Thất Phu Nhân

Chương 23: Thân phận Tử Vân




Trúc viện

“Phu nhân, làm sao bây giờ? Vương gia trở lại thì chúng ta…” Tử vân giống như kiến bò trong chảo nóng đi lại trước mặt Lộ Tùy Tâm.

Để quyển sách từ bên ngoài mang về lên trên bàn, Lộ Tùy Tâm thở dài, kéo Tử Vân ở bên cạnh ngồi xuống, cẩn thận nhìn Tử Vân rồi nghiêm túc nói:

“Tử Vân, ta không muốn cả đời phải ở trong Lộ vương phủ này”

“Cái gì? Phu nhân, ngài muốn rời khỏi Vương phủ?” Hai mắt Tử Vân trừng lớn khiếp sợ nhìn Lộ Tùy Tâm.

“Đúng, Tử Vân, trong Lộ vương phủ này chỉ có ngươi là đối tốt với ta, nên ta không muốn lừa dối ngươi, bất kể ngươi là nha hoàn của ai ta cũng nguyện tin tưởng ngươi tuyệt đối”.Ta thổ lộ tình cảm của mình như vậy, hy vọng ngươi không làm ta phải hối hận.

“Phu nhân…” nghe Thất phu nhân nói muốn rời khỏi Vương phủ nàng rất khiếp sợ, Tử Vân không cách nào hình dung được cảm giác ở trong lòng mình bây giờ, không nghĩ rằng phu nhân lại nhìn thấu được nàng, vậy mà phu nhân vẫn tin tưởng nàng, sao lại có thể không kinh ngạc cơ chứ.

Tử Vân cúi đầu, đột nhiên nói nhỏ: “Phu nhân, làm sao người lại biết?”

“Việc đó quan trọng sao?”, khẽ thở dài, Tử Vân, bởi vì ta tin ngươi đối với ta là chân tâm thật ý, nên mới thay đổi chủ ý đem nói suy nghĩ của mình ra trước, nếu không bây giờ ngươi còn có thể đứng ở đây sao?

Ngẩng đầu lên, trên mặt Tử Vân đầy vẻ kiên quyết.

“Nếu phu nhân nghi ngờ ta, tại sao còn muốn giữ ta bên người? Tại sao…còn đối tốt với ta như vậy?” Tốt đến mức ta đã quên mình đến từ nơi nào, quên thân phận thực sự của mình. Có phải ta đã tham luyến tình cảm mà người dành cho ta hay không?

Nhàn nhạt nhìn nét mặt thật tâm của Tử Vân, Lộ Tùy tâm khẽ mỉm cười.

“Đó là vì ta cảm nhận được tình cảm của ngươi, mới đầu ngươi đồng tình với ta, còn đối với ta tốt như vậy, cho dù có mục đích khác hay không ta cũng cảm thấy thật ấm áp”. Đối với người bước vào cái thế giới quái dị này mà nói, sự xuất hiện của ngươi đối với ta như người sắp chết đuối ôm được bó rơm rạ vậy, mặc dù bản thân rơm rạ cũng rất yếu đuối không chịu được mất phương hướng. Dù có tình cờ lên được bờ hay không, rơm rạ vẫn mang lại lòng tin cho người sắp chết, có ý nghĩa vô cùng quan trọng với họ.

“Cho dù ngươi có vì lý do nào đến đây đi chăng nữa, ta cũng cảm thấy ngươi thật lòng không muốn lại hại đến ta”. Vì thỉnh thoảng thấy ngươi cố gắng bảo vệ quyết tâm của ta, ta mới có thể hoàn toàn lựa chọn tin tưởng ngươi, cho ngươi một cuộc sống an toàn.

“Phu nhân…” Đôi mắt đã tuôn ra đầy nước mắt, Tử Vân giờ phút này phảng phất như được giải thoát khỏi những chịu đựng trong mấy ngày gần đây.

“Được rồi a, Tử Vân, trong lòng ra, ngươi thật sự là một cô bé đơn thuần như một bông hoa, cho nên đừng nghĩ quá nhiều, nha?”

Đưa khăn tay cho Tử Vân, Lộ Tùy Tâm lạnh nhạt nói.

“Tử Vân chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại phu nhân”.

“Ta biết”

“Phu nhân sau này còn có thể hay không văn thơ đối ngẫu với Tử Vân?” thấp thỏm liếc trộm Lộ Tùy Tâm, trong lòng thấy bất an.

“Có”, âm thanh nhàn nhạt làm cho lời hứa hẹn không chắc chắn lắm nhưng Tử Vân cũng cảm thấy an tâm.

“Lúc phu nhân rời khỏi phủ…”

“Sẽ mang ngươi theo, dĩ nhiên trừ phi ngươi nguyện ý đi theo ta”

“Lúc nào phu nhân hoài nghi nô tỳ?”Tử Vân tính tình trẻ con lúc nào cũng quấn theo người Lộ Tùy Tâm không nghĩ cũng hiểu, nàng tự hỏi trước mặt phu nhân đã lộ sơ hở gì a? Làm sao phu nhân lại biết được?

Làm sao biết? Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, lúc mới đầu nàng hoàn toàn tin tưởng Tử Vân là do Đại phu nhân phái tới chăm sóc nàng. Mỗi ngày cùng Tử Vân nàng đúng là thấy có điều kì lạ, nàng buổi tối ngủ được rất sớm, giấc ngủ không tồi, có cảm giác ngủ một mạch tới sáng làm cho nàng rất kinh ngạc. Cho rằng không khí trong lành yên lặng ở cổ đại giúp nàng ngủ ngon hơn nhưng có 1 lần nàng thức dậy phát hiện y phục của Tử Vân lúc này với tối hôm qua đi ngủ cùng nàng là khác nhau, điều này khiến nàng cảm thấy kì quái, y phục nha hoàn vốn không nhiều, huống chi ngoại trừ y phục nha hoàn lúc làm việc, nàng đều quen  với y phục của Tử Vân,cũng thường mặc y phục của cô bé, hại Tử Vân chỉ còn lại có  hai ba bộ để dùng, nhưng sáng hôm ý nàng thấy Tử Vân mặc một bộ y phục rất cũ kĩ, buổi tối trước khi đi ngủ rõ ràng không phải bộ này, vì sao lại phải đổi y phục. Nàng để ý Tử Vân đặt ở trong thùng y phục một túi thơm mang mùi hương thoang thoảng, qua một đêm mùi đó đã rất nhạt, quan trọng nhất là trên người còn dính một chút dầu mỡ, cả ở cổ áo cũng bị dính, Tử Vân buổi tối đã ra ngoài sao? Y phục dính dầu mỡ rõ ràng là bị hắt, người đi gặp Tử Vân khẳng định có quan hệ. Mà sao Tử Vân lại bị người kia giận đến nỗi hắt canh vào người nàng, xem ra Tử Vân thường xuyên ra ngoài buổi tối.

Nhưng là dù hoài nghi Tử Vân không phải người của Đại phu nhân nhưng Lộ Tùy Tâm thấy được Tử Vân đối với nàng là thực lòng, nàng quyết tâm bảo vệ Tử Vân, không cần hỏi người phía sau lưng nàng là ai, hôm nay nhìn các vị phu nhân trong Vương phủ đến đông đủ, nàng cũng biết Tử Vân đêm đó rốt cuộc đi gặp ai! Trên người Tam phu nhân Tuyết Quyên nhất định là có loại hương này.

********************

Ngự thư phòng hoàng cung.

“Nga? Nàng quả thật nói như vậy?” tròng mắt sâu đen định cầm tấu chương trong tay lên, thân thể tự nhiên ngả ra sau, khuôn mặt lộ ra vẻ vô tư không thể giải thích được, lông mi cong nhíu chặt lại, nàng sau này định tính thế nào?Nghĩ đến cái gì hồi lâu, khóe miệng cười lộ ra, Uông Tùy Tâm a Uông Tùy Tâm, ngươi muốn trẫm phải làm sao đây? Tìm đường sống từ cõi chết, trẫm cũng  không khỏi vì dũng khí của ngươi mà cảm thấy thú vị! Chẳng qua là, ngươi quá khác biệt với người khác, Vương gia sao có thể không để ý đến ngươi? Có lẽ Tam hoàng huynh cũng sẽ phát hiện ra  ngươi đặc biệt như thế nào. Bất quá…nếu ngươi muốn Tam hoàng huynh hưu ngươi,để xem mê hương hấp dẫn của ngươi đáng để Trẫm phá lệ một lần hay không?

****************

Lộ Vương phủ.

Vũ Mặc Nhiên nghe xong Cao Dung Y thêm mắm thêm muối vào những chuyện trải qua, sắc mặt cũng không biến đổi, chỉ ở đó lạnh lùng nhìn người đang thao thao bất tuyệt.

“Vương gia, ngài nói tiện…à…Thất phu nhân có đáng trách không, dám đem toàn bộ sai lầm lên người Vương gia, vương gia…ngài sao nhìn Thiếp như vậy…trên mặt thiếp có cái gì sao?” Cao Dung Y phát hiện Vương gia từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng nào…Vương gia đang suy nghĩ cái gì?Tại sao lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng a? nàng đâu có nói sai cái gì?

“Vương gia?” tiến lên thử dò xét.

“Đi ra ngoài” thanh âm lạnh lùng khiến Cao Dung Y cảm thấy da thị thịt như đang tiếp xúc với khối băng.

Vũ Mặc Nhiên không cách nào hiểu được cảm giác của mình bây giờ, là giận Uông Tùy Tâm sống chết muốn khiêu chiến với quyền uy của hắn sao? Nàng không sợ chết? Uông Tùy Tâm, nếu ngươi đã dùng chiêu này để gây sự chú ý cho Bổn vương, bổn vương đích thực đã bị ngươi làm cho thu hút. Như vậy Bổn vương sẽ mỏi mắt trông chờ xem ngươi còn có thể làm chuyện hay ho gì nữa?