Thất Phu Nhân

Chương 52: Thời cơ xuất phủ




Khẽ cúi đầu từ trong xe ngựa bước ra ngoài, trong phút chốc phảng phất toàn thân như tỏa ra ánh hào quang làm cho ánh mặt trời thất sắc, người này là người như thế nào?

Một thân thanh lam y, tóc đen buộc lên lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ chỉnh trương không có bất cứ tỳ vết nào, da trắng nõn nà như bạch ngọc mà ôn thuận. Hai chân mày đen thanh tú khiêm tốn mà cân đối. Lông mi dài song không che được hết thần thái trong ánh mắt lại bình tĩnh như mặt gương hồ nước làm cho người ta không nhìn ra chỗ sâu nhất ba động trong mắt, sống mũi cao ngất, môi sắc hồng…nam nhân này hoàn mỹ tới mức người khác nhìn vào cũng thấy xấu hổ.

Nam tử nhẹ nhàng tiến tới chỗ Vũ Mặc Nhiên, một thân ôn hòa thân thiết làm giảm bớt quý khí trên người hắn, văn ôn nho nhã dáng vẻ thư sinh làm giảm bớt sự xa lạ chỗ người đang nhìn hắn, tròng mắt sâu đánh giá một chút người trước mắt, nháy mắt phảng phất như có hoa nở, nam tử trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

“Nghe danh không bằng gặp mặt, Lộ vương gia, ngưỡng mộ đã lâu” Thủ hộ của Thiên Vũ hoàng triều! Trứ danh vô tâm vô tình!

“Thái tử khách khí, mời” Vũ Mặc Nhiên híp mắt khôi phục lại bình tĩnh lạnh lùng! Khẽ gật đầu tránh ra bên cạnh hướng nam nhân nói.

“Mời”

Vũ Mặc Nhiên để ý thấy vị Thái tử Thập Ngân quốc từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Đại hoàng huynh!này…lãnh mâu lóe lên, là lòng dạ Ngân Lưu Nhân đã sâu tới mức ngay cả hắn cũng không nhìn ra chút gì! Hay là trong đó còn có ẩn tình?

Kim Loan điện Hoàng cung

Đủ loại quan lại chỉnh tề đứng ở hai bên cửa! trong lòng mọi người giờ phút này đều rất hiếu kì về vị Thái tử Thập Ngân quốc này!

“Thái tử Thập Ngân quốc đến” Thanh âm thái giám một đường truyền đến cho tới Kim Loan điện.

Ngồi ngay ngắn trên long ỷ tròng mắt Vũ Mặc Phong lóe lên, trên mặt lộ rõ vẻ hứng thú!

“Mời Thái tử Thập Ngân quốc lên điện”

Rốt cuộc đã tới, Ngân Lưu Nhân, trẫm muốn tận mắt xem truyền thuyết ngươi và thần giống nhau đến đâu?Mong rằng không làm cho trẫm quá thất vọng.

Ngân Lưu Nhân tiến vào Kim Loan điện, ngay lập tức nhìn thấy nam tử ngồi trên chính vị.

Hoàng đế Thiên Vũ hoàng triều Vũ Mặc Phong, một thân long bào vàng óng ánh, băng cột đầu mão vua, tóc đen buộc cao lên, da thịt trắng nõn còn hơn cả nữ nhân, khuôn mặt trái xoan, hai lông mi cong chỉnh tề, đôi tròng mắt đen như vực sâu giờ phút này đang giống như đánh giá hắn, nam tử này so với tưởng tượng của hắn quả thật hơn rất nhiều!

Hay cho một mỹ nam tử phong độ, một thân ôn hòa giảm bớt đi tôn quý trên người hắn mà lại làm cho hắn thắng được lòng người…mí mắt thu lại, hắn hiểu vì sao vị này lại thu phục được lòng người. Quả thật đối thủ đã tới.

Hai bên đánh giá nhau xong, Ngân Lưu Nhân cười lên một tiếng, hàm răng trắng bóng, thân thiết cười.

“Tại hạ Ngân Lưu Nhân, tham kiến Thiên Vũ hoàng đế” thái độ khiêm tốn làm cho những người ở đây đều ấn tượng cho hắn điểm tối đa.

Thái tử Thập Ngân quốc thanh danh nổi khắp thiên hạ nguyên lại là người thân thiết ôn hòa như thế! Hắn lớn lên vốn là xuất sắc, hơn nữa một thân cơ trí tài giỏi, không hổ là thần trong lòng dân chúng Thập Ngân quốc.

Tròng mắt đen của Vũ Mặc Phong lóe lên, không hổ là Ngân Lưu Nhân, dùng ôn hòa để hóa giải phòng bị của người khác! Người này đối với tâm người khác đã tính toán được hết thảy..Ngay cả hắn cũng không thể không bội phục.

Nhưng là…con ngươi cơ trí lóe ra quang mang, Vũ Mặc Phong trên mặt cười nói:

“Ngân thái tử đường xa tới đây là vinh hạnh của Thiên Vũ quốc a!” chuyển sang hướng tiểu Thân tử “Tiểu Thân tử, lấy ghế ngồi”

“Vâng, Hoàng thượng”

Trên mặt vẫn lộ ra vẻ ôn hòa nhưng trong lòng cũng cảm thấy Vũ Mặc Phong hoàn toàn xứng đáng, là người trời sinh đế vương! Khó trách lại bị nhiều huynh đệ nhòm ngó ngôi vị đến như vậy! Tiên hoàng của Thiên Vũ hoàng triều chính vì phát hiện được khí chất đế vương trên người hắn mà mới vứt bỏ Hiên vương mình yêu quí nhất để cho hắn địa vị cao như hiện nay.

“Tạ ơn Hoàng thượng, bất quá…” ánh mắt lóe lên, để cho ta xem thực lực của Thiên Vũ hoàng triều mênh mông đại quốc đến mức nào.

Trên mặt nở nụ cười thân thiết.

“Bất quá, lần này mạo muội tới đây kỳ thực đặc biệt tới xin sự hỗ trợ của Thiên vũ hoàng đế”

Trên mặt Vũ Mặc Phong khẽ mỉm cười, “Nga? Ngân thái tử anh tuấn cơ trí, danh chấn thiên hạ, trẫm cũng hoài nghi không biết có việc gì trong thiên hạ mà Ngân thái tử không thể giải quyết?”

“Ha ha, chẳng lẽ Hoàng thượng không nghe câu tin đồn thì không thể tin sao?” giống như không nghe ra lời nói kì thực mang ý vị sâu xa, Ngân Lưu Nhân nhẹ nhàng mà cười nói.

Khóe miệng nhếch lên nhưng cũng không có cười, ánh mắt Vũ Mặc Phong hiện lên suy nghĩ sâu xa, Ngân Lưu Nhân quả thật có chuẩn bị trước! Bất quá…

“Thiên vũ hoàng triều những thứ khác không nói đến nhưng người thì so với Thập Ngân quốc thì hơn nhiều, có câu nói một người nan giải chẳng lẽ nhiều người cũng thấy khó? Tập hợp thông minh của mọi người, trẫm nghĩ vấn đề của Thái tử cũng có thể giải quyết”

Ngươi đã làm cho trẫm không thể quay đầu lại vậy ngươi có bao nhiêu vấn đề trẫm đều muốn nghe xem.

Ngân Lưu Nhân! Đây chỉ là bắt đầu! Trẫm muốn xem ngươi chính xác là nhân vật như thế nào?

“Được, Thiên Vũ hoàng triều hảo nhân hảo ngữ, xin thất lễ” tròng mắt chợt lóe “Ám Dạ, mang sách lại đây”

“dạ, điện hạ” bạch y nam tử ưu nhã tiến lên từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sổ con.

Nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, tiểu Thân tử đi xuống nhận lấy sách trong tay nam tử.

Tại chỗ văn võ bá quan, Lộ vương, Thanh vương, Đang vương thần sắc không đồng nhất.

Văn võ bá quan tò mò không biết chuyện Thái tử không giải được là gì?

Vẻ mặt Vũ Mặc Nhiên vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt xẹt qua tia đắc ý! Vũ Mặc Phong, lần này ta chờ xem ngươi mất thể diện ra sao!

Vẫn lẳng lặng không hề nói lời nào, Đang vương nhìn bầu không khí khẩn trương trong lòng than nhẹ.

Ánh mắt nhìn chung quanh một lần, Vũ Mặc Phong mở sách ra.

Một: một vạn binh lính bình thường cùng một trăm kỵ binh giao chiến, người nào thắng?

Hai: phía tây Thập Ngân quốc một lần tìm được một loại cây giống như cỏ, cao bốn năm thước,lá dài, một cành kết năm bông hoa hoặc ba bốn bông, quả thơm ngon mê người, có câu thứ mê người nhất chính là thứ độc nhất. Hoàng thượng có dámthử qua loại cây này hay không

Ba: Nam nữ người nào có trước?

Nhìn vấn đề viết trong này, sắc mặt Vũ Mặc Phong không hề biểu hiện gì, chẳng qua chỉ nhàn nhạt cười khép sách trong tay lại, đối với nam tử phía dưới vẫn vô cùng ôn hòa hỏi: “Điện hạ đưa ba đề này thì cho Trẫm bao nhiêu thời gian?”

“Ba đề ba ngày” giọng nói vẫn dứt khoát như trước vang lên từ phía Ngân Lưu Nhân.

“Được, Thái tử hãy chờ đáp án ba ngày sau của trẫm, Thanh vương, đưa thái tử tới biệt viện hoàng thất”

“Được, tại hạ sẽ mỏi mắt mong chờ”

“Thái tử, mời” Thanh vương đối với người phía trước cung kính nói. Đáng tiếc không thể nhìn thấy mặt Hoàng thượng biến sắc.

“Đa tạ Thanh vương” Ngân Lưu Nhân vẫn hữu lễ như trước.

Nhìn Ngân Lưu Nhân rời đi, Vũ Mặc Phong cầm chặt cuốn sách trong tay, Ngân Lưu Nhân này quá kiêu ngạo, công khai dám khiêu chiến với Thiên Vũ! Trẫm sẽ chờ xem ai mới là người cười cuối cùng?

Trong điện hồi lâu vẫn hoàn toàn yên tĩnh, nhìn vẻ mặt Hoàng thượng quan lại đều thấy không ổn, phục hồi lại tinh thần, trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương trở lại.

Thái tử Thập Ngân quốc này có vấn đề gì cần giúp đỡ? Nhìn thần sắc Hoàng thượng chắc không phải chuyện dễ?

“Hoàng thượng?” hồi lâu, tiểu Thân tử mới nhẹ nhắc nhở. Tiểu Thân tử đi theo hầu cũng có cảm giác hôm nay Hoàng thượng rất tức giận! Nhưng còn quan lại phía dưới thì sao? hắn đành phải mạo hiểm nguy cơ mất đầu mà tiến lên nhắc nhở.

“Truyền Hiên vương” thật lâu sau Vũ Mặc Phong mới nói ra mấy chữ.

May mà Hoàng thượng không có giận! tiểu Thân tử cảm thấy thật cảm tạ trời đất.

********* 

Vũ Mặc Hiên trong lòng trầm tư về hành động của Hoàng thượng, Hoàng thượng không phải nói hắn không cần vào triều sao? tại sao lại…?

“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” mặc dù trong lòng có một chút không rõ ràng lắm suy nghĩ của Hoàng thượng nhưng trên khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản.

“Bình thân” Vũ Mặc Phong lại bình phục tức giận như ban đầu.

“Tiểu Thân tử, đem sách của Thái tử đưa cho các vị Vương gia và đại thần xem một chút”. Tròng mắt đen trầm xuống quét một vòng trong điện làm cho người ta cảm thấy áp lực, cũng thấy bất an với sách này.

Thấy nội dung ở trong, Vũ Mặc Hiên trong đầu thầm nghĩ, thì ra là như vậy! Đại hoàng huynh, là chuyện này sao, Hoàng thượng đã muốn làm như vậy rồi, ta cũng không bảo vệ được huynh

Vũ Mặc Nhiên mặt mày nhăn lại: “Hoàng thượng, đề thứ hai Hoàng thượng có thể trả lời được sao? thần sẽ phản đối, Ngân Lưu Nhân này thật là lai giả bất thiện”

“Hoàng thượng xin nghĩ lại”

Chúng đại thần theo lời nói của Vũ Mặc Nhiên cũng quỳ xuống khẩn cầu, này…đây cũng là chuyện vạn lần không thể nói! Hoàng thượng là vua của một nước sao lại có thể mạo hiểm thử độc? lỡ như…lỡ như..Hậu quả thật không thể tưởng tượng được a~!

“Còn lại hai đề, các ngươi cho là có thể trả lời như thế nào?” Vũ Mặc Phong nhàn nhạt nhìn mọi người hỏi.

Này…mội người hai mặt nhìn nhau! Nhất thời không đáp lời được, nam nữ người nào có trước? này ai biết a?

Một vạn binh lính bình thường cùng một trăm kỵ binh tinh nhuệ, kẻ ngu cũng biết ai là người thắng!

Nhưng khi nhìn sắc mặt Hoàng thượng ắt hẳn không phải chuyện dễ dàng như vậy!

“Lộ vương, ngươi nghĩ sao?” Vũ Mặc Phong hỏi nam tử vẫn đứng yên trong điện.

“Thần biết vấn đề này không thể đưa ra câu trả lời” “Vì sao?” “Nếu đáp án là một vạn binh lính bình thường thắng, như vậy chẳng phải đối phương yêu cầu chúng ta thử nghiệm hay sao? phải hiểu rằng nếu ta dùng một vạn binh lính thường đối phó với một trăm kỵ binh tinh nhuệ Thập Ngân quốc, kết quả mọi người cũng nắm chắc, thương vong trầm trọng mà thôi” Thập Ngân quốc chỉ mười mấy năm ngắn ngủi từ nước phụ thuộc lên thành đối kháng với Thiên vũ đại quốc, việc này đã nói lên kỵ binh của Thập Ngân quốc cực kì lợi hại! hắn không phải tin lời nói của người khác nhưng mà quả thực đúng như vậy!

Nghe lời nói của Vũ Mặc Nhiên, các quan lại trong điện càng chụm đầu vào bàn tán

“Hiên vương, còn ngươi?”

Vũ Mặc Hiên khẽ trầm tư, nội dung trong sách này chính là nội dung mà Đại hoàng huynh cho hắn xem, chẳng qua chỉ thêm vào điều thứ hai là muốn Hoàng thượng thử thôi! Hắn phải thừa nhận vị Thái tử này quả thật có tâm cơ, dám công khai can đảm hỏi vua của Thiên Vũ hoàng triều có dũng khí để thử độc hay không? Chiêu này thật là cao! Hoàng thượng quả quyết không thể cự tuyệt,nếu không chẳng phải là nói mình sợ chết hay sao. Mà quan trọng nhất Hoàng thượng chính là người đứng đầu Thiên vũ hoàng triều. Còn đề thứ nhất cũng thật là nan giải, trả lời một vạn binh lính thắng thì tương đương là nói cho Thập Ngân quốc năng lực quân sự của Thiên Vũ hoàng triều, rồi chỉ e hắn đề ra cuộc đấu thật! Theo như Lộ vương gia nói, cho dù thắng cũng sẽ thương vong không ít! Huống chi Thập Ngân quốc mạnh nhất chính là kỵ binh, Thiên Vũ cũng không thể không có chiến lược mà động đến!

Rồi hãy nói…nghĩ đến vấn đề này, Vũ Mặc Hiên không thể không nói đề này ra thật khó, ai mà có thể trả lời được người nào trước người nào sau?

“Hoàng thượng, thần cho là ba đề này cũng có điểm mấu chốt, đáp án phải cẩn thận hiểu rõ ràng mới đưa ra, chúng ta còn ba ngày nữa”

“Đang vương, ngươi có ý kiến gì không?”

Khuôn mặt bình tĩnh của Vũ Mặc Đang khẽ mỉm cười: “Thần có chủ ý”

“Nga?”

Toàn trường cũng nhìn chăm chú vào hắn, này…Đang vương này có cách giải quyết vấn đề khó khăn này sao?

Vũ Mặc Phong chỉnh lại tư thế ngồi thẳng, trong ánh mắt lộ ra tia vui mừng.

“Đang vương biết trả lời như thế nào?”

Nhìn thần sắc Hoàng thượng, Đang vương quỳ xuống nói: “Thần có tội, thần cũng không biết đáp án”

Mọi người đang đợi chờ lại quay về buồn bã, Vũ Mặc Phong tròng mắt lóe lên: “Như vậy chủ ý của Đang vương là gì?”

“Thần nghĩ, Hoàng thượng sao không dán thông báo tại Hoàng bảng tìm người tài tương trợ?  Ngân thái tử nói cho Hoàng thượng ba ngày nhưng cũng không nói Hoàng thượng không thể mời người hỗ trợ a! Chỉ cần là người của Thiên Vũ trả lời thì cũng chính là Hoàng thượng trả lời, như vậy càng chứng tỏ Thiên Vũ chúng ta nhiều người tài” Nếu không đáp án cũng không thể chạy tới được a! Đang vương thầm nghĩ.

Đang vương vừa nói xong, trên mặt mọi người cũng ngộ ra cái gì đó, đúng a! Thiên vũ hoàng triều lớn như vậy chẳng lẽ tìm không ra người nào có thể giải được sao?

“Hoàng thượng, Đang vương nói rất đúng, Thiên Vũ đại quốc mênh mông chẳng lẽ lại bị Thập Ngân quốc gây khó dễ, thần cũng đồng ý với ý của Đang vương”

Lưu đại nhân nguyên lão hai triều thở hổn hển bước ra đại điện hô lên. Hắn nghe nói Thái tử Thập Ngân quốc tới nên mới bò từ trên giường để lên thượng triều. Vừa tới ngoài điện đã nghe thấy đề nghị của Đang vương, mặc dù hắn không biết vấn đề này khó khăn ra sao nhưng nếu nói lai giả bất thiện, thiện giả bất lai đạo lý này hắn cũng biết, cho nên hắn cũng vội vàng đồng ý.

“Là Lưu đại nhân…” “Lưu đại nhân…” “Lưu đại nhân không ở nhà dưỡng bệnh mà vào triều làm gì” Vũ Mặc Phong nhìn về phía lão nhân.

“Hoàng thượng, cựu thần…cựu thần…trong lòng hiểu, đã không còn việc gì” thật vất vả mới đem một câu nói cho xong.

“Cựu thần tham kiến…”

“Còn không mau đỡ Lưu lão nhân, ban ngồi” nhìn người khẽ run lên phải hành lễ, Vũ Mặc Phong vội vàng bảo Đang vương đỡ lấy lão nhân, phân phó mấy người bên cạnh đem ghế tới.

“Tạ Hoàng thượng”

Tròng mắt đen suy tư hạ xuống, xem ra cũng chỉ có thể tạm thời làm thế.

“Truyền ý chỉ của Trẫm, thiếp hoàng bảng, đem công bố ba đề của Thái tử Thập Ngân quốc! trong ba ngày truyền đến các thành, huyện, thôn, có người tài phải lập tức mang đến kinh thành. Treo thưởng Một vạn lượng. Nếu có người kháng lệnh giết ngay tại chỗ không cần luận tội”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Đường phố trong kinh thành bởi vì chuyện của Ngân thái tử mà bàn tán say sưa, quán trà khách điếm đều nói đến, không nghĩ rằng việc tới nhanh đến vậy, chưa đầy hai canh giờ sau, một đoàn cấm vệ quân xuất hiện.

“Làm sao vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì a?” khách nhân trong Du Nhiên cư nhìn thấy cấm vệ quân bên ngoài không khỏi kinh ngạc.

“Không biết, đi xem một chút đi” tên còn lại vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

“ta cũng phải đi xem một chút”

Trong đại sảnh một đám người chen nhau chạy ra ngoài.

“A..” tiểu nhị đụng vào người ai đó thiếu chút nữa té nhào, may mà có người đỡ hắn, ngẩng đầu đang định nói lời cảm ơn thì đập vào mắt chính là chủ tử xinh đẹp liền không thể tách ra.

“cám ơn chủ tử” hắn hơi đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào dung nhan của chủ tử, chủ tử thật quá dễ nhìn, so với nữ nhân còn hoàn hảo hơn.

“Cẩn thận một chút” Dương Á Sơ ôn hòa dặn dò.

“dạ, tiểu nhân lần sau nhất định sẽ cẩn thận” Chủ nhân đang nói chuyện cùng hắn! giọng chủ nhân thật dễ nghe. Nghĩ như vậy, trong lòng tiểu nhị thầm thở dài một tiếng, bây giờ ai chẳng biết đệ nhất công tử chính là chủ tử, cũng là Đông gia của Du Nhiên cư, lại còn là chủ nhân của thủ phủ Thiên vũ hoàng triều. Chủ tử sau lần tiếp nhận Dương gia cũng ít xuất hiện ở Du Nhiên cư hơn.

Hại hắn ngay cả thỉnh thoảng nhìn chủ tử một chút cũng không có cơ hội.

“Ngươi đi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì” Dương Á Sơ vừa mới đi xuống lầu đã nhìn thấy tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài, nhìn ra thấy cấm quân lông mày không khỏi khép lại, này…đã xảy ra chuyện gì? Đi phân phó người bên cạnh ra xem một chút.

“Vâng thiếu gia” thiếu niên thanh tú vội đáp lời.

************

Trên đường phố nơi đông người nhất.

“Ai nha! Đừng có chen chúc, để cho ta nhìn với”

“Là ngươi chen chứ còn ai vào đây nữa?”

“mọi người đừng cãi nhau, đây là hoàng bảng chứ có phải là chỗ có thể lớn tiếng xôn xao?” một tên lính nghe tiếng động lớn liền nói.

Đám người đang sôi trào nghe nói là Hoàng bảng không hẹn mà cùng hạ giọng yên lặng, Hoàng bảng đấy a! không cẩn thận mất đầu như chơi. Nghĩ như vậy cả đám dân chúng vậy quanh cùng lui về phía sau một bước. Hoàng bảng này vẫn nên quan sát từ xa thì hơn!

*******************

Lộ vương phủ trúc viện.

“Phu nhân, ta đã trở về” Tử Vân đi chưa vào trúc viện đã sớm hô lên, nhưng không nghe thấy phu nhân đáp lại.

Chẳng lẽ phu nhân đang ngủ?” nhưng phu nhân ban ngày đâu có ngủ mấy a, nàng luôn nói buổi tối ngủ nhiều rồi nên ban ngày không thể ngủ nữa, nếu không càng mất tinh thần.

“Phu nhân?” ở ngoài cửa nhẹ hô.

Ách? Phu nhân không có trong phòng sao? nhẹ đẩy cửa ra, bên trong không có ai.

“Phu nhân đi đâu vậy a?” Tử Vân nhíu mày. Hay là phu nhân đi tản bộ? không…sẽ không, phu nhân cũng rất ít khi ra bên ngoài trúc viện.

Đến chỗ Đại phu nhân? Hay là…

“Phu nhân?” Tử Vân ấp úng kêu lên, trong lòng hơi thấy khủng hoảng.

********************

Lộ vương phủ một góc hẻo lánh.

Nơi này so với trúc viện an tĩnh hơn, nhưng mà trời đất khác biệt, tuy nói trời nhưng nhã trí đơn giản! có thể nói là một nơi tốt! so với linh ngọc lâu của Đại phu nhân, Lộ Tùy Tâm thích phong cảnh nơi này hơn.

Nhìn người ngồi đối diện, Tam phu nhân Tuyết Quyên, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười: “Tam phu nhân còn có chuyện gì sao?”

Tuyết Quyên lắc đầu, nàng còn có thể có chuyện gì chứ? So với cô gái trước mắt nàng thật ra đã sai quá nhiều.

“Cáo từ” nhẹ nhàng nói rồi sau đó ưu nhã thong dong đứng dậy.

Tam phu nhân này bản chất cũng không xấu, bên trong vẫn còn chất phác, chẳng qua là…đáng tiếc, cái chất phác ấy lại đem tình yêu đưa cho người như vậy, yêu một người nam nhân không yêu mình nhất định sẽ phải chịu đựng cuộc sống thế hay sao.

Một chữ tình làm tổn thương biết bao nhiêu người vô tội, nhiều thiếu nữ đã thua dưới kiếm của nó, mà nam nhân thì sao? nam nhân tổn thương vì tình thì càng ít!

Vũ Mặc Nhiên, thật ra ngươi rất hạnh phúc, ngươi có nhiều nữ nhân thật lòng giao trái tim đưa hết cho ngươi như vậy, vì sao ngươi lại không nhìn ra?

Tình yêu ở ngay bên cạnh ngươi, chẳng qua ngươi lựa chọn không nhìn ra mà thôi, là bởi vì ngươi không cần những thứ này sao? Thế nhưng sao lại đem hy vọng tới cho các nàng?

Nàng hôm nay tới tìm riêng Tam phu nhân chủ yếu là giải quyết chuyện Tử Vân, nàng không muốn Tử Vân sau này lại buồn phiền vì chuyện này, lại càng không muốn Tuyết Đào đến tìm. Nếu như không bởi vì chưa tìm được người nòa tốt với Tử Vân thì lúc lấy được văn tự bán thân nàng ngay lập tức sẽ để Tử Vân đi. Nhưng là…Tử Vân thân cô thế cô không có người thân, ra ngoài làm sao sống được? nàng phải suy nghĩ cả vấn đề này nữa mới được.

Đi trước một bước là một bước! Nếu thời điểm Tử Vân nên lập gia đình mà nàng vẫn không thể xuất phủ, nàng còn có hai nghìn lượng, có thể làm cho Tử Vân an ổn sống cả đời.

Vừa tới trúc viện nàng đã nhìn thấy Tử Vân ngây ngốc rơi lệ ngồi ở cửa không khỏi cả kinh, Tử Vân làm sao vậy?

“Tử Vân”

Tử Vân vốn đang vất an nghe được giọng nói quen thuộc nhất thời quên mặt mình đang đầy nước mắt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tùy Tâm đứng ở trước mặt nàng, “Oa…phu nhân…người đi đâu vậy? Tử Vân lo lắng muốn chết”

“Nhìn Tử Vân ở trong ngực, trong lòng Lộ Tùy Tâm cảm thấy dòng nước ấm chảy vào! Đây chính là cảm giác ấm áp a? thật là thích!

“Được rồi, đừng khóc, chim bay qua cũng bị tiếng khóc của ngươi dọa ngã rơi xuống kia kìa” thanh âm nhàn nhạt làm cho Tử Vân bĩu môi, giơ tay lên lau mặt, “Phu nhân, người đi đâu vậy?” hại nàng lo lắng sợ hãi. Sợ phu nhân sẽ bị những phu nhân khác khi dễ, sợ phu nhân lại bị Vương gia đưa đi, càng sợ phu nhân ném nàng ở đây một mình mà chạy đi mất.

“Đi chỗ Tam phu nhân” chăm chú nhìn Tử Vân, “Sau này Tuyết Đào sẽ không tới tìm ngươi nữa đâu”

“Phu nhân…” nàng lẩm bẩm nhìn vẻ mặt phu nhân, Tử Vân vừa mới ngừng khóc bây giờ nước mắt lại rầm rầm rơi xuống đất.

“…”

“…Phu nhân…người đối với ra thật tốt” “cả đời này Tử Vân cũng sẽ đi theo bên cạnh người”

“Thôi được rồi, đi rửa mặt đi, sau đó kể lại chuyện bên ngoài cho ta có được không?” khẽ đẩy đẩy Tử Vân đi,Lộ Tùy Tâm nở ra nụ cười cùng ánh mắt ôn nhu.

“…Ân…”

“Bên ngoài có phải rất nhiều người không?”Lộ Tùy Tâm trong phòng bếp nổi lửa đun nước tới bên hỏi Tử Vân.

“Ân, phu nhân, rất nhiều quan binh”

Đó là điều đương nhiên, Thái tử một nước tới chơi, trị an dĩ nhiên là quan trọng nhất.

“Nhưng mà Thái tử kia mặt mũi hình dáng ra sao cũng không biết” Cũng chỉ thấy một đám quan binh dàn hàng, lại còn thêm biết bao nhiêu người, nàng không cao nên căn bản không chen chúc được lên phía trước.

“Bất quá, Lý đại ca nói, lần sau có náo nhiệt sẽ cho ta đi xem” hôm nay còn nhờ có Lý đại ca kéo nàng một phen nếu không đã bị đè bẹp chết rồi.

“Phu nhân…”

Tử Vân lúc nói náo nhiệt ở phía ngoài không ngừng khoa tay múa chân, thấy phu nhân chỉ mắt chứa ý cười không nói lời nào nhất thời nhớ ra cái gì đó liền ngừng lại, trong lòng thầm mắng mình, ngươi đúng là đồ con heo, đần độn ngu ngốc, phu nhân là muốn có cuộc sống tự do, vậy mà mình ở trước mặt phu nhân lại thao thao nói đến tình cảnh bên ngoài, phu nhân nghe thế có phải càng thêm khổ sở không chứ.

“Làm sao vậy?”

Nhìn Tử Vân đột nhiên dừng lại, Lộ Tùy Tâm không giải thích được nên hỏi.

“Phu nhân, người rất muốn ra bên ngoài phải không?” nàng vẫn chưa quên phu nhân từng nói muốn đi khắp thiên hạ tất cả mọi nơi đâu.

“Đúng a”

Cuộc sống tự do ai ai mà chẳng mơ tưởng! ngay cả Tử Vân ra ngoài một chuyến cũng vô cùng vui vẻ huống chi người như nàng khát vọng tự do sẽ không có sao?

“Phu nhân, nếu không người trốn đi” cắn cắn đôi môi, Tử Vân đột nhiên nói, nàng không muốn thấy phu nhân buồn bã như thế này.

Nhẹ nhàng cười một tiếng, trốn? nha đầu này!

“Ta nói thật, phu nhân, ta…ta sẽ bảo vệ người” nhìn người trước mặt cười, Tử Vân liền dậm chân nói.

“Ta biết ngươi nói thật, nhưng ta sẽ không trốn” Trốn đi đâu đây? Trong thiên hạ này chỗ nào mà không phải của hoàng thất, chạy đi rồi một ngày nào đó sẽ bị bắt trở lại. Dĩ nhiên nàng cũng không có ý nói Vũ Mặc Nhiên là không thể, mà là quyền uy hoàng thất không buông tha cho ai dám khiêu chiến. Nàng tuy khát vọng tự do nhưng cũng không muốn trải qua cuộc sống lúc nào cũng phải tránh né chạy trốn.

Nhìn trong viện, Lộ Tùy Tâm còn đang suy nghĩ sắc mặt Tử Vân lúc bảo nàng trốn, trong lòng ấm áp, Tử Vân, cảm ơn ngươi! Tình cảm của ngươi khiến cho ta cảm thấy rất hạnh phúc.

“Tùy Tâm” Dương Á Sơ thấy khung cảnh chỉ có giai nhân ngồi tùy ý trên mặt đất trống trải, mới lo lắng sợ nàng sẽ bị cảm lạnh.

Hướng trên đỉnh đầu có người gọi nàng, theo phản xạ ngẩng lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt tinh xảo của Dương Á Sơ, ánh mắt lộ ra vẻ không đồng ý, hắn làm sao vậy?

“Đứng lên đi, Tùy Tâm, trên mặt đất lạnh lắm! Đối với thân thể không tốt” hướng người trên mặt đất vươn tay ra.

Nàng kinh ngạc nhìn bàn tay thon dài phía trước, trong lòng lộ tùy tâm thấy giật mình, quan hệ như vậy nàng thật sự không có điểm nào thích ứng được. Nàng cô đơn quá lâu, lâu đến nỗi nàng đã quên mất mình thật ra rất cần có người quan tâm chăm sóc.

Nhưng là ở chỗ này nàng còn có Tử Vân, ở trong mắt nàng như một đứa trẻ ngây thơ nhưng lại cho nàng cảm giác thực sự quan tâm chưa từng có, làm cho nàng ấm áp vô cùng.

Mà nam nhân trước mắt này nàng cũng không nhớ rõ mình có giao tình đến đâu nhưng trong mắt hắn thực sự là quan tâm, một nam nhân có đôi mắt sâu như vậy, sâu tới mức nàng không dám nhìn thẳng vào, nàng thì có tài đức gì, chưa từng mở rộng lòng nhưng lại nhận được chân tình tinh khiết của hắn?

“Tùy Tâm?” Dương Á Sơ nhìn nàng, vì nàng cúi đầu nên giờ phút này hắn cũng không thấy trong mắt nàng đang lay động.

Nhẹ hít một hơi, cảm giác khác thường trong lòng bình phục một chút, Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng đem tay mình đặt lên trên tay nam nhân đang muốn đỡ nàng đứng lên.

Tim hắn đập mãnh liệt! trong lòng hắn giờ phút này cảm giác chính là như vậy, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình! Vỗn đơn thuần chỉ muốn đỡ nàng cho nên cũng không suy nghĩ động tác của hắn có thích hợp hay không! Nhưng nàng lại không cự tuyệt càng làm cho hắn mừng như điên.

Bàn tay mềm mại đang ở trong tay hắn nhưng ngay sau đó liền rút tay ra, nhặt cuốn sách trên mặt đất, thì ra nàng ngồi trên bìa sách.

Dương Á Sơ đem bàn tay vừa nắm lấy tay nàng co lại vào trong như muốn lưu lại rung động trong lòng bàn tay.

Vừa rồi hắn được đỡ lấy tay nàng! Vừa rồi hắn được đỡ lấy tay nàng! Khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân của Dương Á Sơ tản mắt vui vẻ, ngay cả Lộ Tùy Tâm cũng cảm thấy.(ngây thơ wa^^)

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam nhân đang cười ngây ngô ở đó, Lộ Tùy Tâm cũng không biết trên mặt nàng cười tự lúc nào.

Mà nụ cười thản nhiên của lộ tùy tâm làm cho Dương Á Sơ lẩm bẩm nói: “Nàng thật là rất đẹp! Tùy Tâm” nàng cười lên thật đẹp, đẹp đến mức nhật nguyệt thất sắc.

“Ngươi cũng rất đẹp” nam nhân này cũng đơn thuần tinh khiết như Tử Vân vậy, ít nhất trong mắt nàng là như thế. Cũng làm cho nàng yên tâm không phòng bị! nam nhân này sẽ không làm tổn thương nàng! Nàng biết như vậy, không cần lý do!

Ân? Dương Á Sơ nghe được lời nói của Lộ Tùy Tâm không khỏi ngây ngốc, hắn đem lời trong lòng nói ra vậy mà Tùy Tâm không có tức giận, còn nói hắn rất đẹp? hắn không nghe lầm chứ?

“Ngươi tìm ta là có chuyện gì không?” hắn không không có việc gì làm sao? chắc là Du Nhiên cư làm ăn rất tốt.

“Ân…” ở trước mặt người khác có thể chậm rãi nói nhưng chỉ cần đối mặt với nàng, Dương Á Sơ cảm giác mình giống như là một tiểu hài tử không điều khiển được mình nữa. Điều này khiến cho hắn ảo não không dứt a~!

“Dương công tử, phu nhân nhà ta hỏi ngươi, ngươi có chuyện gì không?” Tử Vân bước ra nhìn thấy ngay Dương công tử đang đứng ngây ngốc này. Dương công tử đúng thật là đẹp tuy nhiên chỉ cần nhìn thấy phu nhân lại trở nên ngây ngốc như vậy. Ai~! Thật đáng tiếc! bất quá, nhìn Dương công tử như vậy cũng không tồi!

“Nga, đúng vậy” Dương Á Sơ lấy lại tinh thần nhìn thấy trong mắt Tử Vân đúng là đồng tình, không khỏi cười khổ, đệ nhất công tử, Dương Á Sơ cố chấp từ thời điểm gặp nàng đã sớm biến mất rồi! có chăng chỉ là khát vọng được đứng bên cạnh nàng. Cho nên hắn nguyện bỏ tất cả chỉ để đổi lấy cơ hội có thể được ở bên nàng mà thôi.

“Không biết Tùy Tâm có biết, hôm nay Thái tử Thập Ngân quốc vào kinh rồi?”  Lộ vương cùng người nọ chắc giờ phút này cũng sứt đầu mẻ trán đi! Thái tử Thập Ngân quốc!Quả thật tâm kế hơn người, xem hắn ra tay lần này chắc mang đến không ít phiền toái cho Vũ Mặc Phong!

“Biết, làm sao vậy?”Chuyện lớn như vậy mấy ngày trước hắn cũng có nói rồi a!

“Hoàng đế cùng Lộ vương gia bị hắn ra vấn đề rất khó trả lời” nếu không cũng không thông báo ra hoàng bảng. Hắn tin rằng Vũ Mặc Phong đang vô cùng là tức giận a~! ha ha! Khó có người lại làm cho Vũ Mặc Phong tức giận, hắn quả thực rất tò mò! Mà đề của vị Thái tử kia ra đúng là tuyệt không còn gì để tuyệt! ban đầu hắn còn sửng sốt suy nghĩ suy tư thật lâu.

“Vấn đề khó trả lời?” trong con ngươi liền phát sáng, Lộ Tùy Tâm cảm giác mình bắt được cơ hội vàng, chẳng qua là…ngay cả Vũ Mặc Phong, Vũ Mặc Nhiên đều không giải ra thì chắc đề này cũng vô cùng khó khăn a! Ai, nghĩ được như vậy, tâm Lộ Tùy Tâm lại hơi buồn một chút.

Nhìn vẻ mặt biến hóa của Lộ Tùy Tâm, Dương Á Sơ trong lòng cũng sáng ngời! Đây đúng là thời cơ tốt,có thể làm cho nàng danh chính ngôn thuận rời đi! Nhưng là…đề kia ra quả thật không phải chuyện dễ, huống chi trong đó còn có một đề là muốn Vũ Mặc Phong thử độc.

Này…

Ngay cả Dương Á Sơ cũng không giải được, nghĩ đến cái khả năng nhỏ nhoi của mình mà thương cảm, nhưng là…

“Ta nghĩ Dương Á Sơ ngươi cũng đoán ra được ta đang nghĩ cái gì nhưng chỉ cần có một tia hy vọng ta tất sẽ không buông tha, cho nên ta cần hiểu một chút cách đối nhân xử thế của vị Thái tử này, tốt nhất là những chi tiết như gặp chuyện gì lớn chẳng hạn. Này…ngươi có thể giúp ta không?” Tâm lý học đã nói, muốn chân chính biết một người trước tiên phải hiểu chi tiết về người đó thì mới đoán ra tính cách của hắn. Nếu là hắn ra đề tất nhiên sẽ liên quan cùng mục đích của hắn. Nàng chủ yếu là đi giải đáp tính huống của hắn.

Nhìn sâu vào cô gái bình thản tỉnh táo, Dương Á Sơ cảm giác được rung động! nàng tỉnh táo để cho hắn phải xấu hổ! nàng…vĩnh viễn chói mắt đến đoạt người. Bất kể như thế nào hắn cũng phải timd mọi biện pháp để giúp nàng đạt được tâm nguyện, ở trong lòng âm thầm thề.

“Ta cũng không biết nhiều nhưng vị Thái tử này nghe nói am hiểu nhất là làm lung lạc lòng người” mà không người nào có thể địch lại! ít nhất truyền thuyết về năng lực của hắn đúng là làm cho người khác phải chú ý, Thập Ngân quốc trong tay hắn có thể nói không chỉ lớn mạnh hơn gấp mười.

Nga? Lòng người? nhướng cao lông mày, Lộ Tùy Tâm ý bảo Dương Á Sơ nói tiếp.

“Bất quá tuy chỉ là tin đồn nhưng vị Ngân thái tử này không hề tầm thường, hắn mười tuổi đã tiếp nhân chỉnh đốn và cải cách Thập Ngân quốc, vốn chỉ là một nước nhỏ không có vị thế còn phải phụ thuộc vào Thiên Vũ hoàng triều vậy mà mười mấy năm đã biến thành quốc gia ngang tầm với Thiên Vũ quốc, đó cũng phải may mắn do trời mà thay đổi nhờ năng lực của Thái tử, hắn đem Thập Ngân quốc kết thành một lực lượng cường đại, mà lực lượng này rốt cuộc cũng uy hiếp được Thiên vũ hoàng triều”

Dương Á Sơ chậm rãi nói, đem tất cả những gì hắn biết nói cho Lộ Tùy Tâm, mà Lộ Tùy Tâm không nói được lời nào, chỉ lẳng lặng nghe, hai người giờ phút này không còn cái cảm giác dĩ vãng hòa hợp nữa…

“vì sao vị Thái tử Thập Ngân quốc không lên ngôi?” nhi tử năng lực như vậy, thực quyền cũng là ở hắn, vậy mà còn ở đó ôm cái hư danh sao?

Lộ Tùy Tâm đưa ra một vấn đề

“Cái này…ta cũng không biết” hắn cũng không thể trả lời! Hoàng đế Thập Ngân quốc tuổi tác cũng đã cao, Thái tử năng lực như vậy sao không truyền ngôi?

“Vậy đề hắn ra cho Hoàng thượng là gì?”

Vị Ngân thái tử này đúng là một kỳ nhân! Hắn thời đại sau vậy mà hiểu được tầm quan trọng của lòng người như vậy.

Dương Á Sơ đem những gì trên hoàng bảng nói cho Lộ Tùy Tâm.

“Ngươi nói gì? Lặp lại một lần nữa” lúc nghe thấy Dương Á Sơ miêu tả trong đầu nàng vọt ra mũi tên! Vội vàng chứng thật phỏng đoán trong lòng.

“Một vạn…”

“Không phải, là điều thứ hai” là cà chua sao? ở chỗ này có thể trồng được cà chua sao?cà chua thu hoạch phía tây vực, cổ đại trung quốc là không có, nàng nhớ hình như là thời Đại minh mới từ bên ngoài du nhập vào, nhưng là…cái dị thời này cũng có sao?

“Cây thân dài, cao bốn năm thước, lá dài, hoa nở thành đám năm bông hoặc ba bốn bông, quả ngọt mê người, có câu nói đồ mê người nhất là thứ có độc nhất! Hoàng thượng có dám thử”

Dương Á Sơ lặp lại lần nữa, nhìn bộ dạng kích động của Tùy Tâm chẳng lẽ nàng biết loại quả này? Nhưng là không có lý do a?

Quả thật là cà chua! Thật là cà chua xuất hiện sao? nàng nhất định phải xem trước mới có thể khẳng định có phải hay không! Lộ Tùy Tâm lâm vào trầm tư! Mỗi một câu thì không có vấn đề! Câu thứ ba cũng không có vấn đề! Bây giờ tối trọng yếu là phải xác thực đó có phải là cà chua hay không?

Chậm rãi cười một tiếng, bất kể gì chăng nữa, cơ hội này quả thật khó kiếm, nàng không bắt lấy thì cũng không tìm được cơ hội tốt như vậy lần thứ hai.

“Dương Á Sơ, ta cần sự trợ giúp của ngươi” mà người có thể giúp nàng cũng chỉ có Dương Á Sơ.

Kinh ngạc nhìn nụ cười của cô gái, trong lòng Dương Á Sơ khiếp sợ không biết hình dung như thế nào! Nàng…nàng có thể giải những đề này? Này…

“Đúng, nhưng ta cần xác nhận có phải giống suy nghĩ trong lòng ta hay không, cơ hội này có thể cả đời khó gặp đến cho nên ta muốn thử xem, nhưng nhất quyết ta muốn cùng trao đổi điều kiện với Vũ Mặc Phong, Vũ Mặc Nhiên”

Trong lòng sóng biển quay cuồng! Dương Á Sơ gần như mê nhìn cô gái đang chậm rãi nói chuyện, vì nàng mà bị thuyết phục, vì trên người nàng phát ra ánh hào quang thuyết phục lòng người! Tất cả mọi người đều khó có thể trả lời vậy mà nàng lại dễ dàng nhanh đến như vậy. Này…này là thông tuệ đến bậc nào!

Nàng…là kỳ nữ!

“Dương Á Sơ?” Lộ Tùy Tâm nhíu mày, Dương Á Sơ sao lại nhìn nàng như vậy, giống như đang kinh sợ vậy. Bộ dạng nàng dọa người khác lắm sao?

“DƯƠNG Á SƠ?” hơi lớn giọng kêu lên. Hắn đang suy nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy a?

“Tùy Tâm, trên ngươi nàng còn có cái gì mà ta không biết không? Nàng giống như mê hương vậy!” trên đời khó khăn nhất chính là giải mê! Con ngươi cuồng nhiệt lấy lại tinh thần để cho Lộ Tùy Tâm không dám nhìn thẳng! Hắn…

“Dương Á Sơ…”

“Được, cần ta làm gì?”

“Giúp ta gặp Vũ Mặc Phong và Vũ Mặc Nhiên” nàng cần ra điều kiện với họ.

Dương Á Sơ kinh sợ, trong lòng hắn có điểm không muốn bọn họ biết tài năng của nàng! Nhưng mà…không có bọn họ, không có cơ hội này thì nàng cũng rất khó khăn thoát khỏi. Hắn nhịn, bọn họ dù gì cũng đã phát hiện ra nàng đặc biệt rồi, chẳng qua là…hắn có thể tưởng tượng đến bộ mặt băng giá của Vũ Mặc Nhiên bị phá vỡ hay không a, còn có thần sắc Vũ Mặc Phong có biến đổi đặc sắc đến mức nào? Hắn thật khẩn cấp.

“Nàng xác định sao?Tùy tâm” nàng thật đối với Vũ Mặc Nhiên không hề có chút tình cảm nào sao?

“Ta dĩ nhiên xác định” nàng thản nhiên đón nhận ánh mắt tra cứu của Dương Á Sơ, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.

Thấy đôi mắt sáng trong như nước, đạm như gương, trong lòng Dương Á Sơ mừng như điên.

Nhìn Dương Á Sơ rời đi, Lộ Tùy Tâm không thể che hết niềm vui trong lòng! Nếu vận khí nàng tốt thì có thể rời đi rồi! Nhìn thoáng qua mảnh sân quen thuộc trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn. Dù sao nàng cũng từng sống một thời gian dài ở đây.

“Phu nhân..” nhìn phu nhân trầm mặc nhìn sân trúc viện giống như sắp sửa ly biệt, Tử Vân mới hoảng sợ tiến lên kéo lấy tay của Lộ Tùy Tâm.

“Phu nhân, người đã nói lúc người rời đi sẽ dẫn theo cả ta”

Phu nhân nói gì với dương công tử nàng ở bên cạnh mặc dù nghe không hiểu vài cái nhưng cảm giác phu nhân như rất vui vẻ, mà Dương công tử cũng kích động. Mà thứ có thể làm cho phu nhân vui vẻ chỉ có khả năng là rời khỏi vương phủ.

“Nha đầu ngốc, ta cũng đã nói chỉ cần ngươi nguyện ý ta sẽ dẫn ngươi đi cơ mà”,dù không đồng ý ta cũng vẫn đem ngươi đi, để ngươi ở trong Vương phu này ta ở ngoài cũng không an tâm được, may mà nàng đã giải quyết xong vấn đề của Tử Vân rồi, nếu không đến lúc đó Vũ Mặc Nhiên lại lợi dụng Tử Vân để uy hiếp nàng thì hỏng.

Bất quá, nàng vẫn phải phiền Dương Á Sơ giúp nàng chiếu cố tới Tử Vân mấy ngày, chỉ cần đàm phán với hai người đó thành công, nàng trước tiên vẫn phải an bào Tử Vân ra ngoài. Lỡ như đấy không phải là quả cà chua thì Tử Vân giao cho Dương Á Sơ nàng cũng an tâm phần nào.

Cái này cũng là đánh cuộc cả bản thân, thắng là thắng toàn bộ, thua thì sẽ thua hoàn toàn.

Nếu như không thử thì sao biết mình thắng hay thua?

“Được rồi, Tử Vân, ngày mai ngươi tới chỗ Dương công tử ở tạm vài ngày, chờ ta giải quyết hết thảy mọi việc sẽ đến tìm ngươi, được không?”

“A, phu nhân…ta không muốn rời người đi”

“Không có chuyện gì đâu, ít nhất ba ngày ta sẽ tới tìm ngươi”

“Phu nhân, ta có phải đi tới chỗ Dương công tử mới tốt cho người hay không?”

“Phải”

“Nga, Tử Vân biết rồi” nàng tin tưởng phu nhân.

“Tử Vân, nếu ngươi không chê thì sau này gọi ta là tỷ tỷ có được không?” nàng vẫn hy vọng Tử Vân gọi nàng là Tỷ tỷ, nhưng nha đầu này không thể thoát khỏi tư tưởng chủ tớ, cho là gọi nàng bằng tỷ tỷ là không phải phép.

“Phu nhân…”Ơ Tử Vân nhìn khuôn mặt thật lòng của Lộ Tùy Tâm, hốc mắt hơi đỏ.

“…Tỷ…tỷ…tỷ tỷ…” thanh âm nói lắp có phần cảm động! nàng có tỷ tỷ rồi.

“Ân” Lộ Tùy Tâm cũng khẽ mỉm cười đáp lại.

“Tử Vân có phải không nỡ không, dù sao ngươi cũng đã ở Lộ vương phủ này nhiều năm” Tử Vân mặc dù đem bán mình vào Lộ vương phủ làm nha hoàn nhưng sống nơi này lâu như vậy cũng đã dần dần đem nơi đây là nhà của mình. Lúc rời đi trong lòng cũng có điểm không nỡ.

“ Nhưng là Tử Vân càng muốn cùng phu nhân…à…cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ” thành tâm nói.

Nhìn khuôn mặt chân thành của Tử Vân, Lộ Tùy Tâm vui vẻ nở nụ cười làm cho Tử Vân nhìn thấy cũng mê muội.