Thất Phu Nhân

Chương 41: Chuẩn bị đón khách




Lộ vương phủ

Trong phòng, Vũ Mặc Nhiên đã một đêm không chợp mắt, hắn nghĩ gì trong đầu thì chỉ có hắn tự biết, nhưng lời của nàng thì vẫn vang lên bên tai hắn:

“Vương gia có biết nước đã đổ đi thì không thể thu lại?”

“Ta chỉ muốn nói cho Vương gia, tình cảm của Uông Tùy Tâm với Vương gia đã sớm theo gió mà tan biến, giống như bát nước đã đổ đi thì không thể lấy lại được”

“Đừng đến quấy rầy ta”



Đây là thứ ngươi muốn sao? Cố ý chọc giận Bổn vương trước mặt mọi người, cũng đoán ra Bổn vương sẽ không để mặc ngươi càn rỡ mà đả thương ngươi. Nhưng đó là ngươi muốn thế.

Ngươi muốn ta không làm phiền tới ngươi nữa! Đây mới là mục đích thực sự phải không? Uông Tùy Tâm.

Ngươi thà ở cái tiểu viện kia cả đời chứ không nguyện tha thứ cho Bổn vương?Uông Tùy Tâm,ngươi hận Bổn vương như vậy sao?

Lúc này cảm giác trong lòng Vũ Mặc Nhiên đến tột cùng là cái gì cũng chỉ hắn mới biết được.

Hắn thật sự đã bị mê hoặc! Cái tâm tư  phức tạp hiện tại giờ phút này có phải là hối hận hay không? Hắn thật sự không biết.

Chỉ biết khi nghe nàng nói như vậy trong lòng hắn có chút ảo não! Bởi vì tất cả những lời nàng nói đều là sự thực.

Nàng bị hắn đánh đến ngã xuống đất không dậy nổi vậy mà vẫn cố cười nói: “Chúng ta từ nay về sau không liên quan tới nhau”, lúc ấy trong lòng hắn xuất hiện khủng hoàng. Trong mắt nàng vô cùng thật tình, không hề có hận ý mà chỉ nhàn nhạt như đang cười.

Hắn mới biết, toàn bộ lời của nàng đều là thật, nàng thật sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn, tất cả những gì đã trải qua hết thảy đều theo gió tiêu tan. Nàng cự tuyệt, không phải đang cố tình làm hắn chú ý để đạt được địa vị như trước mà là nàng thật tâm muốn có cuộc sống bình thường.

Hắn chỉ muốn tới gần nàng một lần nữa, nàng cũng không muốn sao?

Đây có phải hay không cái gọi là nhân quả?

“Vương gia” thanh âm Lộ Nguyên ở ngoài cửa

Thần sắc lại trở nên băng lãnh, hàn quang trong con ngươi khiến ai nhìn vào cũng bị đông cứng. Phải, hắn là Lãnh tình vương!

Lộ vương vĩnh viễn sẽ không vì bất kì nữ nhân nào mà thay đổi, và cũng không cần ai phải tha thứ.

“Chuyện gì?”

Mở cửa hỏi Lộ Nguyên. Nếu không có việc gấp sẽ không mạo muội đến quấy rầy hắn.

Lộ Nguyên nhìn vương gia bỗng có cảm giác lạnh đến run người, lúc này Vương gia còn đáng sợ hơn cả lúc trước, thế nhân đều nói vương gia lãnh khốc vô tình, vĩnh viễn vô tâm với nữ nhân cũng chỉ vì vương gia đã đặt giang sơn xã tắc lên trên tất cả. Ngài đã giao hết trái tim cho Thiên Vũ hoàng triều, cho tiên hoàng, cho đương kim thánh thượng.

Hắn không phủ nhận Vương gia vô tình với nữ nhân nhưng lúc này vương gia đã thật sự để ý, Thất phu nhân đã ảnh hưởng tới vương gia nhưng là vương gia…có lẽ không hiểu phải đối xử với nữ nhân như thế nào a! Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của vương gia.

“Lộ Nguyên” thanh âm so với bình thường có phần lạnh hơn làm cho Lộ Nguyên hoàn hồn liền cúi đầu bẩm báo.

“Vương gia, Thanh Vương cùng thái tử Thập Ngân quốc ra vào rất mật thiết” Thanh vương cũng thật lớn mật! Biết có nhiều ánh mắt theo dõi mà vẫn ngang nhiên thường xuyên gặp gỡ thái tử Thập Ngân.

“Tin này do ai truyền đến?”  mày nhíu lại, Đại hoàng huynh rốt cuộc nghĩ muốn làm cái gì a?

“Là Tổng binh Lâm đại nhân đóng ở Lạc thành truyền đến”Tổng binh Lạc thành Lâm Hữu Kiệt, huynh trưởng của Đại phu nhân và Lục phu nhân.

Thần sắc Vũ Mặc Nhiên thật sự khó dò nhưng Lộ Nguyên cũng không vì người biến mất mà mặt mày biến sắc.

“Thay y phục” xem ra lần này vào triều sẽ không ít người yêu cầu Hoàng thượng giết Đại hoàng huynh. Việc làm của Đại hoàng huynh ngay cả hắn cũng thấy khó hiểu, Đại hoàng huynh không cam lòng hắn không phải không biết, chỉ cần Ngũ đệ không nhúng tay vào thì mọi chuyện không cần phải lo lắng, nhưng là…Đại hoàng huynh sao lại có quan hệ với thái tử nước Thập Ngân. Nghe nói vị thái tử này cơ trí phi phàm, là một người tài ba và cũng là người kế vị của Hoàng tộc Thập Ngân. Nhưng điều kì lạ là vị thái tử này không chỉ không khiến huynh đệ bất mãn mà còn làm cho họ cái gì cũng nghe theo hắn. Đương kim hoàng đế bây giờ cũng chỉ là địa vị vô thực, trên thực tế tất cả quốc sự đều do một tay thái tử xử lý, mà hắn chỉ có mấy năm ngắn ngủi đã đưa Thập Khắc từ một tiểu quốc trở thành một nước không thể xem thường, trở thành một vị thần trong lòng dân chúng Thập Ngân.

*****************

Hoàng cung

Điện Kim Loan sắc vàng rực rỡ tôn quý, trên Long ỷ Vũ Mặc Phong không còn vẻ lười nhác như bình thường, nam nhân ngồi ngay ngắn tại địa vị cao thượng giờ phút này là quân vương một người trên vạn người, con ngươi tràn đầy tinh quang tản ra khí chất bức người nhìn chăm chú vào văn võ bá quan phía dưới, khuôn mặt tuấn mỹ cao sâu khó lường làm cho các vị thần tử không dám nhìn thẳng,cũng không dám võ đoán thánh ý.

Đứng phía trên đầu là các thân vương, theo thứ tự Lộ vương, Đang vương, tiếp theo là Hiên vương.

“Có việc thì bẩm tấu, không việc bãi triều” thanh âm bén nhọn của thái giám làm cho đám người ở dưới hai mặt nhìn nhau.

Môi hồng nhẹ mở, khuôn mặt tuấn mỹ lại càng hiện lên vẻ đắc ý, tròng mắt sâu không thấy đáy của Vũ Mặc Phong quét một qua đám người phía dưới một cái.

“Bãi triều” Trẫm muốn xem các người còn có thể bình thản đến bao giờ?

“Hoàng thượng, thần có việc xin tấu” Bộ binh thượng thư Uông Chấn tiến lên một bước.

Nhìn người đang ra mặt, tròng mắt đen lóe lên! Uông Chấn?Mà quan lại phía sau vội cúi đầu cũng không nhìn thấy thần sắc của hắn.

Uông Chấn theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn người phía trên, Hoàng thượng không nói gì chỉ nhìn hắn là không rõ hàm chứa ý gì? Này…hắn có phải đoán sai ý Hoàng thượng rồi hay không?

Vừa rồi thấy thời gian lâu quá nên mới quyết định đứng ra tấu trình, nhưng là?

Hắn cảm thấy bất an không lẽ lại chọn sai thời điểm a?

“Chuẩn tấu”

Lòng bất an nhìn mấy vị Vương gia ở phía trước, Uông Chấn lúc này mới cảm thấy mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống mặt hắn. Thầm oán tên Vũ Mặc Nhiên này, cái danh Binh bộ thượng thư này thực tế cũng đâu có còn, thế mà Lộ vương hắn vẫn yên lặng, bây giờ để hắn phải nhận mũi tên tội vạ, này…

“Uông ái khanh” thanh âm nhàn nhạt làm cho Uông Chấn vốn đang khom người vội quỳ hẳn xuống trên mặt đất.

“Hoàng thượng, tội thần đáng chết vạn lần”

“Nga? Ái khanh có tội gì a?” nhẹ nhàng mà chuyển động nhẫn ngọc trên tay.

“Lâm tổng binh ở Lạc thành có việc cần bẩm báo nên thần thay hắn chuyển tấu”. Tin rằng Lộ vương gia đã sớm biết được chuyện này nhưng lại không nói một lời nào cho Hoàng thượng trước, việc này không phải nói rõ ra là cho hắn đi chịu chết sao?

Thái giám đứng bên cạnh Hoàng thượng đi xuống nhận lấy tấu chương trong tay Uông Chấn đưa cho Hoàng đế.

Nhận lấy tấu chương, Vũ Mặc Phong cũng không vội vàng mở ra mà lại thong dong nhàn nhã! Một tay cầm tấu chương còn một tay khác tùy ý đặt ở bên Long ỷ.

Ánh mắt Vũ Mặc Nhiên lạnh lùng rủ xuống, trong mắt hiện lên tia bất đắc dĩ. Phụ hoàng người nói rất đúng, con kém xa Phong đệ.

Mở tấu chương trong tay, thần sắc Vũ Mặc Phong cũng không hề biến đổi cho đến khi khép tấu chương trong tay lại cũng không có chút dị thường xuất hiện. làm cho Uông Chấn hoài nghi không biết đây có phải là tấu chương mà hắn sáng nay đã xem qua hay không, Lâm tổng binh đã nói rõ Thanh vương cùng thái tử Thập Ngân quốc thường hay ra vào mật thiết! Việc này…cũng là đại sự! Lúc hắn đọc được cũng thấy rất kinh hãi liền đem cái này phóng đi, ngay lập tức nghĩ tới Lộ vương gia, nhưng không ngờ Lộ vương gia này lại ném trở lại cho hắn, cuối cùng cũng bắt hắn phải nói ra! Nhưng là? Sao bây giờ thần sắc Hoàng thượng lại không có thay đổi?Chẳng lẽ Lộ vương thay đổi nội dung rồi?

Không…sẽ không…kia? Đây là vì sao?

“Lễ bộ Lưu đại nhân”

“Có vi thần” Lễ bộ Lưu đại nhân bước lên phía trước một bước, cảm thấy kinh ngạc trong lòng! Hắn chẳng qua chỉ là chịu trách nhiệm quản lý và tổ chức lễ nghi hoàng thất, mỗi ngày cũng theo phép mà vào triều sớm. Trừ lúc Hoàng thượng lên ngôi hắn bận rộn một thời gian thì cuộc sống của hắn mỗi ngày đều tiêu sái tự do.

“Thanh vương cùng Thái tử Thập Ngân quốc từ xưa tới nay quân tử chi giao, thái tử mười ngày sau sẽ tới đây, ngươi đi an bài nghi thức nghênh đón cho trẫm”. Thanh âm nhàn nhạt vang lên ở đại điện rồi bước đi làm cho các vị quan lại kinh ngạc vạn phần.

Trong thời gian ngắn mà mọi người đã bàn luận xôn xao, Thanh vương cùng thái tử trong truyền thuyết kia là có quan hệ cá nhân sao?

Còn có thể mời Thái tử Thập Ngân quốc tới thăm ta sao?

Thanh vương này đang bàn tính cái gì?

Thập Ngân quốc có mục đích gì?

Mặc dù trong lòng kinh ngạc vạn phần, trong đầu suy nghĩ không ít nhưng cũng không có ai dám đem vấn đề này hỏi lại. Hoàng thượng đã nói là đón khách thì cứ thế mà làm.

Bọn họ là thần tử chỉ có thể yên lặng mà theo dõi sự việc kỳ lạ này thôi.

Chẳng qua là…Thái tử Thập Ngân quốc có phải là thần không a!