gả con gái đi lấy chồng vậy, cũng biết mày mỗi lần sau khi tranh giành tình cảm với Vũ Hàm thất bại thì cõi lòng rất chua xót, đây là sự thật, mày không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận. Cũng như năm đó mày với bạn trai mày nắm tay nhau đi dạo phố, tao bảo mày mang về một phần gà om nước sốt, mày lại đem về cho tao nửa phần khoai tây chiên còn thừa, mày biết không? Từ ngày đó tao liền thề, một khi tao tìm được người mình thích, nhất định cũng phải cho mày nếm thử loại cảm giác này!”
Nghĩ lại quá khứ đầy ảm đạm, trong lòng Dạ Ngưng còn có chút tức giận, lão Đại vừa nghe thấy nàng nói như vậy liền phẫn nộ: “Mày còn nói? Năm ngoái ba người chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm, tao bị tiêu chảy đi WC, không phải chỉ đi hơi lâu thôi sao? Mày đã nói với bạn trai tao cái gì? Hỏi có phải tao lại mang thai không? Lại!!! Mệt cho mày nghĩ ra, tao một hoàng hoa đại khuê nữ mà mày lại dùng cái từ ‘lại’, sau mày có biết lúc tao đi ra hắn dùng cái bản mặt như thể bị lừa đá hỏi tao đã ‘có’ được bao lâu rồi không? Tao đã nói gì mày chưa? Đâu giống như mày, vì cô Tiếu, tao chết mày cũng không thèm quan tâm!”
Dạ Ngưng vốn chỉ trêu lão Đại, cũng không ngờ người này thật đúng là nóng tính, nhìn lão Đại tức đến mặt mày xanh mét, Dạ Ngưng nhún vai, từ trên giường bật dậy: “Lười tranh luận với bà mẹ già thời kì mãn kinh như mày, tao đi tắm đây, Mộng mụ mụ, chào*.”
(*gốc: bái – lời chào, lời nói tôn kính dùng trong giao tiếp)
Nói xong, Dạ Ngưng mang theo đồ rửa mặt đi vào phòng tắm, gần đến lúc đi vào còn không quên quay đầu liếc lão Đại một cái, nhìn ánh mắt hung tợn của lão Đại, Dạ Ngưng nở nụ cười, cúi lưng, lắc lắc cái mộng, vặn vẹo uốn éo.
……
Biểu hiện kiêu ngạo đến cực điểm của Dạ Ngưng làm cho lão Đại cả người xù lông, tế bào toàn thân từ trên xuống dưới tên là “phẫn nộ” đều bị đốt cháy lên, ngay lúc cô cắn răng muốn xông lên trước đạp thật lực vào cái mông kia của Dạ Ngưng thì cửa phòng tắm liền “phanh” một tiếng đóng lại.
Hít sâu một hơi, lão Đại cố gắng an ủi chính mình, không cần, trăm ngàn lần không cần chấp nhặt với kẻ ngu ngốc!
Chậm rãi tiêu sái đi đến bên giường, lão Đại ngồi xuống, cầm lấy chén, uống nước để đè nén tinh thần, vừa lúc có thể dập tắt được phen lửa giận này thì trong phòng tắm lại truyền ra tiếng ca nhẹ nhàng vui vẻ của Dạ Ngưng: “Mùa xuân ở nơi nào a, mùa xuân ở nơi nào, mua xuân ở trong vòng tay của Mộng mụ mụ, nơi này có hoa hồng a, nơi này có cỏ xanh, còn có Mộng mụ mụ nằm mơ vui tươi thanh thản, a á a à a……”
“Bốp” một tiếng đập thẳng cái chén lên bàn, lão Đại đứng phắt dậy từ trên giường, cắn răng, căm tức nhìn cửa phòng tắm.
Dạ Ngưng, mày đây là nhất định phải khiêu khiến điểm giới hạn của tao, nhất định phải xem thỏ cắn người là cái dạng gì phải không?!
Không hề nghĩ ngợi, lão Đại cầm lấy di động ở bên giường, một cú gọi đi.
“A lô.” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm rất mềm nhẹ, chắc là đang buồn ngủ, lão Đại vốn rất không đành lòng, nhưng mà vừa nghĩ đến thanh âm vũ nhục nhân cách kia của Dạ Ngưng, lời nói trong bụng liền xuất thẳng ra miệng: “A, cô Tiếu, em là Mộng Điệp, cô mau tới đây đi, lão Tứ nó té xỉu ở trong phòng tắm rồi, cả người run rẩy, mau chạy nhanh tới đây!”
“Cái gì??!!” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm lập tức thay đổi, từ mềm nhẹ vừa rồi đến run run bất quá chỉ một giây mà thôi.
Lão Đại cắn môi, trực tiếp đặt điện thoại lên giường, lấy tốc độ như bay đi giày, chạy như điên ra khỏi phòng.
Dạ Ngưng ở trong phòng tắm hoàn toàn không biết ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì, tắm rửa đặc biệt vui vẻ. Đang lúc nàng tắm đầy hứng thú, cầm miếng bọt cọ rửa xà phòng trên người thì “phanh” một tiếng, cửa phòng tắm bị đá văng ra. Dạ Ngưng không cần nghĩ cũng biết lại là lão Đại, nàng ngay cả đầu cũng không thèm ngoái nhìn, trực tiếp nâng tay phải ngón giữa, chỉ xuống phía dưới, dùng cái mông nhẵn mịn của mình khinh bỉ đối diện với người ở đằng sau: “Aish, lão Đại, muốn nhìn người ta thì cứ nói thẳng ra đi, buổi tối còn nhiều thời gian như vậy mà, lại vội vàng đến thế sao? Được rồi, ngoan, người ta đồng ý với mày, đêm nay tao tuyệt đối không nghĩ tới Vũ Hàm nửa phần, chuyên tâm bồi tiếp mày, hảo hảo hầu hạ cưng ~”
_Hết chương 66_