Thất Phu Nhân

Chương 50: Muốn nhìn thấy ngươi hạnh phúc




“Cho nên ngươi cố ý đi hấp dẫn Hoàng thượng?” chẳng lẽ lấy sự khôn khéo của Hoàng thượng lại không nhìn ra dụng tâm của nàng sao?

Khóe miệng nhẹ mở: “Ta không phải là ngươi”

“Không cần phải như thế, ta đã nói hết rồi, có tin hay không là tùy ngươi, mà ngươi nghĩ gì ta cũng không để ý. Không nên đặt mình quá cao, ta làm nhiều chuyện như vậy chẳng qua không hy vọng dính líu với ngươi, đơn giản như thế thôi! Nếu như ngươi là nam nhân có lý trí thì cũng không nên cự tuyệt những lời ta nói”

Nhàn nhạt nhìn chăm chú vào người trước mắt,  ánh mắt nàng vô cùng bình thản, Vũ Mặc Nhiên cảm thấy tâm tư ảm đạm! Hắn thật sự không thể chuộc lỗi lần nữa sao?

Phong đệ cơ trí không để ý tới thân phận mà thổi tiêu cho nàng nghe, chỉ bằng điểm này thôi cũng đã nói lên quá nhiều rồi.

Huống chi hắn đang nghĩ có phải Dương Á Sơ thay đổi tâm ý là vì nàng?

Mà mình…

Uông Tùy Tâm a Uông Tùy Tâm,ngươi đến tột cùng là dạng nữ nhân như thế nào?

“Những điều Vương gia muốn biết cũng đều nghe cả rồi, như vậy cáo từ” Tử Vân hẳn là đang rất lo sợ.

Đứng dậy đi về phía cửa phòng, đang định mở cửa thì phái sau truyền đến một đạo thanh âm: “Trở về Thanh Tâm các..” dừng một chút mới cộng thêm một câu “..được không?”

Cánh tay Lộ Tùy Tâm dừng lại, quay đầu trở lại “Ta…”

“Bổn vương biết, nhưng hãy cho ta một cơ hội lần nữa” cho ta một cơ hội để ta biết rõ ý nghĩ thật nhất trong lòng của mình, trong lòng hắn nhẹ nhàng nói.

(Ôi ta ngất, anh Nhiên cũng thật là..dịu dàng, hức hức, ta ứ biết, nhiều thế này biết ủng hộ ai đây?)

“Lộ vương gia, dưa xanh hái xuống không ngọt, đừng ép ta tới đường cùng có được không?” “thành thật mà nói, ta tuyệt đối không hận ngươi, bởi vì ta cũng không phải người đã yêu ngươi cho nên ngươi không cần phải áy náy như vậy, còn bởi vì sau này ta cùng với ngươi sẽ không thể có tình, hy vọng ngươi có thể hiểu được”. Người mà ngươi nên áy náy chính là Uông Tùy Tâm, không phải là ta.Mà thứ ngươi muốn ta cũng sẽ không đưa.

“Cáo từ! còn có, ta cũng không hy vọng gặp lại vương gia cho nên mong rằng vương gia đừng bám lấy không tha.” Nhìn thẳng vào Vũ Mặc Nhiên, Lộ Tùy Tâm nghiêm túc nói.

Ánh mắt nàng là thật lòng, con ngươi Vũ Mặc Nhiên hiện lên tia thương cảm nhưng ngay sau đó biến mất không còn chút dấu tích. Hắn thật sự là bỏ lỡ nàng sao?

……….

“Phu nhân, người đã trở lại, ta thật lo lắng quá” bóng dáng nhỏ nhắn của Tử Vân đứng ở trước cửa trúc phòng lao ra lay người nàng thật mạnh trong lời nói đầy lo lắng.

“Ân” trong lòng như có dòng nước ấm áp, Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng trả lời.

Nhìn một chút phía sau người Lộ Tùy Tâm, Tử Vân thấp thỏm bất an dời tầm mắt về trên người phu nhân nhà mình, phu nhân không có bị làm sao chứ? Vương gia lần này có hay không lại đánh phu nhân?

“Ta không sao, Tử Vân, được rồi, đi ngủ thôi”. Nàng cảm thấy quá mệt mỏi, nàng chỉ muốn làm chính mình, chẳng qua là khát vọng tự do mà thôi, tại sao lại khó khắn đến như vậy.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Vũ Mặc Nhiên, hắn vẫn vậy “Bổn vương sẽ không buông tha cho ngươi”

Đầu cảm thấy thật đau, chuyện phát sinh hôm nay thật quá bất ngờ, vốn đang vui vẻ khi lấy được văn tự bán thân của Tử Vân, không nghĩ rằng sau một khắc vui mừng lại trở thành tức giận, đầu tiên là tên hoàng đế “Trừ mẫu phi ta ra ngươi là người đầu tiên may mắn được nghe ta thổi tiêu”, hàm ý những lời này nghĩ đến mà phiền lòng, sau một khắc lại bị Lộ vương gia uy hiếp, nàng không tin hắn sai Lộ Nguyên tới mời nàng là không có dụng ý gì với Tử Vân. Mà Vũ Mặc Nhiên nói rõ câu trả lời của nàng hắn không hài lòng, hắn còn lấy sinh mạng Tử Vân ra để uy hiếp nàng.

Tốt thôi, dù sao nàng cũng không có cái gì là không thể cho hắn biết.

Chẳng qua thắc mắc hắn vì sao hắn lại giống như Vũ Mặc Phong tới tham gia náo nhiệt.

Còn có sự ôn nhu làm cho nàng không cách nào cự tuyệt của Dương Á Sơ.

Không muốn nghĩ nữa, ngủ!

“Tử Vân, ta ngủ, đừng nói chuyện với ta nga!”

“Được, phu nhân có muốn rửa không rồi ngủ tiếp?” Tử Vân chuẩn bị xong chăn đệm mới đáp.

“Không cần, ngày mai chuẩn bị cũng được, ngươi cũng đi ngủ sớm đi đừng thức đêm muộn quá”

“Ân, phu nhân”

Đêm đã khuya, Tử Vân cảm thấy phu nhân đã ngủ say mới nhẹ nhàng xuống giường.

“Phu nhân?” thử dò xét kêu lên, bên trong vẫn yên tĩnh một mảnh.

Cắn cắn đôi môi, nội tâm Tử Vân đang giằng xé kịch liệt, thầm hạ quyết tâm lần cuối cùng đi nói rõ ràng cho Tam phu nhân, nàng muốn đi theo Thất phu nhân, sau này cũng sẽ không đi gặp Tam phu nhân nữa

Từ trong ngực móc ra một vật nhẹ nhàng đặt ở dưới mũi Lộ Tùy Tâm hít vài lần rồi lại để vào trong ngực.

“Phu nhân, Tử Vân đi nói rõ ràng cho Tam phu nhân, sau này sẽ không bao giờ đi gặp nữa, Tử Vân vĩnh viễn sẽ trung thành với phu nhân”

Cầm lấy y phục bên giường mặc vào, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài.

Một bóng dáng đen nhánh từ trong trúc viện đi ra, là Tử Vân,chỉ thấy nàng thuần thục đi qua khúc quanh tới phía trước.

Nhìn nơi xa xa có ánh đèn kia, Tử Vân đột nhiên dừng bước, cúi đầu như đang suy nghĩ cái gì đó một lúc lâu rồi dứt khoát quay người trở về.

Không, nàng không cần đi gặp Tam phu nhân, phu nhân đã giúp nàng chuộc thân rồi, ân tình của Tuyết Đào tỷ nàng cũng đã trả không thiếu, lại càng không thiếu Tam phu nhân, lần này họ tìm nàng nhất định là muốn hỏi chuyện của phu nhân, nàng sẽ không nói, nhất quyết không nói, vậy thì cũng không cần phải đi, nàng…nàng chỉ sợ Tuyết Đào tỷ sẽ ép nàng…

Từ ngày phu nhân thật lòng với nàng, nàng đã thề sẽ vĩnh viễn đối tốt với phu nhân, huống chi phu nhân còn giúp nàng lấy lại văn tự bán thân, ân tình của phu nhân lại càng nặng hơn.

Nghĩ được như vậy, bước chân ngày càng nhanh, nàng phải đi về theo phu nhân.

Nhìn phu nhân tối nay chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì làm người nghĩ không ra, lúc này nàng nên ở cạnh phu nhân mới đúng. Về phần Tam phu nhân, nàng sẽ không để ý nữa. Bất luận Tuyết Đào tỷ nói cái gì chăng nữa nàng cũng sẽ không đi gặp Tam phu nhân.

Chạy qua con đường lát đá nhỏ, phía trước chính là trúc viện, vốn trúc viện tối lắm sao bây giờ lại có ánh đèn? Này…nàng lúc đi ra rõ ràng đã dập tắt đèn rồi mà.

Tử Vân từ từ dừng lại! Phu nhân phát hiện ra sao? vẫn là…

Nhẹ nhàng mà đi lên trước, vốn định đưa tay đẩy cửa phòng nhưng cảm giác bất an vừa cầm đã vội buông ra.

“Là Tử Vân sao?” bên trong nhà tuyền ra giọng nói của phu nhân.

Hít một hơi thật sâu, Tử Vân đẩy cửa phòng ea, đi vào đã nhìn thấy phu nhân ngồi ở bên mép giường, trên bàn giá cắm nến đã đốt.

Phu nhân phát hiện!

“Về là tốt rồi, ngủ đi” nói xong cũng lên giường nằm xuống.

Nhìn thân thể phu nhân đang nằm xuống, Tử Vân có cảm giác sống mũi cay cay, trong ngực như có vật gì chặn lại.

Rất nhiều chuyện phu nhân biết nhưng không nói, lại còn đối với nàng vô vàn bao dung cùng tín nhiệm.

“ngủ đi” thanh âm nhàn nhạt truyền đến, Lộ Tùy Tâm xoay người hướng về phía Tử Vân đang đứng bất động ở đằng kia nhẹ nhàng nói.

“..Vâng..” xoay người đóng kín cửa phòng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà trào ra.

Phu nhân, tín nhiệm cùng bao dung của người Tử Vân biết lấy gì báo đáp đây?

Đêm lẳng lặng đi qua, mở to ánh mắt trong đêm tối, Tử Vân lật người, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Phu nhân, tại sao người biết hôm nay ta muốn đi ra ngoài? Còn có rõ ràng ta đã cho người hít thuốc ngủ” Tử Vân nghĩ không ra mình đã không làm đúng chỗ nào.

Người nhắm mắt như đang ngủ khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên:

“Đó là bởi vì hôm nay từ buổi chiều đến giờ ngươi tâm trạng không yên, mặc dù cố che giấu nhưng trên mặt lại hiện ra rất rõ.”

“Ta sở dĩ không nói là muốn ngươi nghĩ thông suốt, để cho ngươi tự mình đi xử lý chuyện này. Ta cũng không có ngủ, lúc ngươi lên tiếng gọi ta ta biết lựa chọn của ngươi, khi đó, Tử Vân, ta cảm thấy rất đau lòng! Nhưng  là ngươi đối với ta rất tốt nên ta mới đơn độc đau lòng như vậy.

Ngươi thật lòng nghĩ rằng, chỉ cần ngươi không nói mọi chuyện thì sẽ không sao? thật cho là Tam phu nhân Tuyết Quyên hoặc là Tuyết Đào nghe những lời ngươi nói sẽ bỏ qua như không có chuyện gì sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!

Cho nên trước khi ngươi bước ra khỏi đây ta đã thức dậy, nếu nửa giờ sau ngươi chưa trở lại ta sẽ trực tiếp tới chỗ Tam phu nhân đem ngươi về.

Nhưng ta rất vui mừng! bất kể vì sao ngươi lại quay trở lại cũng làm cho ta thấy an tâm, ngươi biết không?”

Ta chỉ hy vọng ngươi bình an mà lớn lên sau đó được nhìn thấy ngươi xuất giá. Bởi vì trong lòng ta ngươi chính là muội muội của ta! Có thể thấy ngươi hạnh phúc là tâm nguyện lớn nhất của ta!