Thất Phu Nhân

Chương 45: Tình này không thể chối từ




“Cha”

Dương Á Sơ nhìn người đang đến vội vàng ra chào.

Trên người lão nhân gầy gò phong thái kiên định, nhưng trong đáy mắt sâu thẳm lộ ra tinh quang vẫn tiết lộ vẻ bất phàm của hắn.

“Cha?”

“Á Sơ, không phải nàng thì không thể sao?

Dương lão gia tử vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề. Vẻ mặt ngưng trọng trước giờ chưa từng có.

Khẽ gật đầu, Dương Á Sơ trên mặt hiện lên vẻ nhu tình. Dương lão gia đều nhìn thấy rất rõ.

“Thế gian có bao nhiêu cô gái, vì sao chỉ chọn mình nàng ta? Ta sẽ tìm cho ngươi những cô gái còn xuất sắc hơn thế” Dương lão gia dồn dập nói.

Dương Á Sơ khẽ mỉm cười, có lẽ thế gian có người xuất sắc hơn nàng, nhưng là… nàng cũng là độc nhất vô nhị!

“Cha, người hối hận đã để cho Á Sơ tiếp nhận sản nghiệp sao?”

Thân phận của nàng quả thật nhiều người khó mà tiếp nhận, huống chi lại là thủ phủ Dương gia, nhưng mà…vậy thì có sao, yêu chính là yêu.

Dương lão gia nhìn thật sâu vào nhi tử hắn, nhi tử ưu tú nhất của hắn tại sao hết lần này tới lần khác lại yêu một cô gái thân phận như vậy, hơn nữa còn là thiếp của người khác, bảo hắn làm sao có thể chấp nhận được?

“Cha, thật xin lỗi, mong cha thành toàn” Dương Á Sơ sao lại không biết tâm tư của phụ thân cơ chứ.

Biết chắc lấy năng lực của Dương gia chuyện tình của hắn cha có thể tìm ra, huống chi hắn đột nhiên nguyện ý tiếp nhận sản nghiệp, chẳng khác nói hắn có mưu đồ riêng, lấy khôn khéo của cha cùng cơ trí của đại huynh, để ý một chút sai người điều tra sẽ biết ngay mục đích của hắn.

“Ai…” Nhìn nhi tử từ trước đến giờ vẫn cố chấp hôm nay thật sự đã động tình, nhưng là hắn không thể vui nổi a.

Suy đoán của Viễn Chi rốt cuộc đã được chứng thực, Á Sơ quả nhiên vì một nữ nhân, nhưng là…nữ nhân kia làm sao xứng đôi với nhi tử ưu tú nhất của hắn? Hắn có thể làm gì để Á Sơ từ bỏ bây giờ?

“Á Sơ, nữ nhân kia đáng giá đối với ngươi như thế sao?”

“Đáng giá?Không, là Á Sơ đứng ở trước mặt nàng quá nhỏ bé, đến nay Á Sơ cũng chưa có vào mắt của nàng”. Hắn cùng cực theo đuổi cả đời lòng của nàng, cái nhìn của nàng, cả cái lạnh nhạt toát ra từ trong xương cốt của nàng.

“Ngươi…”

“Cha, nếu như người muốn khuyên ta thì Á Sơ cũng nói rõ, không cần phải khuyên, Á Sơ tâm ý đã quyết cả đời này không phải nàng thì không lập gia thất”

“Ngươi…”

“Cha nếu không đồng ý Á Sơ yêu người con gái mà cha không chấp nhận, như vậy Á Sơ sẽ đem tất cả sản nghiệp giao cho đại ca” như vậy ta có thể đứng bên cạnh nàng không cần suy nghĩ gì nữa.

“Cho dù ta ngăn cản ngươi cũng sẽ không thay đổi tâm ý?” hai người mắt nhìn thẳng vào nhau.

“Cho dù cha ngăn cản, Á Sơ tuyệt không thay đổi”

“Được, rất được…” một cỗ tức giận xông tới, Dương lão gia vô cùng kiềm chế nhưng thân thể vẫn không chịu được ho ra vài tiếng.

“Cha…cha đừng tức giận, là Á Sơ bất hiếu, cha đừng vì Á Sơ mà tức giận”.

Khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra thần sắc phức tạp, hắn không nghĩ tới cha lại kích động như vậy, nhưng tâm của hắn đã không thể khống chế được nữa rồi.

********************

Hiên vương phủ

“Hiên hoàng đệ, ngươi nhìn cái này xem” Thanh vương đưa lên một phong thư đặt trước mặt Hiên vương vẫn yên lặng.

Ánh mắt Vũ Mặc HIên cũng không nhìn về phía phong thư trong tay hoàng huynh mà nhìn thẳng vào Thanh vương: “Đại hoàng huynh, không nên lại từ chối như vậy”

Vì sao hắn còn không mở ra xem? Hoàng thượng thậm chí cũng không xem hành động của hắn để vào trong mắt, mà lần này Đại hoàng huynh có thể đi biên cảnh cũng tại muốn Mẫu hậu xuất cung nên mới chấp nhận yêu cầu này.

Chẳng lẽ những thứ này Đại hoàng huynh không có để trong mắt sao?

Sắc mặt trầm xuống, con ngươi Vũ Mặc Thanh thoáng tia chật vật. Ở trước mặt Hiên đệ hắn đều không thể giấu diếm tâm tư, nhưng là…

Người kia đột nhiên đáp ứng yêu cầu của hắn, điều này làm cho tâm hắn vốn hết hy vọng lại một lần nữa bùng phát lên! Hắn muốn thẳng tay đánh cuộc!

Mà người có thể hỗ trợ hắn…

Con ngươi Vũ Mặc Thanh hiện lên một tia giễu cợt.

Hoàng thượng, ta sẽ cho ngươi nhìn xem cuộc đấu này kết quả như thế nào.

“Ha ha, Hiên đệ, ngươi đừng u mê, hoàng huynh còn có thể có ý kiến gì nữa, chẳng qua tình cờ quen được thái tử Thập Ngân quốc mà thôi, mà thái tử đã có ý muốn đến thăm Thiên Vũ hoàng triều, chuyện này không phải rất tốt sao! Cho hắn xem Thiên vũ hoàng triều đại quốc mênh mông phong phạm, không thể được sao?”

“Rồi nói Hoàng thượng cũng không đồng ý sao?”

“Ta đã nhận được chỉ thị của Hoàng thượng rồi”

Lông mi dài của Vũ Mặc Hiên nhẹ khép, che lại con ngươi đang khốn hoặc, Hoàng thượng đang có tâm tư gì vậy?hắn cũng không thể đoán ra!Theo lý thuyết, Đại hoàng huynh đang chờ lệnh đi biên cảnh nhưng lại quan hệ mật thiết với thái tử Thập Ngân quốc đã là chuyện không bình thường,thế nhưng Hoàng thượng lại chẳng quan tâm đến.

Mà Đại huynh cũng thật thái quá, một Vương gia thân phận đặc biệt lại đáp ứng yêu cầu tới chơi cảu thái tử Thập Ngân quốc…đây có thể nói là đại bất kính, Hoàng thượng có thể quang minh chính đại lấy lý do này mà xử trí Đại hoàng huynh, nhưng hắn lại không làm như thế!Này…thật đúng là kỳ quái!

“Được rồi, Hiên đệ, ngươi đừng ở đấy nghĩ vớ vẩn nữa, xem một chút bên trong thư này rồi nói sau”

Nói đến thue, Thanh vương khó nén được hưng phấn cùng khẩn trương. Đây là hắn đặc biệt làm cho thái tử Thập Ngân quốc trở về kinh đô.

Vũ Mặc HIên không giải thích được cầm lấy thư trong tay Đại hoàng huynh, nội dung trong này là cái gì mà có thể khiến Đại hoàng huynh hứng phấn đến thế?

*********************

Hoàng cung

Phong Vũ cung

“Chủ tử, Thanh vương sáng sớm đã trở về nhưng không có về Thanh vương phủ mà đi đến Hiên vương phủ” thanh âm thanh thúy phát ra từ người đang quỳ, tuy chỉ mang tướng mạo bình thường nhưng ánh mắt quang thái làm cho người nhìn phải chăm chú.

Vũ Mặc Phong cũng không vì lời của cô gái mà dừng động tác, nhưng trong mắt hiện lên tia sắc bén..

“Tiếp tục canh chừng”

“Dạ”

“Lui xuống”

“Thuộc hạ cáo lui”

Lời nói ra có chút ảm đạm, chủ nhân thiên thân chi tư như thế nào nàng chỉ có thể ngưỡng mộ.

Nam nhân ngồi ngay ngắn ở địa vị cao quý vẫn không tỏ thái độ gì, “Tiểu Thân tử, hôm nay Trẫm không muốn gặp ai hết”

Tiểu Thân tử nghe xong trong lòng thầm thở dài, không thể nào? Hoàng thượng vừa xuất cung a? trái tim hắn thật đáng thương a!

“Nô tài tuân mệnh” ai bào hắn là Hoàng thượng a? bất quá…nói đi nói lại, tác phong của Hoàng thượng thật đúng là không ai dám xông vào, hắn chỉ cần đứng ở ngoài điện coi chừng là được.

Trên đường phố kinh đô phồn hoa nhất, đánh giá đám người thoạt nhìn đâu vào đấy, tròng mắt sâu đen của Vũ Mặc Phong hơi lộ ta tia hài lòng, Tam hoàng huynh không có để hắn phải thất vọng.

“Chủ tử, người muốn đi đâu?” ám vệ tiến lên một bước hỏi.

Suy tư một lúc, nhìn bốn phía thấy chỗ rẽ phía trước chính là Du Nhiên cư.

“Đi Du Nhiên cư”

“Dạ”

Khác với phố xá sầm uất thì Du Nhiên cư giờ phút này cũng không có nhiều người lắm, chưởng quỹ ngồi trong phòng có màn che mỏng, thỉnh thoảng lại có tiếng cách cách từ bàn tính, trong đại sảnh người mang thức ăn thêm trà lên, khách nhân gọi tới gọi lui.

Người trong đại sảnh phần lớn là những thư sinh tài tử, túm năm tụm ba làm như đang bàn luận gì đó.

“Khách quan mời vào!” Đứng ở bên cửa tiểu nhị thấy có khách vào mới lên trước chào hỏi. “Xin hỏi khách quan muốn ngồi trên lầu hay là dưới đại sảnh”

“Nhã sương hiên” một người phía trước trực tiếp đi lên lầu, nam nhân theo sau để bạc xuống cũng theo sát đi tới.

Hai người xuất hiện làm cho đại sảnh yên lặng một lúc lâu,nhưng hai người vừa lên lầu mọi người lại khôi phục khí thế lúc đầu.

Thời điểm chưởng quỹ nhìn thấy người sau trướng mỏng ngây ngốc một lát rồi mới định thần lại, vội vàng cản tiểu nhị lại bước lên.

“Nơi này không còn việc của ngươi, mang trà thượng phẩm lên đây, để ta ở đây” trong lòng thầm nghĩ, Hoàng thượng sao lại tới đây? Chủ nhân hôm nay không có ở đây a!

Chưởng quỹ cơ trí nhìn thần sắc cùng hành động của vị khách nhân vừa đi lên cũng biết người này lai lịch không nhỏ. Mới vừa rồi nhìn qua vị công tử kia, lớn lên cũng thật tuấn mỹ bất phàm a! Hơn nữa ánh mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng, là một vị tuyệt đối không thể đắc tội.

“dạ”

“Đúng rồi, phân phó phòng bếp chuẩn bị điểm tâm”

“Dạ”

Khách nhân vừa rồi là ai a? lại để cho chưởng quỹ khẩn trương chư thế?

Phân phó xong chưởng quỹ vội đi lên, lưu lại người đang suy đoán không dứt.

“Chủ tử, mời” đây là cửa nhã gian, Vũ Mặc Phong nhìn một chút liền không rõ, lần trước ở đây gặp nàng, một cô gái thong dong tự tại, không màng vinh nhục, không biết nàng thương tổn ra sao, ám vệ đưa thuốc nàng có nhận được không?

Nghĩ tới đây trong mắt chợt lóe, xoay người đi ra ngoài. Ám vệ mặc dù thấy hành động quái lạ của chủ tử nhưng vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sát.

“A…công tử…” chưởng quỹ chạy tới thiếu chút nữa đụng vào người đang đi tới, chỉ thấy một bóng dáng bay tới che trước mắt hắn, là ám vệ phía sau. Nghĩ đến việc thiếu chút nữa đâm sầm vào người kia nhất thời sợ toát mồ hôi lạnh. Vị này cũng không phải người thường, nếu thật đụng vào hắn chỉ sợ hắn cũng không có nhiều mạng như vậy a.

“Tiểu nhân…”

Đang định nhận tội nhưng người nọ chỉ nhàn nhạt lên tiếng “Chưởng quỹ không cần đa lễ”

“Tạ công tử không trách phạt” hắn cũng thật kinh ngạc.

Hai người đi vội vàng, lưu lại chưởng quỹ vẫn ngu ngơ ở đó.