Thất Phu Nhân

Chương 102: Rời khỏi dược cốc




Chuyển ngữ: Miki.

Tuyết sơn, đúng như ý nghĩa của nó, bao trùm tất cả đều là tuyết, bão tuyết lan tràn trong phần lớn thời gian của một năm, nhưng mà đặc điểm lớn nhất của tuyết sơn không phải vì nơi này tuyết rơi quanh năm lạnh giá, mà là tuyết sơn cao vút lên tận trời, đứng ở chân núi không thể nhìn thấy được đỉnh núi, trừ phi là nhân tài võ công phi phàm mới có thể lên được đó, nhưng mà coi như lên được đi thì làm gì còn sức lực để xuống núi? Tuy rằng đối với người luyện võ mà nói thì cái lạnh không đáng sợ, nhưng mà dưới chân tuyết sơn cũng rất mờ mịt, trong vòng trăm dặm trở lại đều không có người ở, do vậy mà ai lên tuyết sơn hầu như không thể sinh tồn…tất nhiên chỉ là hầu như…

Nói ra cũng thật kì quái, ở đây quanh năm tuyết phủ, nhưng mà cây cối trên tuyết sơn lại sinh trưởng rất tốt, lá cây ở trên cành là màu xanh, nhưng lúc rụng xuống lại mang màu đỏ, màu đỏ trên nền băng tuyết màu trắng, tựa như một đóa hoa tuyết trên nền băng trong suốt trắng ngần, bầu trời màu lam, cảnh tượng nhìn xuống quả thực đẹp không tả xiết.

Tuyết nằm yên trên đỉnh núi, băng tuyết phủ kín tĩnh lặng, chốn tiên cảnh thanh khiết như ngọc lưu ly khiến người ta quên đi cái lạnh giá, không khí lạnh đông lại thành tảng băng lớn, tia sáng xuyên qua trở nên lấp lánh tuyệt đẹp, tuyết rơi khắp trời như lông ngỗng, khung cảnh hùng vĩ mà thê lương.

Một tiếng thở dài thong thả truyền tới, vang vọng tại trời đất thanh khiết hoàn mỹ này.

Thởi dài? Đúng vậy, chính xác là thở dài! Tiếng thở dài mang theo bi thương vô cùng tận, làm cho người nghe xong muốn khóc. Trong tiếng thở dài có sự nhung nhớ và cam chịu…

Theo hướng âm thanh, tựa như cách đó không xa có một người tuyết đang đứng, y phục đơn giản trên người có vẻ như không phải dùng để chống lạnh mà chỉ che chắn, chiếc áo màu trắng khoác trên người gầy guộc của hắn, đứng ở chỗ đất trống, nhìn còn tưởng là người tuyết chứ? Nhưng có điều dưới lớp tuyết là một mái tóc đen.

Trời, dần dần tối, rốt cục người tuyết cũng chuyển động, xoay người đi về hướng người vẫn không chớp mắt nhìn hắn ở trong sơn động.

Ba tháng sau

Chiến tranh giữa Thiên Vũ và Thập Ngân quốc không hiểu vì sao cứ im hơi lặng tiếng như vậy, theo tin tức tuyền đến thì Vũ Mặc Nhiên đã rút binh, bất kể là dân chúng Thiên Vũ hay Thập Ngân quốc cũng đều rất hân hoan, không có chiến tranh, đối với dân chúng mà nói là việc vui nhất.

Nghe nói thái tử Thập Ngân quốc và hoàng đế Thiên Vũ đã giao ước phân định thắng thua vào ba năm sau, dù sao thực lực hiện tại của hai nước cũng không chênh nhau là bao, nếu muốn đánh thật thì bất luận ai thắng đều phải trả giá rất đắt, khi đó sẽ thống nhất thiên hạ, cũng khiến bách tính lầm than. Ít nhất phải mười năm sau thiên hạ mới ổn định trở lại…

Mọi người đều biết, sở dĩ có việc rút binh này là để hai nước có thêm thời gian ngoại giao, mục đích thăm dò thực lực đối phương. Trong đầu đều đã tính toán, sau khi trở về nước sẽ cố gắng vượt qua đối phương, tới lúc quyết chiến sẽ có hậu thuẫn vững chắc không thể sụp đổ..

Thập Ngân quốc đối với Thiên Vũ mà nói giống như một cái gai trong mắt, làm đau âm ỷ, không nhổ không được!

Mà Thiên Vũ đối với Thập Ngân quốc, chính là mối họa ngầm lớn nhất, không trừ không xong!

Nhưng dân chúng hai nước chỉ muốn một cuộc sống ổn định, an cư lạc nghiệp.

Chủ nhân hai nước đều là bậc vua chúa trời sinh, tất nhiên cũng biết cuộc tranh đoạt thiên hạ này cấp bách đến nhường nào, nhưng mà hiện tại thiếu yêu cầu quan trọng như nhau, đó là lòng dân. Lòng dân hướng về vua, đó mới là cách trị vì của đế vương.

Trước đây, Thiên Vũ tuyên chiến với Thập Ngân quốc là vì thái tử Thập Ngân quốc hãm hại Hiên vương gia của Thiên Vũ, nhưng mà hiện tại Hiên vương gia đã được giải độc, bình yên vô sự trở về kinh thành…

Hai nước cũng không đánh nữa, bởi vì thiếu yêu cầu đó.

Một khoảng thời gian lặng yên bình thản trôi qua! Bách tính trong thiên hạ không biết nguyên do lớn nhất của trận chiến này là vì một nữ tử vô danh, bởi việc này không hề công khai, dân chúng hai nước còn không biết có người này tồn tại.

Thiên Vũ không cho công khai, là bởi muỗn giữ thể diện, có thể khiến đối phương công khai cướp đi con dân Thiên Vũ, không nghi ngờ đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất, cho nên Thiên Vũ sẽ không lộ ra.

Thập Ngân quốc lại càng không muốn khơi mào trọng tâm câu chuyện, dù sao thái tử Thập Ngân quốc cũng vang danh thiên hạ, lại đi dùng thủ đoạn cướp thê tử người khác, quả thật làm tổn hại tiếng tăm của hắn.

Vì vậy, do thái tử phi Thập Ngân quốc qua đời, chiến tranh giữa hai nước cũng ngừng lại…

Nhưng sự tình thật sự thì sao, e là chỉ có người trong cuộc mới biết được. Còn sẽ làm cho người hiểu rõ trong lòng vừa nghĩ tới nữ tử kì lạ kia lại cảm thấy đau xót…

Trời quang đãng không mây, bên trong dược cốc.

“Nào…nào…oa, thiếu gia Thông nhi, nhìn ở đây này!” Hồng Tham cầm lấy đĩa hoa quả.

“Thiếu gia, nhìn bên này này!” Tử Vân cầm một chiếc bánh ngọt giơ về phía cậu bé mũm mĩm đang chơi đùa trong lòng Phấn Hồng, khuôn mặt trắng hồng, hai mắt đen như quả nho cứ nhìn tới nhìn lui, có vẻ đang đắn đo suy nghĩ xem chọn người nào thì tốt hơn.

Đứa bé sinh non gầy yếu trước kia đã không còn, giờ được uống sữa đầy đủ, thân thể mập mạp, tay chân ngắn củn, đáng yêu như củ sen vậy, Thông nhi là một đứa bé rất trầm lặng, điểm này giống hệt mẫu thân cậu bé, đa số thời gian toàn đi ngủ, rất ít khi làm phiền nhiễu.

Điểm ấy càng làm cho ba người Tử Vân, Phấn Hồng và Hồng Tham tranh nhau muốn ôm cậu bé.

Nhưng mà cũng đừng nhìn vẻ bên ngoài, có lúc nóng nảy, không nhìn thấy mẫu thân thì sẽ khóc không ngừng. Cho nên ba người phải cố gắng cẩn thận, đùa nhưng cũng chú ý xem cậu bé có không vui hay không.

Lộ Tùy Tâm mỉm cười hạnh phúc nhìn đám người đang vui đùa ầm ĩ, lúc này nàng cảm nhận được hạnh phúc rõ ràng, nhưng nếu như không có ánh mắt của Nam Cung Tuyệt nhìn nàng, không có Hoàng Thạch Ngạo đã coi dược cốc trở thành nhà hắn thì có lẽ tốt hơn nhiều!

Tới dược cốc này đã được bốn tháng, mà thân thể nàng đã tốt lên nhiều, muốn chạy hay nhảy đều không có vấn đề gì. Đương nhiên nàng biết cũng nhờ vào năng lực của Nam Cung Tuyệt mới được như vậy.

Nói đến Nam Cung Tuyệt, trong lòng Lộ Tùy Tâm lại nặng nề vô cùng, món nợ này nàng không biết nên trả lại cho hắn và Hoàng Thạch Ngạo như thế nào, từ trước tới nay nàng không nợ nhân tình của ai, nhưng mà lần này nàng không chỉ nợ nhân tình mà còn có ân tình (ân huệ), vào sinh ra tử tới Thập Ngân quốc cứu nàng trở về, đưa thuốc quý cho nàng uống, mới khiến thân thể nàng phục hồi nhanh như vậy. Thậm chí không muốn nàng tự trách vì chuyện Vũ Mặc Hiên mà đưa hắn uống một viên thuốc giải độc quý giá. Nàng nghe Phấn Hồng nói rằng chỉ có ba viên, nàng và Vũ Mặc Hiên mỗi người dùng một viên…

Hiện tại có lẽ Vũ Mặc Hiên đã dần dần hồi phục, tuy rằng võ công đã mất nhưng chí ít có thể sống như người khỏe mạnh. Sau khi hắn được giải độc, nàng muốn gặp hắn nhưng suy nghĩ một chút vẫn thấy không nên đi, bây giờ nàng đã chết, cũng không muốn xuất hiện lại trước mặt hắn, để cuộc sống về sau của hắn khỏi bị ảnh hưởng bởi nàng.

Nhưng mà…Nam Cung Tuyệt thật sự quá tốt với nàng, khiến lòng nàng trùng xuống không thở nổi.

Đoạn ân tình này đã vượt quá khả năng gánh vác của nàng.

Nàng chưa bao giờ cho rằng với tình trạng bản thân lại được nhiều người vây quanh đến như vậy.

Nàng cảm nhận được ẩn ý đằng sau ánh mắt hắn, giống như ánh mắt của Vũ Mặc Hiên, ngay thẳng mà chân thành. Nàng không hề nghi ngờ sự giúp đỡ đơn thuần của hắn, nói đến đây nàng cũng thật là một người ích kỷ, nàng không cách nào có thể đối mặt được ánh mắt phức tạp của Nam Cung Tuyệt. Lúc nàng tuyệt vọng mong muốn sự giúp đỡ của bọn họ, đúng là tình cảm sâu nặng của họ khiến nàng khó thở.

Nàng vẫn giả bộ không biết, coi như không để ý tới ánh mắt phức tạp họ nhìn nàng.

Như thế này có thực sự đúng không? Đối với họ mà nói thật quá không công bằng. Thân thể nàng hiện tại cũng rất tốt, có thể tự chăm sóc con, có lẽ đã tới lúc nàng rời khỏi đây.

Nghĩ như vậy Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Nam Cung Tuyệt, cười chân thành với hắn: “Nam Cung đại ca, ta cũng nên rời đi thôi.”

Cái gì? Vừa dứt lời, vốn mọi người đang vui đùa với đứa bé ngay lập tức dừng lại hoạt động, nhìn về phía Lộ Tùy Tâm.

Nam Cung Tuyệt trừng mắt: “Nơi này tiếp đón có chỗ nào không được chu đáo ư? Nàng nói cho ta biết, ta sẽ bắt mọi người sửa…”

“Nam Cung đại ca…” Lộ Tùy Tâm lên tiếng cắt đứt lời của Nam Cung Tuyệt, hít sâu một hơi.

“Là vì ta muốn dựa vào năng lực của mình để nuôi Thông nhi.” Dương Á Sơ sống hay chết nàng còn chưa biết, nhưng nàng vẫn luôn  hy vọng.

Mà ban đầu nàng cũng dự định tự mình chăm sóc cho con nàng. Nàng nợ họ rất nhiều, trả cả đời này cũng chưa chắc đã hết, nhưng nàng không thể nợ thêm được nữa. Bây giờ thân thể nàng đã tốt, cũng là lúc nàng nên rời đi.

“Cái gì?” Nam Cung Tuyệt kinh hãi nhìn nàng.

Lộ Tùy Tâm mỉm cười: “Ta không biết rốt cuộc tướng công ta sống hay chết, nhưng mà…” ánh mắt trở nên sâu sắc.

“Nhưng mà ta sẽ vẫn hy vọng, hy vọng chàng còn sống, cho nên ta sẽ chờ chàng, chờ tới ngày ta và chàng tương phùng.”

“Nàng cũng có thể ở đây chờ?” Nam Cung Tuyệt khẩn thiết nói.

Lộ Tùy Tâm chuyển tầm mắt nhìn về phía đứa nhỏ đang ngon giấc: “Không ai biết phải đợi bao lâu, có thể một năm, có thể mười năm, cũng có thể…” nhìn khóe miệng Thông nhi chảy ra nước miếng, Lộ Tùy Tâm cẩn thận đón lấy con từ tay Phấn Hồng, cầm lấy khăn tay mềm nhẹ nhàng lau cho nó, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa. “Cũng có thể là suốt đời, nhưng mà ta vẫn sẽ chờ chàng, mà trong khoảng thời gian chờ đợi, ta sẽ nuôi dạy Thông nhi lớn lên, dạy nó biết sống bằng sức mình, tự lực cánh sinh.”

“Nàng…” Nam Cung Tuyệt định nói nhưng lại không biết nên nói thế nào mới phải, nàng không phải nữ tử bình thường, nàng kiên cường mà người bình thường không có.

Lúc này thực sự trong lòng hắn chỉ có hâm mộ, không, là đố kỵ Á Sơ, hắn thật may mắn mới có một vị thê tử như vậy.

“Ngày mai đi, sáng mai ta sẽ rời khỏi dược cốc, trời đất bao la, đâu thiếu chỗ cho ta nương thân.” Lộ Tùy Tâm thản nhiên cười.

“Như vậy sao được?” Một giọng nói vang đến, là Hoàng Thạch Ngạo.

Hoàng Thạch Ngạo bước nhanh tới, hắn vừa đến đã nghe thấy những lời này của nàng, trong lòng vô cùng lo lắng, thế giới bên ngoài không đơn giản như suy nghĩ của nàng, nàng chỉ là một nữ tử đem theo con nhỏ, cuộc sống sau này biết làm thế nào?

“Hoàng đại ca.” Lộ Tùy Tâm chào hỏi lễ độ, ba tháng nay, bình thường nàng nói chuyện phiếm với bọn họ, gọi họ là công tử nghe thật quá xa lạ, cho nên nàng để họ gọi tên nàng, còn nàng thì gọi họ là đại ca. Nếu như đặt ở thế giới hiện đại, tuổi của nàng chắc còn kém xa họ.

“Tùy Tâm, sao nàng lại nghĩ tới việc rời khỏi đây? hay cảm thấy dược cốc quá nhàm chán, nếu không thì đến biệt viện của đại ca ở một thời gian, thế nào?” Hoàng Thạch Ngạo lo lắng nói.

“A…a…” Thông nhi không đợi Lộ Tùy Tâm trả lời, trong miệng vô ý phát ra tiếng bập bẹ. Tùy Tâm cúi đầu nhìn dịu dàng.

“Không, ta muốn tự lập nuôi Thông nhi. Ta muốn dạy nó sau này phải làm thế nào để sinh tồn trên đời này.” Dựa vào người khác là điều không có khả năng, huống hồ nàng không muốn để tình cảm của họ càng ngày càng lún sâu, cho nên rời khỏi đây đối với họ mà nói cũng là việc tốt.

“Đứa bé còn quá nhỏ, căn bản không hiểu cái gì cả, hơn nữa chờ tới lúc nó trưởng thành, nàng dạy dỗ Thông nhi là vừa lúc, hơn nữa chúng ta cũng có thể dạy dỗ nó.” Hoàng Thạch Ngạo muốn thuyết phục nàng,

“Hoàng đại ca, ý ta đã quyết, huynh đừng nói thêm nữa, sáng mai ta sẽ đi.” Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

“Tùy…”

“Nàng đã nghĩ như vậy chỉ e chúng ta có giữ lại cũng vô ích.” Tiếng Nam Cung Tuyệt chặn lời Hoàng Thạch Ngạo lại.

“Tuyệt…” Hoàng Thạch Ngạo nhìn về phía Nam Cung Tuyệt, mang theo vẻ mặt không thể tin được.

Nam Cung Tuyệt cười khổ, có lẽ lý do nàng nói cũng không phải lý do thật sự phải không? Nàng chỉ không muốn để họ lún càng sâu mà thôi, muốn ngăn lại tình cảm của họ đối với nàng mà thôi.

“Nhưng mà…” Nam Cung Tuyệt nhìn thật sâu vào Lộ Tùy Tâm, trên mặt cười gượng ép: “Đồng ý với đại ca này một việc, đem Phấn Hồng và Hồng Tham theo. Hai người họ theo nàng đã lâu như vậy cũng có cảm tình, với lại Thông nhi hãy còn nhỏ, các nàng còn biết võ công, đi theo nàng ta cũng yên tâm hơn.”

Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nam Cung Tuyệt, điều này sao có thể chứ? Phấn Hồng, Hồng Tham là trợ thủ đắc lực nhất của hắn cơ mà. “Nam Cung đại…” lời từ chối bị tay Nam Cung Tuyệt ngăn lại.

Chuyển tới phía Phấn Hồng và Hồng Tham, “Phấn Hồng, Hồng Tham, từ hôm nay trở đi, mạng của các ngươi là của Tùy Tâm, về sau hãy đi theo Tùy Tâm.”

Hai người Phấn Hồng, Hồng Tham nhìn nhau, cúi đầu, ánh mắt phức tạp: “Vâng, chủ tử.”

“Việc này…dù thế nào cũng không thể được, các nàng theo ta sẽ không có gì tốt đẹp cả.” Lộ Tùy Tâm vội vàng nói.

“Tiểu thư, xin người hãy thu nhận chúng nô tỳ!” Phấn Hồng, Hồng Tham quỳ xuống trước mặt Lộ Tùy Tâm, mặc dù có chút mất mát, nhưng theo tiểu thư các nàng cũng bằng lòng.

“Vậy cứ quyết định như thế, ta đi chuẩn bị xe ngựa cho nàng!” Nam Cung Tuyệt đứng dậy rời đi, Hoàng Thạch Ngạo nhìn Lộ Tùy Tâm rồi cũng chạy theo.

Một lúc lâu sau, Lộ Tùy Tâm mới than nhẹ: “Phấn Hồng, Hồng Tham, các ngươi mau đứng lên.” trong lòng phức tạp.

Hai người đứng lên: “Vâng thưa tiểu thư.”

“Các ngươi…” nàng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên được, trán khẽ nhăn lại.



“Vì sao ngươi lại đồng ý để nàng đi?” Hoàng Thạch Ngạo nôn nóng nỏi Nam Cung Tuyệt.

Nam Cung Tuyệt ngửa đầu cạn sạch ly rượu, trong mắt có bất đắc dĩ: “Ngươi cho rằng vì sao nàng muốn đi?”

Hoàng Thạch Ngạo giật mình, tiếp theo cũng cười khổ, rót lấy ly rượu rồi cũng uống cạn.

Một lúc sau mới nói ra: “Nàng…chung quy là muốn tách khỏi…”

“Ha…nàng là thê tử của Dương Á Sơ, nàng yêu Á Sơ.” Nam Cung Tuyệt khẽ cười thành tiếng, nhưng trong giọng nói cảm thấy thật thê lương.

Hoàng Thạch Ngạo không nói lời nào, chỉ uống thêm một chén nữa. Đúng vậy, nàng là thê tử của Dương Á Sơ. Ngay cả muốn chăm lo cho nàng cũng không được.

“Ra thế giới bên ngoài, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, biết sinh tồn thế nào?” Hoàng Thạch Ngạo lo lắng nói.

Nam Cung Tuyệt say sưa nhìn chằm chằm vào ly rượu, “Cho nên ta mới để Phấn Hồng và Hồng Tham đi theo nàng, có điều…” khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, “Với trí tuệ của nàng, cuộc sống có lẽ không thành vấn đề.”

Hoàng Thạch Ngạo suy nghĩ một lúc, “Cũng phải, cái đầu thông minh của nàng khiến nam tử thế gian này phải hổ thẹn.” thế gian này cũng chỉ có một mình nàng, hắn phải làm sao để thoát khỏi hình bóng của nàng, đi tìm nữ nhân khác được đây?”

“Nào…” Nam Cung Tuyệt nâng chén hướng Hoàng Thạch Ngạo, “Hôm nay không say không ngừng, sau này…” dừng một lát, “Sau này nàng chỉ là thê tử của Á Sơ.”

“Chỉ là thê tử của Á Sơ?” Hoàng Thạch Ngạo cúi đầu xuống, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên cạn ly rượu. Nhưng mà hắn thật sự có thể quên được nữ tử đặc biệt này hay không?

Sáng sớm

Ngày mới hiện ra, trước cửa dược cốc xuất hiện một chiếc xe ngựa, Tử Vân đem bọc y phục bỏ vào trong xe ngựa, rồi nhận lấy túi của Phấn Hồng bỏ vào cùng…

“Tùy Tâm…” có thể ở lại hay không? Ta muốn chăm sóc thật tốt cho nàng. Nam Cung Tuyệt nói ở trong lòng. Nhưng hắn biết hắn không thể thốt ra những lời này, nói ra rồi, sau này sẽ không thể thản nhiên mà gặp nàng được.

Trên tay Lộ Tùy Tâm đang bế Thông nhi đang ngủ say, cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt thỉnh cầu của Nam Cung Tuyệt. Nàng mong hắn sẽ gặp được một người phù hợp. Còn nàng…trong tim nàng không thể chứa thêm bất kì nam nhân nào nữa. Cho nên mới quyết định rời đi. Ân tình của bọn họ nàng sẽ dùng mọi thứ ngoại trừ tình cảm để báo đáp.

Hoàng Thạch Ngạo cũng im lặng không lên tiếng, hắn sợ mở miệng cũng không thể giữ được nàng.

“Nào, cầm lấy thứ này, đây là lệnh bài có thể truyền lệnh của dược cốc, gặp phải dược trang nào trên đường thì họ đều có thể giúp nàng.” Nam Cung Tuyệt cúi đầu xuống, nhét miếng ngọc bội hình thù kì lạ vào tay nàng. Đây không phải hàn ngọc, hàn ngọc tuy rằng quý giá, nhưng miếng ngọc bội này mới chứng tỏ là chủ nhân dược cốc.

“Không…Nam Cung đại ca, ta có hàn ngọc của huynh là đủ rồi.” Lộ Tùy Tâm cự tuyệt trả lại cho hắn, ra lệnh được cho cả dược trang? Đây là quan niệm gì vậy? Nam Cung Tuyệt hà tất phải làm như thế chứ? Nàng không nhận nổi.

Lộ Tùy Tâm đưa đứa bé cho Phấn Hồng bế vào xe ngựa trước rồi đi tới chỗ Hoàng Thạch Ngạo, nhìn vẻ tiều tụy trên mặt hắn, rõ ràng là đã uống rất nhiều rượu. “Hoàng đại ca, hãy bảo trọng.” nữ tử trên thế gian này có còn rất nhiều, chỉ là huynh chưa gặp được người thật sự hợp với mình mà thôi.

“Nhất định phải đi sao?” giọng nói âm trầm mang theo không mong muốn.

Lộ Tùy Tâm gật đầu. Nàng không thể nào ích kỷ liên lụy tới họ. Mong muốn của nàng là rời đi, thời gian sẽ từ từ xóa nhòa tất cả, họ sẽ từ bỏ tình cảm sai lệch với nàng đi.

“Yên tâm, ta đã có một nơi ổn định, nhất định sẽ viết thư báo bình an cho các huynh. Các huynh đừng lo.”

Gật đầu với bọn họ, Lộ Tùy Tâm xoay người, với tay về phía Hồng Tham đang ở trên xe ngựa.

Kéo tấm màn xe lên, nhìn thật sâu vào bọn họ, sau đó mới tươi cười nói: “Hai vị đại ca, bảo trọng.”

Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo nhìn nụ cười trên mặt nàng, trong lòng trống rỗng, khiến họ muốn cười gượng ép cũng không được.

Lộ Tùy Tâm hạ tấm màn xuống, nói với Phấn Hồng: “Đi thôi!”

Có bữa tiệc nào lại không tàn. Chờ tới khi nàng gặp lại họ lần nữa, có lẽ họ đã tìm được một nửa của mình, như vậy nàng mới thật sự yên tâm.

“Vút…” đánh xe vung roi lên, ngựa từ từ đi ta phía ngoài.

Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo đều ngẩn người nhìn cỗ xe ngựa càng ngày càng đi xa, trong lòng cũng dần dần trỗng rỗng. Hóa ra tình cảm đối với nàng đã sâu đậm tới vậy rồi ư? Tới mức việc nàng rời đi đối với hắn mà nói giống như sinh mệnh chẳng còn gì quan trọng nữa.