Thất Phu Nhân

Chương 109: Tuyệt và Sơ gặp nhau






Tác giả: Lạc Tùy Tâm
Chuyển ngữ: Miki
Dương Á Sơ không biết hắn đã đi bao lâu, cũng không biết hiện giờ đang ở chỗ nào. Mặt trời lên rồi lại lặn, hắn cứ phiêu bạt khắp nơi không ngừng nghỉ…
Mà sự xuất hiện của hắn cũng khiến người đi đường tránh xa hắn ra! Người này ban ngày ban mặt vác một cỗ quan tài trên đường, kì lạ quá phải không? Dù có vội vã thế nào cũng không nên mang theo cỗ quan tài chứ? Hơn nữa…trời ạ, cỗ quan tài đó hắn còn vác trên vai, người này khẳng định có võ công rất cao cường. Dĩ nhiên người đi đường không dám tới gần gắn.
“Cút ra…cút ra cho lão tử…” Đúng lúc đó, một con ngựa lao nhanh tới…
“A…”
Người trên đường nhìn lại, chỉ thấy người trên ngựa vung roi lên kiêu ngạo phi tới, người trên đường đều tự động tản ra chạy thoát thân, kẻ buôn bán cũng thu dọn toàn bộ hàng hóa lại.
Sao đó đều lo lắng nhìn người vẫn chầm chậm bước đi như chưa hề nghe thấy tiếng vó ngựa thúc giục…
Nhìn đến người trên ngựa thì đều cảm thấy đáng tiếc trong lòng, người đó là Liên Thiên Phách, võ công cao cường, ngay tới quan phủ cũng phải e dè mà nhượng bộ hắn. Nghe nói xuất thân từ võ lâm thế gia.
Mọi người đều nhắm mắt lại không đành lòng mà nhìn con ngựa kia đạp lên người đó, không, là đạp lên cỗ quan tài.
Sau đó trừ một tiếng kêu thảm thiết vang lên còn lại không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, đợi tới khi mọi người tập trung nhìn vào tiếng kêu đó.
Người trên mặt đất quằn quại ôm lấy chân kêu lên bi thảm, ngựa cũng đã ngã trên đường, miệng sùi bọt mép.
Việc này…
Ngay sau đó, người đứng gần Dương Á Sơ nhất không khỏi lui về phía sau vài chục bước. Võ công của người này còn giỏi hơn nhiều so với Thiên Phách.
“Đại thiếu gia…Ngươi…Ngươi đứng lại cho ta.” Tuy rằng tên theo hầu rất sợ những vẫn phải làm tròn phận sự quát mắng người vẫn đang ở phía trước không quay đầu lại, thật khó hiểu hắn làm cách nào mà đánh ngã cả thiếu gia và ngựa. Chỗ này chỉ có hắn, hắn cũng không giở trò ma quỷ gì, người ở đây càng không dám động tới thiếu gia.
“Ôi…Tới đây…tới đây…tìm đại phu…còn…còn có…giết kẻ đó cho ta”
Liên Thiên Phách ôm lấy bàn chân bị ngựa giẫm lên, hung bạo chỉ vào người phía trước mà quát. Mặc kệ hắn có giở trò ma quỷ gì hay không, kẻ đó vác theo cỗ quan tài đã nói lên là muốn chết rồi. Đụng vào hắn chỉ có xúi quẩy.
“Dạ…” Người theo hầu cũng chỉ biết nghe lời đi tới phía trước.
Có điều…căn bản mọi người chưa tới được gần hắn thì đã bị đánh bay nằm rạp trên mặt đất.
“Ngươi…” Nhìn đám hạ nhân trên mặt đất, Liên Thiên Phách hoảng sợ tới mức quên cả cái chân đang đau, lấy tay chỉ vào người kia “Ngươi là ai? Dám chọc tới Liên gia”
Mọi người xung quanh nghe thấy chữ Liên gia thì đều hướng mắt về phía người khiến người ta không dám nhìn thẳng. Liên gia là võ lâm thế gia, tuy rằng võ công của Liên Thiên Phách không cao nhưng Liên gia có nhiều cao thủ trên giang hồ. Nghe nói Liên lão gia rất thương yêu Liên Thiên Phách. Chứ không hắn nào dám xưng hùng xưng bái ở vùng này như thế.
Mà bóng người phía trước vẫn tiếp tục đi coi như không nghe thấy.
“Đại…Đại thiếu gia. Chúng ta về trước có được không. Với võ công của hắn, chúng ta đều không phải đối thủ!” Hạ nhân nâng Liên Thiên Phách dậy rồi nói bên tai hắn.
Liên Thiên Phách vùng ra, trong đôi mắt xếch lộ ra vẻ hung ác “Còn không mau đi lấy kiệu cho bản công tử?”
“Dạ…dạ..”
Một đám phu kiệu lập tức chạy về phía Liên Thiên Phách, nhanh chóng rời khỏi con đường, khẳng định Liên đại thiếu gia quay về cầu tiếp viện. Chờ chút nữa sẽ có một trận tranh đấu, bọn họ cũng không muốn gặp tai họa. Nhưng mà…đều đồng tình nhìn nam nhân kì lạ kia. Thầm nghĩ, cho dù võ công của ngươi có cao tới đâu cũng không đánh lại được người Liên gia, đành phó mặc cho số phận thôi. Chưa tới một khắc sau đó, trên đường trở nên vắng vẻ. Chỉ còn lại Dương Á Sơ đơn độc bước đi…
“Chính là hắn…Cha, là kẻ đó làm con bị thương, còn giết ngựa của cha nữa.” Quả nhiên chốc lát sau Liên Thiên Phách đã đưa thêm người tới, còn có cả Liên lão gia. Đám người chặn đường đi của Dương Á Sơ lại.
Liên lão gia híp mắt nhìn nam nhân phía trước, tóc rũ xuống nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng có thể nhận ra tuổi còn trẻ, khí thế toát ra từ trên người hắn khiến ông thầm giật mình, võ công của người này cực cao. Ông có nghe nói gần đây trên chốn giang hồ xuất hiện một vị thiếu niên võ công cao cường, phải chăng chính là hắn?
Cúi đầu xuống “Xin hỏi tôn giá thuộc môn phái nào?” Không biết rõ ràng thân phận thì không bao giờ ông coi thường người đó. Nếu không có bản lĩnh thì hắn đâu có dám không coi ai ra gì như vậy. Vì vậy ông lễ độ hỏi.
(Tôn giá: Một cách xưng hô tôn trọng người đối diện)
“Cút đi” Môi Dương Á Sơ nhẹ nhàng phun ra hai chữ, mang theo sát khí vô cùng.
Liên lão gia kinh ngạc “Các hạ..” Không chờ ông nói xong, Liên lão gia đã nhanh chóng xoay người lại tránh được một đạo kình phong suýt chút nữa trúng vào chỗ hiểm. Trong lòng hoảng hốt, nội lực thật mạnh.
“Công tử…” Liên lão gia muốn nói gì đó thì lại đỡ lấy một chưởng, nhưng thân thể người trước mắt vẫn không hề di chuyển.
Liên lão gia cố tách ra để tạo khoảng cách. Mặt Dương Á Sơ không đổi sắc bước qua, lúc này một trận gió thổi tới, thổi bay tóc hắn, Liên lão gia mở to mắt…Gương…gương mặt này rất quen. Là ai? Trong chốc lát không nhớ ra được.
Chỉ biết mở mắt trừng trừng nhìn hắn đi tới nhấc cỗ quan tài lên.
“Cha” Liên Thiên Phách cũng nuốt nước bọt biểu hiện kinh hãi, võ công của hắn ta thật cao cường.
“Câm miệng” Là ai? Gương mặt đó rất quen! A..Như đã nhớ ra cái gì đó, cằm rớt xuống, hắn…chẳng phải hắn đã chết rồi sao? Kẻ xưa kia đã khiến giang hồ phải chấn động đây ư? Hay…hay là người có hình dáng giống hắn? Cũng có thể, thế gian này không thiếu những điều lạ, hơn nữa giang hồ đệ nhất công tử không thể thành ra như vậy được. Xem ra ông đã suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ người giống người mà thôi. Có điều không biết võ công của người này xuất phát từ môn phái nào?

Tờ mờ sáng, trước sân đã có một cỗ xe ngựa màu đen đợi sẵn. Người coi ngựa là một nam tử thật thà chất phác. Là đánh xe cẩn thận nhất trong huyện Ly Thủy mà Phấn Hồng thuê riêng.
Tử Vân và Hồng Tham đem bọc y phục lên xe ngựa, đánh xe vội vã xuống xe giúp đỡ, sau đó đi về phía lộ tùy tâm cúi người chào: “Tiểu nhân tham kiến phu nhân”
Hôm qua vị phu nhân này thuê xe ngựa của hắn, nói là muốn đi tới huyện Tây Xa, hơn nữa còn trả gấp đôi bạc, đương nhiên hắn muốn kiếm nhiều bạc, tuy rằng huyện Tây Xa cách rất xa nơi này nhưng khi trở về sẽ có thể kiếm được đủ bạc dùng trong một năm.
“Không cần đa lễ, dọc đường không nên nóng vội, từ từ sẽ bớt ngại!” Lộ Tùy Tâm mỉm cười, nhàn nhạt nói. Thông Nhi trong lòng vẫn còn đang ngủ.
“Dạ, tiểu nhân biết rồi”
“Tiểu thư, đưa Thông Nhi cho ta bế!” Hồng Tham đứng trên xe ngựa đưa tay về phía Lộ Tùy Tâm.
“Không cần đâu, để ta bế cũng được.” Đỡ phải đánh thức nó dậy, dẫm lên cái ghế thấp, vươn tay về phía Phấn Hồng.
“Được, nào”
Phấn Hồng khóa cửa, vội vàng đỡ lấy Lộ Tùy Tâm.
Mấy người ngồi ổn định trong xe ngựa, nhẹ nhàng để đứa bé trong lòng lên trên ghế mềm, đắp chăn mỏng cho Thông Nhi.
“Khởi hành thôi!” Nàng lại phải bước vào cuộc sống này…

Trong quán trọ, Nam Cung Tuyệt thấy cỗ xe ngựa vừa đi thì khóe miệng cười nhạt, rốt cuộc nàng cũng quyết định đi. Dọc đường đi chỗ nào cũng có tiêu cục của dược trang và Hoàng gia, hơn nữa còn có Phấn Hồng với Hồng Tham bê cạnh, vấn đề an toàn không cần phải nói tới. Hiện giờ hắn phải tới dược cốc trước các nàng.
Lấy một thỏi bạc từ trong ngực ra đặt lên quầy bàn chủ quán trọ, đợi tới khi chủ quán lấy lại tinh thần thì bóng người đã đi khuất.
“Đúng là người kỳ quái” Chủ quán trọ lẩm bẩm nói. Tới ở vài ngày như thường lệ, ban ngày ban đêm cũng đều ở khách trọ.
Đi được một ngày đường, nhìn lên sắc trời, xem chừng sắp mưa, nên đi tìm chỗ nghỉ chân được rồi. Hơn nữa hắn đã đi với thời gian nhanh gấp đôi so với các nàng, đến mai là tới dược cốc, mà các nàng nhanh nhất cũng phải mất bốn ngày mới tới được Tây xa. Nghĩ đến đây Nam Cung Tuyệt đi vào bên trong huyện tìm chỗ trọ.
Một quán trọ bình dân cũng không lớn lắm nhưng rất thanh nhã, Nam Cung Tuyệt đi vào trong.
“Quan khách, mời ngài vào, ngài muốn ở trọ hay dùng bữa?” Một tiểu nhị hất chiếc khăn vải màu trắng lên vai, cung kính hỏi.
“Cho một căn phòng thượng hạng, làm vài món khác nhau lên” Nam Cung Tuyệt vừa đi vừa căn dặn, đi tới một góc tối trong đại sảnh ngồi vào bàn trống.
“Dạ” Tiểu nhị nhanh nhẹn tiến lên lau lau bàn và ghế một lần.
Nam Cung Tuyệt ngồi xuống, uống chút trà do tiểu nhị đưa lên…
Trên đời này truyền đi nhanh nhất là cái gì? Là bát quái, họ luôn làm việc mau lẹ, tốc độ truyền tin nhanh nhất. Đừng tưởng rằng bàn tán chỉ là chuyện của nữ nhân, nam nhân càng mưu cầu danh lợi càng giỏi bàn luận..
“Chủ quá, đem món ăn ngon nhất, rượu ngon nhất lên đây, nhanh nhanh một chút” Bốn người đi vào, thấp bé khác nhau, nhưng nhưng người nhanh nhạy nhìn là biết bốn người đó là nhân sĩ giang hồ.
“A, quan khách xin chờ một lát, sẽ mang ra ngay lập tức” Chủ quán trọ thấy mấy người đi vào thì vội vã tự mình sai tiểu nhị ra phục vụ, đắc tội với thần tài thì được nhưng chớ đắc tội với tiểu nhân, vừa nhìn họ là đã biết tốt nhất không nên đụng vào kẻo rước họa.
“Đại ca, ha ha, lần này Liên lão đầu lại đen cả mặt cơ đấy” Người đang nói là một gã có vẻ mặt đắc ý, nhưng dáng người có vẻ hơi thấp.
“Võ công của tên Liên Thiên Phách thì kém cỏi, còn luôn ỷ vào cái danh của Liên lão gia và gia thế địa vị” Nam nhân mang vẻ mặt khinh thường nói ra có phần bất mãn.
“Quan khách, thức ăn đã tới đây, mời các vị từ từ dùng bữa” Tiểu nhị cẩn thận đặt thức ăn lên bàn.
“Còn nói đánh nhau với một người chết, người không biết chừng đã nát vụn xương cốt lại bị lấy ra để bịa chuyện, Liên lão đầu đúng là không biết xấu hổ”
“Còn giang hồ đệ nhất công tử đó…trong thiên hạ này ai chẳng biết đó là Dương Á Sơ…”
“Ngươi nói gì?” Nam Cung Tuyệt túm lấy vạt áo của người đang nói, toàn thân căng ra nhìn người kia.
“Ngươi…”
“Ngươi là ai? Mau thả đại ca ra” Ba người kia thấy đột nhiên có một nam nhân vụt qua túm lấy y phục của đại ca. Trong lòng khiếp sợ nhìn nam nhân trước mắt.
Cả người mặc bộ cẩm y màu trắng, nam nhân có ngũ quan tuấn mỹ.
“Nói…” Vốn dĩ Nam Cung Tuyệt đang ngồi trong một góc nhưng nghe thấy có người nhắc tới giang hồ đệ nhất công tử thì toàn thân hắn chợt cứng đờ lại, là hắn ta ư? Á Sơ xuất hiện sao?
“Nói…nói gì?” Nam tử lắp bắp, hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị túm lấy rồi, khỏi cần nghĩ cũng biết võ công của hắn không bằng nam nhân trước mắt, cố gắng nhớ lại, vừa rồi hắn nói cái gì nhỉ? Hắn nói gì đó, nhưng hắn chỉ nhắc tới giang hồ đệ nhất công tử…hả? Không…không thể nào. Người này lại vừa khéo là bằng hữu của giang hồ đệ nhất công tử?
“Công tử, ngài muốn hỏi gì? Trước tiên thả đại ca ta ra đã” Nam tử bình tĩnh nhã nhặn chưa từng nói lời nào trước đó nhìn thẳng vào nam cung tuyệt.
Nam Cung Tuyệt bỏ vạt áo trong tay ra “Nói mau…” Hiện giờ ở trong lòng hắn đang ôm hy vọng nhưng lại sợ thất vọng…
“Ta thay đại ca xin lỗi vì đã mạo phạm tới bằng hữu của công tử” kẻ sáng suốt đều nhìn ra võ công của nam nhân này ngay cả bốn huynh đệ bọn họ hợp sức lại cũng không phải là đối thủ, vì thế vẫn nên lễ độ là được rồi.
“Không phải…các ngươi vừa nói gì? Liên lão đầu là ai? Còn nữa tại sao lại nhắc tới giang hồ đệ nhất công tử?” Hai tay Nam Cung Tuyệt đặt ở đằng sau có hơi run rẩy.
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng là do vị nam tử bình tĩnh trả lời: “Liên lão đầu là Liên lão gia ở tại huyện Ninh Nguyệt, ba ngày trước Liên lão gia gặp một đối thủ ngay cả một chiêu ông ta cũng không tiếp được, sau đó ông ấy nói nhìn thấy khuôn mặt người đó rất giống giang hồ đệ nhất công tử..” Nam tử còn chưa nói xong thì Nam Cung Tuyệt đã phi thân biến mất.
Huyện Ninh Nguyệt, Nam Cung Tuyệt dùng khinh công ra sức phóng đi.
Mây đen dày đặc, mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống, trong màn mưa có một bóng người di chuyển nhanh chóng, lướt đi tựa như một cơn gió…
Trong lòng Nam Cung Tuyệt nóng như lửa đốt. Là Á Sơ ư? Thật sự Á Sơ đã xuất hiện sao?
Tròn ba canh giờ sau Nam Cung Tuyệt đã tới Liên gia tại huyện Ninh Nguyệt.
“Nam Cung công tử đại giá…” Liên lão gia còn chưa chào hỏi xong thì Nam Cung Tuyệt đã ngăn lại: “Ông gặp người giống thiên hạ đệ nhất công tử khi nào? Trên người hắn có điểm gì đặc trưng? Tại sao lại nói giống nhau?” Nam Cung Tuyệt vội vàng hỏi.
Việc này…Liên lão gia kinh ngạc thở hổn hển.
“Nói mau” Y phục trên người Nam Cung Tuyệt vẫn còn ẩm ướt.
Trên mặt Liên lão gia cười khổ: “Tuổi tác, hình dáng người đó đều rất giống Dương công tử, nhưng…”
“Nhưng gì?” Nam Cung Tuyệt gấp gáp hỏi.
“Nhưng đầu tóc vị công tử này rối tung, cho nên lão nhân vẫn chưa nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, là do lúc đó có một trận gió thổi tới nên mới nhìn thấy…có tám phần là giống Dương công tử.”
Là Á Sơ xuất hiện sao? Hắn ta không chết? Hắn chỉ biết hắn ta sẽ không chết. Nam Cung Tuyệt mở to mắt, trên mặt có vui mừng như điên “Hắn đi về hướng nào?”
“Cái đó…lão nhân cũng không biết, người nọ vác theo một cỗ quan tài, chắc người thân của hắn đã chết” Liên lão gia vội vàng trả lời. Trong đầu thầm nghĩ, người trên giang hồ đều nói ba vị thiếu chủ dược cốc, giang hồ đệ nhất công tử và thiếu bảo chủ của Hoàng gia bảo là huynh đệ kết nghĩa, xem ra quả thật là như vậy. Một kẻ cực giống cũng đủ khiến Nam Cung công tử tự mình tới đây để hỏi bằng được.
“Cái gì? Một cỗ quan tài?” Nam Cung Tuyệt nói to hơn.
Liên lão gia hoảng sợ lùi về phía sau một nước: “Phải….là..là quan tài”
“Ông chứng kiến ở đâu?” Nam Cung Tuyệt cố gắng hạ giọng nói. Huyện Ninh Nguyệt kề sát với huyện Cửu Định, chỉ cách huyện Ly Thủy có hai trăm dặm, tới Quản Đạo rồi sẽ tới trấn Lữ Gia.
Liên lão gia thấy bóng người biến mất như chưa từng đến, mở to mắt nhìn, đây…đây là tình huống gì thế này?

Bảo An đường tại huyện Ninh Nguyệt.
Nam Cung Tuyệt cầm miếng ngọc bội trong tay thì càng thêm gấp gáp “Phát lệnh của ta xuống dưới, thông báo cho các dược trang phái người ra ngoài thăm dò, ta muốn biết một nam tử mang theo một cỗ quan tài đi về hướng nào? Nếu tra ra thì nhanh chóng báo cho ta biết”
Người quản lý Bảo An đường vừa nhìn thấy ngọc bội thì đã kinh hãi “Tại hạ tham kiến Thiếu cốc chủ”
“Mau.” Á Sơ, là ngươi sao? Nam Cung Tuyệt thu hồi ngọc bội. Trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Tuân lệnh”

Chưa tới hai khắc sau đã có người dò la ra: “Khởi bẩm Thiếu cốc chủ, người đó đi tới Quản Đạo, gần Quản Đạo là trấn Lữ Gia”

“Trấn Lữ Gia có hiệu thuốc Thái Khang”
“Nói mọi người đi tìm một nam tử mang theo cỗ quan tài bên người. Mau” Nam Cung Tuyệt cũng lo lắng sai bảo quản lý hiệu thuốc Thái Khang.

“Thiếu cốc chủ, nghe nói có một người giống thế xuất hiện ở vùng ngoại ô, nhưng vẫn chưa đi vào” Đám người được phái đi lần lượt trở về.
Không vào thành? Ngoại ô?
Bóng dáng Nam Cung Tuyệt lại biến mất lần thứ hai.
Vùng ngoại ô cách trấn Lữ Gia mười dặm, nơi đây có những cây trúc lớn, ở đoạn cuối của con đường đá cuội, một nam tử đứng yên trên rìa đường, bạch y dài trên người đã bám đầy bụi, bên trên còn có vết máu mờ mờ, tóc đen rối tung che đi khuôn mặt khiến người ta không nhìn rõ, thân thể gầy gò giống như những cây trúc bên cạnh hắn.
Là hắn sao? Là Á Sơ?
“Á Sơ?” Nam Cung Tuyệt kêu nhẹ lên, nhưng người phía trước vẫn như không hề nghe thấy, chỉ yên lặng vuốt lên mặt quan tài.
“Dương Á Sơ?” Nam Cung Tuyệt lại cất giọng cao hơn, chăm chú nhìn vào người trước mắt, gọi.
Vẫn không có phản ứng? Chẳng lẽ không phải hắn? Nam Cung Tuyệt vung tay lên phi thân về phía người nọ. Không…hắn không tin, hắn muốn nhìn rõ xem người kia có phải Dương Á Sơ hay không. Bỗng dưng một tiếng hét vang lên như sấm dội, thân thể Nam Cung Tuyệt dùng một tốc độ nhanh nhất đánh về phía người vẫn vuốt ve quan tài mà chưa từng phản ứng với lời của hắn, nhưng…hắn ta căn bản không di chuyển. Như không hề phát hiện ra, Nam Cung Tuyệt đánh một chưởng phong lên trên mặt hắn.
Chưởng phong thổi hất mái tóc đen của hắn làm lộ ra khuôn mặt tái nhợt khiến người khác nhìn thấy phải đau lòng. Nam Cung Tuyệt mừng như điên tới mức không đứng vững, lùi về phía sau vài chục bước rồi ổn định lại thân thể.
Là hắn! Là Dương Á Sơ!
Âm thanh khô khốc vang lên: “Á Sơ, ta là Tuyệt, Nam Cung Tuyệt đây”
Dương Á Sơ khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Tuyệt “Ngươi nhận nhầm người rồi” Hắn muốn đi theo nương tử…
“Không…không đúng, ra sẽ không nhận nhầm người” Nam Cung Tuyệt phi thân lên, một tay đặt trên mạch đập của Dương Á Sơ, hơi nhíu mày lại, nội thương rất nặng, hơn nữa trên người hắn hẳn là còn có ngoại thương, nhưng nội lực rất thâm hậu. Việc này…từ lúc nào nội lực của Dương Á Sơ lại cao như thế?
Dương Á Sơ phất tay, Nam Cung Tuyệt bay ra ngoài, mở to hai mắt nhìn: “Á Sơ..”
“Ngươi nhận nhầm người rồi” Nếu như không hy vọng thì có phải sẽ không tuyệt vọng lần nữa hay không? Hắn không muốn bọn họ lại khổ sở vì hắn lần nữa.
Vận khí, cỗ quan tài nhẹ mà vững vàng trên vai hắn, đi thẳng tới nơi sâu nhất của con đường.
“Dương Á Sơ, ngươi không cần nương tử của ngươi sao?” Nam Cung Tuyệt nổi giận nghiêm nghị nói với bóng người lạnh lùng.
Vui mừng khi thấy bóng dáng đó hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn đi lên phía trước.
“Uông Tùy Tâm, người ta nói chính là Uông Tùy Tâm, ngươi đã quên nàng rồi sao?” Nam Cung Tuyệt lại hô to.
Dương Á Sơ dừng lại.
Nam Cung Tuyệt chậm rãi đi từng bước lên phía trước “Ngươi có biết nàng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực không? Ngươi có biết nàng vẫn một mực chờ ngươi hay không?” Ánh mắt gắt gao nhìn như muốn xuyên thành một lỗ thủng trên người hắn.
Dương Á Sơ từ từ mở mắt ra, rồi lại nhắm vào, Tuyệt nói gì vậy? Hắn đang nói cái gì?
“..Cái gì?” Âm thanh khô khốc phát ra từ miệng Dương Á Sơ, giọng khản đặc lại.
“Uông Tùy Tâm, nàng đang đợi ngươi, nàng vẫn luôn luôn chờ đợi ngươi” Nam Cung Tuyệt ra sức hét lên.
Phút chốc Dương Á Sơ xoay người lại, lần này đổi lại là hắn nhìn chằm chằm Nam Cung Tuyệt “Ngươi nói gì? Nương tử của ta không chết?”
Nam Cung Tuyệt nhìn cỗ quan tài trong tay hắn thì ánh mắt lộ vẻ khó tin “Ngươi…”
Cỗ quan tài trên vai bị hất ra thật mạnh, thân thể Dương Á Sơ bay nhanh tới, túm chặt lấy áo Nam Cung Tuyệt “Ngươi nói gì? Nương tử của ta không chết sao?”
Rốt cuộc Nam Cung Tuyệt cũng hiểu, cúi mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài, đều là vì si tình…
“Ngươi nói đi, nương tử của ta không chết phải không? Là Ngân Lưu Nhân gạt ta có đúng không?” Lực đạo trong tay khiến Nam Cung Tuyệt nhíu chặt mày lại.
“Trước…trước tiên buông ta đã” Từ khi nào nội lực của Dương Á Sơ lại lợi hại như vậy?
“Không…ngươi nói cho ta biết trước, nương tử của ta không chết phải không?” Lúc này Dương Á Sơ không muốn nghe bất cứ lời nào khác, hắn chỉ muốn nghe hắn ta nói nương tử không chết…
“Đúng…nàng không chết…ngươi buông ra đã” Nếu không hắn sẽ chết mất, tay hắn trật khớp rồi.
“Thật không?” Phút chốc trong đáy mắt Dương Á Sơ lóe lên tia sáng, cẩn thận hỏi.
“Là thật, buông ra” Nếu không buông chắc tay hắn sẽ bị hắn ta phế mất.
“Dương Á Sơ, tay của ta sắp đứt rồi, ngươi cứ để ta như vậy mãi sao?” Nam Cung Tuyệt dùng nội lực hét lên bên tai Dương Á Sơ.
Dương Á Sơ bừng tỉnh, lập tức bỏ tay ra, thấy bộ dạng suy sụp của Nam Cung Tuyệt thì tiến lên giúp hắn đứng dậy “Ngươi gạt ta đúng không?”
“Nàng không chết” Trong lòng Nam Cung Tuyệt không thể nói rõ cảm xúc này là gì. Chua xót, có chút đau đớn âm ỷ. Đời này hắn với nàng không có duyên.
Cúi mắt xuống che giấu những đợt sóng ngầm trong lòng, quan sát Dương Á Sơ trước mắt, thầm than nhẹ một tiếng, vậy cũng tốt. Ít nhất không phải tất cả mọi người đều đau khổ.
“Nàng ở đâu? Tuyệt, nương tử của ta bây giờ đang ở đâu?” Dương Á Sơ lại kích động muốn túm lấy Nam Cung Tuyệt.
“Dừng lại” Nam Cung Tuyệt rống lên.
“Nàng không chết, chúng ta đi tới trấn Lữ Gia trước, để ta chữa trị vết thương của kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ là ngươi đã” Nếu đổi lại là người khác chịu nội thương như hắn thì bất luận là ai cũng không chịu nổi.
“Không thể được, ta muốn đi gặp nương tử nhà ta trước” Dương Á Sơ kéo Nam Cung Tuyệt chạy vội ra bên ngoài.
“Dương Á Sơ” Nam Cung Tuyệt phát hiện Dương Á Sơ bây giờ đang trở thành một kẻ điên cuồng, lấy ngân châm trong tay ra chọc vào động mạch của Dương Á Sơ. Nhìn người từ từ ngất đi thì thầm thở dài một hơi.
Hiệu thuốc Thái Khang ở trấn Lữ Gia
“Thiếu cốc chủ, đây là thuốc” quản lý tự mình bưng bát thuốc lên.
Nam Cung Tuyệt nhìn vết thương đã được bôi thuốc, lại lấy ngân châm trên người hắn ra…Người trên giường từ từ mở mắt, bật người dậy cực nhanh, thấy Nam Cung Tuyệt bên cạnh thì mở to mắt nhìn…Không phải hắn nằm mơ sao? Hắn thật sự đã gặp Tuyệt? Hơn nữa…hơn nữa nương tử không chết?
“Tuyệt, ta…”
“Uống chén thuốc này đã, nếu không đừng hy vọng ta nói cho ngươi biết bây giờ nàng đang ở đâu” Nam Cung Tuyệt thu hồi ngân châm, lúc xoay người, trong mắt chợt hiện lên đau khổ và kiên quyết, từ giờ trở đi, đối với hắn mà nói nàng chỉ là thê tử của Dương Á Sơ.