Mạch Mạt cùng Hà Lâm Nhiên đồng thời cứng đờ tại chỗ, không thể tin được nhìn Tô Nham, cởi, cởi quần áo? Phòng thay đồ? Không phải chứ…
Mấy người ở bên ngoài bị sốc đến lợi hại, mà hai người trong phòng lại rất lạnh nhạt với nhau.
“Làm gì thế, còn không tiến vào?” Tiếu Vũ Hàm lạnh lùng nhìn Dạ Ngưng đứng co rúm một bên không dám nhúc nhích, Dạ Ngưng ngẩng đầu buồn bực nhìn Tiếu Vũ Hàm dò xét, aish, cô Tiếu ôn nhu săn sóc kia ở đâu rồi?
“Đóng cửa lại!” Tiếu Vũ Hàm tức giận nói.
Dạ Ngưng khẽ run lên, nhìn cô: “Đóng cửa?”
Không phải chứ…Nàng vốn nghĩ đi vào giúp lấy vài thứ quần áo thôi, đóng cửa…Phòng thay đồ nhỏ như vậy chỉ có hai người…Đóng cửa, phải, có đóng cửa được không, cô Tiếu?
Tiếu Vũ Hàm thấy Dạ Ngưng như vậy liền nổi giận, ngẩng đầu lên, nhướn mày: “A, em không muốn?”
“…Dạ, đâu có, đóng, sẽ đóng.”
Đóng thì đóng, cô nghĩ em sợ cô chắc?! Dạ Ngưng xoay người, thuận tay đem cánh cửa đóng lại, trong lòng còn có ít nhiều buồn bực, nàng đã làm sai cái gì chứ? Thế nào mà cô Tiếu lại như thể ăn phải hạt tiêu vậy, cơn tức giận lớn như thế, haiz, vốn hẳn phải là ngày đáng chúc mừng, giờ xem ra lại gặp tai họa. Dạ Ngưng khẽ thở dài, xoay người, đang cân nhắc xem nên nói gì dễ nghe với cô Tiếu để người ta hạ hỏa một chút, cả người lại cứng đờ tại chỗ, nháy mắt mặt liền đỏ ửng.
Phòng thay đồ bốn phía đều là gương, Dạ Ngưng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm trong gương…
Tiếu Vũ Hàm đang nghiêng người cởi váy, hai tay hơi nâng lên, khóa đã được kéo xuống, lộ ra tấm lưng trơn bóng như ngọc, làn da sáng bóng nhàn nhạn như ngọc cùng với đường cong hoàn mỹ kia làm cho Dạ Ngưng ngừng thở.
“Giúp tôi một chút.”
Nhẹ nhàng cắn môi dưới, dáng người thon dài bởi vì động tác giơ cao hai tay của Tiếu Vũ Hàm mà hiển lộ ra rõ ràng không thể nghi ngờ, đợi nửa ngày không thấy Dạ Ngưng đáp lại, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, liếc nàng một cái.
Phút thoáng nhìn kia…
Ánh mắt chứa một mạt ngượng ngùng cùng dụ hoặc, động tác cắn môi làm cho Tiếu Vũ Hàm có thêm một phần cảm giác vô tội thuần khiết, nhưng hai tay giơ cao phô bày ra dáng người hoàn mỹ khiến cho cảm giác khêu gợi toát lên quẩn quanh toàn cơ thể, mặt Dạ Ngưng hơi nóng lên, đầu óc trống rỗng.
Nuốt nước bọt, Dạ Ngưng chần chừ, chậm rãi đi đến bên Tiếu Vũ Hàm, lúc đến gần phía sau nhìn thấy da thịt trắng trẻo như sữa mịn màng nhẵn nhụi của cô, thân mình có chút nóng lên.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, Tiếu Vũ Hàm khẽ run lên, nhiệt đột nóng rực trên tay Dạ Ngưng rơi lên lưng cô, dọc theo sống lưng chiếc váy lụa nhẹ nhàng di chuyển xuống từng chút một…
“Cô Tiếu…”
Bầu không khí ái muội nổi lên chung quanh, từng đợt sóng nhiệt trào dâng trong lòng, Dạ Ngưng không chớp mắt nhìn thân thể Tiếu Vũ Hàm, làn hương nhàn nhạt vấn vương nơi chóp mũi, nàng có chút không nhịn được, cơ thể hơi ngả về phía trước, muốn đem nụ hôn vô hạn dịu dàng đặt lên người Tiếu Vũ Hàm.
“Ừm, được rồi, cảm ơn.”
“……”
Váy rơi xuống đất, Tiếu Vũ Hàm xoay người liếc nhìn Dạ Ngưng, nhanh chóng đem quần áo đã chuẩn bị sẵn mặc vào, kéo khóa, ngồi lên ghế, thay quần thể thao.
“……”
Không phải chứ? Chỉ như vậy thôi? Dạ Ngưng không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm mặc quần, còn thật sự nghiêm túc cúi đầu buộc dây giày, khóe miệng hơi cong lên.
Khóc!
Không thể như vậy, cô Tiếu, cô đây là cố ý!
Dạ Ngưng cả người đều sắp phát điên rồi, cô Tiếu, cô cứ tiếp tục trêu chọc như vậy, em sớm hay muộn cũng bị cô bức điên mất, mấy lần? Hả? Quyến rũ người ta xong lại đem người ta quẳng qua một bên?!
Ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng: “Sao, em không phục?”
Dạ Ngưng nhíu nhíu mày, bĩu môi, đúng lý hợp tình đáp: “Đúng! Cô Tiếu, em đã làm sai gì chứ? Sao tự dưng cô bắt nạt em như thế?!”
Rõ ràng hẳn là nàng tức giận mới đúng! Trước thì bị cô Mạch cùng Tiếu Lăng Phi mắng cho một trận không nói, giờ lại có một tên bạch mã tình địch tới nữa, nàng có thể bình tĩnh đơn giản đạp Tiếu Vũ Hàm mấy cái như vậy đã là không dễ dàng rồi, còn muốn thế nào nữa đây?
Thân mình hơi tựa về phía sau, chân phải gác lên chân trái, hai tay khép lại đặt lên đầu gối, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nhìn Dạ Ngưng: “Nghe tốt lắm, em sai cũng không nhiều, chỉ có hai việc.”
Nhìn Tiếu Vũ Hàm một bộ cô giáo dạy dỗ học trò, sống lưng Dạ Ngưng một trận lạnh lẽo.
“Thứ nhất, không nhớ kỹ lời tôi nói.”
“Em không có…”
Dạ Ngưng yếu ớt cãi, nàng rất nghe lời mà, nghe lời cô Tiếu nhất.
Tiếu Vũ Hàm nhướn mày, trợn mắt liếc nàng một cái: “Tôi đã nói rồi, em chỉ có thể nghe lời nói của một mình tôi thôi, em có nghe không?”
“Đó là bởi vì…”
“Nhìn! Giờ lại không nghe lời!”
“……”
Dạ Ngưng nghẹn họng, không nói gì nhìn Tiếu Vũ Hàm. Đó, ngài nói đi!
“Thứ hai, rất để ý lời người khác nói.”
“……”
Dạ Ngưng buồn bực nhìn Tiếu Vũ Hàm, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Em không có…chỉ là bởi vì cô…”
Tiếu Vũ Hàm không có biểu tình gì nhìn Dạ Ngưng, thật lâu sau, đứng dậy, chậm rãi đi về phía Dạ Ngưng.
Mắt thấy Tiếu Vũ Hàm lạnh lùng nghiêm mặt đi bước một tiến tới, tim Dạ Ngưng đập thình thịch, hơi hơi giơ lên nắm tay phải, có chút sợ hãi.
Sẽ không phải là bị đánh đấy chứ? Thế này cũng thật quá mất mặt đi…
Tiếu Vũ Hàm mặt băng giá nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, một lát sau, nâng tay phải lên, nắm lấy cằm Dạ Ngưng, bắt buộc nàng phải ngẩng đầu.
Ánh mắt pha chút sợ sệt, gương mặt ngây thơ hồn nhiên, đôi mắt mà cô yêu nhất, tầm mắt Tiếu Vũ Hàm quét qua một tấc lại một tấc trên gương mặt Dạ Ngưng, cuối cùng dừng lại ở phiến môi mỏng kia.
Có người nói, người môi mỏng sẽ phúc bạc……
Nhưng nếu là Dạ Ngưng, cô cam tâm tình nguyện…
Dạ Ngưng trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm, cảm thụ được đôi môi mềm mại như cánh hoa mút lấy, nhìn hàng mi Tiếu Vũ Hàm khẽ rung động, Dạ Ngưng cứng đờ tại chỗ.
Nhẹ nhàng hôn, thân mình Tiếu Vũ Hàm hơi ngả về phía sau, nhìn bộ dáng ngây ngốc ngẩn ra của Dạ Ngưng, khẽ cười: “Tôi biết, Dạ Ngưng, tôi đều biết cả.”
“……Cô biết cái gì?”
Dạ Ngưng vẻ mặt đỏ bừng nhìn Tiếu Vũ Hàm, thanh âm mờ mịt nhất có thể, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, đôi mắt có ý cười nhàn nhạt: “Tôi chỉ để ý tới em, bởi vì quan tâm, cho nên để ý.”
Trong mắt cùng trong lòng đều có chút ướt át, Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, trong nhất thời lại không biết nói gì.
Cười khẽ thành tiếng, chậm rãi nhìn chằm chằm Dạ Ngưng thật lâu, Tiếu Vũ Hàm nâng tay lên, áp lên đôi mắt nàng, nhìn đôi môi nàng, thân mình hơi dướn lên, đặt môi lên đó.
……
Theo làn hương chanh nhàn nhạt tiến sát lại, trái tim Dạ Ngưng lại bình bịch đập kịch liệt, đôi môi còn mềm mại hơn cả trước đó, nàng thậm chí có thể cảm giác được hai khỏa đẫy đà no tròn trước ngực Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng đụng vào ngực nàng, cảm giác mềm mại làm cho nàng rung động, nhịn không được liền vươn tay ôm lấy Tiếu Vũ Hàm, thân thể đẩy về phía sau, Dạ Ngưng đem Tiếu Vũ Hàm áp lên tường, lầm sâu sắc thêm nụ hôn đầy ngượng ngùng này.
***
“Cậu nói xem hai người kia sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Đợi nhanh cũng đến hai mươi phút còn không thấy người đi ra, Hà Lâm Nhiên có chút sốt ruột, cái này coi như là đổi trang phục xe tăng cũng đổi xong rồi mới phải?
“Có thể xảy ra chuyện gì?” Mạch Mạt trợn mắt liếc cô một cái, nhướn mày.
“Nếu không cậu vào xem đi?”
“……Thôi quên đi.”
Hà Lâm Nhiên lắc đầu, Tô Dong Dong ở một bên nhưng thật ra lại rất có tinh thần, xung phong nhận việc: “Để em đi.”
“Em gái……” Tô Nham nhíu mày, nháy mắt với cô, em đi vào làm cái gì?
Tô Dong Dong lơ đễnh lắc đầu: “Này, mọi người đều là người lớn cả, không có gì phải xấu hổ, em đi vào bảo hai người kia nhanh nhanh lên.”
“……”
“……”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Dong Dong ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía phòng thay đồ, giơ tay lên, kéo tay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa.
“Mở cửa, Dạ Ngưng mở cửa, em cho chị xem phép thuật biến hóa này!”
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, hai người trong phòng đang hôn đến say mê, Tiếu Vũ Hàm thở gấp đẩy Dạ Ngưng đang áp sát trên người ra, nhỏ giọng nói: “Có người…….”
“Mặc kệ cô ta.” Tham luyến mùi hương đôi môi Tiếu Vũ Hàm không chịu rời đi, Dạ Ngưng lầm bầm, vươn hai tay ôm lấy eo Tiếu Vũ Hàm, kéo cô vào lòng mình, tiếng gào ngoài cửa lại càng lúc càng lớn, Tiếu Vũ Hàm nghe thấy liền đỏ mặt, lại đẩy Dạ Ngưng ra.
“Được rồi, ngoan, đi mở cửa đi.”
“Đáng ghét!!!” Dạ Ngưng không kiên nhẫn càu nhàu, phép thuật biến hóa? Được, nếu không biến được thì tôi cho cô đẹp mặt!!!
Tức giận đầy mình vọt tới trước cửa, một phen kéo mở cánh cửa, Dạ Ngưng mở to hai mắt nhìn Tô Dong Dong: “Cô làm cái gì vậy?”
Tô Dong Dong bị nàng quát có chút sợ, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, nhìn Tiếu Vũ Hàm nửa mặt ửng hồng đứng một bên, cười cười, chui vào trong.
“Cái gì chứ, hai người mãi không ra, em đi vào xem sao, sợ có chuyện gì.”
“Không phải cô nói có pháp thuật biến hóa gì sao?”
Dạ Ngưng nheo mắt nhìn cô, Tô Dong Dong xấu hổ cười cười, gật đầu: “Phải, pháp thuật biến hóa!”
“Biến đi!” Dạ Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói, Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn mà có chút buồn cười, đây vẫn là đầu tiên cô thấy Dạ Ngưng khí thế bức người như thế, aish, nếu là đối đáp công kích người khác thì nàng cũng nên làm tốt như vậy.
Tô Dong Dong có chút ủy khuất nhìn nhìn Dạ Ngưng, bĩu môi, đi đến bên người Tiếu Vũ Hàm, nhìn cô: “Chị Vũ Hàm, đem bọc quần áo chị thay ra cho em mượn dùng đi.”
Tiếu Vũ Hàm hơi ngẩn ra, đưa cái gói to trong tay cho cô. Làm sao…thật sự là muốn “biến”?
Tô Dong Dong cúi đầu, lật lật cái túi, từ bên trong lấy ra áo con của Tiếu Vũ Hàm.
……
“Cô làm cái gì vậy?” Dạ Ngưng nóng nảy, nữ lưu manh này, như thế nào lần đầu tiên gặp mặt mà đã như vậy…Chưa gì đã dữ dội thế rồi? Về sau còn khủng khiếp thế nào đây?
Tiếu Vũ Hàm ở một bên cũng đỏ mặt, liếc nhìn Dạ Ngưng một cái, quay đầu đi.
Cô và Dong Dong quen biết đã nhiều năm, đối với tính cách cùng hành vi xử sự của cô bé này cũng coi như quen thuộc, chỉ là ở trước mặt Dạ Ngưng…
Tô Dong Dong đùa nghịch chiếc áo con trong tay, ngẩng đầu, trừng mắt với Dạ Ngưng, tức giận nói: “Tôi ‘biến’ ngay đây, chị nhìn cho kỹ vào!”
Nói xong, Tô Dong Dong nhanh chóng giơ áo con trong tay lên, đặt lên đầu, cười nói: “Một phút đồng hồ biến thành công chúa!”
……
……
Dạ Ngưng vẻ mặt hắc tuyến nhìn Tô Dong Dong, trời cao a, ban thưởng cho nàng một cục gạch đập chết đồ yêu tinh chết tiệt này đi!!!
_Hết chương 47_