Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 53: Bị đá...




Dạ Ngưng xanh mặt nhìn chằm chằm di động của mình thật lâu, thở dài, gõ gõ mấy cái, lấy pin ra nhẹ nhàng ma sát.

Có người từng nói với nàng phương pháp này có thể khiến cho di động đã hết pin kéo dài chút hơi tàn thời gian tầm một phút đồng hồ, nhưng mà hiển nhiên di động của Dạ Ngưng lại thế nào cũng không thèm cho nàng tí mặt mũi nào cả.

Lòng đang tràn đầy vui vẻ trong nháy mắt như hóa thành một bồn nước lạnh, chảy từ đầu xuống dưới chân, đây là lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay Dạ Ngưng lại khinh bỉ trí thông minh của mình đến thế.

Mím môi nhìn chung quanh, Dạ Ngưng đi đến chỗ bậc thang ở đối diện cách đó không xa, ngồi xuống.

Đặt di động một bên, Dạ Ngưng ngửa đầu, nhìn bầu trời màu xanh lam thăm thẳm, có cảm giác muốn khóc.

Thế này thì hoàn toàn xong đời rồi, lãng mạn biến thành kinh hãi, giờ Vũ Hàm tìm được nàng còn không trực tiếp lột da nàng chắc?

Ngồi tại chỗ một lúc, để cảm xúc lắng lại, Dạ Ngưng đứng lên, chuẩn bị tự giải cứu mình.

Một tiếng sau…Dạ Ngưng chẳng những không hỏi ra được đường mà còn tự khiến mình lẫn lộn mà đi lung tung, nàng vốn là kẻ mù đường, nghe chú này nói đi về phía đông, lại nghe bác gái kia nói đây là đường vành đai ba ở phía nam, thực không biết phải làm sao. Thời tiết có chút lạnh, Dạ Ngưng không mặc bao nhiêu quần áo liền bắt đầu thấy lạnh run, trong lúc tuyệt vọng nàng nghĩ đến chính mình không phải sẽ giống như cô bé bán diêm, vẫn sống sờ sờ mà cứ như vậy bị đóng thành băng đấy chứ?

Hai tiếng rất nhanh trôi qua, ngay lúc hai chân Dạ Ngưng bị lạnh đến run lên, môi tím tái hết cả lại, âm thanh chờ mong đã lâu rốt cục cũng vang lên bên tai.

“Dạ Ngưng!!!”

Ngẩng phắt đầu lên, tròng mắt Dạ Ngưng lập tức ướt. Tiếu Vũ Hàm đứng cách đó không xa gọi tên nàng, quần áo cũng không mặc nhiều, chỉ một kiện áo khoác bằng len mỏng manh, mái tóc có chút tán loạn, sắc mặt cũng không tốt.

“Vũ Hàm.” Dạ Ngưng vừa nhìn thấy cô liền muốn khóc, lão Đại cũng đi cùng Tiếu Vũ Hàm, sau khi nhìn thấy nàng, hai người liền cùng nhau chạy tới.

Tiếu Vũ Hàm cơ hồ lao thẳng lại, trong mắt còn lấp lánh nước, cắn răng nắm tay, mặt lộ vẻ hung ác. Dạ Ngưng theo bản năng né qua một bên trốn, lại bị Tiếu Vũ Hàm đón đầu đạp một cước.

“Em bị ngốc sao? Dạ Ngưng, em là đồ ngốc à? Em không khiến cho tôi lo lắng thì trong lòng sẽ không thoải mái phải không? Em không thể chín chắn một chút được à? Ngày nào cũng đều phải khiến tôi bận tâm?!”

Dạ Ngưng ôm đùi phải bị đá, lui qua một bên, ngửa đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, trong mắt đều là ủy khuất cùng thương tâm.

Tiếu Vũ Hàm tức giận cực kỳ, hốc mắt đỏ bừng, ngực phập phồng mãnh liệt, cố gắng áp chế cảm xúc.

Lão Đại ở một bên nhìn nhìn hai người, mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Cô Tiếu, người cũng tìm được rồi, chúng ta về trước đã.”

Một cú đá không nhẹ này của Tiếu Vũ Hàm đã khiến cho người xung quanh chú ý, người qua đường ít nhiều đã tụ lại kỳ quái nhìn chằm chằm ba người. Tiếu Vũ Hàm liếc Dạ Ngưng một cái, hít sâu một hơi, xoay người đi.

Dạ Ngưng đứng tại chỗ nhìn Tiếu Vũ Hàm, một câu cũng không nói nên lời, vẫn là lão Đại tiến lên lôi kéo tay nàng: “Được rồi, đi thôi, đừng thất thần nữa.”

Nháy mắt lúc lão Đại chạm tới tay Dạ Ngưng, cảm giác được cái lạnh như băng kia, lập tức trợn to hai mắt, nắm chặt tay nàng: “Làm sao vậy? Bị cảm?”

Dạ Ngưng nhìn chằm chằm bóng dáng Tiếu Vũ Hàm rời đi, có chút vô lực lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là hơi lạnh thôi.”

“Cái gì mà hơi lạnh chứ?” Lão Đại sốt ruột giơ tay kiễng chân sờ lên trán Dạ Ngưng, hơi nóng trong lòng bàn tay cùng sự lạnh lẽo vừa rồi của bàn tay kia hình thành sự đối lập mãnh liệt lập tức khiến cho cô kinh hoảng, tiến lên vài bước muốn gọi Tiếu Vũ Hàm lại bị Dạ Ngưng kéo tay lại.

“Tao không sao.” Dạ Ngưng lắc đầu với lão Đại, thanh âm có chút khàn khàn. Lão Đại quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu sau liền thở dài.

Trên đường trở về vài người đều có chút nặng nề, ngồi trong taxi một câu cũng chưa nói, lão Đại một lát nhìn Dạ Ngưng, lại một chốc nhìn cô Tiếu, muốn nói cái gì đó để làm dịu bớt bầu không khí, nhưng cuối cùng vẫn đành liếm môi từ bỏ.

Tuy rằng vừa rồi cô Tiếu ở trước mặt nhiều người như vậy mà đá Dạ Ngưng thì không đúng lắm, nhưng mà bộ dáng vội vàng sốt ruột ban nãy của cô Tiếu……

Trong chuyện tình yêu ai cũng đều bất bình thường hết cả, giờ lão Đại đã hiểu rõ ý nghĩa những lời này.

Mà nói tới Dạ Ngưng, kỳ thực lão Đại cũng thực không còn lời nào để nói, nếu là trước đây, khẳng định nàng sẽ không cứ như vậy mà nghe theo lời lão Nhị, bất quá chỉ vì muốn khiến cô Tiếu được vui. Lão Đại lý giải được nàng, Dạ Ngưng lúc nào cũng đều có cảm giác mình kém cỏi hơn cô Tiếu, cho nên muốn đem toàn lực để dỗ người ta vui vẻ, bất luận ai đề nghị cái gì nàng cũng đều nghe, hơi có cảm giác mắc bệnh uống bừa thuốc…Nhưng mà cô Tiếu…

Lão Đại thở dài, bộ dáng điên cuồng vừa rồi kia của cô Tiếu thật sự khiến cô sợ hãi……

Mái tóc bay tán loạn, ánh mắt đỏ bừng, thanh âm run run, tìm cô Mạch và Linh Đang phân công nhau tìm kiếm, cuống quýt như thể bị làm sao vậy…

Không để cho lão Đại suy nghĩ nhiều, xe đã đến trường học, trả tiền, ba người đi xuống xe.

Tiếu Vũ Hàm đã hơi nguôi cơn giận, xoay người nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng vẫn còn ôm đùi phải, cú đá kia của Tiếu Vũ Hàm vẫn làm nàng đau, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, trong mắt lấp lánh nước: “Em xin lỗi.”

“Dạ Ngưng, tôi……” Tiếu Vũ Hàm ngập ngừng suy nghĩ muốn nói gì đó, Dạ Ngưng mấp máy môi, xoay người.

Vừa rồi ở ngoài còn không có cảm giác gì, vừa đến nơi, cảm giác choáng váng trời đất quay cuồng kích thích thần kinh làm cho Dạ Ngưng có phần đứng không vững, giơ tay bắt lấy cánh tay lão Đại, Dạ Ngưng xoay người đi về phía ký túc xá.

Lão Đại quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, thở dài: “Cô Tiếu, cô về nghỉ ngơi trước đi, em đưa lão Tứ về ký túc xá, nó đi từ lúc sáng sớm, đến giờ có lẽ còn chưa ăn gì.” Lão Đại rõ ràng là nói đỡ cho Dạ Ngưng, không có cách nào, cô nguyên bản cũng rất tức giận, nhưng mà vừa trông thấy bộ dáng tiều tụy kia của Dạ Ngưng lại không nhịn được mà đau lòng, hiện tại cô tựa hồ có thể hiểu được vì sao lúc trước Mạch Mạt lại bảo vệ cô Tiếu đến như vậy.

Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, mím môi nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cúi đầu, tóc dài hai bên buông lơi che đi gương mặt khiến cho người ta không nhìn ra được biểu tình của nàng.

Lão Đại xoay người, dìu Dạ Ngưng đi về phía ký túc xá, Dạ Ngưng vẫn rất cứng đầu, không muốn

để Tiếu Vũ Hàm nhìn ra nàng đang rất khó chịu, cắn răng, sống chết đi về phía ký túc xá.

Đến phòng, đá văng cánh cửa ra, lão Đại đỡ Dạ Ngưng đi về phía giường.

Dạ Ngưng chính là có tật xấu này, bình thường thân thể tốt không tưởng được, nhưng mà chỉ cần bị cảm liền sẽ phát sốt, hơn nữa khẳng định là hơn ba mươi chín độ.

Lão Nhị cùng lão Tam đang ngồi một bên nghịch máy tính nhìn thấy tư thế này của hai người, liền ngẩn ra, vội vàng đứng lên giúp đỡ.

“Sao lại thế này?” Lão Nhị kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng.

Lão Đại dìu Dạ Ngưng nằm lên giường, cởi giày ra, đắp chăn cho nàng, quay đầu trừng mắt với lão Nhị: “Mày còn nói nữa? Nếu không phải tại cái chủ ý ngu ngốc kia của mày thì lão Tứ có thể bị vậy sao?!”

Lão Nhị bị nói khiến cho chột dạ, không dám nói lời nào, đưa tay sờ sờ trán Dạ Ngưng, xoay người đi đến trước ngăn tủ, lục ngăn kéo tìm thuốc.

Lão Tam tựa vào giường nhìn Dạ Ngưng, nhìn chằm chằm một lúc, ngẩng đầu, nhìn lão Đại dò hỏi, nhỏ giọng nói: “Làm sao mà tâm tình lại tệ đến thế, cãi nhau với cô Tiếu à?”

“Cô Tiếu đá nó.” Lão Đại nhỏ giọng đáp, quả nhiên nghe xong lời này, Dạ Ngưng nằm trên giường liền nhíu nhíu mày, xoay người.

“Ồ, đây là lần đầu tiên lão Tứ bị đánh nhỉ, bất quá cũng không thể trách cô Tiếu được, có lẽ là cô ấy quá sốt ruột thôi.”

Lão Đại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng không nói lời nào, có chút đau lòng, kỳ thật cô hiểu được không phải Dạ Ngưng khổ sở vì một cú đá kia, mà chính là câu cô ấy nói……

– Em bị ngốc sao? Dạ Ngưng, em là đồ ngốc à? Em không khiến cho tôi lo lắng thì trong lòng sẽ không thoải mái phải không? Em không thể chín chắn một chút được à? Ngày nào cũng đều phải khiến tôi bận tâm?!

Lão Đại thừa nhận, cô Tiếu mắng nó ngốc là đúng, lão Tứ xứng đáng bị mắng, nhưng mà mấy câu sau……

Aish, cô Tiếu à, lời này thật đúng là “nhất tiễn xuyên tim” mà, sự thật mà lão Tứ lo lắng nhất, khó chấp nhận nhất lại là do cô nói ra toàn bộ……

Dạ Ngưng cuộn tròn trên giường, không nghe hai người kia nói gì nữa, đầu vừa động liền đau nhói, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, thở hổn hển nặng nề.

Nàng biết, hôm nay tất cả đều là nàng không đúng, nhưng mà nàng cũng chỉ có đối với cô Tiếu mới có thể như vậy……

Vắt óc tìm mưu kế, bất quá chỉ là muốn khiến cho người ta vui vẻ, vì cái gì từ sau khi ở bên Vũ Hàm, chính mình lại trở nên ấu trĩ khiến người khác thấy phiền như thế?

Luẩn quẩn trong lòng nghĩ mãi cũng không ra, đầu đau nhức cùng nỗi ủy khuất trong lòng làm từng hàng nước mắt ứa ra, dùng chăn bông trùm kín đầu, che đi dấu vết yếu ớt kia, lồng ngực Dạ Ngưng nghẹn ngào khó chịu.

Nàng chán ghét, chán ghét bản thân mình như vậy, khóc lóc sụt sùi, không khác gì Lâm Đại Ngọc cả.

Lão Đại đem quá trình ngày hôm nói kể đại khái cho hai người kia xong, rót chén nước ấm, cầm lấy thuốc Gan Kang*, vỗ vỗ lưng Dạ Ngưng: “Lão Tứ, ngồi dậy uống thuốc, nhé?”

(*tên một loại thuốc cảm của TQ)

Dạ Ngưng cố gắng ngồi dậy, cầm lấy thuốc từ lão Đại, nhận lấy chén, Dạ Ngưng ngửa đầu đem thuốc nuốt xuống.

Ba người ở một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Dạ Ngưng đem chén nhét vào trong tay lão Đại, cười cười với mọi người: “Thực xin lỗi, lại gây phiền toái cho bọn mày rồi.”

“Nói cái gì thế?!” Lão Đại lập tức tiếp lời, lão Nhị cùng lão Tam ở một bên cứng đờ ra nhìn Dạ Ngưng, nói không nên lời.

“Lão Tứ, hôm nay cô Tiếu cũng là muốn tốt cho mày, đá mày là vì quá sốt ruột, về phần những lời kia……”

“Tao biết.” Dạ Ngưng bình tĩnh tiếp lời, sau đó lại cười cười tự giễu: “Những lời cô ấy nói đều là sự thật, không phải sao?”

Lão Đại nhất thời không biết trả lời thế nào, Dạ Ngưng nhìn cô cười cười, xoay người nằm xuống.

Lão Đại trầm mặc nhìn Dạ Ngưng, cô có thể khuyên thế nào đây? Những người yêu nhau chính là như vậy, chuyện có nhỏ đến đâu cũng sẽ bị phóng đại vô hạn, hôm nay cô Tiếu nói là không suy nghĩ, nhưng mà lão Tứ nghe vào lại……

Kéo chăn bông lên, đem chính mình che kín từ đầu tới chân, Dạ Ngưng chậm rãi nhắm mắt lại.

Em không khiến cho tôi lo lắng thì trong lòng sẽ không thoải mái phải không? Em không thể chín chắn một chút được sao? Ngày nào cũng đều phải khiến tôi bận tâm?!

Lời Tiếu Vũ Hàm nói lặp đi lặp lại trong tâm trí, không xua tan được, mỗi lần như thế trái tim Dạ Ngưng lại nhói lên một cái. Đúng vậy, Vũ Hàm nói đều đúng, tựa hồ từ sau khi hai người ở bên nhau, mỗi ngày mình đều khiến cô phải bận tâm.

Nước mắt chảy xuống, Dạ Ngưng cắn môi, thân mình khe khẽ run rẩy.

Vũ Hàm, lựa chọn em, cô có hối hận không?

Đầu đau nhức không thôi, không có thời gian để Dạ Ngưng suy nghĩ nhiều, thuốc bắt đầu có tác dụng, Dạ Ngưng chìm vào giấc ngủ. Mơ mơ màng màng, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác lành lạnh từ trên trán truyền đến, Dạ Ngưng muốn mở to mắt nhìn xem là ai, nhưng như thế nào cũng không mở ra được.

Lại một lát sau, trên trán được đắp một chiếc khăn lạnh, cách một lát lại đổi một chiếc khăn lạnh khác đắp lên, hương chanh quen thuộc truyền vào cánh mũi, trong mắt trong lòng đều nóng lên, Dạ Ngưng cắn môi, dùng sức mở mắt.

_Hết chương 53_