Ừ thì tớ khác người, khác ở chỗ, tớ thích cậu rất nhiều, nhiều đến độ... người bình thường không phải ai cũng có thể làm được như thế.
Có vẻ như Việt Anh sau đó chỉ xuống căn tin để mua bút thôi nên liền rất nhanh đã quay lại. Cậu ấy đặt cây kẹo mút trong tay lên mặt bàn, tôi đoán chắc là vì không có tiền lẻ để thối nên cô bán hàng mới phải đưa kẹo.
Tôi cũng hay như vậy lắm, nhưng thường ngày chỉ thấy cô ấy thối bằng loại kẹo rẻ tiền một nghìn ba cục, chả bao giờ chơi sang mà đưa kẹo mút như thế này đâu.
-"Dưới chân bạn nào có rác thì tự giác nhặt đi, đừng để cô phải nhắc nhiều."
Giáo viên dạy văn lớp chúng tôi chẳng biết có mắc bệnh sạch sẽ hay không mà hôm nào vào lớp, câu cửa miệng của cô đều là câu này cả. Tôi uể oải vơ đại mấy mẫu giấy bé xíu xung quanh rồi đem vất vào sọt rác dưới góc lớp. Mặc dù bàn của Việt Anh ngồi ở ngay cuối cùng nhưng cậu ấy lại lười di chuyển đến mức cứ thế mà dồn hết rác vào tay tôi. Bao nhiêu lần trôi qua vẫn thế, đó dường như trở thành một thói quen khó đổi của cậu ấy, phải, thói quen lười biếng của một ông chủ, còn tôi, cũng là thói quen nhưng đáng tiếc lại chỉ là thói quen của một đứa "ô sin" cao cấp.
Mãi đến sau này cũng vậy, tôi vẫn là ô sin dưới trướng của cậu ấy, nhưng ở một tầm cỡ cao hơn, tầm cỡ mà không phải ô sin nào cũng có thể nhận được. Tôi... kỳ thực chẳng biết nên đau khổ hay vui mừng nữa.
Lúc trở lên, Việt Anh bỗng kêu lên một tiếng và tung cây kẹo mút trên bàn về phía tôi, tôi theo phản xạ vừa kịp bắt lấy. Còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị giáo viên hối thúc về lại chỗ ngồi.
Và rồi, chúng tôi tiếp tục trải qua bốn mươi lăm phút học văn nhàm chán. Mặt mũi ai nấy trông cũng đều phờ phạc, có bạn còn suýt ngủ gật trong lớp, duy chỉ mình tôi là hăng hái lạ thường, còn giơ tay phát biểu đến tận bốn, năm lần.
-"Việt Anh đợi tớ!"
Hết tiết, tôi gom vội sách vở bỏ vào cặp rồi lạch bạch đuổi theo Việt Anh, có lẽ là vì chân cậu ấy dài nên bước đi cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Mấy bạn xung quanh thấy tôi sánh bước cùng cậu thì tỏ vẻ trầm trồ ngạc nhiên lắm, thi thoảng còn ghé tai nhau thì thầm điều gì đó nữa.
Tôi không thèm quan tâm, mà Việt Anh tất nhiên cũng chẳng buồn để ý, cậu chỉ là cau mày một chút khi nhìn về phía tôi thôi.
-"Việt Anh này, cậu đừng nhăn nhó nhìn sẽ đẹp trai hơn nhiều."
Đấy, chỉ là góp ý chân thành như thế thôi mà lại bị cậu lườm nguýt rõ ghê.
-"Kẹo này là cậu tặng tớ à?"
Tôi quơ quơ cây kẹo mút trước mặt Việt Anh dò xét nhưng cậu ấy lại khó chịu gạt sang một bên, mãi một lát sau mới chậm chạp trả lời:
-"Chỉ có đầu đất như cậu thì mới nhầm lẫn giữa của vứt và của tặng."
Việt Anh đã nói xong từ lâu nhưng phải mãi một lúc sau đó tôi mới tiêu hóa hết được. Bất chợt, tôi đưa mắt nhìn cây kẹo trên tay, sau đó lại nghĩ đến cái sọt rác. Ừ thì cũng phải, cây kẹo mút ấy suy cho cùng chỉ đáng giá một nghìn đồng, cậu ấy không ăn nên vứt đi tất nhiên chẳng có gì lạ.
-"Sao cậu không đưa luôn một thể, việc gì phải chia làm hai lần như thế!"
Làm tôi ảo tưởng...
Việt Anh vẫn là mặc kệ tôi thích nói gì thì nói, cậu vốn chẳng thèm bận tâm ngoài việc trưng ra cái bộ dạng chẳng biết có phải đang cười hay không. Thái độ thờ ơ ấy chẳng hiểu sao lại khiến tôi có chút hờn dỗi. Người ta bảo, con gái khi yêu tính khí hay thất thường, nhưng tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi cơ mà, tại sao bây giờ mới bộc phát? Híc.
Lúc ngang qua sọt rác, tôi toan vứt quách cây kẹo đáng ghét đó đi rồi đấy chứ, ấy vậy mà chẳng hiểu vì cớ gì đến cuối cùng lại vẫn không nỡ. Thế là bao nhiêu khó chịu trong lòng đều dồn hết cả vào nó, tôi cắn nát viên kẹo giống như đang cắn nát chính nỗi lòng của mình.
Tôi là vậy đấy, mỗi lúc giận ai đó chuyện gì, đều sẽ không nói lời nào mà liền bỏ đi luôn, làm như vậy cốt lõi cũng chỉ là để khiến người ta phải bận lòng. Tuy nhiên đối với Việt Anh, cách này chắc chắn sẽ không hữu dụng, vì vậy mà khi mới chỉ bước được vài bước thì tôi đã phải quay đầu lại.
*
Sáng hôm sau, tôi đi bộ thay vì ngồi xe buýt đến trường, bởi lẽ trong lòng vẫn còn có chút gì đó giận dỗi. Tất nhiên, lý do khiến tôi giận không phải là do chú tài xế hay anh phụ lái trên chuyến xe buýt số 7 quen thuộc ấy. Có lẽ, đơn giản chỉ là vì tôi không muốn có một sự tình cờ nào đó xảy ra giống như bao lần tôi may mắn gặp cậu.
Con đường hằng ngày đến trường giờ đây chẳng hiểu sao lại có chút lạ lẫm, chắc là do đứa lười như tôi chẳng mấy khi đi bộ nên mới thành ra thế...
Đến ngã ba đèn xanh đèn đỏ, trong khi chờ xe qua đường, tôi vô tình bắt gặp một hiệu sách mới khai trương, và vì tấm bảng rực rỡ sắc màu thông báo giảm giá 20% nên tôi đã quyết định vào thử xem sao.
Bên trong hiệu sách này coi bộ khá rộng rãi với đầy đủ thể loại, từ tiểu thuyết trinh thám cho đến truyện tranh hay ngôn tình, ngay cả những bộ sách từ xưa xửa xừa xưa cũng được bày bán nhưng với giá cắt cổ. Có lẽ vì vậy mà kệ đựng sách cũng cao chót vót. Mà hình như, sách hay thường được giấu ở trên cao thì phải, hại tôi nhón chân mãi nhưng chẳng thể nào với tới được. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy cái ghế hay cái thang nào cả, cuối cùng, bất đắc dĩ đành nhờ đến sự trợ giúp của một bạn nam cao cao gần đó trong hiệu sách.
-"Cậu gì đó ơi, giúp tớ một chút có được không?"
Nghe tiếng gọi, bạn nam kia ngay lập tức quay đầu lại nhìn tôi. Lời vừa phát ra khỏi miệng khiến tôi như muốn nuốt lại vào họng, khổ nỗi lỡ gọi rồi thì phải nhờ thôi.
Cậu ta rất nhiệt tình mà giúp đỡ tôi, còn hỏi thăm xem tôi muốn lấy gì nữa không nhưng tôi đã lắc đầu từ chối.
-"Cảm ơn nhé."
Dứt lời, tôi liền cố gắng tìm cơ hội để chuồn lẹ. Thực ra, đến cả tôi cũng chẳng hiểu tại sao bản thân ngay lúc này lại muốn né tránh cậu ta đến như vậy, trong khi cậu ta kỳ thực chẳng làm gì mình cả.
Chỉ là xui xẻo một chút, đúng lúc tôi quay đầu chạy trốn thì lại đâm sầm phải tủ sách sau lưng. Tủ sách này đựng không nhiều thứ nên có vẻ khá nhẹ, sau bị một lực tương đối lớn tác động lên thì liền loạng choạng nghiêng về phía sau, suýt đổ.
Tôi dùng từ "suýt" vì ngay sau đó, đã có người giữ cái tủ lại giúp tôi, mà người đó không ai khác lại chính là người đứng cạnh tôi lúc này.
Tôi liên mồm nói lời cảm ơn cậu ta lần thứ hai. Kỳ thực, nếu không có cậu ta, tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa. Liệu có giống như trong phim, chỉ cần một cái tủ đổ thì tất cả các tủ trong hiệu sách đều sẽ liên tiếp đổ luôn hay không?
Chắc không đến nỗi ấy đâu nhỉ? Híc.
-"Trán chị chảy máu."
Nghe cậu ta nói vậy, tôi mới giật mình mà sờ sờ lên trán. Quả nhiên là có một chút máu, à, không, không chỉ chảy máu mà nó còn sưng lên thành một cục to tướng nữa!
Tuy nhiên, vết thương cũng không đau lắm nếu như không sờ vào nên tôi cũng mặc kệ luôn. Vừa lúc ngó thấy thời gian cũng đã mấp mé, tôi hốt hoảng chẳng nói lời nào liền chạy như bay ra khỏi hiệu sách.
Lần này, tôi may mắn đến sớm vài giây trước khi cổng trường kịp khép lại. Chẳng để bác bảo vệ khó tính lên tiếng càm ràm nhắc nhở thì tôi đã chạy biến lên lớp.
Thế nhưng chẳng hiểu sao, khi tôi bước vào thì mọi người lại quay sang nhìn chằm chằm như sinh vật lạ. Dù cho tôi đã bỏ cặp lên bàn rồi nhưng các bạn thỉnh thoảng vẫn cứ liếc trộm mãi không thôi. Mà phải rồi, lúc ở ngoài sân trường, cũng có mấy bạn nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ đó. Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
-"Diệp Anh... không sao chứ?"
-"Hả?"
Tôi ngơ ngác đáp lại câu hỏi của bạn nữ bàn bên.
Sao là sao? Tôi có bị làm sao đâu cơ chứ? Chả nhẽ mặt lại dính nhọ?
Tôi theo thói quen gãi trán tỏ vẻ khó hiểu, tình cờ thế nào lại sờ trúng cục u ban nãy. Máu nhơm nhớp còn dính ra hết cả tay.
Trời ạ, tôi thế nào mà lại quên bẵng đi mất việc mình bị thương. Phải cho đến khi xuống phòng y tế, tôi mới có dịp ngắm nhìn vẻ thảm hại của mình trong gương. Thực ra, vết thương ấy theo tôi cũng không đến mức quá nghiêm trọng, thế nhưng máu chảy hơi nhiều một chút nên lấm lem hết cả khuôn mặt.
Hừm, gớm như thế lại chẳng bảo sao mọi người không coi như sinh vật lạ.
Tôi được cô y tế bôi thuốc cẩn thận rồi dán cho miếng gạc lên đầu, cô dặn dò ở lại nghỉ ngơi một tiết nhưng tôi từ chối vì thấy như thế thì hơi làm màu quá mức.
Bởi vì phòng y tế ở gần ngay khuôn viên ban giám hiệu nên lúc lên lớp, tôi lại vô tình đụng phải Việt Anh. Cậu nhìn chằm chằm vết thương trên đầu tôi, còn tôi thì ngại ngại né tránh ánh mắt của cậu.
Tôi cứ tưởng cậu lại đi lấy đề cương cho cả lớp nên chẳng để ý lắm, thế nhưng hình như không phải vì lúc trở lên, trên tay cậu chả ôm thứ gì cả.