Thất Phu Nhân

Chương 17: Thanh Vương ban thưởng




Sai người mang cây đàn xuống,lúc sau một cô gái thanh lệ bước lên phía trước đỡ Thiên Tâm cô nương ngồi dậy. Tiến lên mấy bước, khuôn mặt mỹ lệ nở nụ cười làm cho những người đang sôi sục vì bạc lâm vào si mê, thật là nụ cười đẹp.

Hài lòng nhìn mọi người si mê trên mặt, 2 tròng mắt dường như phủ một tầng nước quét một vòng qua nhã gian lầu hai, có thể bên trong là người có thân phận địa vị, không chừng đệ nhất công tử cũng ở bên trong quan sát mình, nhìn ngắm vẻ đẹp của mình. Thiên Tâm tuyệt đối tự tin, cho nên ở nơi biểu diễn lại càng kiều mỵ vô cùng.

“Bởi các vị đã coi trọng và cũng để cảm tạ đệ nhất công tử cất nhắc, Thiên Tâm cung kính không bằng tuân mệnh”. Ngón tay thon như ngọc cầm lấy tấm đề văn mà mở ra. Đang nhìn lên phí trên không khỏi lo lắng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại thần thái, đệ nhất công tử quả nhiên là thần long thấy đuôi không thấy đầu( ý nói lợi hại), hôm nay ra đề văn này cũng là theo sở thích, chẳng qua là, đề này ai có thể trả lời?”

“Đề là gì a? Thiên Tâm cô nương mau đọc để mọi người biết” một gã công tử tự phụ gấp rút hối thúc, hắn muốn thể hiện tài ba của hắn cho Thiên Tâm cô nương.

“Đúng vậy a, cô nương, tại hạ tuy bất tài cũng muốn lãnh giáo đây là dạng đề gì?” Một gã thư sinh khác tiến lên nói.

“Không biết năm nay đề là gì a?”

“Ta nghe nói chính đệ nhất công tử tự mình ra đề đó”

Mắt liễm rủ xuống, trong mắt hiện lên tia khinh thường, những người này chẳng qua muốn lấy lòng nàng chút ít, ngay cả ngón chân nàng cũng không xứng, ngẩng đầu lên lần nữa ánh mắt mê người nhìn xuống, nhu hòa cười một tiếng.

“Đề này là:        Sơn sơn thủy thủy khắp nơi rõ ràng tú tú

Tú tú khắp nơi rõ ràng thủy thủy sơn sơn

Mời các vị đối đề” đề này thật khó, Thiên Tâm cũng thầm nghĩ.

Lộ Tùy Tâm mới vừa cầm điểm tâm bỏ vào miệng ăn nghe thấy vậy giật mình, hậu quả gián tiếp chính là bánh quế hoa cao vừa vặn chưa nuốt xuống bụng thiếu chút bị nghẹn,vội vỗ ngực dùng sức nuốt vào.

“Uông tiểu thư,không khỏe sao?thấy như thế nào?” Dương Á Sơ vội vàng bưng chén trà cho nàng, quan tâm hỏi.

“Ta không sao”, mặc dù có tí ảo não nhưng không thể vì suýt chết nghẹn mà mất phong độ được.Bất kể là ai ra đề, hắn đều có tự do,vậy sao có thể trấn tĩnh được a?

“Tùy Tâm biết đáp án”

“Tiểu thư đối được?”

Trăm miệng một lời mãnh liệt ngó chừng người đang rót trà, Vũ Dương Á Sơ nhìn Vũ Mặc Phong, hắn gọi nàng là Tùy Tâm? Phải biết rằng bây giờ nàng là hoàng tẩu của hắn, còn có hắn bao giờ lại thân thiết với nàng tới mức gọi tên như vậy?

Coi như không thấy ánh mắt bất mãn của Dương Á Sơ, Vũ Mặc Phong nhẹ chuyển động nhẫn ngọc.

“Ta sẽ không” không chú ý tới việc Vũ Mặc Phong trực tiếp gọi tên của nàng lẫn hành động của 2 người, Lộ Tùy Tâm thuận miệng đáp, nàng không chắc câu trả lời có đúng không nhưng nàng biết đáp án, tính cờ trước kia đã từng nói, lúc ấy cũng bởi vì từ láy này mà cảm thấy kì diệu.

“Vậy sao? Nhưng ta sao lại cảm thấy Tùy Tâm chắc chắn biết đáp án?” Chỗ sâu nhất tròng mắt Vũ Mặc Phong hiện lên một đạo u quang, nàng giống như đang đeo chiếc mặt nạ làm cho người khác muốn vạch trần khuôn mặt thực sự của nàng. Mà hắn không thiếu nhất đúng là kiên nhẫn!

Dương Á Sơ cũng không nói, không phải không hiếu kì mà hắn hiểu rất rõ ý nghĩa trong mắt Vũ Mặc Phong, xem ra không phải chỉ mỗi hắn nhận ra bảo ngọc! chẳng qua là…nhìn thoáng qua người thanh nhã rồi lại chuyển về hướng Vũ Mặc Phong, trong mắt tỏ ý hiểu rõ tâm ý của hắn.

Vũ Mặc Phong trong mắt u quang càng thêm thâm thúy, ha hả! xem ra đối thủ còn chưa có bắt đầu. Có thể làm đối thủ một lần với Dương Á Sơ không phải là điều hắn vẫn hằng ước mơ sao? Xem ra thời gian này nhất định sẽ vui vẻ.

“Các vị, có ai có thể đối được 2 vế này hay không?” Thiên Tâm tiến lên một bước hỏi, nhưng lại hướng tầm mắt lên lầu hai nhã gian.

“Hay cho câu:Sơn sơn thủy thủy khắp nơi rõ ràng tú tú. Tú tú rõ ràng khắp nơi thủy thủy sơn sơn. Bổn vương bất tài, ai có thể giúp bổn vương giải ra đề lần này, bổn vương cũng sẽ thưởng một ngàn lượng”

Trong đại sảnh không biết lúc nào lại xuất hiện một vị công tử ngang nhiên, ngọc thụ lâm phong. Lời hắn vừa dứt, 2 gã thị vệ đã đứng cản thành một lối đi đi ra ngoài, mà vốn mọi người đang cố gắng suy nghĩ nghe được lời nói phía sau mắt lại càng sáng lên, đây chẳng phải sẽ có hai nghìn lượng bạc sao? Oa, nếu như trả lời được không những được bạc còn có thể trở thành nhân tài trong mắt thanh vương, đây cũng là tiền đồ rộng mở a!

Vũ Mặc Thanh ánh mắt thanh lãnh quét một vòng xung quanh, lúc nhìn qua trên đài thấy vị Thiên Tâm cô nương không khỏi run lên, không hổ danh xưng mỹ nhân tuyệt sắc!

“Tiểu nhân tham kiến vương gia, không biết vương gia giá lâm, không từ xa tiếp đón xin vương gia thứ tội” Chưởng quỹ nhìn thấy người tới vội bước lên thỉnh an.

“Không cần đa lễ”, ai lại không biết trên danh nghĩa Du Nhiên cư là của đệ nhất công tử. Chính là vương gia hắn đối với đệ nhất công tử cũng muốn cho ba phần thể diện. Mặc dù hắn cũng tò mò không biết vị đệ nhất công tử này là thần thánh phương nào. Nhưng lần nào phái người tới cũng bị cự tuyệt. Hôm nay nghe nói ngay cả đệ nhất thiên hạ mỹ nhân cũng lên đài ở Du Nhiên cư,mới tò mò mà đến.

Mới tới cửa đã nghe được vế trên của câu đối, đệ nhất công tử không hổ là đệ nhất công tử, quả thật tài hoa hơn người.

“Thiên Tâm tham kiến vương gia”, dung nhan tuyệt sắc hạ lễ mỉm cười nhàn nhạt, làm cho mọi người đối với nàng ấn tượng càng hoàn mỹ.

“Cô nương không cần đa lễ” Vũ Mặc Thanh đưa tay nói.

“Này…” chưởng quỹ lộ vẻ khó xử, nhã gian đã có khách, hiện Thanh vương gia…

“Chưởng quỹ không phải làm khó ta sao, Bổn vương cũng rất tò mò ai có để đối lại được đạo câu đối của đệ nhất công tử, ta sẽ ở đây chờ đến tột cùng.

“Dạ” chưởng quỹ thưa một tiếng, vội vàng đưa Thanh vương gia tới chỗ ngồi gần cửa sổ Lộ Tùy Tâm vừa mới đi.

Lời của Thanh vương gia làm cho đại sảnh vốn đang huyên náo lại lặng yên như tờ, muốn bạc thì không đáng trách nhưng muốn bạc trong tay Vương gia phải xem mình có tài hoa hay không mới dám.

Hai nghìn lượng? Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ, thế khác gì nhặt được của từ trên trời rơi xuống. Bất quá vì hai nghìn lượng mà người người sục sôi, tương đương việc Thanh vương gia mở đầu khiêu chiến, từ bị động thành chủ động đáng giá không? Âm thầm tính toán, tiền sau này còn có thể kiếm được, thời điểm bây giờ không thích hợp cho nàng công khai lộ diện, ít nhất cũng phải vẹn toàn kế sách chọn lựa thời gian phù hợp.

“Có phải Thanh vương gia đã để mắt tới đệ nhất công tử a?” hai người này nhìn thấy Thanh vương gia lại không có chút dị thường nào. Lộ Tùy Tâm trong mắt hiện lên tia tinh quang, có thể nhìn vị Thanh vương gia của Thiên vũ hoàng triều mà nét mặt không biểu lộ chỉ có thể là Hoàng đế, không nghi ngời gì nữa, đó nhất định là vị nam tử tôn quý cơ trí bên trái. Vậy vị nam tử kia là ai? Có thể giao tình với hoàng đế bất chấp thân phận ngồi ngang hàng mà lại thản nhiên như không, chợt hiểu ra gì đó, chủ nhân Du Nhiên cư này chẳng lẽ là đệ nhất công tử? nếu suy đoán của nàng đúng, vậy hai nghìn lượng kia nàng quyết định lấy.

Tròng mắt sáng lên: “Hai nghìn lượng bạc ta cũng muốn lấy”

“Nga?” Vũ Mặc Phong nhướng một bên mày, người vừa nói sẽ không đột nhiên thay đổi thái độ, đơn giản là vì số bạc tăng gấp đôi sao? Mà trong mắt nàng vừa rồi xuất hiện tia quang mang, nàng muốn làm gì?

“Tiểu thư biết câu này?” Dương Á Sơ khó xem sự cuồng nhiệt trong mắt, trên người nàng còn điều gì có thể khiến hắn ngạc nhiên nữa?

Xem ra nàng đoán đúng, Lộ Tùy tâm nàng không những thu bạc mà còn được đảm bảo miễn phí a, xem ra lòng tin trên con đường Vương phủ tranh đấu lâu dài này của nàng gia tăng không ít. Nhưng muốn hai tên này làm hậu thuẫn cũng không hề dễ dàng, xem chừng nàng phải hao tốn công sức mới để bọn họ yên tâm để nàng làm bằng hữu.

“Đã muốn có bạc thì đương nhiên sẽ có đáp án, ta chỉ là không muốn ngồi nhìn bạc trắng tới chảy nước miếng thôi.”

Này…Dương Á Sơ im lặng hồi lâu, nàng muốn xuất hiện sao? Có thật muốn bạc này.

A! thú vị, đôi mắt đẹp dưới lông mày động đậy, coi như nàng thông minh, thẳng thắn, nhưng nàng muốn hai nghìn lượng đến vậy sao.

Bên cạnh hai vị nam nhân thần sắc đều rơi vào đáy mắt, Lộ Tùy Tâm cười thầm, nàng không phải nhân lúc hỏa hoạn mới cứu người. nàng cũng đang cần bạc! Nếu đã có khả năng sao lại không thể lấy chứ.

“Tùy Tâm muốn thế nào?” Vũ Mặc Phong bên trong lời nói lộ ra tia sủng nịch mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

Dương Á Sơ đáy mắt hiện lên phức tạp. Chuyện đi quá dự liệu của hắn, nhìn đôi mắt sáng ngời của Vũ Mặc Phong hắn khẽ cười, vậy thì sao, là Vũ Mặc Phong thì thay đổi được gì? Tới cuối cùng không biết ai mới là người thắng? Một cơn gió theo đuổi tự do lại chịu ở bên cạnh Vũ Mặc Phong sao?