Thất Phu Nhân

Chương 1: Tình trôi qua




Lộ vương phủ

“Ta muốn thấy vương gia, van cầu người, Đại phu nhân”, khí như tơ nhện, nủa thân dười bò xuống mặt đất nhưng cánh tay đang bắt chặt lấy vạt áo kia phảng phất như đang dùng hết tính mạng mà nắm lấy, tơ lụa thượng hạng bị nắm hằn lên vết nhăn, khuôn mặt thanh tú mang nụ cười thê mỹ, thân thể nhỏ nhắn phía sau là vết máu thật dài, nhìn thấy mà giật mình, phảng phất bị cô gái làm cho cảm động, cô gái kêu là Đại phu nhân kia không đành lòng gật đầu, nàng hiểu rất rõ sự tình như thế nào, cho dù có cho nàng gặp Vương gia cũng sẽ không thay đổi được gì. Nhìn quanh bốn phía mỗi cô gái mang vẻ mặt các màu, nàng trong lòng khẽ thở dài một cái.

“Lộ Nguyên, đi mời Vương gia tới đây”. Một thị vệ trước cửa đứng dậy gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.

“Ôi, tỷ tỷ, Thất phu nhân làm ra chuyện hạ tiện như thế, tỷ còn muốn cho cô ta gặp mặt Vương gia sao?” Nữ tử diễm lệ giễu cợ nhìn nữ nhân trên mặt đất, trong lòng khoái chí,”hừ, tiện nhân! Ngươi cũng có ngày hôm nay?”

“Đúng a! Tỷ tỷ, Tứ phu nhân nói đúng, tiện nữ này trước khi chết còn cầu xin tha thứ, ngài làm sao còn đáp ứng?” Một thân bạch y tựa tiên tử, nhưng lời nói ra lại như ác ma.

“Tạ Đại phu nhân thành toàn, Tùy Tâm vô cùng cảm kích. Giống như không nghe thấy lời nói mấy vị phu nhân kia,trên mặt đất, cô gái tràn đầy cảm kích, nàng chỉ muốn hỏi một chút nam nhân ngày xưa cưng chiều yêu thương nàng kia một câu nói mà thôi, thật. Chỉ một câu mà thôi, nếu không nàng chết không nhắm mắt!

“Ngươi cũng đừng cám ơn ta, Vương gia có tới hay không, cũng phải do số của ngươi”. Đại phu nhân bình thản nói.

“Chuyện gì?”. Từ cửa một thanh âm lạnh lùng của nam nhân vang lên, tình hình trong phòng hắn không thấy được, mà người trên mặt đất vì hắn đến mà cố sức chống đỡ người đứng dậy, lại phát hiện ra nàng căn bản vô lực, đành phải lộ ra vẻ sầu thảm cười.

“Thiếp thân ra mắt Vương gia”

Mấy vị nữ tử cung kính hành lễ cũng không làm cho nam nhân động lòng, chỉ thấy hắn gật đầu, đi tới phía Đại phu nhân.

“Vương gia, Tùy Tâm muội muội có việc cầu khẩn, cho nên thiếp thân cả gan phiền Vương gia tới một chuyến”. Đại phu nhân bình tĩnh nói.

Quét mắt một cái nữ tử trong phòng, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái ngã trên mặt đất, thần sắc trong mắt vẫn như cũ không biến hóa nhưng xẹt qua một tia giễu cợt

“Chuyện gì?”. Câu nói vẫn giống như trước, lạnh tới mức khiến con người phát run, nhưng trên mặt đất cô gái biết những lời này là hỏi mình, đây chính là mình dùng tính mạng để yêu nam nhân này, mặc dù hắn lợi dụng nàng tới bảo vệ hắn, chân chính là bảo vệ, cuối cùng lại làm cho nàng không được chết yên lành, mất đi cả hài tử đáng quý nhất, mà nàng vẫn như cũ không cách nào hận hắn được.

Hít sâu một hơi, nàng dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, thân hình tuấn lãng, hơi thở lạnh lùng, còn có tâm vô tình, đây chính là nam nhân mà nàng yêu!

“Bởi vì nàng sao? Cho nên mới đối với ta như vậy?Phải không?” Nữ Tử Dương cười thê lương, nhìn thật sâu nam nhân trước mắt.

Mà nàng vừa nói xong, than thể đã bay ra ngoài, vang phịch một tiếng, đụng vào cửa sổ rơi xuống, như vừa vỡ vụn, toàn thân bê bết máu, trên người đau thấu xương làm cho nàng thần trí cũng không mất đi, giờ phút này, nàng hi vọng nàng có thể lập tức chết đi. Cũng không cần nhìn lại ánh mắt lạnh như băng mà vô tình kia. Ha hả, trên mặt mỉm cười, khóe miệng chảy ra một vệt máu, mất đi hắn và hài tử trong bụng, dù sao nàng cũng không muốn sống, chết trong tay hắn cũng tốt, nàng chỉ cầu trời xanh, kiếp sau đừng để mình rơi vao tay hắn lần nữa.

“Thất phu nhân không tuân thủ trinh tiết, mất đi nữ đức, từ hôm nay trở đi, giáng vào trúc viện”. Bỏ lại một câu nói cũng không thèm nhìn tới nữ nhân trên mặt đất, không chút thương hương tiếc ngọc đi vượt qua, lưu lại một đám nữ nhân thở dài.

“Ha hả, trúc viện? Ngươi ở đó từ từ đợi chết đi!”Diễm lệ nữ tử bước ra ngoài trước, sau đó mọi người đều đi

Đi tới người trên mặt đất, từ từ ngồi xuống, Đại phu nhân than nhẹ “ Nếu cần gì ngươi biết đi đâu rồi chứ?”

“Cần gì chứ?” nàng nhẹ nhàng hỏi, giống như đang hỏi chính mình, cũng giống như đang hỏi trời, cần gì chứ