Lạ thật, hình như... tớ bị ma nhập rồi hay sao ý cậu ạ.
Này nhé, để tớ đoán, cái con ma nhập vào tớ ý... có khi... là tình nhân kiếp trước của cậu cũng nên.
Không đùa đâu, chắc chắn tại nó mà tớ mới thích cậu nhiều đến như này, tại nó mà tớ ăn không ngon, ngủ không yên, tại nó mà tớ cứ thao thức mãi vì bóng dáng một người, tại nó...
Tớ đã giữ vững ngọn lửa niềm tin vào thứ tình cảm rất đỗi chân thành của mình, chỉ là cho đến khi nó từng chút một bị cậu dập tắt một cách hờ hững...
-"Cậu không đáng để tôi phải nghĩ đến."
Nói ra lời đó có khiến cậu nhẹ nhõm hơn?
Chẳng nhẽ thật sự, tớ... đã theo đuổi cậu trong vô vọng trong suốt bao nhiêu lâu nay?
À, hóa ra cái gì nó cũng có nguyên do của nó, cậu có thấy không, hình như, chẳng có ai ủng hộ việc tớ thích cậu cả...
-"Lẽ ra... tớ không nên thích cậu."
Tớ chẳng biết, tớ đã tự nói với bản thân câu này bao nhiêu lần, nhưng vì cớ gì, cái miệng tớ nói, cái đầu tớ nghĩ, nhưng trái tim tớ chưa từng một lần nghe theo?
Phải rồi, nó là của cậu rồi chứ có còn là của tớ đâu.
-"Tình yêu của tớ dành cho cậu thật nhỏ bé, vì vậy... tớ hy vọng cậu sẽ hạnh phúc với một thứ tình yêu xứng đáng hơn."
Tớ đã từng tin, tớ chính là một trong những người yêu cậu nhất thế gian này, nhưng hình như tớ đã lầm bởi so với người ta, tớ nhận ra tớ chỉ như một hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc mênh mông. Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải nghĩ nhiều về tớ, tớ xin lỗi... vì đã không thích cậu nhiều như lời tớ đã nói, tớ xin lỗi...
-"Tôi đã cố quên cậu, nhưng... tôi không thể, tôi xin lỗi..."
Ngày đó, cậu đã ôm chầm lấy tớ và nói như thế. Vậy liệu cậu có biết, chỉ một vài từ đó của cậu đã khiến trái tim tớ đau nhiều đến thế nào không? Giá kể, tớ cũng được nói với cậu rằng, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu hơn bất cứ thứ gì, cuộc sống thiếu cậu chính là một khoảng trống trong tớ, nhưng... tớ không thể, tớ thật ích kỷ nếu làm như vậy, vì lẽ đó, tớ không còn cách nào khác, tớ chỉ có thể rời bỏ cái ôm ấm áp của cậu, rời bỏ vòng tay mà tớ đã hằng nhung nhớ bao lâu nay...
-"Tớ đã từng rất thích cậu, nhưng đó chỉ là quá khứ, quá khứ mà thôi, cậu... hiểu chứ? Tớ đã nghĩ thông suốt rồi, tớ sẽ tốt hơn nếu quên đi những tháng năm dại khờ đó, tập sống mà không có hình bóng cậu, tớ... cảm thấy ổn hơn rất nhiều."
Những ngày mưa, là những ngày tớ nghĩ đến cậu nhiều nhất, cơn mưa kia đưa cậu đến trước mặt tớ, nhưng chính nó cũng là kẻ đẩy khoảng cách giữa tớ và cậu càng thêm xa hơn.
Là bóng lưng cậu đã biến khỏi tầm mắt, hay màn mưa trắng xóa vô tình kia không cho phép tớ nhìn cậu lâu thêm chút nữa?
Mưa sẽ thật đẹp nếu như lòng người cảm thấy hạnh phúc, nhưng mưa cũng trở nên bi thương hơn nếu như trái tim khi yêu phải chịu nhiều thương tổn.
Là tớ đã buông tay, nhưng tại sao khi thấy cậu đi cùng ai đó, tớ lại cảm thấy đau đớn?
-"Hình bóng cậu lúc nào cũng như con dao nhọn găm vào lòng tôi, để yên thì đau, nhưng rút ra lại chảy máu."
Liệu tớ và cậu có thể ở bên nhau không? Hay tình cảm giữa chúng ta lại một lần nữa vì những sai lầm nối tiếp sai lầm của tớ mà xóa mờ đi tất cả?
Bên cậu... sao thật quá khó...
Đôi lời của tác giả:
Đây là bộ truyện đầu tay của tớ, một bộ truyện nhẹ nhàng, đơn giản thôi vì tớ yêu thích sự thực tế. Đối với những bạn cuồng thể loại giật gân hay tình tiết mới lạ, nữ cường, tổng tài, nam chính phúc hắc,... như trong ngôn tình thì có lẽ là nên suy nghĩ trước khi đọc vì tớ sợ sẽ khiến các bạn thất vọng.
Thứ lỗi vì đã đăng truyện được một thời gian rồi mà tớ mới cập nhập cái này. Thực ra, tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều mới dám đăng lên, chủ yếu là những lời cuối cùng của tớ, vì thứ tớ sợ nhất trên đời đó chính là làm cho người khác thất vọng!
Cảm ơn các bạn vì đã dành chút ít thời gian. Thanks!