Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên hứng thú! Vẻ mặt vui vẻ, trên người của ngươi tất cả đều làm cho trẫm thấy tò mò!
“Nếu như Tùy Tâm đối với Hoàng thượng chỉ là loại lấy lòng không hơn không kém, như vậy ta cũng chỉ có thể nói rất vui khi được lấy lòng Hoàng thượng”
Đi tới bên Tử Vân lấy từ trong tay nàng chiếc ghế duy nhất, vốn ở đây chỉ có nàng cùng Tử Vân và trúc viện cũng nhỏ đến đáng thương nên nàng cũng chưa muốn thêm cái gì, đủ dùng là được rồi.
Nhưng cũng có những sự cố bất ngờ không lường trước được, như trúc viện bây giờ đây đang phải đón khách a.
“Hoàng thượng mời ngồi”
Nhìn thoáng qua đây căn bản không nên gọi là ghế, Vũ Mặc Phong ngẩng đầu nhìn hướng nữ nhân vẫn coi như không có chuyện gì.
“Tùy Tâm không hoan nghênh ta”
“Hoàng thượng sao có thể nói như vậy được? cũng tại ta chỉ có mỗi cái ghế này thôi”
Vũ Mặc Phong nhìn một chút Lộ Tùy Tâm, đem ánh mắt chuyển tới ngọc tiêu nàng vừa cầm. Nếu như hắn không nhìn nhầm thì đây chính là cây tiêu Dương Á Sơ thích nhất, cũng là đang ở trong tay nàng, này…
Tròng mắt đột nhiên sâu thẳm, Dương Á Sơ, trẫm có nên xem thường ngươi nữa không?
“Việc Hoàng thượng ban thuốc Tùy Tâm vô cùng cảm kích” nàng giương nhẹ lông mày đối với người có lễ nói.
Nhìn sâu một cái vào Lộ Tùy Tâm, giờ phút này hắn có cảm giác vô lực! nàng chưa từng đem hắn để trong lòng, trong mắt nàng chẳng qua chỉ đối với thân phận hắn bất hòa cùng đạm mạc. Thậm chí chỉ như lấy lệ. Đối với sự xuất hiện của hắn nàng thật sự không hoan nghênh.Hắn nghĩ nếu như không nhờ tính tình của nàng cùng thân phận cảu hắn có lẽ giờ phút này ngay cả lấy lệ nàng cũng không muốn.
A! Thật là thú vị! Một cô gái như vậy nếu như có một ngày yêu thì sẽ mang dạng phong tình gì a?
Thế nhưng trong lòng hắn đột nhiên lại có cảm giác mong đợi!
Mới vừa rồi hắn nghe nàng nói cái gì nhỉ? Nàng nói nàng không biết thổi tiêu!
“Tiêu trong tay Tùy Tâm có thể cho trẫm mượn dùng một chút?”
Ánh mắt Lộ Tùy Tâm mang theo một tia nghi ngờ! hăn muốn tiêu này làm gì?
Vũ Mặc Phong vuốt ngọc tiêu trong tay, trong lòng thầm than, ngọc thạch thượng phẩm, quả là cây tiêu tinh xảo!
Ngón tay thon dài nhẹ phẩy qua thân tiêu rồi sau đó đưa đến khóe miệng thử thanh âm một chút, âm sắc cũng là thượng thừa.
“Chờ một chút…”
Hắn muốn thổi? Lộ Tùy Tâm vội vàng ngăn cản nhưng tiếng tiêu cất lên cho nàng biết đã chậm rồi, hắn không phải Dương Á Sơ, sẽ không hỏi qua ý nàng trước! hắn là đế vương, chỉ cần hắn nghĩ đến thì sẽ làm.
Tiếng tiêu uyển chuyển, thanh âm thanh lương tựa như nhược thủy tràn tới đây, Lộ Tùy Tâm hơi thấy quái lạ nhìn về phía người thổi tiêu.
Đây là tiếng tiêu mà nàng thấy dễ nghe nhất! một vị nam nhân đứng ở vị trí cao cao tại thượng mà có thể thổi ra tiếng tiêu thanh khiết như nguyệt, trong mát như nước như vậy thật hiếm có.
Trong mát như nước rồi lại hơi man mác buồn cho thấy nam tử trong lòng lay động.
Nghe tiếng tiêu buồn đấy, Lộ Tùy Tâm không biết tại sao lại nhớ lại những kí ức xa xôi trước kia.
“Mẹ,mẹ thật lòng yêu ba sao?” đó là nàng lúc hiểu được thân phận của mình mới hỏi, nhưng là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất.
“Con cho là gì?” thanh âm nhàn nhạt hỏi lại nhưng đã trở thành dấu ấn trong lòng vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
“con không biết, con cho là mẹ có thể sống tốt hơn”, tại sao mẹ lại không chọn một nam nhân bình thường? nếu vậy nàng sinh ra sẽ là một người bình thường nhưng có gia đình ấm áp. Những lời này nàng muốn nói cho mẹ nhưng nàng phát hiện nàng làm sao cũng không nói ra được thành lời bởi vì trong tiềm thức của nàng biết, câu hỏi này mãi mãi không có đáp án, cũng không thể thay đổi xuất thân của nàng.
“Tốt hơn? Ha ha, Tùy Tâm, biết tai sao con lại tên là Tùy Tâm không? Bởi vì con là kết quả tùy tâm mà có.
Khi đó nàng cũng không hiểu rõ lời mẹ nói nhưng về sau, nàng đã hiểu ý trong lời nói đó, cũng biết một sự thật, cuộc sống cùng ba có lẽ là bi ai nhưng đó cũng là mẹ mong muốn như thế, mà nàng cũng chỉ là kết quả tùy tâm của mẹ mà thôi.
Đây chính là cuộc sống mà mẹ muốn, cho nên cũng trở thành cuộc sống của nàng.
Nàng từng oán mẹ, oán tại sao lại tùy ý tạo ra nàng mà không phải vì yêu ba hoặc yêu nàng.
Thậm chí từng hận mẹ,hận đến xương cốt chỉ còn máu lạnh cùng lãnh tình, hận trong lòng mẹ vĩnh viễn chỉ có bản thân mà chưa từng có nữ nhi như nàng…
Vũ Mặc Nhiên nhận được tin của Đường Nghiệp, sửng sốt run sợ thật lâu, tại sao Hoàng thượng lại đến Lộ vương phủ?
Vội vã trở về vương phủ, lúc nghe nói Hoàng thượng tới trúc viện, trong lòng hắn lại càng cảm thấy quái dị!
Mà bây giờ ở xa nghe được tiếng tiêu càng làm cho lòng hắn nổi lên hàng nghìn hàng vạn cuộn sóng.
Tiếng tiêu này là do ai thổi? Đối với hắn mà nói cũng là một loại khiếp sợ! khiếp sợ từ trong xương cốt!
Uông Tùy Tâm thổi? như vậy nàng biết Hoàng thượng từ khi nào? Có phải gần đây nàng to gan lớn mật như thế là bởi vì có Hoàng thượng?Hoàng thượng đối với nàng có thái độ tình cảm gì?
Khống chế được khiếp sợ ở trong lòng! Hắn nhìn thấy hình ảnh mà có lẽ cả đời này hắn cũng không quên được.
Hoàng thượng đang thổi tiêu! Thổi tiêu cho vị tiểu thiếp bị vứt bỏ Uông Tùy Tâm!
Mà Uông Tùy Tâm còn kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, trong con ngươi như có nhàn nhạt thương cảm cùng hoài niệm.
Bọn họ sao…?
“vương gia”, đang định tiến lên thì ám vệ không biết từ lúc nào đi ra ngoài hướng hắn hành lễ.
Tiếng tiêu dần dần bay xa..
“Tùy tâm thấy sao?” thổi xong một khúc, Vũ Mặc Phong hỏi người rõ ràng là đang đi vào cõi thần tiên! Phản ứng của nữ nhân này luôn để cho hắn phải ngạc nhiên!
“Thần tham kiến Hoàng thượng!” Vũ Mặc Nhiên tiến lên hành lễ nói.
Trong con ngươi hiện lên tia không rõ, Vũ Mặc Phong xoay người hướng Vũ Mặc Nhiên đang khom lưng đưa tay ý bảo: “Bình thân”
“Tạ Hoàng thượng” thanh âm lạnh lùng có chút phập phồng.
Ngẩng đầu nhìn đến tiêu trong tay Hoàng thượng, ánh mắt không khỏi thấy quái lại! Tiêu này chẳng phải là của Dương Á Sơ hay sao?
“Hoàng thượng biết…Uông Tùy Tâm?”
“có duyên gặp mặt một lần” thanh âm bình thản làm cho Vũ Mặc Nhiên không đoán được ý nghĩ của hắn.
Lộ Tùy Tâm thấy Vũ Mặc Nhiên xuất hiện liền giật mình nhưng sau đó thấy rất thoải mái, đây là phủ của hắn, Hoàng thượng xuất hiện dĩ nhiên sẽ có sự hiện diện của hắn.
“Tham kiến Lộ vương gia”
Cách xưng hô của nàng làm cho trong mắt hai nam nhân xẹt qua một đạo loang loáng.
Nhìn sâu một cái người xử sự lạnh nhạt kia rồi lại chuyển hướng tới Hoàng thượng: “Hoàng thượng, mời lên đại sảnh”.
Khẽ gật đầu, Vũ Mặc Phong đi lên mấy bước tới trước mặt Lộ Tùy Tâm cầm tiêu đưa cho nàng: “Nguyên vật xin trả”
Sau đó thân thể khẽ ngoảnh nhẹ nhàng nói một câu mang ý vị thâm trường nhỏ nhẹ bên tai Lộ Tùy Tâm.
Nhìn hai người rời đi, Lộ Tùy Tâm cười nhạt nhưng trong lòng lại quẩn quanh lời nói vừa rồi của Vũ Mặc Phong: “Trừ mẫu phi ta ra ngươi là nữ nhân đầu tiên may mắn được nghe ta thổi tiêu”
Trừ mẫu phi ta ra ngươi là nữ nhân đầu tiên may mắn được nghe ta thổi tiêu.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức lúc Tử Vân phục hồi tinh thần lại gọi nàng.
Hôm nay xảy qua quá nhiều chuyện chấn động tới Tử Vân đơn thuần, người mới vừa rồi dĩ nhiên lại là Hoàng thượng? Đúng là Hoàng thượng! nàng thậm chí có may mắn được gặp Hoàng thượng? trời ạ! Dùng sức vỗ vỗ đầu, vừa rồi hình như vương gia cũng tới thì phải.
Phu nhân sao lại quen với Hoàng thượng? mà…hơn nữa Hoàng thượng còn thổi tiêu cho phu nhân nghe.
“Phu nhân?”
Hồi lâu không có thanh âm, Tử Vân liền gọi phu nhân to hơn: “PHU NHÂN?”
“Tử Vân, ta không có điếc vẫn nghe thấy được, có chuyện gì vậy?”
Nàng đã làm cái gì mà để cho vị đế vương này nhìn nàng khác lạ đến như vậy? đối với vị đế vương này nàng phải làm thế nào mới có thể làm cho hắn hiểu tâm tình của nàng đây a~~? Một Dương Á Sơ cũng đủ khó khăn rồi, nay lại thêm một vị đế vương giống như muốn tham gia náo nhiệt nên mới xía vào. Chuyện tự do còn chưa có giải quyết được bây giờ lại lắm chuyện phiền toái như vậy a, nghĩ đến vậy Lộ Tùy Tâm cảm giác được có một cỗ vô lực xông thẳng lên đầu.