Chuyển ngữ: Miki
Với tính cách của Ngân Lưu Nhân, hắn sẽ không cho phép bất kì một ai dám thách thức quyền uy trước mặt hắn, hắn chịu trăm cay nghìn đắng mới đem được nàng tới đây, không chỉ là ham muốn riêng tư của nam nhân mà hơn nữa nàng chính là chìa khoá để hắn đoạt lấy thiên hạ.
“Không biết công tử muốn tìm loại dược liệu nào?” so với Hắc Tam và Hắc Tứ, tướng mạo Hắc Đại cao gầy hơn, da cũng tương đối trắng hơn, mà bề ngoài ưa nhìn nhất là Hắc Nhị vẫn trầm mặc chưa nói gì. Vẫn dùng ánh mắt đánh giá Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo.
“Cái chính là dược liệu này không xuất hiện ở Thiên Vũ, nên cảm thấy hứng thú muốn tìm hiểu, vì vậy cũng không biết nơi này có thứ tôi cần hay không”
“Vậy sao?” nam nhân trầm mặc hình như cảm thấy hơi hiếu kỳ.
“Thật ra huynh đệ chúng tôi chủ yếu tới nơi này là muốn kiểm tra xem thương nghiệp có giống với gia phụ nói hay không thôi” Hoàng Thạch Ngạo ngồi ngay ngắn lại, đặt chén trà trong tay xuống.
“Lệnh tôn muốn buôn bán tại Thập Ngân quốc?” hai người này cũng không tầm thường, không biết võ công tới mức nào nhưng mà dám một mình xông vào Thập Ngân quốc, chứng tỏ cũng khá can đảm.
“Nhưng gia phụ chỉ muốn mở rộng làm ăn thôi, mà thị trường Thập Ngân quốc là của Thập Ngân quốc, Thiên Vũ không có khả năng nắm thương nghiệp Thập Ngân quốc trong tay” Hoàng Thạch Ngạo nhàn nhạt nói.
Hắc Đại và Hắc Nhị híp mắt lại, ý của người này vừa nói là chỉ cần có đối tượng hợp tác thì bọn họ sẽ tự nguyện đưa bạc đến? Nắm giữ Thập Ngân quốc mà bọn họ chỉ cần buôn bán thôi sao?
“Được rồi, tại hạ cũng có hiểu biết đôi chút về dược liệu, không biết trong Long thành có đại phu nào y thuật cao minh hay không?” trong mắt Nam Cung Tuyệt loé ra hứng thú ham mê.
“Đệ đệ ta rất say mê dược liệu, cho nên đi tới đâu cũng muốn học hỏi tìm tòi. Năm ngoái đã từng chạy tới dược cốc Thiên Vũ nhưng lại phải ra về. Hai vị đừng nên để ý” vẻ mặt áy náy khiến cho Hắc Đại cùng Hắc Nhị gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm đến nữa.
“Trước tiên hai vị công tử ở tại chỗ này, nếu có ai hỏi công tử ở đâu đến thì cứ nói là người Hắc gia ở ngoại ô Thuỷ Sầm thành” Hắc Đại thông báo.
“Đa tạ Đại công tử”
“Về phần đại phu y thuật cao minh như lệnh đệ muốn tìm thì thật ra Long thành có, nhưng đều vào làm thái y trong hoàng cung rồi. E rằng trong Long thành chỉ có đại phu bình thường thôi, công tử chắc sẽ không vừa ý” Hắc Đại trở lại từ chối yêu cầu của Nam Cung Tuyệt, hai người này bọn họ vẫn chưa tìm hiểu kỹ lưỡng, đương nhiên không thể thấy họ nói gì là làm theo ngay được.
Nhưng đây là Thập Ngân quốc, dù có chuyện gì thì họ cũng không thể thoát được.
“Còn có, nơi này là Thập Ngân quốc, không giống như Thiên Vũ, hai vị công tử cần cẩn thận đề phòng”. Hắc Nhị quan sát hai người lần thứ hai, chuyển hướng sang nam nhân bên cạnh, “Hắc Tam, hai vị công tử giao cho ngươi thiết đãi”
“Vâng, đại ca” Hắc Tam cung kính cúi đầu nói.
“Khó khăn lắm mới vào được Long thành, ngươi đưa hai vị công tử ra bên ngoài thăm thú một chút đi” Hắc Đại suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đa tạ Đại công tử và Nhị công tử” Hoàng Thạch Ngạo cũng cung kính như vậy. Hắc Đại và Hắc Nhị còn lợi hại hơn cả Hắc Tam và Hắc Tứ, phải cẩn thật hơn nữa.
“Thân công tử, mời” Hắc Tam vươn tay ra về phía hai người.
Nhìn ba người rời khỏi, Hắc Nhị hơi nhíu mày lại, “Đại ca, đệ cảm giác hai người họ sẽ đem lại phiền toái”
“Ừ, nhưng thật ra họ là đối tượng có thể kết giao, nhất định có thế lực không nhỏ ở Thiên Vũ” buôn bán tại Thiên Vũ mà có hai người họ giúp đỡ nhất định sẽ kiếm được nhiều bạc, cho nên hắn mới khách khí với bọn họ như vậy.
“Đại ca, tiểu đệ hơi lo lắng, không biết bọn họ muốn tìm cái gì?” bọn họ là thương nhân, chỉ cần ra giá hợp lý thì sẽ bán.
“Trước tiên cứ quan sát hai ngày” Hắc Đại híp mắt lại.
…
Đêm trăng tròn, ánh trăng trong trẻo thanh khiết mà lạnh lẽo chiếu trên mặt đất, lan tràn không khí lạnh dày đặc, đêm trăng mùa đông lạnh khác thường.
“Tiểu thư, hoàng hậu có vẻ rất tức giận” Tử Vân lo lắng nhìn Lộ Tùy Tâm. Tiểu thư làm như vậy với hoàng hậu, đến lúc đó hoàng hậu làm gì tổn hại tới tiểu thư thì biết làm thế nào?
Phấn Hồng âm thầm suy đoán, nàng cảm giác tiểu thư đang cố ý làm như vậy, đầu tiên là đụng chạm tới Lan phu nhân và thế tử, tiếp theo là hoàng hậu, rốt cuộc tiểu thư muốn gì?
Lộ Tùy Tâm để mặc cho Hồng Tham và Tử Vân giúp nàng cởi y phục, với vấn đề của Tử Vân, nàng chỉ mỉm cười chứ không nói.
Bây giờ nàng đã nhìn được giá trị của Lan phu nhân là bao nhiêu, quả nhiên đứng đằng sau là hoàng hậu, mà nàng cũng thành công trong việc thổi bùng sát tâm (ý muốn giết người) của hoàng hậu.
Có Ngân Lưu Nhân, vấn đề an toàn của nàng thật ra không cần lo lắng, hiện tại nàng phải nghĩ cách khiến cho hắn phải đau khổ.
Nếu nàng suy đoán đúng thì Vinh mai tuyệt đối không cam tâm để Tiễn Thuỷ Nhu cưỡi lên đầu cô ta, mà lúc Lan phu nhân và thế tử nảy sinh bất mãn với nàng chính là cơ hội tốt cho Vinh Mai, một người có thể diệt trừ cơ hội của Tiễn Thuỷ Nhu. Có điều…nàng không nói ra không biết Vinh Mai có nắm bắt được mà lợi dụng không, còn bốn thị thiếp nữa, nếu là người có ý đồ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, huống hồ ngày hôm nay hoàng hậu lại tức giận, thành công sau này có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim. Vừa loại trừ Tiễn Thuỷ Nhu lại vừa gán tội danh lên đầu nàng. có thể lấy danh nghĩa diệt trừ nàng thay hoàng hậu, đoạt được địa vị thái tử phi, cớ gì mà không làm?
Hiện tại nàng rất hiếu kỳ, cơ hội nàng cho, tuy rằng trong lòng Vinh Mai có bất mãn nhưng không biết cô ta có gan làm việc này hay không…
Vấn đề an toàn của hắn nàng không hề lo lắng chút nào cả, với tính cách của Ngân Lưu Nhân, hắn sẽ không cho phép bất kì một ai dám thách thức quyền uy trước mặt hắn, hắn chịu trăm cay nghìn đắng mới đem được nàng tới đây, không chỉ là ham muốn riêng tư của nam nhân mà hơn nữa nàng chính là chìa khoá để hắn đoạt lấy thiên hạ. Khác nào một mũi tên trúng hai con chim, huống hồ trong bụng nàng còn đang mang đứa con của hắn, hắn cẩn thận nên an toàn chắc chắn không có vấn đề. Ít nhất nàng cũng là thái tử phi trên danh nghĩa, trong hai ngày nàng không chỉ đắc tội với Tiễn Thuỷ Nhu mà còn để cho cả phủ thái tử nhìn thấy rõ giá trị của nàng…khoé miệng cười nhạt, nàng chỉ gợi ý cho người ta thấy, Ngân Lưu Nhân giống như Vũ Mặc Nhiên, vĩnh viễn đánh giá thấp nữ nhân, một nữ nhân, mà đặc biệt là nữ nhân sau khi có con thì nam nhân chỉ coi nữ nhân là thứ hai, quan trọng nhất vẫn là đứa con, đây là vướng mắc mà đại đa số nữ nhân gặp phải, tình cảm ruột thịt, huống chi trong phủ thái tử này, đứa con chính là vật đảm bảo cuộc sống cho các nàng sau này, cho nên nàng chỉ cần khơi một mồi lửa, khiến họ nhìn thấy tình hình hiện tại, làm thế nào để thúc đẩy nó, sau này sẽ có kết quả. Thành thật mà nói, nàng cũng ngạc nhiên, suy nghĩ của nàng lại đúng như vậy, nàng muốn nhìn xem Ngân Lưu Nhân có thờ ơ với nữ nhân được nữa hay không?
Không có chứng cứ thì làm sao buộc tội, nàng cũng không bị thiệt.
Đây là lòng người, một suy nghĩ sẽ vĩnh viễn mang đến hiệu ứng liên hoàn…
Lộ Tùy Tâm đột nhiên giật mình, nàng cảm giác cái thai trong bụng đang đạp, cúi đầu nhìn bụng mình.
“Sao vậy? Tiểu thư?” Tử Vân khó hiểu khi thấy tiểu thư đột nhiên nhìn bụng, ánh mắt cũng nhìn theo, trong lòng âm thầm gật đầu, bụng tiểu thư càng ngày càng lớn ra.
Hồng Tham cũng nhìn thấy động tác của Lộ Tùy Tâm, cái thai có gì không ổn sao?
“Tiểu thư?” Tử Vân nói to hơn một chút.
Lộ Tùy Tâm từ từ đến bên giường, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng “Vừa rồi ta cảm giác thai nhi bên trong đang đạp” thật là thần kỳ, chỉ trong khoảnh khắc mà bỗng nhiên nàng muốn rơi nước mắt, bởi vì đứa con đang sống an toàn trong bụng của nàng.
“Thật sao? Oa, thật muốn biết là thiếu gia hay tiểu thư quá” Tử Vân vui vẻ nói.
“Khởi bẩm thái tử phi” giọng nói từ bên ngoài truyền đến khiến cho Lộ Tùy Tâm lấy lại tinh thần, sắc mặt trở nên lạnh nhạt.
Dùng ánh mắt nhìn về phía Phấn Hồng, Hồng Tham để họ hiểu ý, gật đầu rồi nói: “Thái tử phi đã ngủ rồi, Hoa ma ma có chuyện gì sao?”
Phấn Hồng liếc nhìn Lộ Tùy Tâm, Lộ Tùy Tâm gật đầu!
“Vào đi” Phấn Hồng nói to lần thứ hai.
“Dạ” đẩy cửa ra, Hoa ma ma bưng chén thuốc bổ vào.
“Hoa ma ma, ngồi xuống đi, ta muốn hỏi ngươi vài điều” nhìn thấy người bưng chén thuốc đi đến đầu giường, Lộ Tùy Tâm khẽ khép hờ mắt rồi nói.
Hoa ma ma lập tức quỳ gối xuống mặt đất “Nô tỳ không dám, xin thái tử phi cứ hỏi, nô tỳ biết sẽ trả lời”
“Tốt, đứng lên đi”
“Đa tạ thái tử phi” Hoa ma ma từ từ đứng lên, bưng chén thuốc đi tới, Lộ Tùy Tâm phất tay: “Cứ để xuống, ta sẽ uống sau”
“Dạ”
“Ngươi và ba người kia đều từ trong cung ra?”
“Dạ. nô tỳ là từ trong cung thái tử”
Vậy là Ngân Lưu Nhân rất tín nhiệm những người này? Lộ Tùy Tâm nhướn mi lên “Nói cho ta nghe một chút về Lan phu nhân”
Hoa ma ma quỳ trên mặt đất: “Thái tử phi, bốn người nô tỳ là do thái tử ban cho thái tử phi, tất nhiên sau này sẽ đi theo thái tử phi, mà thái tử lại sủng ái thái tử phi như thế, địa vị hoàng hậu trong tay người vô cùng vững chắc. Nhưng mà…” ngẩng đầu nhìn người trên giường, nhẹ cắn môi “Nhưng mà nô tỳ có một câu muốn khuyên thái tử phi, người đừng nên động tới Lan phu nhân”
Lộ Tùy Tâm uống một ngụm thuốc từ chén, nghe xong nhíu mi lại, tỏ ý không hiểu.
Hoa ma ma nói tiếp: “Mẫu thân của Lan phu nhân không chỉ là chính thất của thừa tướng đại nhân, mà còn là muội muội của hoàng hậu, hơn nữa Lan phu nhân lớn lên từ nhỏ cùng thái tử, cho nên cũng có chút đặc biệt với thái tử, cho nên Lan phu nhân mới được sinh hạ thế tử, thái tử phi nên cố sức tránh Lan phu nhân càng xa càng tốt”
“Đa tạ ma ma, ta biết rồi, ngươi lui ra đi” đây chính là cái nàng muốn.
“Dạ”
Cung kính bưng chén thuốc lui xuống.
Phấn Hồng đóng cửa lại “Cạch…” thân thể đột nhiên chấn động, ánh mắt không thể tượng tưởng nổi! Hồng Tham cũng nhướn mi lên, hoảng sợ kêu: “Là chủ…” liền lấy tay che miệng lại.
Lộ Tùy Tâm nhìn thần sắc hai người, sắc mặt ngưng trọng “Tử Vân”
“Dạ” Tử Vân cầm lấy một tấm ván gỗ, Hồng Tham cũng rót lấy một chén nước tới.
Lộ Tùy Tâm dùng ngón trỏ viết: “Chuyện gì xảy ra?”
Phấn Hồng trả lời: “Vừa rồi nô tỳ nghe thấy giọng nói của chủ tử”
Lộ Tùy Tâm nhíu chặt mày lại: “Nam Cung Tuyệt? Các ngươi có nghe lầm không?”
Phấn Hồng chíu chặt mày: “Không đâu, tiểu thư, đây là ám hiệu của dược cốc, chỉ có người dược cốc mới biết, chúng ta nghe rõ bên tai, chủ tử không chỉ tại Thập Ngân quốc mà còn đang ở Long thành”
Lộ Tùy Tâm im lặng suy nghĩ, thật sự là Nam Cung Tuyệt?
Mà lúc này bên trong Long thành, Nam Cung Tuyệt cầm lấy một thứ không rõ là gì nhét vào trong ngực.
“Thế nào?” Hoàng Thạch Ngạo lo lắng hỏi.
“Không thể truyền tin được nhiều, nếu như các nàng ở chỗ này nhất định sẽ nghĩ ra cách liên lạc với ta, trên người ta có mùi hương được chế đặc biệt, chỉ cần các nàng ở đây là được rồi” Nam Cung Tuyệt trả lời.
“Vậy là tốt rồi, ngươi thấy thế nào?” cái hắn hỏi chính là về tin đồn thái tử phi kia.
Nam Cung Tuyệt hơi nhíu mày: “Thời gian vô cùng phù hợp, vừa tròn mang thai năm tháng”
“Việc này thật lạ, theo ta tính toán, rõ ràng nàng mới mang thai được hơn trăm ngày, trừ phi…” thân thể Nam Cung Tuyệt chấn động, không, không thể nào, nàng không thể chịu được đau đớn của dịch tâm được.
“Trừ phi gì?” Hoàng Thạch Ngạo thấy Nam Cung Tuyệt lắc đầu liền thấy sốt ruột.
“Không, điều đó không có khả năng, Ngạo, ngày mai chúng ta lại đi xem, nếu như hai tỳ nữ của ta có thể hành động thì nhất định sẽ chờ trên phố, chúng ta chỉ cần ở nơi nào dễ gặp là được”
“Ngươi nói cái gì không có khả năng?” Hoàng Thạch Ngạo truy hỏi tới cùng.
“Việc này…ta phải xác định lại mới biết được” Nam Cung Tuyệt hoảng hốt, dịch tâm do hắn nghiên cứu bào chế ra, ngoại trừ hắn và tứ đại tỳ nữ thì không một ai biết, hắn chỉ dám thử trên động vật, thay đổi vài loại để xem phản ứng. Máu toàn thân chảy ngược, kinh mạch nghịch chuyển, khiến cho người ta đau đớn đến chết không thể chịu đựng nổi. Huống chi thân thể sau khi tỉnh lại phải mất nhiều năm mới khôi phục được, cũng có thể cả đời không trở lại như cũ, cho nên hắn đã thẳng tay huỷ phương thuốc này đi, mà không biết sau lần thử đó có còn chút dược nào hay không? cẩn thận nghĩ lại, trong lòng kinh hãi, mỗi lần hắn đều giao cho Phấn Hồng giữ, như vậy còn lại vài viên…vừa lúc ở trên người Phấn Hồng, vậy…
“Tuyệt?” Hoàng Thạch Ngạo cũng cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra.
“Ngạo, ta không muốn nghĩ đến nữa” Nam Cung Tuyệt hầu như kinh ngạc, rốt cuộc sức chịu đựng của nàng tới mức nào?
…
Phượng viên
“Mặt trời hôm nay thật đẹp, tuy rằng hơi lạnh” Tử Vân vui mừng nói.
“Đúng vậy, tiểu thư, khí trời tốt như vậy, sao không ra ngoài đi dạo một chút?” Phấn Hồng đỡ Lộ Tùy Tâm ra vườn.
“Hoa ma ma”
“Dạ, thái tử phi”
“Chúng ta ra ngoài phủ một lát”
“Việc này…” đi dạo trong phủ không được sao?
“Sao? Phải đi xin chỉ thị của thái tử?” Ngân Lưu Nhân vào triều sớm nên giờ này có lẽ sẽ không về, chắc tầm giữa trưa, xem ra hoàng đế Thập Ngân quốc cũng chỉ là hư danh.
“Không…không phải, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị” nàng sẽ cho nhiều thị vệ đi theo.
“Không cần, chẳng lẽ thị vệ ngoài cửa chỉ để đấy cho đẹp?” nàng không tin người trong Phượng viên này lại không nhìn chăm chú vào nàng.
“Đây…” Hoa ma ma liếc qua nhìn Quế ma ma.
Lộ Tùy Tâm không đợi nàng trả lời, trực tiếp đi ra ngoài.
Long thành là một trấn tương đối rộng lớn, có nhiều đường phố ngang dọc, nhà đều cao ngất, lầu gác nối liền nhau, hai bên đường buôn bán tấp nập, đủ loại cửa hàng khác nhau, dù bây giờ mới là sáng sớm nhưng các cửa hàng cũng đã mở cửa, người đi đường càng rộn ràng, vô cùng náo nhiệt, các gánh hàng rong bầy bán, lớn giọng mời chào…
Trong một con hẻm nhỏ có một trà lâu, cũng không lớn lắm, bề ngoài không hề hoa lệ nhưng lại mang vẻ lịch sự tao nhã cùng nhẹ nhàng khoan khoái, đem đến cho người ta cảm giác muốn đi vào bên trong, Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo đang ngồi trong đại sảnh uống trà.
Sáng sớm hai người đã xuống đường đi dạo, đi thẳng tới trà lâu này, Hắc Tam nhìn hai người họ, hơi nhíu mày lại, hạ giọng nói: “Trà lâu này là do Tam vương gia mở”
Cái gì? Nam Cung Tuyệt hơi nhíu mày, không thể nào, sao lại khéo như thế? lại chọn đúng địa bàn của người ta?
Hắc Tam thấy động tác của Nam Cung Tuyệt, cho rằng hắn sợ “Hai vị không cần lo lắng, bây giờ là lúc lâm triều, sẽ không gặp phải Tam vương gia ở chỗ này đâu”
“A, có Hắc công tử ở đây, chúng ta không phải lo lắng gì nữa rồi, chỉ là nghe nói gần đây Thái tử Thập Ngân quốc có mang về một vị thái tử phi” vẻ mặt Hoàng Thạch Ngạo lộ ra tò mò.
Hắc Tam nhìn ra bốn phía, xác định không có ai chú ý tới bọn họ thì mới hạ giọng nói: “Việc này ta cũng không rõ ràng”
Thấy hành động của Hắc Tam, Hoàng Thạch Ngạo nâng chén trà lên che đậy tinh quang trong mắt, xem ra Thái tử Thập Ngân quốc đúng là nhân vật đặc biệt, ngay cả Hắc Tam cũng nể sợ hắn như vậy.
…
“Thái tử phi, ngài cẩn thật một chút, đừng đi vào chỗ trơn” Hoa ma ma theo sát đằng sau, lo lắng nói.
Lộ Tùy Tâm không ngồi kiệu mà thong dong đi bộ trên đường, ngắm nhìn phố xá náo nhiệt ở đây, trong lòng lại nhớ đến tình cảnh lúc lần đầu tiên nàng và Tử Vân ra khỏi Lộ vương phủ, rồi tới Du nhiên cư gặp Dương Á Sơ, khi đó nàng không hề nghĩ đến mình lại có mối nhân duyên với hắn như vậy.
Mà bây giờ nàng đang ở một nơi rất xa, có đứa con trong bụng, nhưng lại không có hắn ở bên người nàng!
Lúc mọi người không chú ý, Tử Vân đổi chỗ cho Hồng Tham.
Tử Vân tiến lên đỡ lấy Lộ Tùy Tâm “Tiểu thư, người có muốn ăn chút gì không a? Người cũng mới ăn sáng được một chút”
“Chuyện này…Thái tử phi, đồ ăn bên ngoài không tốt a”
Phấn Hồng nhìn xung quanh, trong lòng mừng như điên nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra ngoài.
“Cái tên này thật là kỳ lạ, trà lâu thượng đẳng, có phải chuyên sử dụng trà thượng đẳng không a?” hiếu kỳ hỏi Hoa ma ma.
“Trà lâu thượng đẳng? A…có…thái tử phi, nếu không vào trong đó dùng chút điểm tâm?” đây là trà lâu của Tam vương gia nên nàng rất yên tâm, thái tử phi ra ngoài chắc chắn sẽ ăn cái gì đó, ăn chỗ khác thì mới đáng lo chứ trà lâu thượng đẳng thì tất nhiên là tốt rồi.
Lộ Tùy Tâm nhìn Hoa ma ma “Trà lâu thượng đẳng? không biết có gì đặc biệt không, vậy chúng ta đi tìm tiếp xem có trà lâu nào khác”
“Thái tử phi, người vào trà lâu này có được không? Đừng làm nô tỳ lo lắng, nếu đồ bên ngoài không sạch sẽ, ngài ăn thì nô tỳ gánh không nổi a” Hoa ma ma bước lên cầu xin.
Lộ Tùy Tâm dừng lại không đi tiếp, nghiêng người nhìn Hoa ma ma: “Thế trà lâu này không làm ngươi lo lắng?”
“Đây…trà lâu này là của Tam vương gia, còn hơn bên ngoài, tất nhiên nô tỳ an tâm hơn phần nào”
“Tam vương gia?” Lộ Tùy Tâm lẩm nhẩm rồi lắc đầu “Thôi không cần, tránh khỏi làm phiền người nhà”
“A, thái tử phi, người cứ vào đi, nghe nói điểm tâm trong trà lâu này là tuyệt nhất kinh thành”
Hoa ma ma nhanh chóng quỳ trên mặt đất: “Thái tử phi, ngài đừng làm khó cho nô tỳ, xảy ra chuyện gì nô tỳ đảm đương không nổi”
Thấy Hoa ma ma quỳ trên mặt đất, một đoàn thị vệ và tỳ nữ cũng quỳ theo.
Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống, kiềm chế vui sướng lại, cùng mấy người Phấn Hồng đi vào trà lâu.
Hoa ma ma như trút được gánh nặng, cũng đứng dậy đi vào theo, trong lòng cảm thấy vui mừng, càng cung kính hơn.