Mạch Mạt và Hà Lâm Nhiên vốn cùng nhau ở nhà chờ tiếu Vũ Hàm, nhưng mà một tiếng đồng hồ cũng không thấy cô trở về, Mạch Mạt có chút lo lắng, không nói hai lời liền choàng thêm áo khoác chạy ra ngoài, Hà Lâm Nhiên đương nhiên cũng làm cái đuôi đi theo sau.
Đã xác định được mục tiêu, không chút do dự, Mạch Mạt đi thẳng đến khu ký túc xá, quả nhiên thấy Tiếu Vũ Hàm ôm cánh tay đứng ngây người trước khu nhà. Khẽ thở dài, Mạch Mạt tiến lên, kéo tay Tiếu Vũ Hàm.
“Vũ Hàm, trở về đi.”
Tiếu Vũ Hàm phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Mạch Mạt, không lên tiếng.
Cắn môi, vành mắt Mạch Mạt ửng hồng: “Vũ Hàm, cậu đang trách tôi?”
“Không.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng đầu, nhìn tòa nhà ký túc, nhớ tới bộ dáng đầy tổn thương của Dạ Ngưng lúc rời đi, sâu kín thở dài.
“Tôi không trách cậu, Mạt Mạt, tôi đang tự trách mình.”
“Vũ Hàm…”
Thanh âm Mạch Mạt khàn khàn, tâm tình kích động. Không phải cô cố ý bài xích Dạ Ngưng, cũng không phải có thành kiến gì với nàng, cô chỉ là đau lòng Tiếu Vũ Hàm, trong lòng cô, Tiếu Vũ Hàm vĩnh viễn là tốt nhất, không có người có thể xứng đôi. Nhưng bây giờ, Tiếu Vũ Hàm dĩ nhiên lại vì Dạ Ngưng mà vứt bỏ tương lai không nói, còn hết lần này đến lần khác tự hạ mình đến mức thấp nhất, Mạch Mạt bởi vì đau lòng, yêu mến cô như người nhà nên không nỡ để người khác khiến cô chịu nửa phần ủy khuất, cho nên mới nói mà không kịp nghĩ, kỳ thật một khắc khi nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của Dạ Ngưng thì Mạch Mạt đã hối hận rồi, biết mình đã nặng lời làm tổn thương người khác sâu sắc, nhưng mà……
Hà Lâm Nhiên đứng bên cạnh hai người im lặng, không nói lời nào, lòng cũng thực rất khổ sở, lấy điếu thuốc ra, châm lửa, hút một hơi, vừa ngẩng đầu liền thấy lão Đại nắm chặt nắm đấm lao thẳng đến chỗ mấy người.
“Ồ, nhìn kìa, lão Đại của Dạ Ngưng đến này.”
Mạch Mạt và Tiếu Vũ Hàm cùng nhau ngẩng đầu lên liền thấy lão Đại một thân áo ngủ Snoopy, tóc loạn thành một đoàn phi tới như điên, mà Dạ Ngưng ở phía sau loẹt quẹt dép lê hiển nhiên không đuổi kịp, chạy vài bước liền lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Dạ Ngưng đi theo phía sau lão Đại nóng ruột không thôi, nàng biết lão Đại muốn tốt cho nàng, muốn giúp nàng xả giận, nhưng mà chuyện này thật sự không liên quan tới cô Tiếu nhà nàng mà…
“Cô Tiếu!!!”
Lúc chỉ còn cách vài người mấy bước, lão Đại dừng chân bất động, thở hổn hển, trừng mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm liếc cô, không nói gì, nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng đứng cạnh cô.
Dạ Ngưng chạy có chút chật vật, cúi đầu không dám nhìn Tiếu Vũ Hàm, lôi kéo góc áo lão Đại, nhỏ giọng nói: “Lão Đại, trở về đi……”
“Cút!!!”
Lão Đại gầm một tiếng dữ tợn, Dạ Ngưng bị dọa cả người run lẩy bẩy, Hà Lâm Nhiên choáng váng đến thiếu chút nữa quên rút điếu thuốc đang ngậm ra, đây…đây vẫn là sinh viên cán bộ ưu tú thành thật ở trước mặt Mạch Mạt luôn một mực lễ phép mà cô đã từng thấy sao?
Lão Đại hít sâu một hơi, nhìn Tiếu Vũ Hàm, giơ tay lên, chỉ chỉ Dạ Ngưng: “Cô Tiếu, em hỏi cô, nữ nhân này, cô còn muốn không hay là muốn từ bỏ?!”
Lời lão Đại nói làm cho tất cả mọi người ngẩn ra, Dạ Ngưng cũng ngây người, nữ nhân? Nàng còn chưa tính…nhiều lắm thì “thiếu nữ” thôi.
Đôi mắt đẹp của Tiếu Vũ Hàm nheo lại, hai tay khoanh trước ngực, không nói lời nào, nhìn lão Đại.
Lão Đại thay đổi thói quen sợ giáo viên ngày trước, xuất ra khí chất cùng phong phạm, thập phần khí phách nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Mộng Điệp, em nói gì thế?!” Mạch Mạt ở một bên lại có ý không hài lòng, nhíu mày nhìn lão Đại.
Mạch Mạt không nói lời nào còn tốt, vừa mới nói xong, lửa giận lão Đại mới nén xuống lại bùng lên.
“Còn có cô, cô Mạch!” Tay lão Đại nhoáng lên một cái, từ trên người Dạ Ngưng rời đi, chỉ về phía Mạch Mạt: “Lão Tứ thì làm sao hả? Sao cô lại thấy nó ngứa mắt như thế! Cô có tư cách gì nói nó? Hả? Cô cảm thấy nó không xứng với cô Tiếu á, em còn cảm thấy cô Tiếu không xứng với nó kia!”
Đã quen với việc lão Đại là kiểu bảo sao nghe vậy, Mạch Mạt bị cô quát như thế, giật cả mình.
“Em nói cái gì?” Nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ là gằn ra từng tiếng, Mạch Mạt mặt mày âm trầm nhìn lão Đại, Vũ Hàm không xứng với Dạ Ngưng?
Dạ Ngưng ở một bên nhìn đôi mắt lão Đại trợn trừng còn tròn hơn cả bóng đèn mà lòng thầm sợ hãi, đây là điềm báo lão Đại sắp bùng nổ. Bốn năm học đại học, nàng đã từng thấy lão Đại xù lông một lần, ĐH năm thứ ba lão Đại bị một tên nam sinh đeo kính dây dưa suốt một tháng, cuối cùng đã giáng thẳng một cái tát lên má phải trắng nõn của nam sinh kia, trạng thái lúc ấy của lão Đại cực kỳ giống lúc này……
“Em nói sai chắc? Lão Tứ của bọn em kém cái gì? Khí chất có thể so với hoa hậu giảng đường, dáng người yểu điệu cân xứng không kém người mẫu, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn các minh tinh, làn da trơn nhẵn không tì vết, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, có chỗ nào nó không xứng với cô Tiếu!?”
Nguyên bản Hà Lâm Nhiên ở một bên cau mày lo lắng vì thế cục hai bên, nghe xong lời này điếu thuốc trên tay thiếu chút nữa là tuột tay rơi xuống đất, trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn lão Đại, không phải chứ, Mộng Điệp, em xác định người em nói là Dạ Ngưng mà không phải Tiếu Vũ Hàm?
Mạch Mạt cũng là vẻ mặt không biểu tình, Tiếu Vũ Hàm trầm mặc không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng.
Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?
“Mấy người đừng vội không tin!” Lão Đại hai tay chống nạnh, bộ dáng một bộ thề chết không bỏ qua, không tin, cô tuyệt đối không thể lại nhìn lão Tứ tiếp tục bị bắt nạt như thế được! Nhất định phải làm cho cô Tiếu biết lão Tứ có bao nhiêu người muốn đoạt vào tay!
“Em nói cho mà biết, em đã từng tính toán qua, lão Tứ trung bình cứ ba ngày nhận được một bức thư tình, mỗi ngày thứ hai lại có một người trực tiếp tỏ tình, cứ nửa tháng lại bị theo dõi một lần, mỗi một tháng lại bị dây dưa một phen, không thiếu người thích nó, mà ngay cả em cũng không ngoại lệ!”
“…..”
“…..”
Loạn rồi, tất cả mọi người đều nhận ra lão Đại đã loạn trí, Mạch Mạt không nói gì nhìn Dạ Ngưng rồi lại nhìn lão Đại, Hà Lâm Nhiên tay cầm điếu thuốc cháy đến sát vào tay cũng không phản ứng gì, còn lại Tiếu Vũ Hàm hơi hơi nheo mắt, nhìn về phía Dạ Ngưng.
“Cái này, lão Đại……”
Dạ Ngưng vươn tay túm lấy quần áo lão Đại, lão Đại phất tay đẩy nàng ra: “Đừng chạm vào tao!”
Xoay người, lão Đại nhìn cô Tiếu, tiếp tục nói: “Cô Tiếu, em mặc kệ cô có ưu tú hơn lão Tứ bao nhiêu, nếu cô thích nó thì không được khiến cho nó chịu ủy khuất, không thể!”
Bởi vì nói quá dùng sức, hai chữ “không thể” văng ra kèm theo nước bọt, lão Đại thoạt nhìn cũng có khí thế.
“Cô Tiếu, lại một lần nữa, nếu lại một lần nữa như vậy, em sẽ không nhượng bộ!”
Lời này làm cho Tiếu Vũ Hàm vẫn trầm mặc nãy giờ có phản ứng, ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn lão Đại.
Nghiêng đầu, hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt giết người kia của cô Tiếu, lão Đại chỉ vào Dạ Ngưng nói: “Cô Tiếu, người này em đã quen biết năm năm trời, khi tắm nó có thói quen nhìn ngắm cô bé ở đối diện mà hát, đi WC có thói quen lấy giấy vệ sinh gấp hạc, đi học quen dùng sách hứng nước miếng, hiểu biết của em về nó, tuyệt đối không kém hơn cô một phân một hào nào!”
Nói đến đây, lão Đại xem như xả hết giận, nhìn sắc mặt vài người ở đó đều nhất loạt thay đổi, xoay người, nắm lấy tay Dạ Ngưng chạy về phía ký túc xá.
……
Tay bị lão Đại tóm lấy, một khắc lúc bỏ chạy kia, Dạ Ngưng nhìn mái tóc dài phiêu dật cùng chiếc áo ngủ Snoopy của lão Đại liền thiếu chút nữa trào lệ, nếu lão Đại ăn mặc đẹp một chút, thật là có cảm giác như thể màn cướp dâu trong phim thần tượng…
Cứ như vậy bị lão Đại mơ mơ hồ hồ khẩn cấp kéo vào phòng, đóng cửa lại, lão Đại hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Dạ Ngưng: “Ai da má ơi, làm tao sợ chết được, mày không biết chứ ánh mắt vừa rồi kia của cô Tiếu có thể ăn thịt người đó……”
Ách……
Dạ Ngưng vốn đang sùng bái lão Đại, còn muốn khen ngợi vài câu, nhưng thế này…, vô số lời định nói đều phải nuốt trở lại vào bụng, lão Đại nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Dạ Ngưng, híp mắt lại.
Bị lão Đại nhìn như vậy, Dạ Ngưng đột nhiên có chút sợ hãi, co quắp lùi lại một bước: “Lão Đại, tao chưa từng nghĩ tới…mày đối với tao lại có tình cảm sâu nặng đến vậy, nhưng mà…tao đã có cô Tiếu rồi…Tao đối với cô ấy là nghiêm túc, cho dù mày có hiểu tao đến đâu thì cũng vô dụng thôi, chuyện tình cảm, mày thật đúng là không nói rõ ràng gì cả, kỳ thật tao vẫn coi mày là bạn bè tốt nhất, chưa từng nghĩ tới mày lại có ý nghĩ không an phận với tao, thật sự……”
“Mày đánh rắm ít thôi!” Cơn tức đêm nay của lão Đại đặc biệt lớn, cầm lấy chai nước trên bàn ngửa đầu uống cạn, lau đi nước vương ngoài miệng, nhìn Dạ Ngưng. Có ý nghĩ không an phận với mày? Tao cũng không phải cô Tiếu, đầu bị lừa đá mà!!!
“Tao nói lão Tứ mày tự cao tự đại ít thôi, mày có biết người vừa có trí tuệ cùng nhan sắc, tiền bạc cùng danh vọng đều tập trung một thân như tao gọi là gì không?”
“Nữ kim quy*?”
(*kim quy: rùa vàng)
Dạ Ngưng chớp mắt nhìn lão Đại, lòng bất giác nhẹ nhõm, nói thật chứ lão Đại làm loạn một trận như thế thực khiến lòng nàng dễ chịu hơn hẳn.
“Tao gọi là ‘nữ thái tử’, hiểu chưa? Có thể coi trọng mày á, ai ui, tối nay nói nhiều lời trái lương tâm như vậy có thể bị thối miệng không đây, không được, tao phải đi đánh răng.”
Lão Đại than thở đi lấy bàn chải, Dạ Ngưng đứng phía sau nhìn cô, không nói gì. Cầm lấy bàn chải, lão Đại xoay người chuẩn bị đi đánh răng, lúc vừa bước đến cửa liền nghe được Dạ Ngưng nhẹ nhàng thốt một câu: “Lão Đại, cảm ơn mày.”
Hoàn toàn phát ra từ nội tâm, có một người bạn như vậy, nàng thấy đã đủ rồi.
Lão Đại như bị đau răng liếc Dạ Ngưng một cái, làm bộ như không thèm để ý nói: “Được rồi, tao cũng không trông cậy vào mày tức giận mà đi tranh cãi với người ta làm gì, gần đây không phải mày đang đọc Tam Quốc sao, không phải Lưu Bị đã nói ‘Huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo, quần áo rách rồi còn có thể vá, tay chân đã đứt sao có thể nối được’ à, tao coi mày là người thân của tao.”
Dạ Ngưng nghe lời lão Đại nói cũng rất cảm động, đang muốn hùa theo nói cái gì đó, cửa đã bị người đẩy ra.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn, ai nấy đều cứng đờ tại chỗ.
Cô Tiếu……
Lão Đại ngậm bàn chải đánh răng, ôm chậu đứng sững sờ tại chỗ, đâu còn bộ dáng đầy dũng mãnh phi thường vừa rồi. Lần này thật ra Dạ Ngưng lại phản ứng trước, vẫy tay, nhìn lão Đại: “A, cái gì nhỉ, lão Đại, lời Lưu Bị nói đã sớm lỗi thời rồi, hiện giờ ai cũng đều nói, vợ như quần áo, huynh đệ như tay chân, ai đụng đến quần áo của ta ta chặt tay chân của hắn, vì huynh đệ có thể nhận hai đao, vì nữ nhân, có thể chém huynh đệ hai đao.”
“……” Đầu lão Đại “ầm” một tiếng hoàn toàn một mảnh trống rỗng, cô quay đầu nhìn Dạ Ngưng, mặt còn đen hơn con lừa.
Lúc này cô quả thật muốn lấy con dao hoa quả chém Dạ Ngưng hai phát!
“Dạ Ngưng, em đi ra đây.”
Thanh âm lạnh lùng của cô Tiếu nhẹ nhàng vọng vào, thân mình Dạ Ngưng run lên, cắn môi nhìn lão Đại.
Xong rồi, lão Đại, ai bảo mày tung tin đồn nhảm!!!
_Hết chương 44_