Không quen biết? Lộ Tùy Tâm cảm thấy quái lạ!Vậy vì sao hắn lại dùng thái độ này đối với nàng mà đến?”
Dương Á Sơ nhìn vào trên khuôn mặt biểu lộ quái lạ của người đối diện! Thì ra nàng vẫn cho rằng trước kia hắn có quen biết nàng?
Khó nhịn được mà cười khổ trong lòng, hắn cầm lấy lọ thuốc mở ra xem, trong mắt liền ngay lập tức phức tạp, là hắn?
Đây là loại thuốc thế gian hi hữu khó tìm, người trong giang hồ đều mơ ước có được nó, người tập võ khi bị thương dùng thuốc này thì cực kì hữu hiệu. Bên người hắn cùng lắm cũng chỉ mang theo hai viên.
Thương thế của nàng chỉ cần một viên là đủ vậy mà hắn đưa luôn hai bình mười viên! Quả thật tâm rối loạn, hết sức kinh ngạc a! Vừa rồi hắn đã trị thương cho nàng nên không còn gì đáng lo nữa, dù gì sau khi trị thương nàng cũng được dùng thuốc thượng hạng!
“Dương công tử biết lai lịch của thuốc này” vì sao thuốc này lại xuất hiện trước cửa phòng nàng? Từ thần sắc vừa rồi của Dương Á Sơ, nàng cũng biết được đây là thuốc quý! Uông Tùy Tâm chẳng lẽ còn quen biết với người nào nữa? Xem ra trên người Uông Tùy Tâm cũng có rất nhiều bí mật cất giấu.
“Thuốc này…là của Đại nội ám vệ” Dương Á Sơ cũng không nghĩ cho nàng biết, thuốc này là của “hắn” đưa tới, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt của nàng hắn không cho phép mình giấu diếm nàng bất cứ điều gì. Mặc dù hắn rất muốn nói cho nàng, hắn không biết!
Đại nội? Lộ Tùy Tâm khẽ thở dài, nàng cũng chưa từng có thâm giao với hắn, vì sao lại đưa thứ trân quý bảo dược này cho nàng? Mà đệ nhất công tử này cùng hắn cũng chỉ gặp nàng có một lần, vì sao lại quan tâm tới nàng như vậy? là có mục đích gì?
Nàng chỉ muốn có một cuộc sống bình thản thôi a. Vất vả lắm mới ngăn cản Vũ Mặc Nhiên nhích tới gần chỉ vì muốn nàng cùng Tử Vân có một cuộc sống an tĩnh một chút nơi Vương phủ này.
Nhưng là…
“Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư! Á Sơ chẳng qua là kinh ngạc trước nữ tử phong trần mà không tự chủ được muốn nhích tới gần cô nương” cuối cùng không nén được tiếng nói ở trong lòng, Dương Á Sơ đành bật thốt lên để cho Lộ Tùy Tâm phải ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn.
Hắn làm sao biết nàng đã từng nói như vậy?
“Á Sơ với Lộ vương cũng coi như là bằng hữu chi giao, nên cũng hay đến vương phủ” chỉ sợ nàng hiểu lầm, hắn tình nguyện để nàng biết tâm tư của hắn hy vọng nàng sẽ không hiểu lầm hắn có ý nghĩ khác, mặc dù đúng là hắn có mục đích, chẳng qua là muốn giành lấy tình cảm của nàng mà thôi, Dương Á Sơ vội vàng giải thích. Nàng thông minh như vậy chắc chắn sẽ nghi ngờ tại sao hắn lại xuất hiện ở đây. Nói cho nàng biết vừa có thể hóa giải hiểu lầm, còn…còn có thể không làm cho nàng nghi ngờ hắn nữa! có lẽ hắn sợ nghe thấy lời cự tuyệt của nàng. Nhưng yêu nàng là lựa chọn của hắn, hắn sẽ không miễn cưỡng nàng phải đáp lại, mặc dù đó là khát vọng của hắn.
Có phải hôm đó hắn cùng nàng văn thơ đối ngẫu nên mới nảy sinh tò mò? Kia…Vũ Mặc Nhiên cũng vậy sao? Nói chung chỉ có cách giải thích như vậy mới là hợp lý nhất.
Cúi đầu giống như đang trầm tư suy nghĩ, nghi ngờ trong lòng Lộ Tùy Tâm đã có đáp án! Trong lòng thầm cười khổ, xem ra cử chỉ vô tâm của nàng làm cho cuộc sống càng thêm loạn a!
Khó trách lúc ở Du Nhiên cư, thái độ của Dương Á Sơ lại làm cho nàng thấy có gì đó khác thường đến vậy, nhưng cũng không để ý kĩ lắm. Đến khi Vũ Mặc Nhiên quấy rầy, hắn hôm nay lại xuất hiện, có phải từ lúc nàng ra ngoài Lộ vương phủ tới giờ hắn vẫn âm thầm theo dõi tin tức của nàng? Còn cái vị Hoàng đế kia lúc rảnh rỗi có phải cũng tham gia náo nhiệt a?
Trong lòng chợt nổi chút tức giận, nàng chỉ muốn cuộc sống đơn giản yên tĩnh, sao bọn họ không tha cho nàng, chẳng lẽ đây là ước mơ xa vời đến thế sao?
Nhưng là…
Nàng không có bị mù mà không nhìn ra vị Dương Á Sơ này thỉnh thoảng lại lộ ra nhu tình mặc dù hắn vô cùng kiềm chế, nhưng nàng là Lộ Tùy Tâm a! nàng cũng đã từng trải qua ái tình, biết vẻ mặt này bây giờ của hắn là cái gì! Nhưng là? Nàng đã vô tâm rồi, tình cảm của hắn nàng biết lấy gì ra để đáp trả?
Còn vị cơ trí thiên tử kia nữa, mục đích của hắn là gì? Hắn sẽ không bao giờ tiếp cận nàng chỉ vì muốn làm bằng hữu chi giao, đơn giản như vậy sao? Nhưng nàng cũng sẽ không tò mò với nam nhân trên mặt dát vàng cao cao tại thượng chưa từng hiểu đến tình người như hắn đâu.
Ai! Cuộc sống bình thản của nàng…~~~,khó quá a~~~
“Dương công tử, mời ngồi” tốt hơn hết nên nói chuyện một chút.
“Tử Vân, mời Dương công tử uống nước đi”
Dương Á Sơ nhìn sắc mặt bình tĩnh của nàng, trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn. Thật ra nàng không cần nói thì hắn cũng hiểu, nàng bây giờ không cần tình cảm.
“Vâng, phu nhân” Tử Vân nhìn thấy phu nhân không còn đau nữa cũng thấy cảm kích vị nam nhân xinh đẹp này. Mặc dù nàng không hiểu vị công tử này cùng phu nhân nói đến chuyện gì nhưng nàng biết phu nhân đích thị là quen biết công tử này.
Cầm trong tay chiếc khăn thêu chưa xong của phu nhân, nàng hơi nhíu mày, phu nhân cũng thiệt là, thêu khó nhìn như vậy, nàng vẫn nên đi thêu cho phu nhân một chiếc mới được.
Tử Vân cầm lấy kim chỉ bận rộn làm việc.
Nha đầu này! Tùy Tâm biết Tử Vân cũng ghét bỏ tác phẩm của nàng, ánh mắt nhàn nhạt cười, nhưng cái nhìn rối loạn của hắn chỉ có nàng.
Đem tầm mắt dời đến trên người Dương Á Sơ.
Một thân bạch y, mái tóc tùy ý dùng cây ngọc trâm búi lên, khuôn mặt tinh xảo,tròng mắt ngăm đen sâu không lường được, làm da trắng nõn. Ở trong ngọn đèn mờ này làm cho người ta như đang mộng đầy mê hoặc. Nam tử này thật may mắn, thế gian tìm được người như thế này đâu phải muốn là được, chỉ cần hắn mở một mắt thôi cũng đủ sức quyến rũ làm cho các cô gái không chống đỡ được mà ngã xuống rầm rầm rồi.
Chẳng qua là…nàng phải nói thế nào thì hắn mới hiểu được ý của nàng đây?
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh hơi lộ ra chút khốn hoặc, Dương Á Sơ mỉm cười lộ hẳn ra núm đồng tiền, có thể làm cho nàng cảm giác khốn hoặc cũng là vinh hạnh của hắn a~!
“Tùy Tâm…Á Sơ gọi là Tùy Tâm có được hay không?”
Đợi cái gật đầu của nàng, tròng mắt Dương Á Sơ hiện lên vui mừng, đây cũng coi như có tiến triển không phải sao? Hắn sẽ làm cho nàng từ từ hiểu được tình cảm của hắn, sẽ cho nàng có thời gian hiểu được con người của hắn.
“Thật ra Tùy Tâm không cần vì sự xuất hiện của ta mà khốn hoặc”
Lộ Tùy Tâm nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt, hắn vui mừng lộ cả ra ngoài chỉ vì cho hắn gọi tên nàng thôi sao! Thật là suy nghĩ đơn giản!
Nhưng cuộc sống của nàng sẽ càng thêm phiền nhiễu a? Lộ Tùy Tâm than nhẹ một tiếng, xem ra hôm nay cũng không rõ ràng được gì cả. Lấy thân phận của nàng, giao tình với Dương công tử này cũng sẽ không quá sâu.
“Á Sơ chỉ hy vọng có thể trở thành bằng hữu của Tùy Tâm”. Đây là lời nói thực tâm của hắn, nàng bây giờ không quen biết hắn, chỉ cần nàng cho hắn cơ hội được thể hiện tâm ý của mình cho nàng hiểu. Sẽ có một ngày nhất định hắn sẽ bày tỏ với nàng.
Bằng hữu? Lộ Tùy Tâm nhẹ thì thầm, ở Du Nhiên cư nàng cũng từng nói, nàng để cho bọn họ gọi tên nàng bởi vì nàng coi họ là bằng hữu, nhưng là bằng hữu…nên làm sao đây? Đối với Dương Á Sơ, nàng làm sao có thể kết giao với người tồn tại tình cảm không giống như tình cảm bằng hữu được đây?Ở thế giới này, trừ Tử Vân ra nàng chỉ có một thân một mình. Nhưng cũng không cần phải kết giao bằng hữu với ai cả, chỉ là lúc ấy nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Dương Á Sơ có chút quen thuộc, nàng nhớ lại mình từ trước đến giờ vẫn cô tịch, vĩnh viễn giữ tâm tư cho riêng mình, mà ở dị giới này, nếu có thể tiếp nhận Tử Vân thì sao lại không thể tiếp nhận Dương Á Sơ, chỉ là bằng hữu không phải sao? Mặc dù Dương Á Sơ đối với nàng không đơn giản như vậy nhưng cứ như hắn nói đi, trước mắt cứ để đơn giản như vậy. Sau này có chuyện gì phát sinh cũng không ai có thể dự liệu được cả! Cũng có thể sau khi tiếp xúc với nàng sẽ phát hiện ra là hắn không hề có tình cảm đặc biệt gì với nàng, rồi sẽ gặp một cô gái chân chính làm hắn động lòng, cái này cũng không phải không có khả năng a!
Nghĩ tới đây, trên mặt vẫn bình thản cười khẽ.
“Chẳng qua là bằng hữu?”
“chẳng qua là bằng hữu” Tâm Dương Á Sơ giờ phút này mới thấy an lòng, hắn chỉ sợ nàng đến để hắn làm bằng hữu cũng không muốn. Có thể được làm bằng hữu là hắn cũng rất thỏa mãn rồi a~~!
“Á Sơ không quấy rầy Tùy Tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh nữa, khi nào rảnh rỗi Á Sơ đến thăm có được không?” Mặc dù chỉ giống như là tùy ý hỏi nhưng tâm của hắn chẳng khác nào đem treo ngược lên cành cây cả, chỉ sợ nàng cự tuyệt, nhận lời làm bằng hữu của hắn nàng cũng phải đắn đo hồi lâu, hắn không phải không hiểu điều đó.
Nàng lẳng lặng nhìn người trước mặt, như muốn nhìn hết vào sâu nội tâm hắn.
“Ân, dĩ nhiên,có lẽ sẽ làm phiền đến Tùy Tâm, Á Sơ xin cáo từ” Xem ra hắn cũng quá đường đột rồi.
“Phu nhân?” Tử Vân nhìn người vẫn yên lặng trên giường mới nhẹ nhàng lên tiếng, sau khi vị công tử kia rời đi, phu nhân vẫn im lặng như vậy.
“Tử Vân, ngươi nói có phải ta đã làm sai hay không”. Biết rõ tình cảm của hắn mà vẫn nhận lời làm bằng hữu, có phải sẽ làm cho hắn hy vọng hay không? Một người có lòng, một người vô tình, kết quả như thế nào?
“Phu nhân, không biết a! nhưng phu nhân cũng nên có vài bằng hữu, cuộc sống người quá cô đơn rồi” Mặc dù phu nhân luôn bình tĩnh, rất đạm nhạt nhưng nàng hy vọng phu nhân sẽ vui vẻ hơn một chút.
Cô đơn sao? Lộ Tùy Tâm kinh ngạc nhìn Tử Vân. Ngay cả Tử Vân cũng thấy nàng cô đơn sao? Nhưng cuộc sống của nàng vẫn trôi qua như vậy, cũng thành thói quen bình tĩnh rồi.
“Phu nhân, người ngủ một chút đi, sáng sớm tỉnh dậy không phải sẽ quên hết những chuyện phiền muộn sao?” phu nhân mỗi lần không nghĩ ra chuyện gì thì lại ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không còn chuyện gì nữa.
Ngủ một giấc thì có thể quên được sao? Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng mà hỏi mình.