Sương phòng Vô vân sơn trang, bên trong trướng phù dung
“Nương tử…có thể không?” thanh âm trầm thấp của nam nhân đang bị đè nén, lâm vào tình triều mà vẫn duy trì lý trí. Nương tử mang thai, hắn không thể dùng quá sức…nhưng mà…hậu quả của áp chế là mồ hôi nhỏ từ khuôn mặt tinh xảo xuống thân người phía dưới.
“Ân…” thanh âm nữ nhân mơ hồ ngâm khẽ. Y phục trên người đã không che hết thân thể ngọc ngà, mồ hôi chảy trên khuôn mặt yêu kiều… cánh tay mảnh khảnh nhu nhược vươn ra đặt trên lưng nam nhân..
Nghe âm thanh hấp dẫn mười phần như thế, lý trí yếu ớt của nam nhân rốt cuộc cũng biến mất đổi phiên vùi lấp. Gầm nhẹ một tiếng, cùng người bên dưới tiến vào thiên đường tình ái.
Nhìn người trong ngực nửa bất tỉnh nửa ngủ, Dương Á Sơ kéo chăn trên giường che kín hai người, nhẹ nhàng yêu thương hôn lên môi nàng “Nương tử, ta yêu nàng”
Ngón tay thon dài hữu lực vỗ về ngũ quan tuyệt thế như trân bảo của người trong ngực. Tình trong lòng đã tràn đầy, lan dần.
Nhưng trong lòng rất không an, hắn chỉ muốn nàng cứ như vậy bình bình đạm đạm trải qua cuộc sống trong ngực hắn. Nhưng mà…hắn sợ hạnh phúc quá có làm cho ông trời ghen ghét?
Hắn chỉ cần nghĩ đến khả năng này là tâm trống rỗng, không thể hô hấp. Nương tử…nương tử của hắn…
Tối nay nhìn nàng ca trên thuyền, tình yêu sâu nặng trong lòng không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả, cho nên hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng, bởi vì trong mắt hắn, nhân gian này chỉ có mình nàng, chỉ muốn ôm thật chặt nàng, cứ như vậy suốt cuộc đời! hắn chưa bao giờ tin vào thần linh, nhưng giờ phút này hắn hy vọng là có, có thể để trời xanh nghe thấy lời khẩn cầu từ tận tâm của hắn…để hắn và nương tử mãi mãi gần bên nhau.
Trời vẫn còn sương trắng, mặt trời nóng bức vẫn chưa lên. Trong hậu hoa viên Vô vân sơn trang, Lộ Tùy Tâm khoác áo mỏng trên người đi tản bộ, ôm nhẹ nàng là một thân bạch y nam tử.
“Nương tử” Dương Á Sơ ngắt lấy một đoá hoa lài còn mang theo giọt sương, nhẹ nhàng cài lên tóc mây như vân của Lộ Tùy Tâm.
“Thật là đẹp”
“Ta biết hoa đẹp” Lộ Tùy Tâm ngồi xổm người xuống nhẹ ngửi mùi úc hương nhàn nhạt! Tinh thần sảng khoái.
“Nhưng mà ta nói nương tử so với hoa còn đẹp hơn” nhìn nàng ở trong bụi hoa, Dương Á Sơ cười khẽ một tiếng. Lúc tỉnh lại, nàng thấy mặt trời vẫn chưa lên, hăng hái kéo hắn ra ngoài tản bộ. Nói là phụ nữ có thai muốn hít thở không khí trong lành, sinh đứa nhỏ ra mới xinh đẹp để cho hắn thấy buồn cười! Hài tử của hắn và nàng sinh ra có thể xấu sao? Bất quá thấy tâm tư của nàng tốt như vậy hắn cũng rất vui mừng, xem ra nàng không thích trời nóng. Bây giờ mới là tiết trời tháng sáu, nơi Tây xa này lại càng nóng bức, huống chi nàng lại đang mang thai, khó tránh tâm tính thất thường, muốn ăn cũng không được, hắn đang tính có nên trở về kinh thành sớm hay không? Khí trời kinh thành cũng mát mẻ hơn một chút. Sau buổi thọ yến hôm nay hắn sẽ bắt tay vào an bài chút chuyện trở về.
Lộ Tùy Tâm ý bảo hắn nhẹ đỡ nàng dậy “Tướng công, vì sao hoa lài không có ở kinh thành?” nàng cũng nhớ chưa từng nhìn thấy hoa lài ở đó.
“Nương tử, đây không gọi là hoa lài, là hương bạch” Dương Á Sơ sửa lại.
Lộ Tùy Tâm trừng mắt nhìn, rồi lại nhìn hoa lài, nữa nhìn sang Dương Á Sơ, xem ra hoa lài ở chỗ này đã bị đổi tên, hơn nữa có vẻ rất coi trọng.
“Tướng công, hoa này tên là hoa lài” tên cũng chỉ là một cách gọi, nhưng quan niệm bên trong của Lộ Tùy Tâm vẫn không thể tiếp nhận hoa lài lại đổi thành cái tên phí phạm như vậy được. Nhìn qua hậu hoa viên một mảnh an tĩnh. Bây giờ còn rất sớm, có lẽ mới hơn 5 giờ, chỉ có vài người hầu đi qua, mà ở đây cũng cách đại sảnh rất ca…A!
“Tướng công, ngươi chờ một chút” nhẹ bẻ ngắt một đoá hoa, xem ra nàng cũng là người diệt hoa mất rồi.
“Sao, nàng muốn ta cài đoá hoa cho nàng?”
Nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng, Dương Á Sơ cười khẽ một tiếng. Đứng lại nơi đó mỉm cười.
“Hoa khai kham chiết thẳng tu chiết, mạc đãi vô hoa vô chiết chi.”* Hướng Dương Á Sơ cười một tiếng, người so với hoa mỹ, Lộ Tùy Tâm lần nữa dùng thủ đoạn ác độc hái một đoá đặt dưới mũi, ân, mùi thơm này làm cho phiền não mấy ngày qua của nàng đều tiêu tán.
*Hoa nở sao không ngắt xuống, còn hơn là đợi hoa rụng xuống vô ích
Nụ cười trên mặt Dương Á Sơ liền ngưng lại: Hoa khai kham chiết thẳng tu chiết, mạc đãi vô hoa vô chiết chi. Hắn trước kia vì không hiểu đạo lý này cho nên mới phạm phải một lần sai sót với nàng. Bất quá… tỉnh ngộ cũng không quá trễ…
“Hay cho câu hoa khai kham chiết thẳng tu chiết, mạc đãi vô hoa vô chiết chi, lời nào phu…nhân thốt ra cũng là thi” một nam tử tiến vào lối hậu hoa viên. Nhìn kỹ, thì ra hắn chính là người tối qua cùng bọn họ trở về- Đông Phương Trị.
Lộ Tùy Tâm nhẹ nhướng mày nhìn về phía Dương Á Sơ, ý nói chúng ta tiếp tục ở đây hay là rời đi?
Tròng mắt Dương Á Sơ loé lên, tâm tư Đông Phương Trị hắn biết, bất quá hắn sẽ không để cho hắn ta có cơ hội tiếp xúc với nương tử!
“Đông Phương công tử, sớm như vậy” sau đó quay đầu về phía Lộ Tùy Tâm nói.
“Nương tử, ta cùng nàng về phòng dùng chút gì, nàng cũng đói rồi, khi nào lão nhân gia xuất hiện thì chúng ta sẽ tới đại sảnh chờ”
“Được” nàng không có ý kiến
“Dương huynh có phải vì Đông Phương Trị quấy rầy nên mới rời đi a?” khẩu khí mặc dù rất ôn hoà, nhưng đuôi lông mày ngạo khí không thể nghi ngờ.
“Không, Đông Phương công tử sao có thể nói như vậy, là Dương Á Sơ cùng thê tử ra ngoài đã lâu, nên trở về phòng. Đông Phương công tử đừng suy nghĩ nhiều” mỉm cười lễ phép hướng Đông Phương Trị, Dương Á Sơ nhẹ đỡ lấy nương tử đi qua hắn.
Đông Phương Trị ngắt một đoá hoa đặt ở dưới mũi nhè nhẹ ngửi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hoa khai kham chiết thẳng tu chiết, mạc đãi vô hoa vô chiết chi” môi hồng nhuận cười vẻ không rõ! Uông Tùy Tâm, ngươi là nữ nhân đầu tiên làm cho bản công tử hiếu kì, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.
(buồn nôn, thôi ta không thích anh này nữa, người đẹp thế mà… tự kiêu thấy gớm haizzz)
Đại sảnh Vô vân sơn trang rộng lớn, bày biện mười mấy chiếc bàn, cũng đã ngồi đầy người, chủ yếu là đại diện các môn phái tới đây. Địa vị của Vô vân chưởng trong giang hồ coi như là cao, mặc dù Nhiễm trang chủ không mang danh tiếng đi xa được khỏi tây xa huyện, nhưng uy danh của sư phụ hắn- Vô Thường lão nhân tại giang hồ không người nào không biết. Bảy mươi năm trước hắn là cao thủ một thân tuyệt đỉnh thần công tuyệt bước giang hồ, sau đó không biết tại sau nghiên cứu hồng trần, hiểu rõ ảo huyền cuộc đời, sống một mình trên ngọn núi cao. Cả đời chỉ thu nhận hai đồ đệ, Nhiễm Thế Hùng xuất sư môn lập nên Vô Vân sơn trang, chiếm một chỗ đứng trong giang hồ, còn một người khác được vinh dự nhận lấy danh giang hồ đệ nhất công tử! Cho nên địa vị của Vô Thường lão nhân là không thể nghi ngờ.
Trước đại sảnh là một sân khấu, đó là tháng trước chuẩn bị khánh thọ, mời gánh hát tới diễn mà dựng nên.
Lúc này trên đài đang diễn một vở hí kịch không biết tên…
“Hay…” người trong sảnh lên tiếng khen ngợi.
Lộ Tùy Tâm mới vào nhìn thấy tình cảnh này, đây…đây là cái tình cảnh nàng không xa lạ gì, trước đó nàng liên tục bị mời đi xem cuộc vui trong mười ngày liền.
Dương Á Sơ không cần nhìn cũng biết trong lòng nương tử bây giờ đang nghĩ gì rồi, ha ha! Hai vị sư tẩu của hắn, chiêu đãi khách nhân cũng có mỗi một chiêu này.
“Nương tử, ngồi đi” hai người ngồi vào bàn ở chính đường.
Mà nội đường khách nhân vốn đang xem diễn không hẹn mà cùng đem tầm mắt hướng trên người Lộ Tùy Tâm. Cũng âm thầm đánh giá, người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cho nên cũng không ghét bỏ gì thân phận Lộ Tùy Tâm, chẳng qua là…trong lòng mọi người hiện lên suy nghĩ…đệ nhất công tử rốt cuộc coi trọng nữ nhân này đến mức nào?
Bàn về diện mạo, mặc dù chưa nói là rung động lòng người nhưng cũng coi là duyên dáng yêu kiều, mặt mũi thanh tú động lòng người, nhưng tuyệt đối không thể nói là mỹ nhân tuyệt sắc. Bất quá nàng yên lặng ngồi ở đằng kia làm cho những người đánh giá không cảm thấy tự nhiên, cũng có chút ngoài dự tính…
“Á Sơ” hai nam tử ngoài cửa dời đi lực chú ý của mọi người. Dược cốc thiếu chủ Nam Cung Tuyệt cùng với Hoàng gia bảo đương gia Hoàng Thạch Ngạo, hai nhân vật này chính là bằng hữu vô cùng thân thiết của Đệ nhất công tử. Nghe nói ba người không đánh thì không quen biết, sau này mới trở thành bằng hữu chi giao.
“Tuyệt, Ngạo..” Dương Á Sơ đứng lên vươn tay ý bảo hai người ngồi xuống.
“Phu nhân, chúng ta lại gặp mặt, không biết hai ngày nay tâm tình của phu nhân có tốt lên hay không?” Nam Cung Tuyệt quan tâm hỏi Lộ Tùy Tâm.
“cảm ơn đã quan tâm, tốt lên nhiều rồi, hàn ngọc của công tử quả thật công hiệu phi phàm” hàn ngọc băng băng lành lạnh, quả thật làm cho nàng tâm tình có chút nhẹ nhàng khoan khoái.
Trong đại sảnh đa số là người trong võ lâm, tự nhiên thính lực cũng hơn người. Nghe vậy trong lòng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Lộ Tùy Tâm càng ngày càng hiếu kì. Mặc dù đệ nhất công tử cùng hai người này là bằng hữu chi giao, nhưng tính tình của thiếu chủ Dược cốc này rất kì quái, rất ít người để vào trong mắt của hắn, huống chi còn là nữ nhân. Vậy mà nàng còn có thể để cho Nam Cung Tuyệt đưa ra hàn ngọc, đây…đây chính là thứ đưa đến dược quán nào cũng có thể cầm thuốc về không mất bạc. Người trong thiên hạ ai lại không biết thuốc tám chin phần là xuất từ dược cốc. Bất kì dược quán nào đều nghe theo dược cốc, hàn ngọc này đại biểu xuất từ đó.
“ha ha, vậy thì tốt” Nam Cung Tuyệt vẫn một thân bạch y, nửa dựa không đứng đắn trên ghế, chiến phiến trong tay nhẹ gõ mặt bàn
Mà Hoàng Thạch Ngạo nghiêm túc ngồi bên cạnh hắn. Áo khoác màu xanh để cho dáng vẻ hắn có chút thư sinh, nhưng một thân trầm ổn cùng khí chất không sợ hãi để cho Lộ Tùy Tâm nhớ tới Linh nhi, chỉ là…
“Hoàng công tử đã thành thân hay chưa?” vấn đề này phải rõ ràng sớm, thành thân không tất yếu.
Lời nói của Lộ Tùy Tâm để cho ba người cùng nhướng mày, không hiểu được nhìn nàng.
Lộ Tùy Tâm âm thầm cười một tiếng, kì quái lắm sao? hay đây là vấn đề nàng không thể hỏi?
Hoàng Thạch Ngạo nhìn nàng một cái rồi đáp: “Hoàng Thạch Ngạo vẫn chưa thành thân”
“Ta giới thiệu một cô nương cho ngươi không biết có được không?” chuyện này dĩ nhiên phải hỏi qua ý kiến của hắn, nha đầu Linh nhi cần có một nam nhân xuất hiện làm phân rõ tình cảm trong lòng nàng. Nàng đối với Phương Mạc Ngôn có lẽ cũng là tình cảm huynh muội hay chăng?
Dương Á Sơ vừa nhìn vẻ mặt nương tử là biết ngay nàng đang suy nghĩ cái gì rồi. Nhìn qua Hoàng Thạch Ngạo, nếu như hắn và Linh nhi…
Nam Cung Tuyệt nhìn phu thê Dương Á Sơ, rồi lại quay sang nhìn Hoàng Thạch Ngạo, cười lớn thành tiếng.
“Ha ha…phu nhân, nếu như hắn cự tuyệt thì sao?” đánh giá một cái Lộ Tùy Tâm đang rất chân thành. Hắn tò mò vì sao nàng lại không giới thiệu cho hắn? chẳng lẽ hắn so với Hoàng Thạch Ngạo lại xê xích nhiều đến thế sao?
“Hoàng công tử, câu trả lời của ngươi là gì?” nàng dĩ nhiên biết chuyện này không thể miễn cưỡng, nếu như Hoàng Thạch Ngạo vô tình, nàng cũng sẽ không nói nhiều nữa.
“Xin thứ lỗi, phu nhân, Hoàng Thạch Ngạo chưa có ý định lấy thê tử” trong miệng tuy nói vậy nhưng trên mặt lại không nhìn ra bất cứ vẻ xin lỗi nào.
Đáng tiếc, trực giác từ trước đến giờ của nàng rất chuẩn, “Ta hiểu” Lộ Tùy Tâm cười nhạt một tiếng.
Mà phản ứng của nàng làm cho Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo đều có chút ngoài ý muốn. Nhìn bộ dáng chân thành còn tưởng nàng sẽ thuyết phục thêm cơ chứ? Nhưng mà…
Dương Á Sơ nhẹ a lên tiếng, đang định nói gì thì một giọng nam cắt đứt.
“Dương huynh, ta có thể ngồi chỗ này được không?” Là Đông Phương Trị (cái đồ oan hồn bất tán)
Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo trao đổi ánh mắt với nhau, nhìn lại hướng Dương Á Sơ, hai người ít nhiều cũng biết hai người họ chỉ quen biết một hai lần, nhưng mà lúc nào Đông Phương Trị lại cùng hắn giao tình tốt như vậy?
Dương Á Sơ trong lòng cười khổ, hắn sao lại không biết kia chứ. Nhưng ngay cả hắn cũng không biết rốt cuộc hắn và Đông Phương Trị có giao tình gì? Trừ tối qua du ngoạn bên ngoài, thì chưa từng có giao tế a!
“Có nghe không? Hôm qua trên sông nghe nói có Kiều Hà cô nương hát trên Bích Hoa các”
“Kiều Hà cô nương?”
“Đúng vậy a, nghe nói cầm cũng là do Kiều Hà cô nương đàn”
“Tiếng đàn tối hôm qua trên thuyền chính là thuyền của Kiều Hà cô nương”
“Vậy nhất định tối nay phải đi nghe một chút tiếng đàn làm cho người ta say đắm a”
…
Mọi người không biết do ai khởi xướng chủ đề tiếng đàn trên thuyền hôm qua, nhất thời màn diễn trên dân khấu không còn lực hấp dẫn, cũng rối rít bàn luận, người biết nói cho người không biết.
“A, thật đáng tiếc, tối qua không ai nhìn thấy người ngồi trong thuyền là người nào cả”
“Đúng a, ngày hôm qua ta ra hẳn ngoài thuyền, nhưng cũng không nhìn thấy cái gì, ngay cả thuyền kia ai ngồi cũng không biết”
“Kiều Hà cô nương này, trong một đêm danh tiếng vang khắp Tây xa nha”
…
Ánh mắt Đông Phương Trị vẫn chăm chú nhìn vào Lộ Tùy Tâm đang uống nước, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, phảng phất những lời đàm luận của mấy người này không liên quan tới mình, nữ nhân này…
Dương Á Sơ dĩ nhiên biết vì sao sắc mặt Đông Phương Trị lại như thế, rũ xuống mắt liễm: “Đông Phương công tử, mời ngồi” nếu hắn đã mở miệng nói muốn ngồi ở chỗ này, hắn không đồng ý là không nể mặt sư tẩu. Bất quá…hắn chắc là người thông minh.
Nam Cung Tuyệt nghe mọi người bàn luận như thế, trong mắt nổi lên tò mò: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?” hắn cũng không ở tại huyện tây xa, sáng nay mới từ dược cốc tới đây.
Hoàng Thạch Ngạo nhìn qua Đông Phương Trị cùng Dương Á Sơ, rồi lại nhing người vẫn đang uống nước, tròng mắt loé lên, tối hôm qua mặc dù hắn không ở tại đó nhưng vẫn ở trên sông trong tiêu cục xử lý sự nghi, tất nhiên cũng nghe được tiếng đàn.
Lúc đấy hắn cũng hiếu kì muốn đi xem rốt cuộc là người phương nào đàn ra khúc này, lại bị chuyện trong tiêu cục bận rộn không có thời gian, nhớ tới tiếng đàn cùng giọng hát hôm qua, hắn đến bây giờ vẫn cảm nhận được rung động trong lòng! Tiếng đàn có thể nói là xuất thần nhập hoá, chấn động lòng người, tiếng ca khúc điệu kì lạ lại làm cho người ta mê say trong đó…
“Oa, cũng đang đàm luận chuyện tối qua sao? ha ha, sư mẫu, Kiều Hà cô nương xem ra có phải nên cám ơn ngươi không a?” Nhiễm Lượng không biết từ đâu tới đã nói bên người Lộ Tùy Tâm.
Trừ Đông Phương Trị và Dương Á Sơ biết hắn đang nói gì rồi vẻ mặt cũng vẫn không lộ ra. Nam Cung Tuyệt nhướng hai mày, nhìn về Lộ Tùy Tâm. Người mà mọi người nghị luận sôi nổi chính là nàng?
Thân thể Hoàng Thạch Ngạo khẽ giật mình, trên mặt cũng không lộ ra gì dị thường. Lấy chén trà lên nhấp một ngụm, trong lòng rung động chỉ có hắn tự mình biết…