Liễu Oanh lâu náo nhiệt nhất kinh thành.
Đèn lồng lớn màu đỏ được treo lên cao, là ánh đỏ nơi có những nữ nhân xinh đẹp? Hay là nam nhân vừa hưởng thụ khoái hoạt uống rượu vừa ôm nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực? cũng có thể là cả hai đều có.
Trong đại sảnh đủ loại cô nương y phục diễm lệ, trang điểm xinh đẹp dựa vào trong ngực những nam nhân khác nhau, giọng nói nhỏ nhẹ, gương mặt thẹn thùng tình tứ với nam nhân, mà nam nhân thì vui sướng hưởng thụ, làm nam nhân thật là tốt, có thể sống một cuộc sống phong lưu khoái hoạt như thế này.
Trong sương phòng lớn nhất trên lầu lại có sự yên lặng hoàn toàn bất đồng so với bên ngoài. Tiếng đàn vang lên trong không khí yên tĩnh nghe lại càng thêm du dương.
Nam tử vừa giống như đang thưởng thức tiếng đàn du dương, vừa xuất thần như đang suy nghĩ việc gì đó, nhưng cũng không che được khí chất toát ra từ trên người hắn.
Một bộ cẩm y màu lam nhạt như hồ nước khoác trên người hắn dường như mang thêm chút u buồn, nhưng lại khó nén quý khí, giống hoa đẹp chứ không kiều diễm, giống ngọc ôn nhu chứ không lạnh như băng, ngũ quan tuấn lãng có chút bình thản, khuôn mặt u buồn cực kì hấp dẫn, tròng mắt đen dưới đôi lông mày rậm có quá nhiều thứ làm cho người khác tò mò, lông mi dài cong vút che phủ làm cho người ta hoài nghi có phải trong mắt hắn lộ vẻ u buồn hay không, dù sao nam tử này nhìn thế nào cũng không phải là người bị cuộc sống tình sở luy người. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đạm sắc độ dày thích hợp làm cho người ta thấy đau lòng, nam tử như vậy không nên có thái độ mệt mỏi cùng tia u buồn như thế.
Tiếng đàn trong phòng vẫn như cũ, người đánh đàn mà tâm tư không đặt ở trên đàn, thỉnh thoảng tiếng đàn thay đổi một hai âm tiết nhưng nam tử cũng không để ý đến, người đánh đàn khẽ cắn một chút đôi môi đỏ mọng mê người, đôi mắt hiện lên tia ảo não cuối cùng dứt khoát dừng tay lại, đứng dậy đi về phía người chưa bao giờ khác thường khi nàng đàn sai hay ngừng lại. Trong lòng ngưỡng mộ vị nam tử xuất trần nhưng cũng đau lòng khi thấy nam tử thỉnh thoảng lộ ra u buồn. Cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài, chỉ sợ hắn nhìn thấy thì ngay cả cơ hội được ở bên cạnh nhìn hắn cũng không còn.
Nhẹ nhàng bước đi, lụa mỏng khẽ phiêu động, dáng vẻ thướt tha mềm mại, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ cười đẹp đến mê hoặc lòng người, đây là Hoa khôi Liễu Oanh lầu- Liễu Như Ti cô nương, là một tài nữ nhưng lại lưu lạc chốn phong trần, tuy nói bán nghệ chứ không bán thân nhưng chung quy vẫn là thanh lâu nữ tử, thân phận luôn luôn bị người khác coi là hèn mọn, mặc dù nàng có tài, mỹ mạo cũng đủ làm cho nam nhân si mê. Loại si mê này cũng chỉ là muốn cùng nàng lộ thủy nhân duyên, chưa có lấy một người chân chính nói muốn lấy nàng làm vợ cả, cũng có mấy vị quan lại quyền quý muốn chuộc nàng về làm thiếp. Nàng từng cho là sẽ tìm thấy một người để nàng tin tưởng giao phó toàn bộ cuộc đời mình, làm thiếp cũng không sao, nhưng là…Vì sao ông trời lại cho nàng gặp hắn? nàng phát hiện mình không muốn đi làm thiếp cho người khác, nàng yêu nam nhân này. Nhưng vì sao tài năng của nàng, diện mạo xinh đẹp của nàng không lọt được vào mắt hắn, không vào được trái tim của hắn?
Là nàng không đủ đẹp phải không? Đối với điểm này, nàng cũng có chút tự tin, tuy không dám so sánh với đệ nhất thiên hạ mỹ nữ Thiên Tâm cô nương nhưng nàng cũng xuất sắc a. Tài năng,nàng tự tin là sẽ không kém Thiên Tâm cô nương. Nhưng vì sao?vì sao nam tử trước mắt lại chưa từng động tâm vì nàng?
Nàng cũng không hy vọng có cơ hội bước vào phủ của hắn, nhưng nàng cũng yêu cầu không nhiều a, chỉ muốn trong mắt hắn có nàng mà thôi, đây là hy vọng xa vời sao?
“Như Ti, ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi”. Đôi môi phi sắc lộ một tiếng làm cho người ta phải than nhẹ. Âm than trầm ấm nhưng lời nói ra lại làm cho hốc mắt giai nhân ửng đỏ
“Vương gia…”
“Đi đi, Bổn vương cần yên tĩnh một chút”.
Liễu Như Ti hướng nam tử hành lễ: “Như Ti xin cáo lui trước”
Nhìn thấy nam nhân thần sắc không chút nào lưu luyến đành xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài, trong nháy mắt đã thấy hai giọt nước mắt trong suốt. Tay ngọc siết chặt khăn tay, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất. Nàng chẳng qua là thương hắn nha. Vì sao ngay cả nàng thương hắn hắn cũng không cho phép?
Cùng nam nhân này chung sống thời gian không ngắn, nàng đã quả hiểu tính tình của hắn, hắn từ trước đến giờ đối đãi với nàng rất khách khí, chưa bao giờ nghe Vương gia bình phẩm mà chỉ lẳng lặng nghe nàng đánh đàn,xướng khúc, có khi rảnh rỗi cùng nàng đối chữ. Hắn ở trước mặt nàng không lấy địa vị ra để tỏ vẻ, nhưng hôm nay hắn lại xưng là Bổn vương, là muốn nhắc nhở thân phận của hắn sao? Muốn nói rõ nàng không xứng?
Nhìn giai nhân không nén nổi bi thương rời đi, nam tử cũng cảm thấy có lỗi. Hắn không yêu nhưng lại không thể đáp ứng tình cảm của nàng cho nên chỉ có thể làm cho nàng sớm tỉnh ngộ, không nên lãng phí thời gian ở bên hắn. Thâm tình của nàng hắn không thể không thấy, nàng thông minh sau này còn có thể hiểu thái độ của hắn, nhưng thông minh sao lại không hiểu tâm của hắn, hay là? Chân tình khiến người ta mất đi tâm trí sao?
“Ai nha! Hiên vương gia a, ngài xem ngài sao lại làm cho Như Ti nhà ta khó xử như vậy a?” Một phụ nữ trung niên trang phục diễm lệ từ ngoài cửa đi đến, hướng về phía nam tử vẫn xuất thần như cũ.
Nam nhân này chính là Vương gia nhỏ tuổi nhất của Thiên Vũ Hoàng triều, Vũ Mặc Hiên! Hiên vương! Thi từ ca phú không có gì không biết.
Ôn hòa nho nhã nhưng cũng không quá thân cận cùng người khác, lạnh nhạt mà vẫn tôn quý.
Là tài tử nổi danh Thiên vũ hoàng triều, 3 tuổi đã đọc được thơ phú, 5 tuổi có thể làm thơ, 10 tuổi đã tinh thông âm luật, cùng với đệ nhất công tử, Lãnh tình vương không phân cao thấp, chỉ là vị Hiên vương này bình thường ẩn mình trong vương phủ, rất ít người nhìn thấy hắn.
“Vô Được” đối với lời của vị đại nương này, Vũ Mặc Nhiên giương nhẹ lông mày, kêu thị vệ thân cận vào.
“Vâng, vương gia” một gã thân hình tráng kiện hán tử từ ngoài bước vào, vẻ mặt trung thành đối với nam tử bên trong vô cùng tôn kính.
Đi vào lấy từ trong ngực ra tấm ngân phiếu đưa cho phu nhân diễm lệ trong phòng, vị phu nhân này nhìn tấm ngân phiếu xong không khỏi trừng lớn hai mắt, tiện đà vội vàng thu vào trong ngực, ha hả cười một tiếng.
“Vương gia thật là hào phóng a, bất quá…Vương gia muốn cưới Như Ti vào phủ sao?” đối với người phía trước làm động tác vô cùng hưng phấn nói, ai nha! Như Ti này đúng là tốt số, có thể gặp được vị Hiên Vương tài mạo song toàn này còn rất được coi trọng, đúng là phúc phận mà tổ tiên nhà nàng tu được a.
“Không, chỉ là thay nàng chuộc thân, nàng từ nay là người tự do, chỉ cần nàng không muốn thì không ai được bắt ép nàng làm chuyện gì. Cuối cùng giúp Bổn vương chuyển lời, hy vọng nàng biết quý trọng bản thân mình”. Ta chỉ có thể làm điều này mà thôi, hi vọng ngươi sẽ tìm được vị phu quân chân chính để phó thác cuộc đời.
A… nữ nhân diễm lệ trừng mắt líu cả lưỡi vào nhìn nam nhân vừa đi ra ngoài, một lúc sau vẫn không hoàn hồn. Này…Hiên vương không phải muốn cưới Như Ti sao? Vậy sao hắn lại chuộc thân cho Như Ti? Thật là không thể hiểu nổi.