Thất Phu Nhân

Chương 84: Trở lại kinh thành




Kinh thành Thiên Vũ

“Tử Vân…” Lý Thuận muốn nói gì đó nhưng lại không biết đưa ra khỏi miệng như thế nào.

Tử Vân cắn môi, nàng biết Lý đại ca muốn nói cái gì, nhưng nàng bây giờ không muốn nói chuyện, chỉ muốn yên tĩnh một lát.

“Ai…” Lý Thuận chỉ có thể than lên một tiếng, hắn đã sớm nhận ra Tử Vân có tình cảm với ân nhân, hắn muốn khuyên Tử Vân, người đó không phải là người dễ dàng bị bắt, hắn không hy vọng Tử Vân thống khổ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của nàng, hắn lại không biết nói ra khỏi miệng thế nào.

Tử Vân kinh ngạc xuất thần, bây giờ hắn ở đâu? Có phải đã trở về Thập Ngân quốc rồi?

“Tử Vân, tỉnh lại đi! Người kia đã đi rồi, không nói một tiếng đã đi, ngươi đừng vì hắn mà ngẩn người ra như vậy…Tử Vân” Lý Thuận không nhịn được tiến lên lay động Tử Vân, nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng lập tức buông tay ra.

“Lý đại ca…” Tử Vân mặc cho nước mắt tuôn ra, nàng biết nàng không xứng với hắn, nhưng nàng cũng đâu có cách gì, thích là thích thôi! Thích cách hắn nhìn nàng, thích nhìn ánh sáng phát ra từ trong mắt hắn, thích hắn lúc cười nghịch ngợm…Ô…nhưng mà…Tại sao hắn không nói một tiếng đã rời đi?

“Tử Vân, ta…ta…” ta cũng thích ngươi như vậy, nhưng sao không nói nên lời. Lý Thuận nghẹn lại, trên mặt đỏ bừng, vẫn không có dũng khí.

“Thôi bỏ đi, có lẽ hắn đã sớm trở về Thập Ngân quốc, ta về thôi, Lý đại ca. Ngày mai tiểu như nhà ta trở về rồi, sau này cũng không thường xuyên tới nơi này được nữa” Tử Vân lau lau nước mắt trên mặt.

“Nga, được” trên mặt Lý Thuận khó nén mất mát.

Tử Vân đi ra khỏi phòng thật nhanh, ra bên ngoài, nàng còn phải về gọi người tới lau dọn gian phòng tiểu thư một chút. Nghĩ đến tiểu thư, cảm xúc trong lòng Tử Vân hơi hơi đè xuống, hơn một tháng không gặp, không biết tiểu thư có khoẻ không? Không có nàng ở bên phụng bồi, có cảm thấy không quen không?

Quay đầu lại nhìn căn phòng phía sau, Tử Vân tự giễu cười, có lẽ là do hắn đã nhìn thấu tình cảm của nàng sao? cho nên mới âm thầm rời đi. Như vậy cũng tốt. Dù sao…dù sao cũng là nàng tình nguyện từ một phía, sau này tốt hơn là hầu hạ tốt tiểu thư. Nghĩ được như vậy, Tử Vân xoay người…

Nhìn bóng dáng Tử Vân, từ góc khuất chỗ rẽ, vẻ mặt Lưu Tinh phức tạp! thương thế của hắn sớm đã khỏi, nhưng vì ánh mắt như tiểu Bảo của nàng mà hắn không để ý tới Vũ Mặc Nhiên đuổi giết, ở đây nửa tháng. Bây giờ Vũ Mặc Nhiên cũng không đuổi bắt hắn nữa, dù sao hắn chưa từng lộ mặt, Mặc Nhiên đã cho hắn trở về Thập Ngân quốc…nàng cũng cho rằng như thế?

Hắn đúng là phát hiện ra nàng có tình với hắn. Nhưng mà hắn cũng có tình yêu nam nữ với nàng, cho nên mới dứt khoát dời đi. Hắn không hy vọng nàng càng lún sâu vào.

Tiếng động khác thường trên bầu trời làm cho mắt hắn sáng lên, là tin tức của Thái tử…lần nữa nhìn qua chỗ Tử Vân rời đi, Lưu Tinh cũng biến mất nơi khúc quanh…

Dương gia chủ viện.

“Tốt rồi, bây giờ Dương phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi trên giường hai tháng thật tốt, sẽ không có vấn đề gì lớn” Nam Cung Tuyệt căng thẳng hai ngày nay bây giờ mới có dịp thả lỏng. Ra khỏi cửa phòng nói với Dương Viễn Chi. Tình trạng Dương phu nhân quá nguy hiểm, hắn thúc ngựa ngày đêm chạy tới, thấy tình trạng lúc đó cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Người mang bầu sao có thể sơ suất như vậy? cũng may trong nạn có phúc, thời điểm Dương Viễn Chi truyền tin cho Dương Á Sơ  hắn cũng ở tại Vô vân sơn trang, nếu không…trì hoãn một canh giờ nữa thôi hắn cũng không thể làm gì được.

“Đại ân đại đức của thiếu cốc chủ Dương Viễn Chi không biết lấy gì để báo đáp, sau này Dương mỗ có chỗ nào hữu dụng, có chết cũng không chối từ” Dương Viễn Chi hướng Nam Cung Tuyệt cảm kích nói.

“Ha ha, Dương công tử, không cần khách khí, đây cũng là tạo hoá ban tặng cho mẫu tử Dương phu nhân, chỉ cần chậm một chút thôi thì ta cũng không còn cách nào khác”

Dương Viễn Chi nghe nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp..

Nam Cung Tuyệt rũ tròng mắt xuống khẽ suy tư, “Dương công tử, thứ cho ta nói thẳng, Dương phu nhân…”

Dương Viễn Chi cắt lời Nam Cung Tuyệt: “Thiếu cốc chủ, mời tới phòng khách dùng trà”

“Được”

Nha hoàn bưng lên nước trà ngon vừa mới pha, dùng nắp nhẹ phẩy, Nam Cung Tuyệt không nói không rằng, mặc cho người đối diện Dương Viễn Chi mở miệng trước.

Vẻ mặt Dương Viễn Chi tiến thoái lưỡng nan, khẽ thở dài một tiếng “Nói vậy thiếu cốc chủ cũng đã nhìn ra, thương thế của thê tử…”

“Ân”

“Kính xin cốc chủ đừng nói cho Dương Á Sơ” hắn không muốn Á Sơ biết.

“Tại sao?” ra tay thủ đoạn với người đang có thai như thế, chẳng lẽ liên quan tới Dương Á Sơ?

“Chuyện này nói ra rất dài dòng” Dương Viễn Chi chậm rãi nói.

Nam Cung Tuyệt nghe xong lời của Dương Viễn Chi, loé ra đầu tiên: đúng là nàng có gặp nguy hiểm! sắc mặt cũng ngưng trọng.

“Lấy năng lực của Dương gia muốn thuyết pháp cũng không phải là việc khó?”

Nam Cung Tuyệt lạnh nhạt nói.

Dương Viễn Chi cười khổ “Thực không dám dấu diếm, gia phụ vì chuyện này đã lâm bệnh nặng, đây cũng là lí do ta đưa một nguyên nhân khác cho Á Sơ”

“Dương công tử đã biết trước tình huống này?”

“Không biết cũng không được, coi như biết rõ là nàng ta gây nên, lời nói từ một bên ai sẽ tin tưởng?

“Bệnh Dương lão gia khí huyết công tâm, bây giờ mẫu tử Dương phu nhân đã bình an, nói vậy Dương lão gia sẽ thư thái, hơn nữa có thuốc của ta bệnh tình sẽ chuyển biến tốt nhanh thôi” Nam Cung Tuyệt đặt chén trà trong tay xuống, hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt, phiền toái kinh thành đúng là nhiều, Á Sơ trở lại có bảo vệ được nàng không?

“Vậy thì thật cảm ơn thiếu cốc chủ” Dương Viễn Chi đứng dậy lần nữa thi lễ.

“Ngày mai Á Sơ sẽ trở lại kinh thành” Có Phấn Hồng, Hồng Tham đi theo, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì!



Ánh trăng buông xuống, nhìn qua bên ngoài sương trắng không rõ, Lộ Tùy Tâm không biết bất an từ đâu tới. Càng gần tới kinh thành, trong lòng nàng lại càng phiền não bất an. Giống như có chuyện gì không lành đang chờ nàng phía trước.

“Nương tử” Dương Á Sơ ôm lấy ở phía sau lưng nàng, cùng nàng ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài.

“Trong lòng ta rất bất an, tướng công” nàng cũng không biết tại sao! Nhưng trực giác từ trước tới giờ của nàng rất đúng, kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao? hay là Tử Vân xả ra chuyện gì?

“Không có gì, có ta ở đây” Dương Á Sơ có thể cảm nhận được lo lắng trong lòng nàng, bởi vì gần kinh thành, nụ cười trên mặt nàng càng ít xuất hiện.

“Thật xin lỗi, nương tử” nàng khát vọng một cuộc sống tự do đơn giản, vất vả lắm mới được rời đi, nay lại phải về nơi nàng không thích, nên hắn biết trong lòng nàng không thoải mái.

Lộ Tùy Tâm xoay người nhìn Dương Á Sơ, khẽ mỉm cười: “Chúng ta là phu thê, chuyện gì cũng phải đối mặt cùng nhau, ta từ trước tới giờ không phải là người hay trốn tránh, nếu không thoát được thì chi bằng cùng nhau đối mặt. Ta tin chỉ cần chúng ta đồng tâm, chuyện gì cũng có thể giải quyết”

Nàng hiểu tâm tình của hắn, chuyện làm cho người ta lo lắng như thế, hắn tất nhiên cũng không yên lòng, đổi lại là người khác cũng vậy thôi!

“Nương tử…” tầm mắt hai người giao nhau, Dương Á Sơ hít một hơi thật sâu “Cám ơn nàng đã hiểu, nương tử”

Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng dựa vào trong ngực của hắn, yên lặng lắng nghe nhịp tim đập, “ta cũng cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã yêu ta như thế”

Thâm tình của hắn làm tan chảy băng sương trong lòng nàng! Khiến nàng nguyện ý tin tưởng, yêu thương. Thậm chí tin rằng ba ba mụ mụ cũng bởi vì yêu nàng nên mới lạnh lùng như vậy. Để nàng nguyện giao hết tấm lòng mình ra.

“Phu nhân” bên ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ.

Dương Á Sơ nhìn qua Lộ Tùy Tâm, buông nàng ra đi mở cửa.

“Thật, vậy là tốt rồi, nương tử, chúng ta không phải lo nữa, đại tẩu không có việc gì” Dương Á Sơ cao hứng hô to với Lộ Tùy Tâm.

“Ân, đúng vậy, y thuật của Nam Cung công tử rất cao, tướng công, ngươi tốt nhất nên cảm tạ đại ân của công tử” nghe lời ấy, trong lòng Lộ Tùy Tâm cũng nhẹ đi được một chút, không có chuyện gì là tốt rồi.

“Đúng vậy a, ha ha, sáng mai có thể tới kinh thành, đến lúc đó nhất định phải mời Tuyệt mấy chén” Dương Á Sơ vui vẻ nói.

“Phấn Hồng cô nương, cảm ơn ngươi cùng Hồng Tham cô nương đã phụng bồi chúng ta” Lộ Tùy Tâm thật lòng cảm tạ hai cô gái xinh đẹp bên ngoài. Hai vị cô nương này rạng sáng hôm đó đã tới Vô Vân sơn trang, chưa kịp nghỉ ngơi một lúc đã cùng bọn họ lên đường, dọc đường đi may nhờ có hai vị cô nương này chiếu cố!

“Công tử, phu nhân, Phấn Hồng không dám, đây là điều hiển nhiên a” Phấn Hồng bất ti bất kháng phúc lễ.

“dọc đường đi chịu nhiều cực khổ, cô nương cũng nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai chúng ta vào thành”

“Dạ, Phấn Hồng xin lui”



Lộ Tùy Tâm nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa, khoé miệng lộ ra vẻ cười, Tử Vân không biết có phải bây giờ đang đứng trước cổng Tuỳ Tâm cư chờ hay không?

Hai người Phấn Hồng, Hồng Tham âm thầm đánh giá nữ tử trước mắt, các nàng là đại thiếp thân tỳ nữ của Nam Cung Tuyệt, lúc nhận được lệnh của chủ tử cũng kinh ngạc vạn phần, yêu cầu mượn người từ dược cốc không phải không có, nhưng chủ tử lại phái hai người các nàng đi, khó trách như thế a!

Dọc đường đi hai người cũng tận lực chiếu cố vị Dương phu nhân này, chung sống mấy ngày qua, coi như cũng có chút hiểu rõ vị Dương phu nhân chân thành đơn giản. Bây giờ nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên mặt nàng cũng làm cho hai người nhếch mày lên! Nàng cười lúc thức dậy rất đẹp.

Tuỳ Tâm cư

Đây là kể từ sau lần Lộ Tùy Tâm ngồi nhà lao, Tử Vân lần thứ hai đứng đây chờ nàng.

Tử Vân nhìn xe ngựa chậm rãi nhích tới gần, hưng phấn trên mặt càng lộ rõ.

Thấy hai người Phấn Hồng cùng Hồng Tham đỡ Lộ Tùy Tâm từ trên xe xuống, Tử Vân liền giật mình chốc lát, kích động xông về phía Lộ Tùy Tâm.

“Tiểu thư, ô…ta rất nhớ người a!” thời điểm sắp tới gần Lộ Tùy Tâm lại bị Hồng Tham chặn lại.

“Tiểu thư…” Tử Vân Oa oa khóc lớn, bây giờ tiểu thư cũng không cần nàng.

Lộ Tùy Tâm sau khi đứng vững mới tiến tới bên cạnh Tử Vân, lôi kéo nàng “Ha ha, Tử Vân, để ta nhìn xem” Ân, hình như hơi gầy đi, Lý Thuận không chăm sóc nàng sao?

Tử Vân nhào vào trong ngực Lộ Tùy Tâm, “Ô Ô…” khóc to, nước mắt uỷ khuất trào ra lại lần nữa ướt trên người Lộ Tùy Tâm.

“Tử Vân, đỡ tiểu thư vào nhà, cẩn thận một chút” Dương Á Sơ hướng Phấn Hồng, Hồng Tham gật đầu để các nào đi vào. “Ta đi chủ viện một chút, còn có, Tử Vân, chuẩn bị phòng khách để hai cô nương ở, rồi chuẩn bị một nhã gian, sẽ có khách tới a”

“Dạ, cô gia” Tử Vân lau khô nước mắt vội vàng đáp lời.

Đi tới bên cạnh Lộ Tùy Tâm, “Nương tử, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, ta sẽ trở lại nhanh”

“Được” Lộ Tùy Tâm đáp.



Bên trong sương phòng khách trọ ở ngoại thành kinh đô

“Thái tử điện hạ?” Lưu Tinh thấy người bên trong gian phòng, làm hắn rất khiếp sợ! Tại sao Thái tử lại ở đây? Quá nguy hiểm.

Nam nhân ngồi trên ghế nhìn thoáng qua Lưu Tinh, trong con ngươi loé ra tà khí “Lưu Tinh, đây là lần thứ mấy ngươi phạm phải sai lầm như vậy rồi?”

Lưu Tinh lập tức quỳ trên mặt đất “Xin Thái tử trách phạt” trong lòng còn đang vì việc Thái tử tới Thiên Vũ mà chấn động vô cùng.

“Trách phạt? Bản cung thấy ngươi đúng là hay quên” thanh âm nhẹ nhàng của Ngân Lưu Nhân làm cho thân thể Lưu Tinh khẽ giật mình.

“Ám Dạ, ngươi nói Lưu Tinh nên xử phạt như thế nào?” hỏi người đang đứng bên cạnh.

Ám Dạ trong mắt vẫn run rẩy như trước, lập tức quỳ trên mặt đất “Thái tử, bây giờ là biên giới Thiên Vũ, lỗi của Lưu Tinh không bằng sau khi trở lại Thập Ngân quốc xử phạt cũng chưa muộn”

“Nga? Là thế này phải không?” ngón tay thon dài nhẹ vuốt trên mặt bàn.

“Xin Thái tử nghĩ lại” Ám Dạ âm thầm trừng mắt liếc Lưu Tinh, hắn biết Lưu Tinh này ngốc nghếch, lúc nào cũng phạm sai lầm nhỏ nhất.

Thái tử có bỏ qua cho hắn lần này hay không cũng là cả một vấn đề. Hiện tại chỉ hy vọng Thái tử chấp nhận xử phạt sau khi về nước, nếu không…

“Nói đi, chuyện gần đây nhất” ánh mắt bình tĩnh của Ngân Lưu Nhân để cho hai người không biết hắn đang suy nghĩ gì. Bất quá nghe được hắn hỏi như vậy, trong lòng Ám Dạ cũng nhẹ thở phào một cái, nhìn dáng dấp của Thái tử gia không muốn xử phạt Lưu Tinh ở Thiên Vũ, bất quá……nhìn thoáng qua Lưu Tinh, sau khi trở về…Ai…Lưu Tinh này quả thật quá nóng vội, thế nhưng lại bại lộ thân phận!

“Dạ, Thái tử” Lưu Tinh vẫn quỳ trên mặt đất, đem chuyện gần đây nhất nói hết cho Ngân Lưu Nhân!

“Ngươi nói, Hà Tĩnh Nhi hạ thủ với phu nhân Dương Viễn Chi?”

“Dạ”

Ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn ngừng lại, khoé miệng cong lên, Tuỳ Tâm, ngươi yêu Dương Á Sơ như vậy sao? cam tâm mang danh ghen phụ?

“Như vậy, nàng cũng đã trở lại?”

“Bẩm Thái tử, giờ phút này hẳn đã đến Tuỳ Tâm cư”

Ngân Lưu Nhân hạ tròng mắt xuống, “Là nha hoàn bên người nàng cứu ngươi?”

Lưu Tinh trong lòng cả kinh “Bẩm thái tử, đúng vậy”

“Bản cung giao cho ngươi một nhiệm vụ, đến gần nha hoàn thân cận của nàng, không cần dùng biện pháp gì” Ha ha, Tuỳ Tâm, không biết vẻ mặt ngươi khi nhìn thấy bản cung sẽ như thế nào đây?

“Dạ…Vâng” Lưu Tinh cúi đầu xuống.

“Ám dạ, Đao Phong đã dẫn một ngàn kị binh cùng hai mươi vạn đại quân tiến đến biên cảnh chưa?” muốn cướp nàng đi, nhất định phải hướng chú ý của Vũ Mặc Phong cùng Vũ Mặc Nhiên sang chỗ khác, ha ha. Tuỳ Tâm, ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh việc bản cung thân chinh đi đón ngươi (đồ hâm nặng =,,=)

“Đã đến biên cảnh” Ám dạ trả lời.

“Rất tốt, truyền lệnh xuống, bắt đầu khai chiến”

“Dạ!”

“Thái tử” Lưu Tinh nghe thấy thế vội vàng ngẩng đầu lên, phải khai chiến sao? nhưng sao lại gấp như thế? Hơn nữa quân đã ở biên cảnh?

“Lưu Tinh, võ công Dương Á Sơ như thế nào?” Ngân Lưu Nhân ôn hoà hỏi.

“Bẩm thái tử, việc này…”

“Ân?”

“Thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn” giang hồ đệ nhất công tử, võ công tất nhiên phi phàm, hắn ngay cả Vũ Mặc Nhiên cũng đánh không lại, nghĩ như vậy Lưu Tinh lại cúi đầu, hắn vẫn cho là võ công của hắn cao, không nghĩ tới thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (trên bầu trời này, vẫn còn người giỏi hơn)

“Nếu như đấu cùng Quỷ Tâm, ai sẽ hơn một bậc?”

“Cái gì? Quỷ Tâm?” Lưu Tinh kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngân Lưu Nhân, trong lòng hoảng sợ, bản lĩnh của hắn cũng là do Quỷ Tâm truyền thụ, tất nhiên biết võ công của Quỷ Tâm cao bao nhiêu, Thái tử còn đem theo Quỷ Tâm! Này…giờ phút này Thái tử đến đây cần làm gì?

“Lưu Tinh, ngươi đã ở Thiên vũ một tháng, không chỉ thụt lùi võ công, ngay cả phản ứng cũng chậm đi, ngươi nói, ngươi như vậy bản cung giữ lại còn có gì hữu dụng đây?” thanh âm ôn hoà lộ ra lãnh ý làm cho trên mặt Lưu Tinh nhất thời trắng bệch.

“Thuộc hạ biết tội”

“Thái tử, Lưu Tinh…”

“Ngươi muốn chịu phạt cùng hắn?” phất phất tay, hai tỳ nữ ở phía sau tiến lên xoa bóp bả vai hắn.

“Thái tử, thuộc hạ biết tội”

“Quỷ Tâm, Lưu Tinh là do ngươi dạy dỗ, dạy dỗ người như thế để bản cung dùng, ngươi có biết tội hay không?” Ngân Lưu Nhân nhắm mắt lại, có vẻ như đang rất hưởng thụ.

“Thuộc hạ biết tội” thanh âm bén nhọn làm cho người ta có cảm giác chói tai. Tiếng nói vang lên, trên không trung hiện ra một đạo hắc ảnh, quỳ trên mặt đất.

“Biết tội là tốt rồi, sau này trở về Thập Ngân quốc hai người này phạt như thế nào ngươi xem rồi làm”

“Dạ”

“Dược cốc Nam Cung Tuyệt cũng là người không thể bỏ qua, Ám dạ, ngươi đi dược cốc một chuyến, tìm hiểu kĩ cho ta, xem xem dược cốc độc dược cùng dược có bao nhiêu”

“Thái tử, cho dù có cộng thêm Nam Cung Tuyệt, thuộc hạ có thể đối phó” thanh âm bén nhọn của bóng đen vang lên.

“Quỷ Tâm, bản cung lâm phải tình thế bắt buộc, không cho phép xảy ra sơ suất gì ngoài ý muốn, hiểu chưa?”

“Dạ, Thái tử”

“Ân, lui xuống đi” bóng đen lập tức biến mất trong không trung.

Bên trong phòng một mảnh yên tĩnh, không người nào dám phát ra âm thanh, phất phất tay, hai tỳ nữ lui xuống. Ngân Lưu Nhân mở mắt ra, trong mắt lưu chuyển một cỗ lãnh lệ, Tuỳ Tân, một khắc bắt đầu lúc ngươi trở thành nữ nhân của ta, thiên của ngươi chỉ có thể là ta. Bản cung không chỉ hy sinh mười tên tử sĩ vì ngươi, mà còn lấy một ngàn kỵ binh cùng hai mươi vạn quân vì ngươi lót đường, ngươi cũng nên bồi thường cho ta chứ? Bồi thường tổn thất cho ta. Thiên hạ này sớm muộn cũng thuộc về bản cung, chẳng qua là bây giờ ta muốn chinh phục ngươi! Nếu có một ngày ngươi yêu bản cung, vậy tình cảnh sẽ như thế nào đây? Thê tử của người khác? Ha ha, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của ta, huống chi là thê tử của người khác?