Trong nháy mắt, thời gian nhanh như nước chảy, mới đó đã 1 tuần trôi qua. Phiến lụa mỏng nhẹ lay động, Lộ Tùy Tâm ngồi trong lương đình hóng gió.
Trời nóng như thiêu đốt khiến cho người ta không muốn làm gì, chứ đừng nói tới việc đi du ngoạn. Lộ Tùy Tâm cười khẽ một tiếng, thời tiết nóng bức làm cho Dương Á Sơ cũng không muốn ra ngoài.
Cho nên miễn cưỡng nhịn nửa tháng, người nào cũng không muốn đi chơi, không thể làm gì khác hơn là thẳng tiến tới Vô vân sơn trang.
Vô vân sơn trang là do sư phụ Dương Á Sơ lập nên, nổi danh Vô vân chưởng môn Nhiễm Thế Hùng, dọc đường đi nghe Dương Á Sơ giới thiệu mới biết được hắn và Nhiếm trang chủ là huynh đệ đồng môn, mặc dù tuổi cách xa nhau, lấy tuổi Nhiễm trang chủ hoàn toàn ngang với phụ thân Dương Á Sơ, khó trách đại đệ tử của Nhiễm trang chủ lại cung kính với Dương Á Sơ như vậy.
Nhiễm Thế Hùng có hai nữ nhân, một thê một thiếp, chính thất đến từ Đông Phương thế gia nổi danh giang hồ, là nữ tử duy nhất. Tiểu thiếp là thứ nữ nhi của tri huyện phía tây sơn trang, sinh ra một người con.
Con trai lớn Nhiễm Lực là của chính thất, cũng là huynh trưởng ruột của Nhiễm Linh Nhi, lớn tuổi hơn Dương Á Sơ, cũng tầm tầm Dương Viễn Chi, tĩnh tại ít lời, có phong thái của một trang chủ. Con thứ Nhiễm Lượng thì có cá tính gàn giống Linh nhi, nhỏ hơn Linh nhi một tuổi, muốn nói cái gì thì liền nói cái ấy. Ngay cả vẻ bên ngoài cũng không sai biệt, người khác nhìn vào lại tưởng hai đứa sinh đôi a.
Nàng vẫn còn nhớ tình cảnh mà bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Bật thốt lên: “Không thể nào, chính bộ dáng này của ngươi làm cho sư thúc điên đảo sao?” trong miệng rõ ràng là chất vấn, cũng làm cho Nhiễm gia thấy khó xử.
Nghĩ như vậy, Lộ Tùy Tâm cười một tiếng. Thật ra nàng cũng không để ý cách nhìn của người khác, mà vị nhị thiếu gia kia cũng không dám xuất hiện trước mặt nàng nữa, sau lưng khẳng định đã bị Dương Á Sơ cùng phụ huynh nghiêm túc dạy bảo a.
“Sư phụ, người ở đây cười cái gì vậy?” Linh nhi nhảy ra từ bụi hoa, cười tò mò hỏi, cầm lấy nước trà hoa quả trên bàn lên cạn sạch.
“Không thể cười sao?” ngạc nhiên nhìn nàng…thêm một chén nữa, lại còn mãnh liệt rót, nàng đi từ đâu vậy a?
Nhiễm Linh Nhi uống đến không còn khát nữa mới để chén xuống, thở dài một hơi thật sâu.
“Sao, vẫn đấu khẩu với Nhiễm trang chủ sao?” đoàn người bọn họ tới Vô vân sơn trang đã là ngày thứ 2, nhưng ngày hôm qua, Nhiễm Linh Nhi đã bị Nhiễm trang chủ nói cho sợ đến mặt mày biến sắc.
Bởi vì, Nhiễm trang chủ đã chuẩn bị cho Linh nhi chọn phu quân, cho nên mới hai cha con mới đấu khẩu, nghe nói Linh nhi dứt khoát không nghe, còn đập phá đồ đạc trong phòng.
Lộ Tùy Tâm hạ chân mày xuống, trong lòng thầm than, tâm tư Linh nhi nàng sớm đã hiểu, nhưng chuyện tình cảm người bên cạnh sao có thể nhúng tay vào được?
Chung sống lâu như vậy, nàng cũng không nhìn ra Phương Mạc Ngôn có tình cảm nam nữ với Linh nhi, có chẳng qua cũng chỉ là tình huynh muội mà thôi! Bất quá trong lòng thế nào chỉ có Phương Mạc Ngôn mới biết được!
“sư phụ, vì sao người lại có dũng khí thổ lộ tâm ý cho sư thúc?” nàng mặc dù tính tình nghịch ngợm ưa quậy phá, nhưng cũng không dám nghĩ sẽ làm những chuyện như vậy.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn thấy Linh nhi trong mắt ảo não, lẳng lặng nhìn nàng, nàng vẫn gọi là sư phụ, nàng cũng không biết đã từng dạy Linh nhi cái gì, cũng không dạy nàng cái gì cả, có lẽ là thói quen cho nên vẫn gọi là sư phụ. Nhiễm gia vì xưng hô này mà sắc mặt đều khó hiểu! nàng không biết trong đó đại biểu là đồng ý hay không đồng ý, nhưng vẫn nhếch miệng mỉm cười.
“Linh nhi, ngươi có từng nghĩ tới hay không, trong lòng ngươi ý nghĩ thật nhất là gì?”
“Ý nghĩ cái gì?” không hiểu bèn hỏi, nàng nghĩ gì trong lòng tự biết a!
“Ngươi đối với Phương Mạc Ngôn là tình huynh muội từ nhỏ chung sống? hay là tình yêu nam nữ?” tình có khi lẫn lộn. Lâu sẽ thành thói quen, ngay cả bẩn thân cũng cho là như vậy.
“Ta…” mặt Linh nhi chợt đỏ bừng. Tại sao sư phụ lại hỏi nàng vấn đề này?
“ta nghĩ bây giờ ngươi nên làm rõ vấn đề này để tự mình định đoạt, nhìn rõ trái tim của mình, có được không?”
“Ta không có…”
“Có hay không, trong lòng Linh nhi là hiểu nhất, nếu là tình yêu nam nữ vậy hãy dũng cảm nói cho Phương Mạc Ngôn biết, cho dù hắn không thích ngươi thì ngươi cũng rất rõ ràng rồi. Nếu không phải là vậy, thì sao không mở rộng lòng mình, cho mình thêm một cơ hội, có lẽ ngươi sẽ gặp một nam tử chân chính làm ngươi động tâm a” tình, là thứ làm cho con người ta khổ sở nhất.
“ta…” trên mặt Linh nhi có chút do dự.
“Linh nhi, ta chỉ muốn nói 1 điều duy nhất thôi, nên thành thực đối diện với tình cảm của mình, yêu hay không yêu đều phải thẳng thắng, ngàn vạn lần đừng qua loa khinh thường. Bởi vì tình đả thương người nặng nhất, ta không muốn ngươi vì tình mà đau khổ” theo trực giác của nàng, Phương Mạc Ngôn không yêu Linh nhi, cho nên nàng lo lắng nếu Linh nhi quả thật tâm động với Phương Mạc Ngôn, như vậy là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Linh nhi có thể tiếp nhận được chuyện này không?
“Đúng như vậy không?” Linh nhi thành thật nói với Lộ Tùy Tâm đang kinh ngạc.
“dĩ nhiên, tốt nhất ngươi nên hiểu rõ, nhìn thẳng vào tình cảm của mình”
Trong khoảng thời gian ngắn Nhiễm Linh Nhi cũng không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn.
“Ta…ta về phòng trước” sư phụ nói đúng, nàng tốt nhất nên suy nghĩ lại. Đại sư huynh thật sự không có chút cảm giác gì với nàng sao?
Nhìn bóng người Linh nhi, thả la phiến trong tay ra, đôi môi đỏ mọng của Lộ Tùy Tâm bật ra tiếng than nhẹ.
“Sao? sư mẫu bảo Linh nhi biểu lộ tình cảm với Phương Mạc Ngôn có phải không?” thanh âm không rõ hàm ý truyền vào.
Là Nhiễm Lượng! là nam hài lúc đầu có vẻ không hài lòng về nàng nhất.
Lộ Tùy Tâm cũng không nói gì, đứng dậy đi ra phía ngoài, Nhiễm Lượng này có vẻ có thành kiến với nàng.
Nhiễm Lượng tức giận ngăn Lộ Tùy Tâm lại: “Sao? sư mẫu nhìn thấy ta đã vội đi sao?” hắn không biết tại sao mình lại ghét nàng, ghét vẻ bình tĩnh của nàng! Hắn nhìn ra nàng là cô gái có tâm cơ thâm trầm, mới vừa rồi hắn còn nghe thấy nàng dùng những lời kinh hãi thế tục đi xúi giục Linh nhi.
Lộ Tùy Tâm lui vè phía sau một bước, đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn, nàng cũng muốn xem hắn rốt cuộc muốn làm gì?
“Ngươi…ánh mắt ngươi là có ý gì a?” Nhiễm Lượng bị nàng nhìn thằng cảm thấy không tự nhiên, hắn chỉ xem nàng có xứng đôi mới sư thúc mà hắn ngưỡng mộ thôi, nàng sao phải nhìn hắn như vậy?
Vẻ ngoài của cô gái này chưa tính là tuyệt sắc, hơn nữa còn từng là thiếp của người khác, này…một cô gái như vậy sao có thể xứng với sư thúc hắn?
“Phiền ngươi tránh ra được không?” từ trong mắt hắn nàng có thể nhìn ra được tâm tư hắn bây giờ.
Nghe thanh âm bình tĩnh như vậy, thân thể Nhiễm Lượng không tự chủ được tránh sang bên cạnh! Ngay sau đó không thể tin được ngẩng đầu, hắn trúng tà a? tại sao nàng bảo hắn tránh ra là hắn liền nghe theo a?
Lộ Tùy Tâm đi ra khỏi đình hóng mát, xuống một bậc thang rồi xoay người nhàn nhạt nói với Nhiễm Lượng: “Nhiễm nhị thiếu gia, lần sau đừng đi theo ta” cảm giác bị giám sát thật khó chịu.
“Cái…cái gì?” trên mặt Nhiễm Lượng không còn tự nhiên, đúng là gặp quỷ, hắn cũng không phải cố ý đi theo nàng, chỉ là muốn nhìn một chút xem nàng đang làm cái gì mà thôi.
Lộ Tùy Tâm không để ý đến, xoay người đi ra phía ngoài!
Nhìn bóng dáng của nàng, trên mặt Nhiễm Lượng lộ ra vẻ hứng thú, tính tình sư mẫu thật là đặc biệt nga! Ngay cả ma nữ Linh nhi mà còn gọi nàng là sư phụ. Hắn đã phát hiện ra chuyện hay a.
Lộ Tùy Tâm cùng với hai vị lão phu nhân cộng thêm hai vị phu nhân của Nhiễm Lực ngày ngày không phải nghe hí cũng là đàn hát khúc ca, còn có tên Nhiễm Lượng thỉnh thoảng vẫn dùng một đôi mắt phát sáng như sao ngó ngó nàng… nàng tới Vô Vân sơn trang được mười ngày, khí trời ngày càng nóng, hoạt động một chút là toàn thân đều ướt ướt dính dính, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà mấy ngày nay tâm tình nàng trở nên phiền não, cái gì cũng không muốn ăn, thân thể cũng không muốn động gì, cho nên mới trở về cái ổ của nàng, từ chối lời mời xem trò vui của Nhị phu nhân. Sao trời lại nóng như vậy a? nàng tin bây giờ hẳn đã lên tới ba mấy độ rồi!
Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ làm cho Lộ Tùy Tâm một lần nữa bất đắc dĩ đứng lên “Đối…” hẳn là Phương Mạc Ngôn.
“Sư mẫu, sư thúc nói mời người tới đại sảnh” Phương Mạc Ngôn lễ phép nói.
Lại đi nữa a? Nhiễm gia này đúng là tiếp đón khách thiệt tốt a, ngày nào cũng mời gánh hát về ca diễn, trời nóng thế này, mỗi lần về đều mồ hôi nhễ nhại, nàng nói với Dương Á Sơ không thích nghe cũng không được, ngày ngày mấy vị phu nhân thay nhau tới mời, không mời được thì đứng bất động ở đó, nàng cũng không chịu nổi, mới vừa rồi còn tỏ vẻ thân thể không thoải mái từ chối nhị phu nhân, giờ lại đến Phương Mạc Ngôn này!
“Người yên tâm đi, không phải mời đi xem diễn a, sư thúc đang ở hậu hoa viên tiếp khách, là mấy vị bằng hữu của sư thúc, không tiện tránh mặt nên mới để ta tới đây mời sư mẫu” Phương Mạc Ngôn nhìn Lộ Tùy Tâm mà cảm thấy đồng tình, mấy ngày nay sư mẫu nghe xướng cũng tới phát sợ rồi, hai vị sư nương rất thích nghe xướng, chỉ cần có khách tới là đều nghe xướng khúc ngày ngày như thế, bọn họ tập mãi cũng thành quen, khó trách sư mẫu tránh cũng không kịp.
Bằng hữu? đúng rồi, lão công nàng từng nhắc tới hai vị bằng hữu tốt trên giang hồ, là ngày hôm nay sao? mấy ngày nay nàng rất đau đầu, thời tiết nóng nực chịu không nổi.
Nghĩ được như vậy, Lộ Tùy Tâm ý không tốt nhìn Phương Mạc Ngôn gật gật đầu.
Trong nhã đình ở hậu hoa viên có ba nam tử, đều xuất sắc, trong đó thân mặc y phục màu tím nhạt là lão công nàng, ngồi ở chính giữa, bên trái là nam nhân bạch y, tóc đen tuỳ ý xoã ra, có cảm giác phóng đãng không kiềm chế được, bên phải là nam nhân một thân cẩm y xanh đậm, tóc búi lên, có vẻ rất nghiêm trang. Hai người này ngồi hai bên nên nàng nhất thời không nhìn rõ được bề ngoài ra sao. Ba người đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Nương tử…” Dương Á Sơ ngồi chính diện hướng nàng nhìn thấy bóng dáng đi tới, tròng mắt sáng ngời, đứng lên ôm nhẹ lấy nàng, hắn biết mấy ngày qua nương tử chịu không ít khổ cực, ngày ngày nghe xướng không phải ai cũng chịu được, phương thức đãi khách của hai vị sư tẩu trong lòng hắn cũng thấy ý kiến, nương tử hắn thật có sức kiên nhẫn, nghe đến mười ngày mới nói từ chối a.
Hai người trong nhã đình cũng không đứng dậy, chỉ đánh giá nàng một cái.
“Nương tử, bạch y là Nam Cung Tuyệt, còn vị kia là Hoàng Thạch Ngạo, đây là nương tử của ta” Dương Á Sơ giới thiệu đơn giản cho ba người.
“Chào hai vị” Lộ Tùy Tâm phúc phúc lễ. Rốt cuộc cũng nhìn rõ dáng vẻ của hai người. Nam Cung Tuyệt một thân bạch y, khuôn mặt anh tuấn, cả người tản mát ra sức quyến rũ khêu gợi, đôi mắt lười nhác giờ phút này đang đánh giá nàng. Vị khác Hoàng Thạch Ngạo ngũ quan cũng xuất sắc như vậy, mang một phong thái ôn hoà cùng nụ cười bình tĩnh làm cho người khác không thể kháng cự!
“Chào phu nhân” hai người đánh giá xong thì đồng thời trả lời.
“Nương tử” lấy khăn lụa ra lau nhẹ mồ hôi trên khuôn mặt nàng, bây giờ thời tiết mùa hè nóng nực, rất khổ sở, mà nàng lại không có võ công, tất nhiên càng không chịu nổi khí trời như vậy.
Nhìn động tác Dương Á Sơ, hai người khẽ nhíu mày. Nếu như không phải tận mắt thấy thì bọn họ không thể nào tin được người đang ôn nhu với nữ nhân kia lại là Dương Á Sơ.
Nam Cung Tuyệt nhìn thần sắc trên mặt nàng không khỏi hé mắt, nhanh chóng cầm lấy tay nàng bắt mạch.
Lộ Tùy Tâm bị hành động nhất thời của hắn mà giật mình, quên mất cả phản ứng. Đợi nàng phục hồi lại tinh thần thì người nọ đã đặt trên tay nàng.
“Này…”
“Sao vậy?” Dương Á Sơ cũng giật mình, Nam Cung Tuyệt nếu không nhìn ra cái gì sẽ không bắt mạch. Nương tử hắn có vấn đề gì sao?
“Không có, xem ra tin đồn này không thể tin là thật” Nam Cung Tuyệt thu tay lại, vẻ mặt quái lạ nói. Từ trong ngực lấy ra một khối ngọc đưa tới. “Đây là đông hàn ngọc có thể kháng nóng công hiệu, phu nhân mang trong người ắt có chỗ dùng”
Lộ Tùy Tâm nhìn qua Dương Á Sơ, thấy hắn ý bảo nàng nói tiếp.
“cảm ơn”
“Tuyệt, nương tử ta thân thể có vấn đề gì sao?” nếu không người này sao lại đột nhiên có ý nghĩ đi bắt mạch?
“dưới mùa hè nóng bức này, khí trời khốc nhiệt, phu nhân chưa từng học võ tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, không muốn ăn” vừa nãy hắn thấy sắc mặt nàng không tốt nên mới bắt mạch, nhưng lại phát hiện nàng có hỉ mạch, không rõ lắm, bình thường không thể nhận ra, tối thiểu mười ngày nửa tháng nữa mới biết được.
“Ta biết” nói đến những việc này, Lộ Tùy Tâm rất hâm mộ những người luyện võ, hoạt động thoải mái, thân thể lại tự điều tiết nhiệt độ, lão công nàng trên người có hàn băng lành lạnh, buổi tối nàng không ôm hắn thì không chịu được (anh sơ lợi dụng a = =).
“Nhưng mà vừa rồi ta phát hiện thân thể phu nhân có hỉ mạch”
“cái gì?” Dương Á Sơ khiếp sợ lên tiếng. Nhìn Lộ Tùy Tâm rồi lại nhìn Nam Cung Tuyệt, đầu nhất thời loạn lên.
“Ta biết” thân thể của mình dĩ nhiên nàng biết rồi, mấy ngày trước kinh nguyệt cũng chưa tới, hơn nữa trực giác cho biết nàng đang mang thai. Nghe Nam Cung Tuyệt vừa nói, nàng mới chứng thật. Bất quá nàng cho rằng thời cổ đại này không thể bắt mạch thấy sớm như vậy, tối thiểu phải qua một thời gian mới nhận thấy, hắn chỉ có bắt mạch không thôi cũng được sao? y thuật cổ đại đúng là bác học tinh thâm.
“Cái gì, nương tử, nàng biết, nàng sao lại biết?” Dương Á Sơ vội vàng lên tiếng.
“Ngươi biết? phu nhân biết y thuật?” lần này đến phiên Nam Cung Tuyệt kinh ngạc.
“Ta không biết a, ta chỉ là hiểu rõ thân thể của mình” cũng là biết chút kiến thức khi mang thai hơn các người mà thôi.
“Nương tử…” Dương Á Sơ định nói cái gì lại bị Nam Cung Tuyệt cắt đứt.
“Hỉ mạch của phu nhân mới có hai mươi ngày, đại phu cũng không bắt được a” Nam Cung Tuyệt nhướng mày nói.
“Không đúng, chính xác phải là hai mươi lăm ngày” Hẳn là cái ngày nàng ra khỏi nhà lao mới mang thai. Lộ Tùy Tâm vẫn không để ý tới nam nhân trước mắt đang lo lắng vạn phần, hướng Nam Cung Tuyệt lạnh nhạt nói.
Nam Cung Tuyệt trừng mắt nhìn nàng, nhất thời không hiểu được nàng đang nghĩ cái gì! Nàng không biết y thuật, sao lại hiểu rõ như vậy?
“Kia…”
“Tuyệt, ngươi im đi” Dương Á Sơ rốt cuộc cũng lên tiếng cắt đứt lời Nam Cung Tuyệt, chuyển hướng Lộ Tùy Tâm.
“Nương tử, sao nàng không nói cho ta?” hắn biết mấy ngày qua khẩu vị của nàng không tốt nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc nàng mang thai. Hai mươi lăm ngày, đó không phải là một lần nàng nói muốn sinh hài tử sao? sao lại vậy? không phải nàng nói không thể mang thai hay sao?
“Thêm một thời gian ngươi chẳng phải sẽ biết” Lộ Tùy Tâm không hiểu ngẩng đầu lên kích động nhìn Dương Á Sơ, có hài tử thì có gì kì quái đâu?
“Này…” Trên mặt Dương Á Sơ xác thật chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Ha ha, nếu như không phải hôm nay được tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối không tin ngươi cũng có ngày hôm nay, Á Sơ” Nam Cung Tuyệt cười lớn.
Hoàng Thạch Ngạo cũng gật đầu nói: “Chúc mừng Á Sơ, không lâu nữa là được làm cha rồi” nói xong cũng lấy từ trong ngực một khối kim bảng đưa cho hắn “ vốn đây là quà mừng lễ thành thân nhưng hai người thành thân quá vội vàng, ta không tới kịp, bây giờ coi như có chút quà tặng cháu tương lai”
Lộ Tùy Tâm vẫn nhìn qua Dương Á Sơ, nhận lấy “Cảm tạ”
Mà biểu lộ của Tuỳ Tâm khác hẳn với người thường khiến cho hai người cũng nhíu mày. Nữ tử này rất tỉnh táo, chính nàng đã khiến Dương Á Sơ liều lĩnh như vậy?
“Tuyệt, ta cần phải làm cái gì? Có gì cần chú ý? Còn có nàng gần đây ăn không ngon, ta lại nghĩ là trời nóng nực, vậy làm sao bây giờ? Nương tử ta sinh hài tử có bị nguy hiểm hay không?” Dương Á Sơ vì chuyện nàng mang thai mà kích động rồi phục hồi tinh thần lại, khẩn trương hỏi Nam Cung Tuyệt.
“…” Nam Cung Tuyệt cảm giác đầu mình bây giờ toàn mồ hôi lạnh.
“Ha ha, Á Sơ như vậy đúng là kì quan a, hôm nay đi một chuyến đúng là không uổng công” Hoàng Thạch Ngạo cười to.
“Tướng công, chuyện này chúng ta nói sau có được không, bây giờ việc cần làm không phải là tiếp đãi thật tốt hai vị khách hay sao?” Lộ Tùy Tâm buồn cười, biểu hiện của lão công nàng có phải đang vui mừng quá độ?
“Nương tử…” Dương Á Sơ hơi chút lấy lại tinh thần. đúng vậy, bây giờ còn sớm, bất quá cảm giác trong lòng hắn quả thật không kiềm chế lại được. Hắn sẽ làm cha? Hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm cha, bởi vì hắn nghe nàng từng nói không thể mang thai cho nên mới chưa từng nghĩ tới điểm này, nhưng mà bây giờ… hắn thấy tâm tình như đang treo ngược trên cao. Nghĩ tới mấy tháng nữa bụng nàng to ra, trên mặt Dương Á Sơ cười khúc khích.
“Phu nhân, ta xin cáo từ trước” sớm biết vậy hắn đã không nói, Nam Cung Tuyệt nhìn bộ dạng Dương Á Sơ cũng biết hôm nay hắn sẽ không có tâm tình đi uống rượu với bọn họ.
Hoàng Thạch Ngạo cũng đứng dậy hướng Lộ Tùy Tâm gật đầu.
“Tướng công…” Lộ Tùy Tâm gọi 1 tiếng người đang ở đó ngu ngơ, không có phản ứng a?
“A, làm sao vậy? nương tử, nàng có phải không thoải mái không a?” bị nàng hung hăng bấm một cái, nam nhân cười khúc khích lấy lại tinh thần, nhìn Lộ Tùy Tâm có chút khẩn trương.
“Nam Cung công tử cùng Hoàng công tử nói muốn cáo từ”
Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo lần nữa nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng đánh giá lại một chút Lộ Tùy Tâm, nữ tử này mang đến cảm giác không thể nói thành lời, một cô gái trấn định khác thường. Bất quá chỉ có như thế sao? Vậy mà có thể làm cho Dương Á Sơ khuynh tâm nhân thế?